Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 129: Phái nhỏ nhất thiên hạ




Vừa ra tay đã giết một sinh mệnh bé nhỏ, cái này đâu giống một đạo sĩ tìm đạo tu tiên chứ, nói là một gã thổ phỉ núp trong rừng rậm dùng quần cộc che mặt, thấy có người đi tới liền nhảy ra ngoài hô to một tiếng "Cây này là ta trồng, đường này là ta mở. Từ nay muốn đi qua, phải để lại phí mãi lộ (mua đường)" mới khiến người ta tin hơn một chút đấy.

Đạo sĩ không phải không được sát sinh sao? Vậy chẳng phải là lão đầu tử này phá giới à?

Tần Lạc chỉ vào hai cái chân nhỏ ở nửa thân dưới của con côn trùng vẫn còn đang giật giật, nói: "Sư phụ, người sát sinh".

"Sát sinh là vì ta có đạo lý". Lão đầu tử cắm xuống, trường kiếm kia liền "Xoẹt" một tiếng chui vào vỏ.

Động tác này Tần Lạc thấy rất quen. Nếu mình cũng có chiêu này, lúc đi trên đường đột nhiên vung tay một cái, vẻ tiêu sái này sẽ hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của những em gái xinh đẹp...

"Đạo lý gì?"

"Nó nhiễu loạn tâm cảnh tìm đạo của ta. Cho nên ta giết nó. Đây chính là đạo lý". Đạo sĩ nói.

Trong đầu Tần Lạc linh quang chợt lóe, giống như vừa hiểu ra thứ gì đó. Nhưng mà khi hắn cố gắng nắm bắt lấy thứ đó, thì lại không thể tìm được quỹ tích của linh cảm kia.

Có điều, nhìn thấy một màn này, thật ra lại khiến Tần Lạc nghĩ tới một câu nói: Nắm tay lớn chính là đạo lý. Lão chính là muốn chỉ cho mình thấy điểm này sao?

Câu ngạn ngữ này rất phổ biến ở thế tục, chẳng lẽ đó cũng là cách xử sự của đạo sĩ sao?

Thế giới này thật quá điên cuồng!

Ánh mắt đạo sĩ nhìn Tần Lạc, giống như là thoáng cái đã xem thấu tâm sự của hắn, giải thích: "Có người hy vọng một bước lên mây. Có người hy vọng tài nguyên cuồn cuộn. Có người hy vọng mỹ nhân vờn quanh, có người lại hy vọng tìm tiên đắc đạo. Cho dù anh muốn theo đuổi cái gì, đều gieo xuống nhân, còn muốn thu hoạch quả, thì tất nhiên phải tiến tới mục tiêu. Nhân thì nhiều, mà quả thì lại quá ít. Vậy tất nhiên là phải cạnh tranh. Không phải người ăn thịt người, thì là người giẫm người, đều không có ngoại lệ".

"Tu đạo cũng phải đấu tranh sao?" Tần Lạc hỏi.

"Đấu với trời, đấu với đất, đấu với ham muốn cá nhân. Không khắc nào là không đấu tranh". Đạo sĩ gật đầu.

"Vậy đắc đạo là gì?" Tần Lạc cười khổ hỏi.

"Thích quan mà ở quan trường trèo lên đỉnh thành công, đó là đắc đạo. Tham tiền mà giàu bằng cả nước, đó cũng là đắc đạo. Tâm niệm bất đồng, thì nói cũng bất đồng. Thiên Cơ đạo là thứ chúng ta tìm kiếm. Nhìn thấu thiên cơ, đó là đắc đạo".

"Sư phụ đã từng nhìn thấu thiên cơ chưa?" Tần Lạc mặt ngoài thì chân thành hỏi. Nhưng trong lòng lại có chút không đồng ý.

Thiên cơ là cái quái gì? Thì ra chính là vận mệnh.

Chuyện ngày mai còn chưa tới, ai mà biết trước sẽ xảy ra cái gì chứ?

Những người này Tần Lạc cũng không phải là chưa từng tiếp xúc qua, Thiên Kiêu cạnh cổng trường bọn hắn có không ít. Mặc đạo bào, đeo mão quan, trên đất bày ra một bức tranh bằng vải bố vẽ đầy phù chú quỷ quái, thấy có người đi ngang qua, liền gọi "Hắc, tiểu ca, có muốn coi nhân duyên không. Nói đâu trúng đó, không hài lòng không thu tiền".

