Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 227: Bối Bối mất tích!




Spiderman, Batman, superman là đại diện cho những trường hợp quái dị hoặc là những anh hùng dị thường. Chính họ đã dùng bản thân mình để chứng minh cho chúng ta một sự thật: năng lực của con người càng lớn thì lại càng dễ làm hỏng việc.

Ví như spiderman, nhả tơ bay khắp thành phố, tay nắm để leo trèo không có thời gian nghỉ ngơi. Cùng lúc với việc bạn gái đang bị lửa cháy vào người với việc lửa đang cháy rộng, tai nghe được có người kêu cứu "help me" "help me".

Theo bạn anh ta sẽ vội vàng đến cứu hỏa hay là đi cứu mạng cô bạn gái của mình?

Nếu cứu hỏa, anh ta sẽ bảo vệ được dân chúng khỏi bị thương tổn. Còn nếu cứu mạng, anh ta sẽ cứu được người mình yêu.

Hơn nữa, những chuyện như thế này còn xảy ra nhiều, không phải là hắn cố tình muốn dương oai, chính hắn và bạn gái cũng không bao giờ thích những chuyện như thế này. Họ chỉ muốn có một ngôi nhà nhỏ, cùng nhau kiếm sống và hạnh phúc.

Tương tự như vậy, chuyện này cũng đang thể hiện trong suy nghĩ của Tần Lạc.

"hộp đơn thuốc vàng" không rõ lai lịch, thời gian, cũng không biết đã truyền qua bao nhiêu thế hệ rồi mới tới tay ông nội hắn. Tần gia không phải không có những anh tài, cũng không phải không có những thầy thuốc danh tiếng.

Ngược lại, bởi vì mỗi người kế thừa Tần gia đều có y thuật kinh người, không có đối thủ. Cho nên, Tần gia được gọi là "gia đình vua dược". Trừ Tần gia không còn gia tộc trung y nào được gọi như vậy.

Chẳng lẽ lúc các cụ tổ tiên giữ "hộp đơn thuốc vàng" đã không nghiên cứu một cách ngiêm túc? Hay là các cụ không muốn bỏ đi thành phần độc dược trong ba đơn thuốc này?

Nhiều người tài giỏi như vậy mà còn chưa thành công, tại sao ông nội lại nói là giao cho mình? Có phải như vậy là ông đã quá tin tưởng cháu mình rồi không?

Đúng vậy… Tần Lạc cũng phải thừa nhận mình là một thiên tài về y học. Hắn có một trí tuệ hơn rất nhiều người. Trên hết, hắn là một người có trách nhiệm, có tinh thần trọng nghĩa, có lý tưởng lớn vượt khỏi những thú vui tầm thường của đàn ông…

Nhưng ông cũng không thể chuyện gì cũng ôm hết vào mình thế chứ?

"Bây giờ ông đưa quyển sách và nói "cháu, ông cảm thấy cháu có đầy đủ tố chất, cốt cách thanh tao, là người luyện võ kỳ tài, sau này có thể đảm nhận trách nhiệm bảo vệ hòa bình thế giới". Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Anh ta liệu sẽ có thể không nhận trách nhiệm được sao?"

Tần Lạc đang cầm "hộp đơn thuốc vàng" như cầm một củ khoai lang nóng, vẻ mặt cười khổ nói: "Ông, trách nhiệm này quả thực là quá lớn. Nếu như cháu không nghiên cứu ra thì sao ạ?"

"Cháu nói như vậy có phải là không tin vào bản thân?" Tần Tranh nhíu mày hỏi.

"Không phải cháu không tin vào bản thân. Cháu chỉ nói nếu như… Nếu như cháu không nghiên cứu được thì sao ạ?"

Tần Tranh im lặng một lúc rồi nói: "Như vậy thì truyền cho con của cháu."

"…"

Tần Lạc nghĩ, chắc là lúc cụ ông truyền "hộp đơn thuốc vàng" cho ông cũng có buổi nói chuyện như thế này.

Hóa ra đây chính là kiểu truyền đuốc.

"Vâng. Cháu sẽ cố gắng hết sức." Tần Lạc bất đắc dĩ nói. Việc đã đến nước này, có từ chối cũng không được.

"Cho đến bây giờ cháu cũng chưa bao giờ khiến ta phải thất vọng. Vì vậy lần này sự tin tưởng cũng sẽ không…" Tần Tranh nhìn cháu mình với vẻ mặt trang nghiêm nói.

Tần Lạc trong lòng rối bời, định bụng nói thêm vài câu cam đoan nữa.

"Được rồi. Cháu bắt đầu ngay đi." Tần Tranh phất tay nói.

Tần Lạc đang cầm hộp vàng đi ra, vừa mới tới cửa đã đụng phải Tần Minh.

