Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 381: Tạm biệt, người anh em




Hai mắt Lý Lệnh Tây chăm chú nhìn thái độ của Trữ Toái Toái, dường như hắn muốn truyền tải tình cảm của mình đã dồn nén từ lâu vào trong món ăn này.

"Còn có năm mươi sáu ngày nữa là chúng ta đã quen biết nhau được hai mươi mốt năm. Từ lúc anh sinh ra, anh đã biết em. Sau đó đã nhìn em lớn lên, từng chút từng chút một, em ngày càng xinh đẹp, ngày càng xuất sắc".

"Mỗi lần thấy em đạt được thành tích anh đều rất vui mừng, nhưng cũng có phần lo lắng. Vốn anh định tiếp tục chờ đợi, giống như suốt hơn hai mươi năm qua, im lặng làm bạn bên cạnh em là được rồi, nhưng mà em đã bước quá nhanh, anh sợ rằng anh không thể theo kịp bước của em, anh sợ chính mình đã đánh mất em…"

Lý Lệnh Tây nhìn Quản Tự và Lăng Tiếu cười nói: "Bốn người chúng ta đã có một thời gian dài làm bạn của nhau. Có Quản Tự và Lăng Tiếu chứng kiến tình cảm của anh với em rất sâu sắc. Anh không có đủ tư cách để nói rằng sau này em hãy để ý tới anh, nhưng anh chỉ muốn một điều là sau này cẫn có thể được làm bạn bên cạnh em".

Lý Lệnh Tây giơ ra một hộp nhẫn đã cầm trong tay từ lâu, nhìn thẳng vào Trữ Toái Toái nói: "Toái Toái, nếu như em đồng ý là bạn gái anh thì hãy nhận lấy vật này".

Lăng Tiếu vẻ mặt kích động nói chêm vào: "Cha, lãng mạn qua ha. Không ngờ rằng Lý Lệnh Tây còn có lúc lãng mạn như này đấy. Toái Toái, hãy đồng ý đi. Nếu mà tôi cũng có người yêu tôi như vậy thì tôi cũng đồng ý".

Lăng Tiếu trong lòng tự nhiên người bạn đi cùng hai người kia cũng như vậy. Nếu vậy thì mãi mãi không xa nhau, mãi mãi ở bên cạnh nhau một cách vui vẻ.

"Trong trường học nhiều nam sinh yêu cậu như vậy mà cậu cũng có đồng ý đâu?" Trữ Toái Toái vừa cười vừa nói.

"Ai da, vì tớ không thích. Tớ cũng đang chờ người đó…" Lăng Tiếu cười nói, nhưng ánh mắt còn biểu lộ lớn hơn cả ruột gan trực tiếp nhìn thẳng về phía Quản Tự. Cô đã nói ý tứ tương đối rõ ràng.

Quản Tự cười mỉm, làm bộ như không thấy gì.

Lăng Tiếu đang tươi cười bỗng dừng lại một chút, sau đó lại cười lớn hơn nữa mà hét lên: "Toái Toái, cậu hãy mau trả lời đi. Lệnh Tây đang chờ đợi câu trả lời của cậu đấy, hãy nhìn mặt anh ấy mà xem, oh, đỏ hết lên rồi, chưa từng thấy Lý Lệnh Tây có bộ dạng đỏ mặt thế này đấy nhé".

Trữ Toái Toái trong lòng thở dài, cô biết rằng trước kia có thể làm bộ không biết đến tình cảm của Lý Lệnh Tây, nhưng hôm nay nhất định cô phải đối diện với điều đó.

Trữ Toái Toái nhìn Lý Lệnh Tây nói: "Nhẫn anh mua số mấy?"

"Số mấy? Lý Lệnh Tây suy nghĩ một chút rồi nói: "Có khác nhau sao?"

"Đúng vậy. Chẳng lẽ anh không hiểu sao? Mua nhẫn thì nhất định phải căn cứ vào ngón tay lớn nhỏ của cô gái mà lựa chọn. Nhẫn của anh chỉ khoảng số chin đúng không? Nhưng tay của em khoảng số mười cơ. E rằng không vừa". Trữ Toái Toái vừa cười vừa nói. Cô đang cố gắng hết khả năng có thể để không làm tổn thương đến tình bạn giữa hai người.

