Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 355: Chân ga và phanh xe




"Tôi vì sao nhất định phải biết lái xe?" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Theo đạo lý, cô ta xuất thân danh môn thì đối với xe cộ phải vô cùng quen thuộc. Nhưng, cô ta trước giờ chưa từng nghĩ là phải tự mình lái xe, càng không có thời gian để học lái xe. Thời gian của cô ta đều dùng vào việc đọc tin tức phố Wall hoặc là các loại số liệu mà các cơ quan nghiên cứu tin tức chỉnh lý và đưa ra.

Hơn nữa, trong nhà có nhiều lái xe như vậy, vì sao phải tự mình học lái xe? Tất cả mọi người đều biết lái xe thì tài xế để làm gì.

"Em cô biết lái xe cơ mà?" Tần Lạc tức giận nói.

Lúc trước khi tên Văn Nhân Chiếu ẻo lả đó lái xe đưa mình về, kỹ thuật rất tốt. Đây là nữ nhân gì vậy, sao ngay cả lái xe cũng không biết lái.

"Đây cũng tính là lý do à?" Văn Nhân Mục Nguyệt cười khẽ. "Tôi biết, cái đó hình như phanh xe. Chúng ta đã không biết lái xe thì thôi để nó dừng lại đi."

Đúng rồi, chưa ăn thịt lợn thì đâu phải là chưa thấy lợn chạy?

Tần Lạc vội vàng rướn lên trước, thò tay ra từ giữa hai ghế, ấn một cái.

Rầm.

Cái ấn này không quá gấp, xe không dừng lại, ngược lại còn càng đi càng nhanh, phóng vút đi như hỏa tiễn bị đốt đít.

Tiêu đời rồi, nhầm chân ga thành phanh rồi.

Rầm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Xe đâm thẳng vào dải phân cách ở giữa đường, đám người đi đường ở bên kia dải phân cách gào lên chói tai.

Động cơ giống như là một con trâu đực đang phẫn nộ, lại vang lên rầm rầm. Phát hiện ra mình rốt cuộc không có cách nào húc đổ dải phân cách này thì mới cam lòng chịu thua.

Trong xe là một mảng an tĩnh.

Một lúc sau, Tần Lạc rên một tiếng, hỏi: "Mục Nguyệt, cô không sao chứ?"

Không ai trả lời.

"Mục Nguyệt."

Vẫn không có người trả lời.

Tần Lạc lo lắng, cố gắng kéo người lại từ giữa hai ghế trên. Nếu không phải là cái khe này kẹp chặt thân thể của hắn, nói không chừng đầu của Tần Lạc đã đập về phía trước rồi.

Văn Nhân Mục Nguyệt ngã trên ghế, Tần Lạc đỡ người cô ta dậy, phát hiện trên trán cô ta có một vệt máu.

"Mục Nguyệt. Mục Nguyệt." Tần Lạc lay người Văn Nhân Mục Nguyệt, hét lên.

Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không trả lời, giống như là bị đập cho ngất đi.

Tần Lạc trong lòng vô cùng lo lắng, cũng không để ý đến cơn đau trên người, đẩy cửa xe ôm lấy thân thể của Văn Nhân Mục Nguyệt chui ra ngoài.

"Cứu mạng với. có người bị thương, có người bị thương." Tần Lạc hét lớn.

---

Bệnh viện Mary là bệnh viện lớn nhất và hào hoa nhất của Đài Loan, trên hành lang tầng thứ mười một rất ít khi mở ra ngoài của bệnh viện giờ đang đứng chật kín người.

Mã Duyệt mặt mày lạnh lùng đứng ở cửa cấp cứu, Hà tước sĩ và một số cốt cán của Hà gia toàn bộ đều mặt mày âu lo đứng ở bên cạnh.

Hà Nhược Ngu sắc mặt ngưng trọng bước tới, nói: "Tôi đã báo cáo tình huống đại thể của vụ án cho cảnh sát rồi. Bọn họ đã bắt đầu điều tra, nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ phá được án. Có không ít ký giả nghe thấy phong thanh chạy tới phỏng vấn, tôi cho người ngăn bọn họ ở bên ngoài."

"Mục Nguyệt là khách của chúng ta, phát sinh chuyện như thế này, chúng ta phải có trách nhiệm. Bất kể là như thế nào, nhất định phải bắt được hung thủ." Hà tước sĩ lên tiếng.

Con người một khi tới tuổi này, trạng thái tinh thần sẽ không quá tốt. Trên mặt ông ta đầy vẻ mệt mỏi, chuyện ngày hôm nay đúng là khiến ông ta lo đến kiệt sức.

"Điều tra là việc tất yếu rồi, nhưng chuyện này không có quan hệ gì với Hà tước sĩ cả." Mã Duyệt mặt không chút biểu tình, nói. "Tiểu thư còn chưa tỉnh lại, tước sĩ cứ về nghỉ ngơi trước đi."