"Ồ, anh cũng đang ở trong này với ông cụ đấy à? Tôi đang đi tìm ông ấy khắp nơi đây." Tần Minh liếc mắt vào cái hộp trong tay Tần Lạc, cười ha ha hỏi. Bất cứ lúc nào cũng thấy trên mặt hắn một vẻ mặt ôn hòa tươi cười, như là muốn làm vừa lòng tất cả mọi người.

Có chuyện gì vậy? Tần Lạc hỏi.

"Ông bảo tôi đưa Lâm lão gia tử về quán trà. Sau đó trở về gặp ông. Nhưng tôi đi tìm một vòng cũng không thấy ông đâu. Tôi còn đang nghĩ hay ông đã đi ra ngoài rồi." Tần Minh liếc nhìn bên trong thư phòng nói.

"Ông đang ở bên trong. Anh vào gặp ông đi." Tần Lạc vừa cười vừa nói, sau đó cầm hộp vàng đi lên lầu.

Lâm Hoán Khê ngồi ở ban công thượng đọc sách, ánh nắng chiếu vào thân thể đầy đặn của nàng trông thật xinh đẹp, cả người nàng giống như có ánh vàng, có khí phách thánh thiện rực rỡ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mịn màng bóng bẩy tỏa ánh sáng tinh tế, thân hình đẫy đà duyên dáng, thơm mát như hoa mai. Tần Lạc chưa tới gần mà đã có thể cảm nhận được một mùi hương cơ thể đặc biệt tỏa ra của người phụ nữ trưởng thành.

Nhớ tới lúc cô trong dáng bộ dịu dàng hát trên giường, Tần Lạc chỉ muốn lại gần ôm lấy cô. Mọi bộ phận trong cơ thể dường như cũng giống như tâm tư của chủ nhân đều rục rịch trỗi dậy.

Tần Lạc cầm "hộp đơn thuốc vàng" đem giấu đi một chỗ, sau đó đi tới phía sau Lâm Hoán Khê, nhìn vào quyển sách đang trên tay nàng, nói: "Em học Tây y mà cũng có hứng thú với Trung y sao?"

Bây giờ em còn quan tâm phụ trách nhiều công việc liên quan đến Trung y nữa. Kết hợp vẫn tốt hơn mà." Tai Lâm Hoán Khê rất nhạy cảm, cô cũng không có thói quen người khác kề sát tai mình mà nói như này. Cô chỉ muốn cơ thể hai người tách nhau ra.

Tần Lạc một tay ôm cổ cô, một tay để trên đỉnh đầu cô, nói: "Chuyện tình cảm còn chưa giải quyết xong mà tài xế lại đang ở Dương thành chờ. Có lẽ tối nay anh phải đi rồi."

"Vâng." Lâm Hoán Khê nhẹ nhàng gật đầu.

"Em chịu để anh đi à?"

Lâm Hoán Khê vờ như không nghe thấy lời hắn nói, mắt vẫn nhìn vào cuốn "Luận bàn về Trung Y" trên tay.

"Em cứ xem sách đi nhé. Anh đi tắm một lát." Tần Lạc nói.

Lâm Hoán Khê sửng sốt, đang ban ngày tắm rửa làm gì nhỉ?

Tần Lạc thấy cô có ánh mắt nghi hoặc, liền vừa cười vừa nói: "Anh đi tắm chút cho tỉnh táo."

Lâm Hoán Khê nghe vậy khuôn mặt xinh xắn bỗng ửng đỏ. Đỏ từ trên mặt xuống cổ, như thể toàn thân nhiễm màu hoa đào phấn đỏ hồng.

Bởi vì mỗi khi muốn làm chuyện xấu đầu tiên Tần Lạc luôn đi tắm nước lạnh… cho tỉnh táo. Cho nên, cách diễn đạt như vậy khi có hai người bọn họ là có một hàm ý đặc biệt.

Mỗi khi Tần Lạc nói muốn "tắm nước lạnh", Lâm Hoán Khê hiểu rằng chắc chắn buổi tối sẽ có một phen chinh phạt kịch liệt.

"Nhưng giờ là ban ngày mà." Lâm Hoán Khê bỏ sách xuống, định bỏ chạy xuống lầu.

Tần Lạc liền cầm lấy cánh tay của cô, nói: "Ban ngày thì làm sao? Đâu có vi phạm pháp luật đâu?"

"Nhưng mà…" Lâm Hoán Khê nhìn ra bên ngoài ánh sáng chói chang, nghĩ đến cảnh mình không một mảnh vải che thân, thân thể đều bị hắn nhìn thấy không có bất cứ thứ gì che chắn, ngập tràn trong những nụ hôn dài giữa thanh thiên bạch nhật… như vậy e rằng sẽ làm mất hết cảm giác.

…..

Tần Lạc nằm trong chăn bông mềm mại ôm Lâm Hoán Khê ngủ say, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa bịch bịch giật mình tỉnh giấc.

"Tần Lạc… Tần Lạc… mau thức dậy… có chuyện đại sự. Ra ngay có chuyện đại sự." Bên ngoài truyển vào giọng của Tần Minh.

