Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 377: Vợ cả và ba vợ bé!




Thấy Tần Lạc xấu hổ không nói, Lệ Khuynh Thành khinh thường nói: "Thế nào? Không biết trả lời thế nào à? Cậu có dám nói là không thích không? Là đàn ông thì đều thích chân dài, có phải vậy hay không? Về điểm này thì đàn ông đều giống nhau, tưởng tôi không biết sao?"

"chị thực sự muốn hỏi như vậy sao?" Tần Lạc nói. "Chị hẳn là muốn biết tôi có thích hay không đúng không?"

"Có gì khác nhau sao? Đàn ông vốn luôn vì một số điểm mà thích phụ nữ. Có đàn ông thích phụ nữ hiền lành, có người lại thích phụ nữ cá tính, còn lại đa phần đàn ông thích một người phụ nữ đẹp hoặc là một bộ ngực bự. Lần đầu tiên nam nữ gặp nhau mà nảy sinh tình cảm thì chẳng lẽ lại là vì thích nội tâm của nhau được sao? Lúc đó bọn họ vừa mới tiếp xúc với nhau thì liệu đã hiểu về nhau bao nhiêu phần trăm chứ?"

"…" Tần Lạc vẫn biết rằng, nếu để đấu võ mồm về cuộc sống thì hắn không phải là đối thủ của yêu tinh này. Một mình cô có thể đấu lại với tất cả các thành viên của Tần gia.

"Tôi đưa cô ấy đến cho cậu mà cậu không thu được kết quả gì sao?" Lệ Khuynh Thành hỏi.

"Thích lúc cùng lăn qua lăn lại một chỗ, không thích lúc tình cảm biến mất".

"Đúng vậy. Cậu thử nghĩ lại xem, có phải là không có chuyện như vậy hay không?"

Tần Lạc cười khổ mà nói: "Tư tưởng của chị sao lại lưu manh như vậy nhỉ?"

"Hứ. Bởi vì các người rất dối trá". Lệ Khuynh Thành cấu vào cánh tay Tần Lạc. "Sự thật là như vậy, chẳng qua là các người không muốn thừa nhận thôi".

"Vậy tại sao chị lại dám thừa nhận?"

"Bởi vì tôi là người phụ nữ lưu mạnh".

Hai người nhìn nhau cười to.

Chỉ có khi ở bên cạnh Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc mới như hòn đã bị vỡ ra, không kiêng nể gì mà cùng cô trêu ghẹo nói chuyện phiếm.

Không có gánh nặng, không có ràng buộc, thích nói gì thì nói.

Tần Lạc nghĩ có lẽ đây giống như lời người xưa nói là "hồng nhan tri kỷ; của hắn

Lệ Khuynh Thành mở cánh cửa xe ô tô màu bạc, sau khi hai người lên xe mà Lệ Khuynh Thành đã thuê, Tần Lạc ngồi bên cạnh ghế lái nói chuyện với cô.

"Chị vội vã tới gặp tôi như vậy có phải là có chuyện gì không?" Tần Lạc hỏi.

"Tôi muốn nói chuyện với cậu, cậu lại còn không tin". Lệ Khuynh Thành liếc nhìn Tần Lạc đầy quyến rũ rồi nói.

Tần Lạc tất nhiên là không tin lý do này. Bản thân hắn cũng không phải là đồ quý hiếm của Trung Quốc, sao lại có thể được người yêu mến đến vậy chứ? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn nhìn mãi mà không thể nhìn thấu người phụ nữ bên cạnh, hăn cũng chưa từng có ý nghĩ muốn đoán thế giới nội tâm của cô.

"Lần trước chị ở Yến Kinh có rất nhiều chuyện chờ tôi xử lý. Là chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.

"Kỳ thật chuyện này cũng không có quan hệ gì đến chúng ta. Chỉ là tôi sợ chúng ta sẽ bị liên quan tới thôi". Lệ Khuynh Thành nói.

"Hả?" Tần Lạc hỏi.

"Thì danh y đường gặp chuyện không may". Lệ Khuynh Thành giải thích tiếp: " Danh y đườngTrung Quốc, gần đây một mực áp dụng hoạt động khám bệnh miễn phí ở trung tâm thành phố. Nhưng có vấn đề xảy ra là có một vài người đến đây khám bệnh rồi sau khi uống thuốc bọn họ kê thì đã bị trúng độc".

Tần Lạc sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Tại sao lại có thể như vậy được? Tôi đã xem qua những tư liệu của những danh y được mời vào làm việc rồi mà, bọn họ đều là thầy thuốc ra làm ngoài. Sao lại có thể kê đơn thuốc như vậy được chứ?"

"Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Bây giờ chuyện ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, giới truyền thông càng ngày càng đào sâu về chuyện này. Vừa rồi lại còn có người nói rằng trung y là phản khoa học, đề nghị quốc gia phế trừ trung y, hội đồng trung y cũng sẽ có thể bị giải tán. Bao nhiêu tiền của trước đây chúng ta đã đầu tư vào coi như là xong đời. Tiền đầu tư nguyên liệu đầu vào rất nhiều nhưng không có khả năng thu hồi được kết quả. Ôi, tôi từ một thương nhân đầy kinh nghiệm bỗng trở thành một kẻ bại trận".