Có đôi khi Tần Lạc thật muốn đi tới nói với bọn họ "Anh cho dù coi trúng tôi cũng sẽ không cho các anh tiền đâu", xem bọn họ sẽ có bộ dạng thế nào.

Mặc dù hắn rất không muốn xem ân nhân cứu mạng của mình giống bọn bịp bơm giang hồ kia, nhưng mà lão đầu này... thật sự cho hắn cảm giác như vậy.

Đương nhiên, so với bọn bịp bơm giang hồ kia, lão đầu này rõ ràng cao cấp hơn một chút. Không chỉ trang phục và đạo cụ trên người cao quý hơn một chút, mà kiếm pháp kia xem chừng không quá năm năm thì không thể học được.

Lão đầu tử nhếch môi cười, nói: "Cái gọi là "Đạo", đơn giản chính là sự thỏa mãn trong tâm mà thôi. Đạt được thứ mình cầu, thì đó chính là "Đạo". Thiên cơ mà chúng ta nói tuân theo quỹ tích lịch sử, tìm kiếm chân tướng thiên mệnh. Chính là đạo mà chúng ta theo đuổi".

Tần Lạc hiểu điều này, cảm tình lão đầu nhi này thì ra cũng là một học giả lịch sử. Chỉ có điều bất đồng chính là, người khác thì nghiên cứu những thứ rất có tính tri thức như người triều Minh ăn cơm là mấy món rau mấy món súp, người triều Thanh làm sao đánh răng..., còn lão lại nghiên cứu xem ngày mai là trời nắng hay trời mưa, tháng sau có bị lũ lụt không...

Đã có dự báo thời tiết. Còn cần những thứ này của lão làm gì chứ?

"Hiểu chưa?" Lão đạo hỏi.

"Hiểu rồi". Tần Lạc gật đầu.

"Quen biết tức là có duyên, ta giúp cháu coi một quẻ..."

Tần Lạc ngắt lời của lão đầu, nói: "Cháu không tin chuyện này. Người cũng biết mà".

Lão đầu gật đầu nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, cháu đã từng nói thế. Hay là ta vẫn giúp cháu coi một quẻ đi. Coi một quẻ rồi thì cháu sẽ tin".

"Sư phụ, hay là thôi. Cháu thích biết sau. Nếu cái gì cũng sớm biết trước, thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?" Tần Lạc nói.

Lão đạo suy nghĩ một chút, nói: "Ý nghĩ này của cháu cũng thật mới mẻ. Người khác đều muốn sớm biết được thiên cơ, cháu lại từ chối biết trước".

"Đúng ạ. Cháu bất đồng với những người khác mà". Tần Lạc nói. Hôm nay hắn bị lão đầu nhi này nói này nói kia chóng hết cả mặt, tranh thủ thời gian kết thúc chủ đề trước, nói: "Sư phụ, bây giờ người ở đâu? Hay là về ở với cháu đi?"

"Không cần. Bốn biển là nhà, xung quanh là gia". Lão đạo nói.

"Cho dù thế nào, cũng xin sư phụ để cháu tận tâm làm tròn hiếu đạo của một đệ tử". Tần Lạc liên tục thỉnh cầu.

"Không cần. Hiếu ở trong lòng. Ta có thể cảm nhận, thế là được rồi". Lão đạo nói.

Chậc chậc, bạn xem người ta đây là cảnh giới gì? So với tình yêu cao thượng còn cao hơn một bậc.

"Vậy sư phụ có chuyện gì cần đệ tử làm không?" Tần Lạc hỏi.

Lão đạo nghe xong lời này, ánh mắt sáng rực quét tới quét lui ở trên người Tần Lạc. Tiếp theo, lại lắc đầu tiếc nuối.

"Sư phụ, có cái gì không đúng sao?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Đáng tiếc. Đáng tiếc. Trên người cháu không có linh căn". Lão đạo lắc đầu nói.

"Linh căn?" Tần Lạc sửng sốt. Cần thứ đó để làm gì? Mình chưa từng nghĩ sẽ làm đạo sĩ? Lấy ngự tỷ làm vợ mới là chuyện đúng đắn.

"Văn hóa Yến Kinh nội tình thâm hậu, có rất nhiều người tài năng xuất chúng. Lần này ta đi về phương Bắc, thứ nhất là du lịch, thứ hai là tìm người có linh căn kế thừa y bát. Đáng tiếc tìm không ra. Xem ra phải chờ duyên phận thôi". Đạo sĩ giải thích.

