Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1390: tiểu thụ nam VS đại quái thú




Đối thủ?

Nếu có người nói anh là đối thủ của Văn Nhân Chiếu, vậy nhất là hắn đang sỉ nhục anh. Nhưng, nếu có người nói anh là đối thủ của Hoàng Đế, vậy nhất định là đang khen anh.

Trong thiên hạ, có bao nhiêu người có thể đủ tư cách làm đối thủ Hoàng Đế?

Nhưng mà, đứng ở trên lập trường Hoàng Đế, hắn cũng sẽ không nghĩ như vậy.

" Đối thủ? "Khóe miệng Hoàng Đế lộ ra một nụ cười mỉa mai. Hắn cảm giác câu chuyện cười này của Long vương không buồn cười chút nào. "Tôi không có đối thủ".

Tần Lạc vừa mới từ trạng thái đần độn này tỉnh lại, nghe được lời của Hoàng Đế, hắn thoáng cái liền nổi giận.

Hắn không hề nghĩ tới trở thành đối thủ Hoàng Đế, nếu có thể, hắn vĩnh viễn cũng không muốn dính dáng gì với đại quái vật này.

Nhưng mà... anh cũng không thể sỉ nhục người khác như vậy chứ?

"Anh thì có gì đặc biệt hơn người? "Tần Lạc cười lạnh nói. "Được người ta thổi phồng mấy câu liền lâng lâng? Đệ nhất châu âu gì chứ? Vương giả Hoàng Đế gì chứ? Vô địch thiên hạ gì chứ? Cũng không phải chỉ là đồn đại sao? Trung Quốc chúng tôi chỉ hai lão già bình thường tùy tiện đi ra đã đánh anh sưng mặt sưng mũi..."

Để đả kích Hoàng Đế, Chiến thần phương đông Phó Phong Tuyết cùng Long Vương đứng đầu Long Tức đã biến thành "hai lão già bình thường tùy tiện đi ra" ở trong miệng Tần Lạc.

"Khi dễ hai lão già thì tính là gì? Anh có bản lĩnh tới khi dễ tôi... cùng Jesus, đầu to, Hồng Phu, Ly với cả Quỷ Ảnh, Ngọc Nữ không? Bọn tôi là người trẻ tuổi, là đối thủ chân chính của anh. Anh không phải cảm thấy mình lợi hại à? Vậy thì tới cùng bọn tôi đơn đấu đi. Sao? Không dám?"

"Anh không phải là có bệnh thích sạch sẽ sao? Trên mặt anh có bụi có thấy hay không? Trên chân anh có bùn anh có thấy hay không? Mũi anh còn đang chảy máu, khóe miệng cũng bị rách... còn trong hốc mắt anh có một cục ghèn đường kính hơn 5mm, anh đều làm bộ không nhìn thấy à?"

Quả nhiên, nghe Tần Lạc vừa nói như vậy, Hoàng Đế liền cảm giác cả người mình không thoải mái. Nhưng mà, trên mặt của hắn quả thật có bụi, dưới chân quả thật có bùn, mũi quả thật đổ máu, khóe miệng cũng bị rách...

Hắn đưa tay sờ mắt, không sờ được ghèn.

Hoàng Đế muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến đấu này, bởi vì hắn muốn xuống núi tắm rửa.

"Anh cứu lão một lần, thử xem có thể cứu lão lần hai không". Hoàng Đế nói với Tần Lạc.

Vừa dứt lời, bóng người của hắn liền biến mất tại chỗ.

Vẫn là một quyền thẳng tới, quả đấm nhanh như chớp phóng ra, kình khí cường đại lần nữa xé rách không khí chung quanh.

Một quyền này, mục tiêu công kích vẫn là Long Vương.

Hoàng Đế vẫn kiên trì cho rằng, chỉ có giải quyết xong Long Vương, cuộc chiến đấu này mới chân chính kết thúc. Hắn không muốn lãng phí thể lực trên người nhân vật nhỏ như Tần Lạc. Cho dù là một quyền cũng không được.

Hơn nữa, hắn không phải là có thể cứu người sao? Mình lựa chọn công kích Long Vương, hắn nếu có năng lực, vậy thì lại cứu lão đi.

Hắn cũng muốn nhìn xem, thật sự có người có thể cứu người từ trong tay mình đi không.

Ầm...

Tiếng gió ù ù, thanh thế to lớn.

Một quyền này, Hoàng Đế cố ý thêm kình đạo vào.

Hắn muốn một quyền đánh chết, giải quyết trận đấu.

Giải quyết xong Long Vương, cũng thuận tiện giải quyết xong đối thủ Tần Lạc của hắn.