Nhìn thấy ánh mắt khác thường của Tần Lạc đang nhing mình, Lệ Khuynh Thành bỗng cười khanh khách mà nói: "Được rồi, được rồi.Tôi nói đùa, Được rồi mà? Tôi biết vài triệu nhân dân tệ đó làm sao so được với sự nghiệp chấn hưng trung y vĩ đại cùng cậu được, thật sự không đáng là gì cả nhưng cậu không thể làm cho mỗi người cũng cùng lo cho nước cho dân như cậu được không hả? Chúng ta cũng có chút lưu tâm đến chuyện này có được hay không?"

"Chuyện này rất phiền toái". Tần Lạc vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đối với giới Trung Y Trung Quốc mà nói, trừ hội Trung y Trung Quốc thì mọi danh y đường Trung Quốc đều bị mọi người chú ý. Bọn họ không ngừng truyền thông quảng cáo, không ngừng khám chữa bệnh miễn phí, nếu như bây giờ mà xử lý không tốt chuyện lần này thì không những tất cả danh y đường Trung Quốc giải tán mà cả hội trung y Trung Quốc cũng giải tán luôn. Cả trung y cũng đều bị chôn theo bọn họ luôn".

Lần này thì không phải là Lệ Khuynh Thành nói láo nữa mà rất có thể chuyện đó đã xảy ra rồi.

Vốn Trung y hiện giờ đã rất suy yếu rồi, phải rất vất vả Tần Lạc mới tìm được những người cùng chung lý tưởng thành lập hội trung y với thanh thế khổng lồ với hi vọng chấn hưng trung y. Vậy mà mới vừa bị người ta đập cho một gậy rất có thể lại quay về vạch xuất phát.

Bởi vì không có biện pháp dùng nguyên lý khoa học để giải thích dược lý dược tính của các vị thuốc trung y đối với cơ thể con người, cho nên trung y vẫn bị nhiều người nói là phản khoa học. Bây giờ lại còn xuất hiện chuyện có người dùng thuốc trung y bị trúng độc nữa, không biết dân chúng có đồng tình với các giáo sư chuyên gia đã đưa ra ý kiến phiế trừ trung y không.

Tần Lạc nằm ngửa ra sau, có chút uể oải vuốt vuốt huyệt Thái Dương, để giúp cho chính mình giữ được sự tỉnh táo, bình tĩnh.

Tần Lạc chỉ muốn kêu gào lên sao mà một chuyện nhỏ như vậy cũng gây khó khăn như vậy chứ?

Hắn vừa mới đồng ý đến Hàn Quốc luận bàn chuyện "y thánh", giới trung y trong nước lại xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy rồi thì đến lúc đó hắn lấy danh nghĩa gì mà dẫn đoàn trung y Trung Quốc đến đó nữa chứ? Hắn còn gì để mà cùng người ta luận bàn chứ?

Người ta hỏi một câu là các anh đã bị người dân trong nước phá hủy, mọi người trong chính đất nước các anh còn không tin các anh, vậy mà các anh lại chạy tới đây so với chúng tôi làm gì?

Lấy cái gì để khiến cho người ta yêu thích đây?

Lấy cái gì để khiến người ta yêu thích được chứ.

Đánh một trận phân định thắng thua, nhưng bọn họ đúng là chưa chiến đã thua rồi.

Tần Lạc muốn chửi ra ngoài miệng…

Nghẹn một hồi lâu, Tần Lạc hung hăng nói: "Bọn chó Nhật!"

Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi hỏi: "Thế nào rồi? Đã bị đả kích chưa?"

"Có một chút".

"Sẽ từ bỏ chứ?"

"Không có khả năng đó".

Lệ Khuynh Thành cười hì hì nhìn Tần Lạc nói: "Tôi biết cậu không có khả năng dễ dàng để bị đánh bại như vậy. Hơn nữa, tôi rất tin tưởng rằng cậu sẽ có thể thực hiện được lý tưởng của mình".

"Tại sao?"

"Bởi vì cậu là Tần Lạc".

Tần Lạc cười to mà nói: "Đó không phải là lý do".

"Được rồi. Vậy tôi sẽ thẳng thắn với cậu…" Lệ Khuynh Thành nói: "Bởi vì cậu là người đàn ông mà Lệ Khuynh Thành này coi trọng nhất".

"Đó là một lý do rất hay". Tần Lạc vừa cười vừa nói.

"Cậu chuẩn bị sẽ giải quyết thế nào đây?" Lệ Khuynh Thành hỏi.

Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì chúng ta không phải là đương sự, cho nên, chuyện này chúng ta không có động cơ để nhúng tay vào. Chủ yếu bây giờ để xem năng lực của hội danh y đường Trung Quốc như thế nào, nếu như bọn họ có thể giải quyết tốt đẹp chuyện này thì chúng ta có thể yên tâm được".

"Vậy là cư yên lặng để nhìn sự việc tiến triển thế nào?" Lệ Khuynh Thành cười hỏi.