"Số mười?" Lý Lệnh Tây ngẩn người rồi đứng dậy nói: "Không sao cả. Anh sẽ đi đổi lại".

"Lện Tây. Không cần!" Trữ Toái Toái hô lên. "Em nghĩ em vẫn đang phải học thêm nữa, nên em thật sự không nghĩ đến những vấn đề này".

Đây chính là một sự từ chối.

Lý Lệnh Tây hiểu rõ, mọi người cũng hiểu rõ.

Trong phút chốc, một cảm giác khổ sở, mất mát như lan tỏa toàn cơ thể Lý Lệnh Tây, mắt hơi ngấn lệ, cái mũi tê tê, thiếu chút nữa là nước mắt hắn chảy xuống rồi.

Nhưng cũng may mà tinh thần hắn kiên nghị, khả năng ứng biến cũng rất nhanh.

Lý Lệnh Tây mang bộ mặt mỉm cười mà ngồi xuống nói: "Được rồi. Vậy anh sẽ chờ đến khi nào em rảnh rỗi, chúng ta sẽ cùng đi chọn chiếc nhẫn số mười".

Nhìn thấy Lý Lệnh Tây đang cố gắng tươi cười một cách gượng gạo, Quản Tự cùng Lăng Tiếu đang tươi cười bỗng nhiên cũng trùng xuống, có cảm giác bi thương tràn ngập trong lòng.

"Kỳ thật, coi như vẫn là bạn bè, chúng ta vẫn có thể chơi với nhau mà". Trữ Toái Toái vừa cười vừa nói, cô chỉ muốn giảng hòa cái không khí nặng nề có phần xấu hổ này.

Lăng Tiếu cũng phản ứng vừa cười vừa nói tiếp: "Đúng vậy, đúng vậy. Lệnh Tây, anh không cần sốt ruột. Dù sao thì hiện tại Toái Toái cũng không có bạn trai, sau này nếu như anh tiếp tục cố gắng theo đuổi thì chắc chắn mưa dầm thấm lâu, cứ yên tâm đi. Nếu như cô ấy mà có thích người đàn ông nào thì em cũng nhất định đuổi bọn họ đi".

"Được. Vậy anh đây mời em một chén trước". Lý Lệnh Tây vừa cười vừa nói.

Quản Tự cũng bưng chén rượu lên trước mặt mà nói: "Ly tiếp theo chúc thành công nào".

"Cụng ly!" Lý Lệnh Tây cầm chén rượu lên rồi một hơi uống cạn chén.

Lý Lệnh Tây say rượu, đầu óc quay cuồng.

Bây giờ hắn mới hiểu, tại sao nhiều người thất tình lại muốn uống rượu như vậy.

Bởi vì uống rượu có thể làm dây thần kinh mình tê dại, có thể tránh được những ánh mắt của người khác khiến mình xấu hổ.

Nhưng hắn lại mong muốn mình tỉnh táo. Ngoài miệng làm bộ lợi hại, nhưng thức ra nội tạng trong cơ thể hắn như sắp bị thiêu đốt đến nơi.

Hắn lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước đá, sau đó uống một hơi dài, lúc này mới có cảm giác thư thái hơn một chút.

Đã không còn buồn ngủ nữa, hắn ra ban công thượng, gió buổi đêm thổi mát rượi, nhìn lên bầu trời chỉ có vài ngôi sao.

Đột nhiên, hắn nghe thấy ở ban công lầu trên có tiếng người nói chuyện.

Mặc dù tiếng nói rất nhỏ nhưng vì đang là ban đêm không gian rất yên tĩnh nên tiếng nói đó mới truyền đến tai hắn một cách rõ ràng.

"Tiếp tục làm cho giới truyền thông tập trung nói về cái án tử kia, những quân cờ khác cũng có thể hành động một chút, nếu như có thể phế trừ trung y được là tốt nhất, mặc dù không phế trừ được thì cũng muốn tạo ra những làn sóng muốn phế trừ trung y.