"Có chuyện gì vậy?"

Tần Lạc buông tung chăn từ trên giường nhảy xuống, chuẩn bị chạy ra mở cửa thì nhớ tới mình đang không mảnh vải che thân, nên vội vàng luống cuống lấy quần áo mặc vào.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Lạc mở cửa ra hỏi.

"Không thấy Bối Bối đâu cả. Tìm khắp rồi mà không thấy. Bà nội lo quá mà ngất đi rồi." Tần Minh đầu đầy mồ hôi vừa nói vừa nghĩ đến hắn vừa mới chạy không ít nơi.

"Gì?" Tần Lạc vẫn còn mơ màng, sau đó hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao lại đột nhiên không thấy đâu? Bà nội hiện giờ thế nào rồi?"

"Bà vừa mới tỉnh dậy. Bây giờ đang ngồi khóc. Anh mau xuống lầu ba xem thế nào đi." Tần Minh nói sau đó xoay người chạy xuống dưới lầu.

Lâm Hoán Khê đã nghe được hai người nói chuyện, đợi Tần Minh vừa đi, nàng từ trên giường bò xuống, bất chấp sống lưng đang đau, vừa mặc quần áo vừa sốt ruột hỏi: "Sao lại mất tích nhanh vậy? Lúc trước em còn đưa nó vào phòng ngủ mà."

"Em đưa nó vào phòng nào?" Tần Lạc hỏi.

Phòng mà lúc trước em và cô cô ở trong đó ý." Lâm Hoán Khê nói.

"Không sao. Có thể là nó đi ra ngoài chơi. Em đừng lo lắng, để anh đi xem có chuyện gì xảy ra." Tần Lạc an ủi Lâm Hoán Khê hai câu rồi nhanh chóng bước nhanh xuống dưới lầu.

Lâm Hoán Khê cũng không cần trang điểm để che giấu việc hai người vừa một phen bên nhau giữa ban ngày, chạy ngay theo Tần Lạc xuống lầu.

Trong phòng khách chật kín người, Tần Tranh cùng Lâm Thanh Nguyên đi ra ngoài uống trà cũng đã trở về. Cố gắng giữ cơ thể ngồi ngay ngắn, sắc mặt xanh mét dường như có thể ép nước. Cam Vân sau khi nghe được chuyện này cũng từ bệnh viện trở về ngay. Bà nội Tần Lạc ngồi khóc ngất lên ngất xuống ở ghế salon, thấy vậy, Cam Vân liền đi đến bên cạnh an ủi.

Tần gia còn có mấy người làm như cô bảo mẫu… cũng đang đứng trong phòng khách vẻ mặt sợ hãi xen lẫn sốt ruột.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bối Bối nó…?" Tần Lạc có chút vội vàng xao động hỏi.

Hôm nay lúc tiễn cô cô hắn đã đồng ý thay cô cô chăm sóc Bối Bối, vậy chưa hết ngày mà Bối Bối đã biến mất không thấy đâu. Hắn cảm thấy khó mà không phát cáu lên được.

"Không biết. Mọi người đã tìm khắp nơi cũng chưa thấy đâu. Sân, công viên, bờ sông… tất cả những nơi nó có thể đến mà cũng không thấy đâu." Cam Vân ngẩng đầu nhìn con mình nói.

"Trưa nay có ai gặp Bối Bối vậy?" Tần Lạc nhìn người làm, hỏi.

Không có ai trả lời, tất cả mọi người đều cúi đầu, không thể nói vì ai cũng sợ hãi.

Ai biết về chuyện này? Nếu không tìm thấy tức là đã có người định tống tiền, đòi đổi người lấy tiền đây.

Bà nội Tần Lạc ngẩng đầu, khóc lóc nói: "Giữa trưa Bối Bối chạy đến tìm bà, hỏi bà cháu đi đâu rồi. Bà nói cháu đang trong phòng ngủ. Con bé muốn lên lầu tìm cháu. Bà nói cháu đang ngủ không muốn bị ai quấy rầy. Con bé liền chạy ra sân chơi đùa như nàng tiên, đợi lúc cháu dậy ra gặp nó… nhưng nháy mắt đã không thấy nó đâu cả? Không thể có chuyện có bọn buôn người bắt đi được?"

"Vậy đã ai báo cảnh sát chưa?" Tần Lạc hỏi.

"Nó vừa mới đi đâu trong chốc lát, còn chưa tới hai mươi bốn giờ. Như vậy có vội vàng quá không? Chúng ta thử đi tìm lại xem sao được không?" Cam Vân hỏi.

"Không thể đợi thêm được." Tần Lạc nói.

Tay cho vào túi móc di động ra, nhưng lại phát hiện di động không có ở đây. Lúc hắn chuẩn bị chạy lên lầu lấy điện thoại thì điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.

Điện thoại đột nhiên vang lên khiến mọi người giật mình cùng đứng dậy. Tần Lạc cũng quay ngay trở lại phòng khách.