"Ài, xem ra cháu không giúp được sư phụ rồi". Tần Lạc lộ vẻ tiếc nuối rồi. Nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn vì mình không hợp cách.

"Có điều, cháu đã gọi ta một tiếng sư phụ, ta cũng không nên làm như chẳng thấy. Huống chi, cháu rất có nghị lực, có thể khổ tu "Đạo gia thập nhị đoán cẩm" mười mấy năm, coi như là có duyên với phái ta. Như vậy đi, ta trước tiên thu cháu làm ký danh đệ tử vậy".

Tần Lạc kinh hãi. Nói: "Sư phụ, người suy nghĩ một chút đi. Cháu không biết gì về chuyện tìm tiên hỏi đạo cả, hơn nữa hoàn toàn không có hứng thú, sợ là khó có thể kế thừa nghiệp lớn của sư phụ. Hay là sư phụ tìm cao đồ khác đi. Cháu gọi sư phụ là sư phụ, thật ra là để báo ân. Còn sư phụ không cần vì vậy mà thu cháu làm đồ đệ".

Để thoát khỏi vận mệnh trở thành một gã đạo sĩ, Tần Lạc thiếu chút nữa nói ra cả câu "Đồ đệ e rằng khó có thành tựu, sợ sẽ làm bẩn thanh danh cả đời của sư phụ".

"Ai bảo cháu kế thừa nghiệp lớn?" Đạo sĩ hỏi ngược lại.

"Vậy ý sư phụ là?" Tần Lạc kỳ quái hỏi.

"Ký danh đệ tử mà thôi. Kế thừa y bát, tự nhiên sẽ có người khác làm rồi". Đạo sĩ nói.

"Vậy... ký danh đệ tử có thể cưới vợ không?"

"Ký danh đệ tử, cũng chính là đệ tử ngoại môn. Tất nhiên là có thể lấy vợ sinh con. Hơn nữa, Thiên Cơ đạo của chúng ta khác với Chính Nhất đạo, cũng không có quy định không cho phép đệ tử lấy vợ".

"Vậy à?" Tần Lạc nghĩ, vậy để cho mình kế thừa y bát cũng không phải là không thể được. Mọi chuyện đều do thương lượng mà ra thôi.

"Sư phụ, Thiên cơ đạo của chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người? Địa vị trong giang hồ thế nào?" Tần Lạc nghĩ, lưng tựa đại thụ râm thì có thể hóng gió. Nói không chừng mình kết quan hệ sâu xa với môn phái hiệp ẩn này, thì từ nay về sau nếu xảy ra chuyện gì, còn có người có thể ra mặt thay mình.

Không cấm anh cưới vợ, lúc đánh nhau còn có người đứng ra hỗ trợ. Nếu thế thì Tần Lạc cũng không phản đối gia nhập Thiên Cơ đạo này.

"Chuyện này..." Trên mặt lão đạo vẫn luôn trấn định ôn hòa không ngờ lại xuất hiện vẻ xấu hổ.

"Là bí mật của môn phái, không tiện nói ra à?" Tần Lạc hiểu rõ nói. Ban đầu, lúc ông dẫn hắn đi ra ngoài xem bệnh, hắn cũng từng gặp qua tình huống như vậy. Những người kia không muốn tiết lộ chuyện của môn phái mình với người ngoài. Trừ khi anh có thể trở thành đệ tử trọng yếu trong môn của bọn họ mới được.

"Cũng không phải". Mặt đạo sĩ đã bình thường trở lại. Nói: "Chỉ vì ta một lòng hướng đạo, bỏ lỡ chuyện phát triển môn phái. Cho nên... bây giờ Thiên cơ đạo của chúng ta chỉ có hai người".

"Hai người?" Tần Lạc mở to hai mắt nhìn.

"Hai người". Đạo sĩ nói.

"Ngoại trừ sư phụ, người còn lại là ai?"

"Chính là cháu".

"..."

Tần Lạc khóc không ra nước mắt. Thiên Cơ Đạo này rốt cuộc là môn phái gì vậy chứ?

Lấy tên thì rất uy phong, nhưng kể cả mình cũng chỉ có hai người. Đây tuyệt đối có thể tạo kỷ lục Guinness "Phái nhỏ nhất thiên hạ".