Vẻ mặt Long Vương trở nên ngưng trọng.

Hai tay nắm lại, đan điền phát lực mạnh. Quả đấm lại trở nên nóng rực lên.

Hắn cắn chặt răng, ngậm miệng, đem tinh khí toàn thân hội tụ vào hai đấm.

Một quyền này, quyết định thắng bại! Cũng quyết định sinh tử!

Long Vương cảm giác được, Hoàng Đế nổi lên sát cơ. Đương nhiên, mỗi một quyền của hắn đều có sát khí. Vấn đề chẳng qua là nhiều hay là ít mà thôi.

Khi đó, hắn còn muốn thể nghiệm niềm vui thú chiến đấu.

Bây giờ, hắn là thuần túy muốn giết người.

Xem ra, hành vi cứu người của Tần Lạc vẫn kích thích đến hắn.

Người đột nhiên vọt tới, quả đấm cũng theo tới nhanh như chớp.

Ầm...

Quả đấm hai người đụng vào nhau, khí lưu cường đại lần nữa đẩy ngược bọn họ.

Nhưng mà, Hoàng Đế chỉ lui một bước, thân hình lắc lư liền đứng vững lại.

Long Vương liền lùi lại năm sáu bước mới dừng, cổ họng ngòn ngọt, một cổ máu tươi phun mạnh ra.

Tần Lạc vội chạy tới, dìu thân thể Long Vương không để lão ngã xuống.

Tay vừa sờ đến cánh tay lão, cũng cảm giác được thân thể Long Vương khẽ run rẩy.

Đây là biểu hiện thoát lực, tinh lực của Hoàng Đế biến thái này thực sự quá cường hãn, thậm chí ngay cả chiến Phó Phong Tuyết, Long Vương cũng không cạn kiệt.

Lần này, Long Vương cũng mất đi sức chiến đấu.

"Sư phụ". Tần Lạc nắm chặt cánh tay Long Vương. Hắn rất muốn dùng ngân châm chuyển chút khí trong cơ thể mình cho Long Vương, nhưng Hoàng Đế không thể nào cho hắn cơ hội. Giờ khắc này hắn quả thật hâm mộ những cao thủ tuyệt thế trong những tiểu thuyết võ hiệp kia, chỉ cần thân thể tiếp xúc là có thể truyền lực, nam nữ cùng XXOO là có thể luyện công...

"Tôi không sao". Giọng Long Vương nói yếu ớt. "Tìm cơ hội trốn đi".

Long Vương biết cơ hội chiến thắng Hoàng Đế mong manh, cho nên quyết định dùng tánh mạng của mình để cầm chân Hoàng Đế, những người khác nghĩ biện pháp chạy trốn.

Nhưng mà, ở đỉnh Vũ Hóa Phong này, ai có thể chạy trốn khỏi Hoàng Đế?

" Trốn không thoát". Tần Lạc nói. Hắn cũng là người, hắn cũng sợ chết. Nếu như có thể mà nói, hắn sẽ không chút do dự mà dẫn Long Vương, Phó Phong Tuyết, Lệ Khuynh Thành, Ly, Jesus, đầu to, Quỷ Ảnh, Ngọc Nữ chạy trốn... nhưng điều này không thực tế.

"Kết thúc đi. Tôi muốn tắm rửa". Hoàng Đế vừa cười vừa nói.

Hắn lại đánh ra một quyền.

Vẫn giống lần trước, bá đạo giống vậy, hung mãnh giống vậy, thế không thể đỡ giống vậy.

Hô...

Kình phong tùy ý, mặc dù mục tiêu của hắn nhắm vào chính là Long Vương, Tần Lạc đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy một cổ lực lớn mênh mông quét tới, thổi da trên mặt hắn hóp vào.

" Khinh người quá đáng ". Tần Lạc nổi giận.

Hắn dũng cảm vọt lên, sau đó chụp tới...

Hoàng Đế xuyên qua vị trí Long Vương đứng vừa rồi. Quả đấm của hắn lại một lần nữa thất bại.

Nếu như nói thất bại lần trước là chủ quan, lần này, hắn đến có chuẩn bị.

Chẳng lẽ nói, hắn thật có thể tránh né công kích của mình?

"Anh làm thế nào?" Ánh mắt Hoàng Đế sáng quắc mà nhìn chằm chằm Tần Lạc, hỏi.

Trên mặt của hắn đầy vui sướng, giống như một sắc lang gặp một mỹ nữ cực phẩm.

Đúng vậy, hắn lại phát hiện mục tiêu.

Đối thủ của hắn là Tần Lạc! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tần Lạc mà hắn không thèm liếc mắt một cái kia!

