Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 420: Cầu xin mọi người đánh bại anh ta




Lại thua rồi ư?

Sao có thể?

Lúc này mới vừa đâm châm vào trong cơ thể, người bệnh còn chưa kịp có phản ứng, tại sao lại có thể nhận thua chứ?

Thậm chí một số dân chúng Hàn Quốc còn suy nghĩ rất hiểm độc rằng Hứa Nhược đã bị người Trung Quốc mua chuộc. Bọn họ nghe nói người Trung Quốc rất giỏi chiêu này.

Nhưng bọn họ cảm thấy có suy nghĩ với Hứa Nhược tiên sinh thì quả thật rất thiếu tôn trọng ông nên bọn họ lại vội vàng xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Nhưng nếu chuyện không phải như thế thì tình cảnh trước mắt phải giải thích như thế nào?

Trận đấu vừa mới bắt đầu mà đã nhận thua, không phải có dối trá thì còn là gì?

Hứa Nhược đang giúp người Trung Quốc dối trá ư?

Người dẫn chương trình hỏi vẻ căng thẳng: "Hứa Nhược tiên sinh, tại sao tiên sinh lại nhanh chóng thừa nhận mình đã thua? Trận đấu vừa mới bắt đầu chưa được một phút, hơn nữa chúng ta vẫn chưa biết thông tin phản hồi của người bệnh".

Nàng quay sang nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc tiên sinh, không thể phủ nhận thủ pháp châm cứu của tiên sinh quá mới mẻ, độc đáo, hơn nữa lại dùng hai châm một lần nhưng đây là một trận đấu y học cổ truyền, không phải là một trận đấu ma thuật, không phải cứ nói ra là đã thu được thắng lợi cuối cùng. Chúng ta coi trọng nhất là hiệu quả, mọi người nghĩ có đúng không?"

Đúng!

Dân chúng Hàn Quốc trong cung thể thao ầm ầm đáp lại người dẫn chương trình như núi thở biển gầm. Bọn họ thực sự có chút bất mãn và nghi ngờ với Hứa Nhược.

Hứa Nhược không trả lời ngay câu hỏi của người dẫn chương trình, ông ta chậm rãi rút cây ngân châm ra khỏi thắt lưng của Song Chao. Sau khi hỏi Song Chao về cảm giác, ông ta lại dùng một thủ pháp khác đâm ngân châm vào hốc thắt lưng của Song Chao.

"Có cảm giác gì không?" Hứa Nhược hỏi.

"Ê âm, hơi khó chịu, hơi đau nữa" Song Chao thầm cảm nhận cảm giác rồi trả lời.

"Ừ" Hứa Nhược gật đầu nói. có cảm giác chính là việc châm cứu đã có phản ứng. Nói cách khác là có hiệu quả. Nếu một khi châm cứu người bệnh hoàn toàn không có cảm giác gì thì có thể nói không tốt, chứng tỏ người bệnh không phải đã mắc phải một chứng bệnh nghiêm trọng mà là do người châm cứu đã châm cứu không đúng.

Hứa Nhược rút ngân châm lên rồi hỏi: "Bây giờ thấy thế nào?'

"Rất thoải mái, nong nóng nữa".

"Tốt lắm, trước tiên ta sẽ loại bỏ lao tổn ở thắt lưng cho anh. Hôm nay ta chỉ có thể làm tới đó. Sau này ta sẽ giúp anh giải quyết từng bước một khỏi căn bệnh của anh, hiểu chưa?"

"Dạ, cám ơn Hứa lão tiên sinh. Thực sự cảm tạ tiên sinh. Căn bệnh này đã quấy nhiễu tôi trong nhiều năm rồi" Song Chao kích động nói.

"Không cần cám ơn" Sắc mặt Hứa Nhược vẫn bình thản như không.

Ở bên kia Tần Lạc cũng đã rút ngân châm từ bụng của mỹ nữ tóc vàng xinh đẹp ra.

"Như vậy đã xong rồi ư?" Mỹ nữ tóc vàng có vẻ không tin bèn hỏi lại.

"Cái gì?" Tần Lạc hỏi. Hắn không biết tiếng anh.

"Ruth, Tần Lạc tiên sinh không nói được tiếng Anh. Tôi sẽ phiên dịch lại cho cô" Người dẫn chương trình nói.

"Ồ, vậy thì không tiện lắm. Xem ra tôi phải cố gắng học tập tiếng Trung Quốc" Ruth nói vẻ tiếc nuối. "Tôi muốn biết: bệnh của tôi chữa nhanh vậy sao? Vấn đề của tôi rất nghiêm trọng, tôi uống rất nhiều thuốc nhưng lần sau vẫn đau bụng như thường".

Người dẫn chương trình dịch lại điều nghi vấn của Ruth cho Tần Lạc. Tần Lạc cười nói: "Quả thật đã khỏi. Tôi cam đoán sau này vấn đề đó sẽ không xuất hiện nữa. Vấn đề còn lại là cô phải thay đổi một số bộ quần áo".

"Thay quần áo?" Ruth càng thêm ngơ ngác.

"Đúng vậy, ngay khi sắp tới thời kỳ rụng trứng, người phụ nữ tuyệt đối không được để tử cung của mình nhiễm lạnh" Tần Lạc chỉ vào chiếc áo phông màu đen, gợi cảm bó sát người làm lộ ra gần hết vòng bụng của Ruth nói: "Nhất định không được mặc quần áo như vậy. Nó chính là hung thủ số một là vấn đề đau bụng xuất hiện. Đương nhiên không được ăn uống thức ăn lạnh, tuyệt đối không được tắm nước lạnh". Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Như vậy thì sẽ không đau nữa sao?"

