Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1338: không cho nói




Tần Lạc với Quả còn rất xa lạ, trước kia không hề giao tiếp mấy. Hắn ngược lại quan hệ không tệ với Mã Duyệt trầm mặc ít nói cố gắng dùng đồng phục màu đen kính đen để cho sự xinh đẹp của bản thân nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại kia, Tần Lạc mỗi lần tới đều trực tiếp liên hệ với nàng.

Đáng tiếc, nàng bây giờ còn bị nhốt ở trong Ánh Nguyệt sơn trang của Văn Nhân Mục Nguyệt, cũng không biết lúc nào có thể lại thấy ánh mặt trời.

Quả rất quen thuộc với Tần Lạc.

Không có cách gì không quen thuộc. Thân là người bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, có thể lĩnh hội được tâm tư ôm ấp tình cảm của Đại tiểu thư. Hơn nữa, ba hắn - Quả vương cũng liên tục dặn dò, nhất định phải làm tốt quan hệ với Tần Lạc, cho dù như thế nào cũng phải làm tốt quan hệ với hắn.

"Tần tiên sinh, anh đã đến rồi". Quả cười chào hỏi với Tần Lạc.

"Ừ. Mục Nguyệt có đó không?" Tần Lạc gật đầu. Mặc dù Quả cười rất vui vẻ với hắn, còn Mã Duyệt luôn một vẻ mặt, nhưng mà, hắn vẫn thích Mã Duyệt hơn một chút... là ai hợp ý hơn? Một người lần đầu tiên gặp mặt quá lãnh đạm với anh, không phải vì hắn kiêu ngạo, mà vì hắn tương đối cẩn thận.

Hiển nhiên, Mã Duyệt thuộc về loại hình như vậy. Nàng không phải lãnh đạm với anh ở lần gặp đầu tiên, nàng là mỗi lần đều rất lãnh đạm.

Có điều, về sau xảy ra chuyện Quỷ Vương sơn phản loạn, Tần Lạc cũng không tin tưởng những lời này nữa.

Nói nhiều sai nhiều., có thể trở thành gián điệp bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, mặc dù kết quả sau cùng là thất bại, chỉ số thông minh của Mã Duyệt vẫn không thể khinh thường.

Người bình thường sao có thể làm được điểm này? Chỉ sợ lần đầu tiên gặp mặt, đã bị cặp mắt sắc của Văn Nhân Mục Nguyệt vạch trần.

Tần Lạc tự xưng là bản thân thông minh hơn người, trí tuệ vô song, nhưng mà, mỗi khi hắn đứng ở trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, đều có một loại cảm giác bị nàng nhìn thấu... Loại cảm giác này thật biến thái.

" Tiểu thư ở phòng làm việc chờ anh đó. Tần tiên sinh mời đi theo tôi". Quả khom người mời, sau đó lắc vòng eo mềm mại đi trước dẫn đường.

Quả cũng là mỹ nữ, hơn nữa dáng người đặc biệt thon dài, so với Văn Nhân Mục Nguyệt cao tương đương cùng đặc biệt cao hơn một chút, giống như là người mẫu quốc tế. Có điều, nàng khác với người mẫu quốc tế chính là, nàng có tư sắc, có ngực, có mông, là một mỹ nhân vẹn toàn.

Nhưng mà, lúc Tần Lạc gặp nàng lại không thấy mê người chút nào. Ngược lại còn cảm thấy Mã Duyệt cả người đồng phục màu đen còn cảm tình hơn một chút...

"Sao lại là Mã Duyệt?" Tần Lạc nghi hoặc thầm nghĩ. Chẳng lẽ Mã Duyệt ảnh hưởng đối với mình cũng sâu như vậy?

Quả nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, không đợi bên trong có đáp lại, trực tiếp đẩy cửa đi vào, nói: "Tiểu thư, Tần tiên sinh tới rồi".

"Ừ". Bên trong truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, lười biếng, làm cho thân thể người ta đột nhiên mềm nhũn.

" Tần tiên sinh, mời". Quả vừa tránh sang một bên, vừa mời Tần Lạc đi vào.

Tần Lạc đi vào phòng làm việc, liền thấy Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở bên cửa sổ.

Áo vét nhỏ cổ lật màu trắng, bên trong lộ ra áo lót mỏng. Phía dưới là một cái quần hơi rộng, giống kiểu dáng cao bồi ống thẳng niên đại 80.