Trong một phút, toàn thân Lý Lệnh Tây lạnh toát.

Hắn vẫn tưởng rằng, chỉ có mình là hận công hội trung y và Tần Lạc nhất. Nếu như có thể dìm chết được công hội trung y thì hắn nhất định sẽ không do dự.

Nhưng hắn không thể ngờ được Quản Tự cũng hận công hội trung y và Tần Lạc như vậy. Thậm chí hắn hận cả ngành sản xuất trung y.

Thật khó trách chỉ sau một đêm mà giới truyền thông đã biết được chuyện thầy thuốc của danh y đường kê đơn thuốc gây chết người.

Khó trách được Hồ Tông Khánh đã sớm biết được nguy hiểm mà chạy trốn mất, nhất định là có người đã báo tin cho hắn.

Nghĩ thông suốt điểm này, một bóng người cao lớn chợt hiện ra.

Quả thật là như vậy, sự việc Hồ Tông Khánh làm cho người bệnh bị chết căn bản là một âm mưu? Đã có ý định giết người từ trước sao?

Quản Tự, rốt cuộc là hắn muốn làm gì? Lý Lệnh Tây thầm hỏi.

Tại sao hắn lại muốn phế trừ trung y? Tại sao?

Lý Lệnh Tây nhớ lại lúc Quản Tự mới về nước, hắn đã đưa Lý Lệnh Tây tiến vào sản nghiệp của trung y, nhớ tới hắn đã làm đủ loại chuyện càng nghĩ càng kinh khủng, càng nghĩ càng sợ hãi trong lòng.

Cho tới bây giờ, Lý Lệnh Tây mới phát hiện ra căn bản là hắn không biết gì về người mà hắn coi là bạn kia, đã coi hắn như an hem, đối xử với người đàn ông đó như anh trai.

Không biết hắn thì nghĩ như thế nào? Hắn có coi mình là bạn không? Lý Lệnh Tây thầm nghĩ.

Nếu nói là có thì vậy tại sao lại muốn làm nhiều chuyện sau lưng mình vậy?

Trái tim Lý Lệnh Tây như loạn nhịp đi! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Vất vả lắm sau một lúc Lý Lệnh Tây mới bình tĩnh trở lại, giọng nói chuyện ở dưới lầu đã biến mất.

Không lâu sau, cửa phòng Lý Lệnh Tây vang lên tiếng đập cửa.

"Vào đi". Lý Lệnh Tây nói.

Cánh cửa phòng được mở ra, Quản Tự bưng chén trà tiến vào, nói: "Tôi đến đây xem anh có tỉnh dậy không. Thật là nhiều năm qua không thấy anh trong bộ dạng đó bao giờ. Chỉ là một lần thất bại thôi mà, đổi lại sẽ còn có rất nhiều cơ hội khác. Lại đây uống chén trà giải rượu đi, tôi vừa mới pha cho anh đấy".

Lý Lệnh Tây nhận lấy chén trà, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Quản Tự.

"Sao vậy? Sợ tôi hạ độc sao?" Quản Tự cười hỏi.

"Tôi coi anh như anh em". Lý Lệnh Tây nói. Nói xong liền uống một hơi hết chén trà.

Quản Tự gật đầu nói: "Tôi cũng vậy. Tôi chỉ có mấy người là bạn, tôi rất quý trọng".

"Vì vậy, có chuyện gì thì anh nhất định phải nói cho tôi đấy". Lý Lệnh Tây nói. "Bất luận là chuyện gì!"

"Được. Tôi sẽ nói" Quản Tự gật đầu nói.

Lý Lệnh Tây lại nhìn chằm chằm vào Quản Tự trong chốc lát rồi nói: "Anh không có điều gì muốn nói sao?"

"Hôm nay muộn rồi. Để ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp đi. Anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi". Quản Tự nói.

Trong lòng Lý Lệnh Tây tràn đầy thất vọng mà nói: "Được rồi. Ngày mai nói chuyện. Giờ tôi đi về đây".

"Bây giờ còn đi về làm gì nữa? Ở đây có nhiều phòng trống như vậy, một tối anh ngủ ở cùng tôi không được sao?"

