Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1262: Mẹ, con




New York là một trung tâm tài chính, kinh tế, một thành phố lớn, một thành phố có bến cảng lớn, nhiều dân cư, đồng thời nó cũng là thành phố lớn trên thế giới. Nhất cử nhất động của nó có thể ảnh hưởng tới nước Mỹ, thậm chí toàn thế giới.

Vì nguyên nhân này nên New York khác với những thành phố du lịch nhỏ, thanh bình, ấm áp, sôi động và khát vọng hơn nhiều.

Hai giờ chiều, đường Wood không có đông đúc, ồn ào, náo nhiệt nhưng những quán café hai bên đường khá đông khách. Những khách hàng ở đây phần lớn tới từ khắp thế giới. Bọn họ tới đây thưởng thức hương vị café thơm ngon cùng với phong cảnh, nhân tình thế thái.

Lâm Hoán Khê bước xuống taxi, nàng khép chặt tà áo gió, bước đi về phía đầu đông của con phố.

Chiều nay ánh nắng rực rỡ, gió không mạnh nhưng nàng vẫn có cảm giác giá lạnh. Cảm giác rét lạnh này phát ra từ trong xương tủy, cho dù có mặc nhiều quần áo cũng không thể ngăn cản nổi.

Tay, chân nàng lạnh lẽo. Từ tối qua, sau khi nhận được cú điện thoại đó, chúng vẫn ở trạng thái đó, cho dù Tần Lạc đã xoa bóp cả đêm cho nàng, chúng vẫn không ấm lên.

Thế nhưng bước chân nàng cực kỳ kiên định.

Nàng muốn gặp bà ấy.

Nàng có chuyện muốn hỏi bà.

Bà ấy trả lời … sau đó thì sao?

Nàng không biết.

Hai người là mẹ con, hai người thất lạc nhau đã nhiều năm. Khi hai người gặp mặt nhau, liệu có màn ôm nhau khóc thảm thiết không? Bà ấy có theo mình về nước không? Hay là bà ấy sẽ yêu cầu mình tới nhà bà làm khách?

Trong đầu Lâm Hoán Khê hiện lên vô số tình huống khi hai người gặp nhau thế nhưng cho tới tận lúc này nàng biết tất cả đều không phù hợp.

Bà ấy sẽ không theo mình về nước, mình cũng sẽ không tới nhà bà ấy làm khách … đương nhiên bà ấy cũng sẽ không mời mình.

Đây là mối quan hệ cực kỳ quái lạ. Hai người không giống như mẹ con mà giống như kẻ thù hơn.

- Nếu như tất thảy quả thực giống như bà ấy nói.

Lâm Hoán Khê thầm nghĩ:

- Vậy hãy để bà ấy vĩnh viễn biến mất trong lòng mình.

Đường Wood là một phố café nổi tiếng New York chính vì vậy Lâm Hoán Khê không thể ngay lập tức tìm thấy quán California, nơi hai người đã hẹn gặp nhau.

Thế nhưng Lâm Hoán Khê hoàn toàn không nóng vội.

Đi trên nền vỉa hè bằng phẳng, mịn bằng đá cẩm thạch, quan sát, đánh giá các quán café hai bên đường. Tâm trạng Lâm Hoán Khê vô cùng thoải mái, thậm chí nàng còn hy vọng cứ đi mãi như này.

Quán café California!

Lâm Hoán Khê đã học ba năm ở nước Mỹ, khả năng tiếng Anh của nàng rất tốt chính vì vậy nàng vẫn dễ dàng nhận ra quán café California nhỏ bé nằn giấu mình ở giữa hai quán café rộng rãi.

Tấm biển "Quán café California" màu đỏ nhìn rất chướng mắt khiến Lạm Hoán Khê thực sự không thoải mái, nàng mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Nàng đẩy cửa đi vào trong, đưa mắt quan sát xung quanh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Không có bồi bàn tới nghênh đón, đây chính là nét đặc sắc của quán café này. Bạn hãy lựa chọn chỗ ngồi cho mình, sẽ có bồi bàn đưa danh mục đồ uống tới.

Lâm Hoán Khê nhìn một lượt, không nhìn thấy người mình muốn gặp.