-------

-------

"Bây giờ anh biết rồi chứ? Tôi chính là mạnh như vậy".

Cô gái dịu dàng như vậy, cười ấm áp như vậy, nhưng lời nói ra lại đầy khí bá đạo.

Mục sư nằm dưới đất ngưỡng mặt lên nhìn quân sư, phảng phất đang nhìn vào nữ thần vĩ đại.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy, hóa ra con gái cũng xinh đẹp như thế, có sức quyến rũ như thế.

Lần đầu tiên hắn nhịn không được mà hoài nghi, qua nhiều năm như vậy, thẩm mỹ quan của mình có phải là xuất hiện vấn đề hay không?

"Cô quả thật rất mạnh". Mục sư nói. Hắn móc từ trong lòng ngực ra một miếng khăn lụa ra lau máu tươi trên khóe miệng, tật xấu này là học từ Hoàng Đế. Hắn lại vuốt vuốt bụng, sau khi cảm giác hơi thoải mái, lúc này bò từ dưới đất dậy.

"Có điều. Cô vẫn sẽ chết". Mục sư nói.

Sau khi nói xong, hắn xoay người bỏ chạy.

Quân sư sửng sốt, sau đó đuổi theo.

Đạn đã bắn hết, súng bên hông cũng không dùng đến nữa. Nàng rút một cây dao găm từ trong ngực ra, sau đó phóng nó ra ngoài.

Mục sư giống như là mọc thêm con mắt sau lưng, thân thể chợt lóe bên cạnh, liền trốn thoát tập kích của phi đao. Phi đao ghim ở trên một tảng đá, phát ra tiếng vang trong trẻo cùng tia lửa nóng rực.

Hướng Mục sư chạy trốn có một động núi nhỏ, trong sơn động có đủ thứ hủy diệt cả ngọn Vũ Hóa Phong.

Đây là thứ hắn lén vác tới, không hề báo cáo với Hoàng Đế.

Hắn lo lắng Hoàng Đế thất bại, mấy người bọn họ đều có đến mà không có về. Hắn muốn dùng làm uy hiếp, ít nhất phải bảo toàn tánh mạng của mình.

Nếu để cho Hoàng Đế biết, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Bởi vì, cho tới bây giờ hắn đều không nghĩ tới khả năng mình sẽ thất bại.

Một người mặc áo quần quân dụng màu tối chạy như điên ở phía trước, một người khác mặc đồ bó màu đen đuổi sát phía sau. Hai người bọn họ giống như là đang chơi trò chơi sát thủ bắt quân nhân.

Đông...

Mục sư chạy tới cửa động, sau đó xoay người nhìn về phía quân sư.

Quân sư đuổi theo, nhìn tiểu động kia vẻ mặt cảnh giác.

Nàng biết, mục sư nếu dẫn nàng tới đây, nhất định là không có ý tốt.

"Tiểu thư Hoàng hậu xinh đẹp, bây giờ, chúng ta nên từ từ nói chuyện rồi". Mục sư nói. Trong tay của hắn nắm một cái điều khiển từ xa nho nhỏ, nói: "Cô nhất định không xa lạ gì với nó nhỉ?"

" Vực sâu 117. Uy lực của nó cô từng nghe chứ? Nếu nổ tung, đỉnh núi này sẽ bị tiêu diệt... cho nên, cô muốn chết không?"

"Tôi dựa vào cái gì tin anh?" Quân sư cười lạnh nói. Nhưng trong lòng lại rõ ràng hắn nói là sự thật, mục sư có yêu thích cố chấp với vũ khí công nghệ cao. Sở dĩ nàng nói như vậy, là muốn kéo dài thời gian, nhân cơ hội giết chết hắn.

"Tôi biết cô nhất định sẽ nói như vậy. Cho nên tôi dẫn cô đến đây". Mục sư nói. Hắn đi đến cửa động, mở ra một đống cỏ dại che lấp bên ngoài, liền lộ ra một hộp nhỏ màu đen.

Quả nhiên, nó chính là vực sâu 117 có đầu đạn hạt nhân nhỏ.

"Cho dù nổ tung, anh cũng sẽ chết". Quân sư làm bộ không thèm để ý nói.

"Tôi chết, là tất nhiên. Bởi vì tôi không phải là đối thủ của cô. Nhưng mà, Hoàng hậu, còn cô?"

"Anh muốn nổ chết cả Hoàng Đế?"

"A". Mục sư nhếch môi nở nụ cười. "Tiểu thư Hoàng hậu, tôi đều sẽ chết, còn cần trung thành gì à?"