"Ngủ ở chính nhà mình mới cảm thấy thoải mái được". Lý Lệnh Tây cười cười đi tất và giầy vào rồi bước xuống lầu.

Quản Tự đứng ở ban công nhìn chiếc xe hơi của Lý Lệnh Tây rời bánh đến khi khuất tầm mắt.

Trong lòng có chút tiếc nuối, có chút phiền muộn, giống như có vật gì đó vừa mới biến mất khỏi người vậy.

"Tạm biệt, người anh em!" Quản Tự khẽ nói.

"Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao? Tại sao hả?" Lý Lệnh Tây vừa điều khiển xe vừa tức giận mà hét lên.

Bị người yêu từ chối, bị một người anh em vô cùng tin tưởng phản bội, hai chuyện gây tổn thương cho hắn lại cùng xuất hiện trong một ngày, khiến cho hắn như muốn phát điên lên, trong lòng hắn có cảm giác tức nghẹn.

Từ trong túi Lý Lệnh Tây lôi ra chiết điện thoại bấm số gọi cho một người.

"Lện Tây à? Sao lại gọi điện tới giờ này vậy?" Giọng nói của một người đàn ông đôn hậu truyền tới.

Lăng Vẫn, ông có tin Quản Tự không?" Lý Lệnh Tây hỏi.

"Tin". Lăng Vẫn nói, sau khi trầm ngâm trong giây lát thì hỏi lại: "Tại sao cậu lại hỏi vấn đề này?"

"Tôi cũng tin". Lý Lệnh Tây nói, mắt hắn đỏ ngầu, nước mắt như muốn chảy xuống. "Tôi sẽ tin hắn một lần nữa. Hắn đã nói mai cùng tôi nói chuyện. Tôi chờ xem ngày mai hắn sẽ nói chuyện gì với tôi".

"Lệnh Tây, có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì đâu. Ngủ ngon nhé". Lý Lệnh Tây nói xong liền cúp điện thoại luôn.

Lý Lệnh Tây mở cửa sổ xe ra, để cho những cơn gió mạnh tùy ý mà lùa vào trong xe, như vậy mới có thể làm cho hắn giữ được sự tỉnh táo.

Bây giờ đã khoảng hai giờ sáng, trên đường xe cũng không nhiều lắm, cho nên hắn lái xe nhanh như bay, lần nữa rồi lại lần nữa hắn tăng tốc cho xe chạy hết tốc lực về phía trước.

Đột nhiên hắn cảm giác đầu óc mình càng ngày càng đau nhức, ý thức càng ngày càng mơ hồ, giống như là vừa lại uống rất nhiều rượu vậy.

Nước mắt không ngừng chảy mà không có biện pháp nào ngăn lại, hắn cũng không thể điều khiển được hai tay của mình nữa.

Một vầng sáng dọi tới, chiếu vào mặt hắn có chút ửng đỏ.

Kinh nghiệm nhiều năm lái xe nói cho hắn biết rằng, thứ ánh sáng đó nhất định là một loại xe trọng tải lớn đang tiến tới.

Theo phản xạ có điều kiện hắn nhấn phanh xe lại, nhưng dĩ nhiên là chiếc xe chậm lại như ý hắn mà vẫn với tốc độ nhanh như vừa rồi mà phi về phía trước.

Phanh đã bị hỏng sao?

Tích

Tắc

Chiếc xe trọng tải lớn tiến đến ngày một gần hơn. Lý Lệnh Tây đã dự cảm được sự nguy hiểm nhưng hắn bất lực.

Hắn cũng không thể làm gì được nữa, chỉ có thể chờ chết.

Đột nhiên trong lúc đó hắn đã suy nghĩ cẩn thận, hắn gục lên vô lăng và nở một nụ cười.

"Kiếp sau, chúng ta sẽ không làm anh em nữa".

Lý Lệnh Tây nói thầm, sau đó hắn buông lỏng tay ra để xe tùy ý di chuyển theo quán tính.

Rầm!

Lấp loáng trong bóng đên, máu tươi chảy ra như ngàn đóa hoa hồng đỏ.