Vì vậy Lâm Hoán Khê đi tới ngồi xuống ghế ở góc hơn nữa nàng còn gọi một ly nước trái cây ép. Trước kia nàng thích uống café, thích uống café sữa. Từ khi quen biết Tần Lạc, nàng bắt đầu thích uống trà, thích uống nước sôi, hay uống nước trái cây.

Khi nước trái cây được chuyển tới, một người phụ nữ giống như u linh nhẹ nhàng đi tới.

Người phụ nữ xuất hiện bất ngờ, tới khi Lâm Hoán Khê ngẩng đầu nhìn, bà đã ngồi xuống ghế đối diện với nàng.

Lâm Hoàn Khê nhìn người phụ nữ, người phụ nữ cũng nhìn Lâm Hoán Khê.

Tái nhợt, gầy gò.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Hoán Khê về người phụ nữ.

Lạnh lùng, cay độc.

Đây chính là suy nghĩ của Lâm Hoán Khê khi nhìn sắc mặt và ánh mắt của người phụ nữ.

Khi gặp con gái mình, sắc mặt người phụ nữ không chút kích động, ánh mắt không tình cảm.

Đúng như nhân viên phòng thí nghiệm không quen biết kia đã nói. Bà chỉ mặc bộ quần áo nghiên cứu màu trắng, cho dù đi gặp con gái mình, bà vẫn mặc bộ quần áo này.

Tóc ngắn, mắt đeo kính.

Cũng may nếu như chiếc áo choàng màu trắng không sạch sẽ, người khác sẽ nghĩ bà là một người ăn mày.

Một cảm giác rất kỳ lạ.

Khi bà còn chưa xuất hiện, Lâm Hoán Khê vẫn lo lắng mình sẽ không làm chủ được bản thân, nàng còn đang suy nghĩ về thái độ cư xử với bà.

Tới khi bà xuất hiện ngồi trước mặt mình, cuối cùng Lâm Hoán Khê không cần suy nghĩ tự hỏi về vấn đề này nữa bởi vì bà đã làm gương cho nàng.

- Cô rất vô tình.

Người phụ nữ nói.

Đương nhiên người phụ nữ lên tiếng trước hơn nữa còn nói nguyên một câu như vậy.

Lâm Hoán Khê cười.

Cười rất vui vẻ bởi vì nàng cảm thấy câu nói này rất buồn cười.

- Bà cũng vậy.

Lâm Hoán Khê trả lời.

- Xem ra lời đồn đại là thật.

Người phụ nữ nói, ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Hoán Khê không chớp.

- Lời đồn đại gì?

- Rất nhiều.

Người phụ nữ không có ý định giải thích cho con gái của mình.

- Cô tới tìm tôi?

- Đúng vậy.

Lâm Hoán Khê nói.

- Có việc?

- Trước kia có.

- Bây giờ?

- Bây giờ chỉ muốn biết một câu trả lời.

- Hỏi đi.

Không biết có phải vì gien ghen tuông mà bình thường Lâm Hoán Khê rất ít khi trò chuyện. Lâm Tử, người sinh ra nàng cực kỳ ít nói. Nếu như ánh mắt có thể hiểu được, bà rất ít khi lên tiếng.

- Bức ảnh đó … có phải do chính bà up lên không?

Lâm Hoán Khê hỏi. Mặc dù nàng không còn quan tâm tới điều đó nhưng nàng vẫn không hy vọng người chọc đao vào sau lừng mình chính là người này.

- Đúng.

Người phụ nữ thản nhiên nói.

Nói xong người phụ nữ ngừng lại chốc lát rồi nhếch miệng cười, để lộ hai hàm răng vàng khè. Lâm Hoán Khê thầm nghi ngờ: liệu có phải bà ấy thậm chí không cả đánh răng mà chỉ dùng nước bọt để làm sạch không?

- Cô rất đau lòng sao?

- Không.

Vẻ bi thương chợt lóe lên trên gương mặt Lâm Hoán Khê rồi biến mất. Nàng nói:

- Chỉ hơi bất ngờ thôi.

- Cái gì ngoài ý muốn?

- Bất ngờ là bà.

- Tại sao không thể là tôi?