Có điều chất liệu của quần là lụa mềm, thoạt nhìn vừa thoải mái vừa mốt.

Trên cổ buộc một khăn lụa màu đen, đây là vật trang trí màu tối duy nhất trên người nàng.

Tóc bối lên, cắm một cây trâm ngà xinh đẹp vào. Thoạt nhìn có chút lười nhác, lại đầy phong tình của nữ nhân có của.

Trang phục quần áo của Văn Nhân Mục Nguyệt không biết là nhà thiết kế tỉ mỉ thiết kế hay là tự xử lý. Có một loại mỹ cảm tay đẹp cắm hoa. Mỗi một chỗ đều đẹp, mỗi một vật đều đẹp.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là... Nàng thật sự thật đẹp.

Trên đầu gối của nàng mở một quyển tạp chí mới, đang buồn chán mà lật qua.

"Lại đang xem tạp chí à?" Tần Lạc vừa cười vừa nói, kéo ghế dựa ngồi đối diện với nàng. "Mỗi lần tôi tới, cô đều đang xem mấy cuốn sách giải trí này. Xem ra, công việc của ngươi cũng không có không cực giống tôi nghĩ".

"Lúc tôi bận bịu anh không thấy được". Văn Nhân Mục Nguyệt đóng tạp chí lại, ngước mắt lên nhìn Tần Lạc. Nhiều ngày không thấy, hắn hơi gầy hơn. Xem ra trong khoảng thời gian này hắn sống cũng không phải thoải mái như mật ngoài. Đặc biệt là hành trình đất Mỹ, có thể dùng từng bước sát cơ để hình dung. Nhưng mà, hắn vẫn ương ngạnh mà gắng gượng qua. Cũng làm xong chuyện mình muốn làm. "Còn nữa, đây cũng không phải là sách giải trí. Ở trong mắt thương nhân, trên thế giới này không có sách giải trí, Trong tạp chí mới ẩn chứa cơ hội kinh doanh rất lớn, phục vụ đám người tiêu xài phung phí. Quần thể hộ khách như vậy thì chúng ta nhất định phải bắt lấy... nói những chuyện này anh nghe cũng không hiểu".

Tần Lạc thiếu chút nữa bị câu nói sau cùng của Văn Nhân Mục Nguyệt làm nghẹn chết, cười khổ nói: "Tôi ở trong mắt cô kém cỏi vậy sao?"

"Thuật nghiệp có chuyên công. Anh là bác sĩ giỏi". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Lời ngầm là, ngoại trừ bác sĩ, những thứ khác anh cũng không nhất định có thể làm tốt.

"Thật ra bản chất chúng ta là giống nhau". Tần Lạc nói. "Cô mặc dù là gia chủ gia tộc Văn Nhân, bà chủ lớn khắp thế giới, nhưng người chân chính làm việc là người phía dưới. Cô chỉ là một người đầu tư... Tôi cũng có đầu tư. Hơn nữa tương đối thành công".

"Tôi khác anh". Văn Nhân Mục Nguyệt phản bác lời của Tần Lạc. "Đầu tư của anh là tìm được một đám nữ nhân xinh đẹp thông minh, nhân tố đầu tư tôi cần suy nghĩ phức tạp hơn điều này".

"..."

Lúc này, Tần Lạc quả thật muốn hộc máu thăng thiên rồi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đúng là, đầu tư của Tần Lạc chỉ cho người quen mình, chỉ cho nữ nhân quen mình. Đơn giản một chút mà nói, chỉ cho nữ nhân của mình... Cho dù là Lệ Khuynh Thành, Vương Cửu Cửu hay là Tô, đều là nữ nhân của hắn, đều đang giúp hắn quản lý sự nghiệp.

Văn Nhân Mục Nguyệt hiển nhiên không thể làm như vậy. Gia tộc Văn Nhân sản nghiệp lớn như vậy, nếu tất cả đều đầu tư nam nhân của mình... Nàng phải tìm bao nhiêu người chồng đây?

Nhưng mà, nữ nhân này nói trắng ra như thế, cũng thật quá khích người mà?

"Cô giống như rất có thành kiến với tôi?" Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Tùy việc mà xét".

" Trước kia tính công kích của cô không mạnh như vậy". Tần Lạc lắc đầu nói.