"Đúng đó. Cha à, cha về nhà nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay mệt mỏi cả một ngày rồi. Phía Văn Nhân tiểu thư có tin tức gì, con sẽ gọi điện thoại về ngay." Hà Nhược Ngu cũng ở bên cạnh khuyên.

Hà tước sĩ xua tay, nói: "Mục Nguyệt chưa tỉnh lại, ta về cũng làm sao mà ngủ được? Thà cứ ở bên cạnh đợi còn hơn. Tần Lạc tiên sinh thì sao? Tình huống của anh ta thế nào?"

"Tôi không sao?" Tần Lạc nói.

Cách đó không xa, Tần Lạc ngồi trên xe lăn đang được người ta đẩy tới. Trên người hắn cũng có nhiều chỗ bị thương, chân cũng bị sái, có thể phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể khang phục.

"Tần tiên sinh. Khổ cực cho anh rồi." Hà tước sĩ áy náy nói.

"Là chúng tôi mang đến phiền phức cho Hà tước sĩ mới đúng." Tần Lạc xấu hổ nói. Nếu không phải con cóc là mình đây muốn dẫn thiên nga bỏ trốn, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này.

Nếu nói là phải chịu trách nhiệm thì trách nhiệm của mình là lớn nhất.

Chỉ khiến người ta buồn bực nhất là phỉ đồ không làm bọn họ bị thương mà lại bị một chiếc xe làm cho bị thương.

Tần Lạc từ chuyện này cũng nhận được một bài học, nắm được nhiều tri thức kỹ năng là một chuyện vô cùng quan trọng, thời khắc quan kiện không chỉ có thể tán gái mà còn có thể cứu mạng nữa.

"Tần tiên sinh bị sao vậy?" Hà tước sĩ nhìn hộ sĩ đứng sau xe lăn, hỏi.

"Trên người có bảy vết thương, đã sát trùng bôi nước thuốc rồi. Mắt cá và đầu gối cũng bị tổn thương, cũng mời bác sĩ chỉnh lại rồi. Thân thể không có gì đáng ngại, đại khái là cần một tuần thì mới có thể khang phục." Hộ sĩ trả lời.

"Tôi không sao cả. Mục Nguyệt vẫn chưa tỉnh à?" Tần Lạc hỏi.

"Chưa." Mã Duyệt lạnh lùng trả lời. nếu không phải là vì nam nhân này, tiểu thư cũng không đột nhiên biến mất khiến mọi người kinh hoàng thất thố. Nếu như không phải là hắn, tiểu thư càng không bị thương rồi phải nằm viện. Từ sâu trong thâm tâm, cô ta có chút bài xích Tần Lạc.

Tần Lạc không hề thấy phản cảm vì Mã Duyệt dùng loại thái độ này để nói chuyện với mình, ngược lại, hắn rất cao hứng vì Mục Nguyệt có một trợ thủ toàn tâm toàn ý nghĩ cho cô ta như thế này.

Nếu như thầy giáo của con trai anh vì anh không giáo dục tốt con của mình mà nổi cáu với anh, anh có tức giận với ông ta được không?

Hắn cười cười, an ủi: "Không sao đâu. Mục Nguyệt nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

"Hi vọng là như vậy." Mã Duyệt nói.

Két!

Đèn đỏ của phòng phẫu thuật đột nhiên biến thành xanh, sau đó tự động mở ra, mấy bác sĩ mặc áo trắng từ bên trong bước ra.

"Tiểu thư sao rồi?"

"Bác sĩ, bệnh nhân sao rồi?"

Một đám người vây lên, Mã Duyệt và Hà tước sĩ đồng thanh hỏi.

Bác sĩ cười cười, xua tay tỏ ý bảo mọi người đừng lo lắng, nói: "Mọi người yên tâm. bệnh nhân chỉ là đầu bị va chạm dẫn tới tạm thời hôn mê mà thôi. Hiện tại đã tỉnh rồi, chỉ là thân thể vẫn còn mệt mỏi. Không có gì đâu."

"Không có di chứng gì chứ? Có ảnh hưởng tới trí lực không." Mã Duyệt hỏi.

"Không đâu. Không nghiêm trọng như vậy. Cô ta rất biết giữ gìn bản thân. Vết thương không hề nghiêm tọng." Bác sĩ cười nói. "Chỉ là phải để cô ta tạm thời được yên tĩnh. Người thăm nom không được quá nhiều."

Nghe thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đã tỉnh, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

---

Văn Nhân Mục Nguyệt mặc áo bệnh nhân màu hồng nhạt, người dựa vào đầu giường, không trang điểm, tóc xõa tung trên vai. Cho dù là như vậy, vẫn khiến người ta có mỹ cảm kinh diễm.