Lão đạo sĩ cũng cảm thấy có chút thê thảm. Vừa sờ túi, vừa nói với Tần Lạc: "Vi sư là Huyền Tự Bối, hiệu là Huyền Cơ Tử, cháu là Không Tử Bối, thì lấy hiệu là Không Ky Tử đi. Đây có quyển sách, cháu cẩn thận nghiên cứu. Cháu có "Đạo gia thập nhị đoán cẩm" đặt nền tảng, học tiếp hẳn là không khó. Tử Huyết châu này là hàn vật trời sinh, có thể khắc chế nhiệt độc trong cơ thể cháu. Cháu đeo trên người, có thể phòng thân. Được rồi. Sư phụ còn có việc phải làm, có duyên sẽ gặp lại".

"Sư phụ"Tần Lạc hô. Hắn không ngờ lão đạo này nói đi là đi, ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại.

Cho dù lão đầu này truyền tư tưởng gì cho hắn, cũng không thể thay đổi sự thực lão là ân nhân cứu mạng của mình. Mình có thể sống tới ngày hôm nay, thật sự là nhờ lão.

Hơn nữa, Tần gia là một gia tộc trọng tình trọng nghĩa. Nếu báo cho ông biết mình đã gặp được ân nhân cứu mạng, mà không mời lão về ngồi một chút. Sợ là sẽ mắng mình như máu chó xối đầu.

"Còn có chuyện gì nữa sao?" Huyền Cơ Tử thấy sự quyến luyến trong mắt Tần Lạc, thanh âm ôn hòa hỏi.

"Sư phụ. Để lại số điện thoại đi". Tần Lạc nói.

Đạo sĩ cười cười, nói: "Không có rễ lục bình (bèo), tâm sẽ không vướng bận. Làm sao lại dùng những thứ kia chứ? Yên tâm đi. Chúng ta vẫn còn có duyên gặp lại".

Đợi tới khi thân ảnh Huyền Cơ Tử biến mất khỏi tầm mắt, Tần Lạc vẫn đang đứng ngây tại chỗ, vẻ mặt phiền muộn.

Có một số người bèo nước gặp gỡ, tuy nhiên nó lại trợ giúp rất lớn cho cuộc đời của bạn.

Lần đầu tiên gặp mặt, đạo sĩ kia cho mình "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" và "Dẫn thể thuật", cứu sống tính mạng mình.

Lần thứ hai gặp mặt, lão lại thu mình làm ký danh đệ tử, tặng mình một quyển sách và một chuỗi hạt châu màu tím lạnh như băng.

Tần Lạc nắm bộ sách úa vàng trong tay, phía trên dùng bút lông viết "Huyền công lục". Nét chữ bên trong là kiểu chữ viết tiểu Khải (chữ Khải nhỏ viết tay) rất đẹp, với Tần Lạc mà nói cũng không khó để nhận ra. Hơn nữa còn có vẽ đồ án, xem ra là vừa văn hay vừa vẽ đẹp.

Trước kia Tần Lạc lấy được "Đạo gia thập nhị đoán cẩm" kia đa số là thuật dưỡng sinh, còn bản "Huyền công lục" này hình như là ghi lại một số phương pháp công kích phòng ngự, xem ra là bổ trợ thêm cho quyển sách kia.

"Lớn như vậy rồi, còn có thể luyện tập cái này sao?" Tần Lạc nắm "Huyền công lục" thầm nghĩ.

Trở về chỗ quay phim, Lệ Khuynh Thành đầy vẻ sốt ruột qua đón, nói: "Tần Lạc, cậu chạy đi đâu vậy? Di động cũng không mang theo. Khiến người ta tìm cậu khắp nơi đấy".

"Không có gì. Thấy một người bạn. Nên đi qua nói vài lời". Tần Lạc cười nói. Hiếm khi thấy bộ dạng gấp gáp của Lệ Khuynh Thành, thật đúng là xinh đẹp không gì sánh được.

"Người bạn nào thế?" Lệ Khuynh Thành tò mò hỏi.

"Một đạo sĩ. Nói muốn coi bói cho tôi". Tần Lạc giả bộ đăm chiêu hỏi: "Cô tin chuyện này không?"

"Tin chứ. Tôi cũng thường coi bói cho người ta đấy". Lệ Khuynh Thành cười khanh khách. "Có muốn chị coi bói một lần cho cậu không?"

"Được nha. Cô coi đi". Tần Lạc hiếu kỳ nói. Hắn thật không tin cô gái này lại hiểu được những thứ kia. Gạt người cũng yêu cầu kỹ thuật cao đấy.

"Tối nay cậu sẽ mộng tinh" Lệ Khuynh Thành ghé vào tai Tần Lạc nhỏ giọng nói.

"..."