"Bởi vì khi đó người tôi công kích đều là người khác".

"..."

Tần Lạc đã nhìn ra. Nữ nhân này đang giận mình.

Giận cái gì chứ?

Từ Mỹ về vẫn chưa tới thăm nàng? "Thiếu niên y vương" Không để cho nàng làm nữ chính? Hơn một tháng không gọi điện cho nàng? Dì cả của nàng tới? (Dì cả: đèn đỏ)

"Tôi gần đây khá bận". Tần Lạc nói.

"Tôi biết".

"Cho nên vẫn không có cách nào tới thăm cô. Về sau "Thiếu niên y vương" đã chiếu phim. Tôi lo doanh thu không tốt, cũng không dám tới thăm cô... Thật vất vả đợi đến khi doanh thu cao, tôi vội chạy tới lĩnh thưởng. Cô mau khen tôi đi, để tôi cao hứng một chút". Tần Lạc lộ vẻ chờ mong nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt rốt cuộc nở nụ cười. Mặc dù chỉ là hơi nhếch khóe miệng, nhưng biểu tình trên mặt lại dịu đi rất nhiều. Quả nhiên, nữ nhân đều cần dỗ dành.

" Doanh thu cao có quan hệ gì với anh?" Văn Nhân Mục Nguyệt tất nhiên không chịu mở miệng khen ngợi Tần Lạc dễ dàng. "Anh không phải diễn viên chính, cũng không phải đạo diễn. Sao phải khen anh?"

"Tôi là diễn viên đó". Tần Lạc nói. "Tôi tên Tần Lạc. Nam diễn viên trong "Thiếu niên y vương" cũng tên Tần Lạc. Lần này công ty của các cô lời nhiều tiền như vậy, cũng có một phần công lao của tôi phải không? Tôi còn tự bỏ tiền mua vé đi xem phim đó".

"Tôi cũng đã xem". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

" Xem ở nhà?"

"Rạp chiếu phim".

" Rạp chiếu phim?" Tần Lạc mở to hai mắt nhìn. "Không ngờ cô đi rạp chiếu phim?"

"Vào nửa đêm. Lúc đó không có ai vào". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Cảm thấy cũng không tệ".

"Cô phải cẩn thận một chút. Cô chạy tới đó, có người muốn đối phó với cô thì sao? Rạp chiếu phim lớn như vậy, vệ sĩ cũng không cách gì chú ý hết". Tần Lạc quở trách nói. "Hơn nữa, cô có tiền như vậy. Nếu muốn xem phim, trực tiếp ở nhà mua một bộ thiết bị cũng được. Cần gì phải chạy đi mạo hiểm?"

" Cảm giác không giống nhau". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Anh không hiểu".

Tần Lạc nổi giận, nói: "Tôi sao không hiểu? Cô đừng quên, lúc đầu tôi là người đầu tiên dẫn cô đi ra ngoài dạo phố ăn vặn, du sơn ngoạn thủy, là tôi bảo cô không nên tự giam mình ở trong lồng".

"Nếu hiểu, sao bây giờ chỉ trích tôi?"

"Bởi vì..." Tần Lạc hơi nghẹn lại.

Đúng vậy. Sao mình có thể dẫn nàng thoát khỏi bảo vệ của vệ sĩ đi dạo phố ăn quà vặt, du sơn ngoạn thủy, lại không cho phép chính nàng đi xem phim?

Vì sao? Bởi vì mình không ở bên cạnh nàng?

Nhưng mà, lý do như vậy có thể nói ra không?

Văn Nhân Mục Nguyệt cũng nghĩ tới điều gì, biểu tình trên mặt trở nên trầm lại.

Bầu không khí thoáng cái trở nên trầm mặc, lại có chút mập mờ.

Gió mát trăng thanh một đêm kia, điểm tâm ăn vặt một đêm kia, cao gót vứt đi kia, làn váy xé rách kia, còn có áo ca rô cùng quần jean thoải mái kia, cô gái nửa quần áo diện mạo đã sớm nhớ không rõ kia... chúng vẫn luôn tồn tại trong lòng, chưa từng rời đi khắc nào.

"Thật ra..."

"Không cho nói". Văn Nhân Mục Nguyệt thấp giọng nói.

Nàng thích loại cảm giác này, thích loại tình thoại không cần nói cũng có thể động lòng người như thế.