Có người nói, nếu như anh nhìn thấy bộ dạng khi sinh bệnh của nữ nhân mà thật sự còn thích cô ta, vậy thì chứng tỏ đó là yêu thật lòng. Nhưng nữ nhân sinh bệnh mà còn có thể xinh đẹp như Văn Nhân Mục Nguyệt thì đúng là hiếm thấy.

Trong tay của cô ấy cầm một cuốn tạp chí, tùy ý lật xem. Ánh sáng chói lọi ngoài cửa sổ chiếu lên người cô ta, càng thêm ấm áp thoải mái.

Cảnh này giống như một bức tranh tươi đẹp.

Đương nhiên, nếu như bỏ qua Tần Lạc đang ngồi trên xe lăn ở bên cạnh.

Tần Lạc đang gọt táo, quả táo xoay tròn trong tay hắn, giống như là cái bút trong gọt bút chì, vỏ ngoài bị cắt bỏ, chỉ lưu lại thịt quả trong suốt.

Có người để lấy lòng nữ hài tử, thích gọt táo thành những miếng nhỏ, như vậy tiện dể cô ta dùng răng cắn. Tần Lạc lại không thích làm vậy, Hắn thích đưa nguyên cả quả. Chẳng lẽ các người không cảm thấy à? Bộ dạng nữ hài tử há to miệng cắn táo mới thực sự là phi thường khải ái sao?

Đặt quả táo được gọt vỏ xong vào tay Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Lần này sau khi quay về, cô nhất định phải học lái xe nhé?"

"Vì sao không phải là anh học?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc, hỏi. Nam nhân này đúng là quái thai, mình không học lái xe thì thôi đi, không ngờ còn oán thán một nữ nhân vì sao lại không biết lái xe. Có dạng bá đạo như vậy à?

"Tôi sợ không có thời gian." Tần Lạc cười nói. "Cô thì khác. Dưới tay có nhiều người giúp việc như vậy, dẫu sao thì cũng nhàn rỗi mà."

"..."

"Biết hung thủ là ai không?" Tần Lạc cười hỏi: "Là ai muốn bắt cô?"

"Cái này quan trọng à?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Vì sao lại không quan trọng? Cái này mà không quan trọng thì còn cái gì quan trọng nữa?" Tần Lạc nói.

"Mỗi một người có xung đột lợi ích đều có khả năng là hung thủ." Văn Nhân Mục Nguyệt đóng sách lại, thật thà nói: "Lần này không phải là hắn thì lần sau sẽ chính là hắn. Thế gì có gì mà quan trọng? Tôi chỉ cần biết là rằng đó là những người có xung đột lợi ích với tôi là được rồi."

"Không báo thù à?"

"Ngay cả thân nhân có quan hệ huyết thống đều an bài sát thủ theo sau. Tùy lúc tùy nơi tìm cơ hội để khiến tôi "chết một cách bình thường. Vậy thì báo thù có dễ không?" Văn Nhân Mục Nguyệt cười khổ, trong mắt lóe lên vẻ đau thương.

Tần Lạc mặt mày kinh ngạc, nói: "Bọn họ điên à?"

"Đừng cảm thấy kỳ quái. Đây là chuyện rất bình thường." Văn Nhân Mục Nguyệt hờ hững nói. "Cho anh một trăm đồng, bảo anh đi giết người, anh khẳng định là không đồng ý. Cho anh một vạn đồng, anh vẫn không đồng ý. vậy nếu là một trăm vạn? Một ngàn vạn? Một ức? Thậm chí là cả Văn Nhân gia tộc? Anh còn có thể cự tuyệt ư? Khi miếng mồi ở trước mặt quá ngon lành thì nhất định sẽ có người bí quá hóa liều."

"Lão gia tử có biết chuyện này không? Ông ta không nói gì à." Tần Lạc hỏi.

"Khi ông ấy giao cả sinh ý của Văn Nhân gia tộc cho tôi xử lý, đã tặng tôi bốn chữ: Khôn sống ngu chết."

"..." Tần Lạc á khẩu. Dạng gia tộc này cũng thực sự là quá lãnh huyết vô tình rồi.

Một nữ nhân như Văn Nhân Mục Nguyệt mà có thể đứng vững trong dạng gia tộc này, xem ra cô ta còn lợi hại hơn nhiều so với vẻ tinh minh mà cô ta biểu hiện ra ngoài.

Tần Lạc chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của cô ta, trừ điểm xinh đẹp hơn những nữ nhân khác ra, vì sao lại không nhìn thấy chỗ nào đặc biệt nhỉ?

"Đưa cho tôi cái gương có được không?" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Tôi cũng muốn nhìn mặt của tôi."