"Nói như vậy thôi chứ tôi cũng có chút lo lắng". Tần Lạc nói, hắn suy nghĩ một lúc rồi rút từ trong túi ra chiếc điện thoại di động, bấm số nói chuyện với một người.

"Alo, là Tần Lạc sao? Anh đã trở về rồi sao?" Từ trong tai nghe truyền đến giọng một người đàn ông.

"Minh Thính Trường, lúc nào thì chuẩn bị mời khách ăn cơm đấy?" Tần Lạc cười hỏi.

Minh Hạo trước là thư ký cho bộ trưởng bộ mộ trường sinh thái đi theo lãnh đạo đã nhiều năm, Thái bộ trưởng vẫn đều có ý trao quyền cho. Sau đó, bởi vì đưa đội đi giải quyết dịch bệnh muỗi độc đốt người nên không ít người biết đến. Cho nên, bây giờ hắn được cử đến làm sở trưởng sở sinh thái môi trường ở Yến kinh với trụ sở văn phòng làm việc khá lớn, vị trí làm việc của hắn cũng rất có thực quyền.

"Ha ha, chỉ cần anh rảnh rỗi, thì lúc nào cũng có thể. Tôi đây tuy là sở trưởng nhưng không có bận rộn như anh đâu". Minh Hạo cười đùa. Hắn có quan hệ rất tốt với Tần Lạc, cũng không hề vì cái chức sở trưởng mà lên mặt. Hơn nữa, hắn cũng hiểu rất rõ về Tần Lạc, nên hắn thật sự cũng không cảm thấy mình có tư cách gì mà lên mặt với Tần Lạc cả.

"Lão đệ, có phải lần này danh tiếng của anh bay tới cả Đài Loan hả? Ở Yến Kinh này chúng tôi đều có không ít những bài báo viết về anh. Hôm trước, có người trong hội nghị đã thăm dò qua lão lãnh đạo, tôi cùng hắn ngồi đó, lão lãnh đạo nói rằng chỉ có chúng tôi không nghĩ ra, chứ không có các anh không làm được, siêu sao thì cũng vậy thôi. Anh nói xem, sao mấy chuyện lừa dối đó lại xảy ra với anh vậy hả?"

"Tôi vốn thiện lương, thế nhưng có người chụp lên đầu tôi". Tần Lạc hàm hồ giải thích, cũng không muốn Minh Hạo nhắc tới chuyện nhàm chán đó nữa. Nói tiếp: "Tôi có chuyện cần sự trợ giúp của anh".

"Có phải chuyện liên quan đến danh y đường Trung Quốc xảy ra chuyện người uống thuốc trung y bị trúng độc không?" Minh Hạo hỏi.

"Sao anh lại biết?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi.

"Tôi còn biết, khi anh trở về chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho tôi nữa kìa". Minh Hạo vừa cười vừa nói. "Anh giống như là con gà mái ý, Trung y này một mẫu thì ba phần là của anh, còn lại cấp dưới của anh đều là gà con cả. Ai dám động đến gà con của anh, anh không thể để yên mà sẽ cùng bọn họ liều mạng ngay".

"…"

Minh Hạo nói tiếp: "Thôi, không cùng anh nói giỡn nữa. Bây giờ tôi cũng vừa nhận phụ trách vụ này, nếu anh muốn trợ giúp về phương diện gì thì cứ nói, nếu là việc tôi có thể làm thì nhất định sẽ toàn lực phối hợp với anh".

"Tôi muốn biết thông tin về người bệnh bị trúng độc và người kê đơn thuốc của danh y đường trung y". Tần Lạc nói.

"Tôi là cơ quan quản lý nên có tư liệu này. Anh ở đâu nhỉ để bây giờ tôi mang đến cho anh?" Minh Hạo nói.

"Vậy tôi ở hội trung y chờ anh nhé". Tần Lạc nói. Vừa mới trở về đáng lẽ phải đi gặp Lâm tỉ tỉ mới tốt. Nhưng công hội trung y là nơi giải quyết những chuyện này tốt nhất.

"Được, nửa tiếng nữa gặp nhau nhé". Minh Hạo nói.

"Ok!"

Lệ Khuynh Thành dừng xe ở ven đường, nói: "Gà mái nhỏ, có phải cậu chuẩn bị xuống xe không?"

Tần Lạc nhìn phía trước một chút rồi trả lời: "Bây giờ mới vừa vào nội thành. Sao chị đã đuổi tôi xuống xe vậy? Chị không tiễn tôi đến công hội trung y à?"

"Không đi"

"Cậu định cả đời cũng không bước vào được cái tòa nhà đó sao? Trên đó còn viết tên của cậu đấy".

Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói: "Có ba cô vợ thì phải đến gặp cả ba. Chẳng phải cậu chỉ cần vừa về là ba cô vợ chủ động chạy ngay đến trước chính phòng gặp cậu sao? Nếu như chúng ta cùng đến thì cậu sẽ gặp ai?"

Tần Lạc chăm chú suy nghĩ một chút về câu đáp án, hắn cũng nghĩ rằng chính mình bây giờ đi xe đến đó có vẻ thích hợp hơn.