- Tại sao lại là bà?

- Tại sao không thể là tôi?

- Bà có bệnh.

Lâm Hoán Khê nói. Nếu như bà ấy không có bệnh, một người phụ nữ bình thường sao có thể ra tay làm hại chính con gái của mình?

- Tôi không bị bệnh.

Người phụ nữ nói.

- Cô muốn giải quyết sự việc, tôi giúp cô. Đây không phải là chuyện một người mẹ nên làm sao?

- Mẹ?

- Chẳng lẽ không đúng?

- Bà không xứng.

- Tôi đồng ý.

Người phụ nữ cũng chẳng phản bác lời nói của Lâm Hoán Khê.

- Từ góc độ nghĩa vụ, quả thật tôi không xứng nhưng từ gien di truyền mà nói, tôi xứng.

Lâm Hoán Khê cầm ly nước trái cây trên bàn, hắt qua. Nước trái cây màu đỏ bắn tung tóe lên mặt người phụ nữ.

Có người nhìn thấy cảnh này, kêu lên kinh ngạc. Nhân viên phục vụ vội cầm khắn tới giúp lau dọn.

Bây giờ ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào hai mẹ con thế nhưng hai người lại hồn nhiên như không nhận ra.

Lâm Hoán Khê cầm chiếc ly không, ngồi yên không nhúc nhích. Người phụ nữ cũng ngồi yên không nhúc nhích nhìn Lâm Hoán Khê, giống như Lâm Hoán Khê không phải là người mới hắt nước vào người bà, ngay cả nước trái cây bắn lên kính mắt, bà cũng không lau đi.

Bà đúng là một quái nhân.

- Không cần. Không nên tức giận.

Người phụ nữ nói. Bà giơ tay nhận chiếc khăn bông của nhân viên phục vụ, lau nước hoa quả trên mặt, nói:

- Tức giận chứng minh cô đang quan tâm

- Tôi công nhận, trước khi bà xuất hiện tôi còn quan tâm.

Cuối cùng giọng nói của Lâm Hoán Khê thản nhiên tới cực độ, gần như là lạnh lùng, tàn khốc.

- Tôi còn muốn tâm sự với bà, tôi nghĩ có phải giữa chúng ta có hiểu lầm hay không. Tôi nghĩ tất cả đều không có liên quan gì tới bà … thậm chí tôi còn nghĩ xem liệu bà có thể cùng về nước với tôi không.

Lâm Hoán Khê nhìn người phụ nữ như người xa lạ, như trong trí nhớ của mình hoàn toàn chưa có gương mặt này. Nàng nói:

- Bây giờ tôi hoàn toàn không cần nữa. Thậm chí tôi còn không biết bà là ai.

- Vậy thì tốt rồi.

Người phụ nữ nói.

- Trước khi tôi làm chuyện này cô sẽ không đau lòng nữa.

Lúc này hai người khách ngồi sau lưng hai người đột nhiên đứng dậy, vọt tới chỗ Lâm Hoán Khê.

Lâm Hoán Khê ném chiếc ly thủy tinh không trong tay, gào lên:

- Cứu với. Có kẻ bắt cóc.

Rõ ràng hai nữ khách hàng này do người phụ nữ sắp đặt. Bọn họ sau khi xác định được vị trí của Lâm Hoán Khê đã sắp xếp ngồi ở sau nàng, như vậy thuận tiện cho mình hành động, hơn nữa hành động của hai người này chứng minh được huấn luyện cực kỳ nghiêm chỉnh.

Hai ả nghiêng đầu tránh chiếc ly thủy tinh Lâm Hoán Khê ném tới.

Sau đó cả hai nhào tới, một phải, một trái khống chế tay Lâm Hoán Khê.

Hai người kéo tay Lâm Hoán Khê đi ra ngoài phố, tốc độ cực nhanh khiến khá nhiều khách hàng trong quán vẫn còn chưa có phản ứng.

Cạch.

Cánh cửa quán bằng kính bị người dùng vật nặng đập vỡ, một người phụ nữ mặc trang phục màu đen đứng chắn trước cửa.

Dung mạo đáng yêu nhưng gương mặt đằng đằng sát khí.