"Đúng vậy" Tần Lạc khẳng định. Lúc trước hắn đồng loạt dùng hai tuyệt kỹ chữa bệnh cho nàng. Nếu vẫn tiếp tục đau bụng thì thực sự đã gặp quỷ.

"Ôi, Tần yêu quý, anh rất lợi hại. Tôi yêu anh, tôi muốn lấy anh" Ruth kêu lên vẻ cực kỳ sung sướng, nàng lại tiến tới cho Tần Lạc ăn rất nhiều đậu hũ.

"Mỹ nữ cầu tình yêu ngay tại sàn đấu, quả thật là người khác rất hâm mộ" Người dẫn chương trình nói vẻ khó chịu. Rất nhiều người Hàn Quốc có mặt trong cung thể thao cũng cảm thấy tức giận.

Tại sao cô gái xinh đẹp đó lại làm cho gã oắt con đó phổng mũi chứ?

Nếu cô là người ban phát mùa xuân, cô có thể tìm tình ái ở Hứa Nhược tiên sinh của chúng tôi. Ông ấy vẫn duy trì truyền thống tốt đẹp của người Hàn Quốc chúng tôi, ông ấy cũng đẹp trai, anh tuấn, đúng không?

Đối thủ càng nở mày nở mặt, đối phương càng ganh ghét. Đây chính là cái gọi nhân tình thế thái.

Bạn cam tâm nhìn thấy đường quan lộ rộng mở trước mắt tình địch của mình sao? Đương nhiên là không muốn, thật ra trong lòng bạn bạn thầm cầu khấn cho anh ta phải đi ăn xin.

Những suy nghĩ kiểu này không quan hệ gì tới đạo đức, nó chỉ liên quan tới danh dự người đàn ông.

Sau khi hai người đồng loạt thu châm, người dẫn chương trình nhìn Song Chao hỏi: "Song Chao tiên sinh, ông cảm thấy y thuật của Hứa Nhược lão tiên sinh thế nào. Ông có thu hoạch được điều gì không?'

"Rất thần kỳ. Chỉ mới châm một châm, tôi cảm thấy thân thể tôi dễ chịu hơn rất nhiều. Hơn nữa bản thân tôi cũng không muốn để bệnh viện mổ chữa căn bệnh này cho tôi. Tôi thực sự rất cảm kích khi Hứa Nhược tiên sinh có thể chữa khỏi bệnh của tôi" Hiển nhiên Song Chao đang dán vàng lên gương mặt Hứa Nhược, thế nhưng điều ông ta nói cũng là sự thật.

"Đúng vậy. Bệnh của ông rất nghiêm trọng. Điều may mắn là anh đã gặp được Hứa Nhược tiên sinh của chúng tôi. Chúc anh may mắn".

Người dẫn chương trình lại quay sang nhìn Ruth hỏi: "Ruth tiểu thư, cô có cảm thấy thân thể mình có phản ứng gì không?"

"Có" Ruth cười hì hì nhìn Tần Lạc nói: "Mới rồi anh ấy đâm châm vào người tôi, tôi có cảm giác: đó là một luồng khí nóng và còn cả một luồng khí mát chúng chạy khắp người tôi một lúc. Ngay khi anh ấy rút châm ra, cảm giác đó hoàn toàn biến mất. Rất thần kỳ".

Người dẫn chương trình nhìn khán giả xung quanh nhà thi đấu, cười hỏi: "Y thuật của hai người đều rất cao minh, vấn đề của người bệnh cũng đã được giải quyết êm đẹp thế nhưng kết quả cuối cùng ai là người thắng đây? Chúng tôi quyết định giao quyền quyết định lại cho tổ trọng tài".

"Không cần" Hứa Nhược lên tiếng: "Là ta đã thua".

Hứa Nhược bình tĩnh nhìn khán giả bên dưới, giải thích cặn kẽ: "Ta không cố ý thiên vị. Ngược lại ta còn muốn chiến thắng trận này so với bất kỳ ai khác. Ta đã thua trận đầu, ta không muốn tiếp tục thua trận này nữa".

"Thế nhưng tài nghệ của Hứa Nhược ta không bằng người. Mặc dù biểu hiện bên ngoài là bệnh tình của người bệnh ta phải chữa trị nghiêm trọng hơn, người bệnh mà Tần Lạc tiên sinh chữa trị nhẹ hơn nhiều nhưng ta biết ta không bằng Tần Lạc tiên sinh ở phương diện ra châm và hiệu quả châm cứu".

Hứa Nhược nhìn Tần Lạc nói: "Nếu như ta đoán không sai, mới rồi Tần Lạc tiên sinh đã thi triển thủ pháp Thái Ất Thần châm trong truyền thuyết không?"

"Không sai. Thái Ất Thần Châm: Thiêu Sơn Hoả cùng Thấu Tâm Lương".

"Cây lợi châm bên tay trái của tiên sinh run rẩy, không ra âm thanh, cây hào châm bên tay phải lại vững trãi như núi Thái Sơn, phát ra âm thanh vù vù là nguyên cớ gì?"

"Thái Ất Thần Châm chú trọng dùng khí vẫn châm. Thực ra cả hai cây châm đều được rót khí nhưng vấn đề là Thiêu Sơn Hoả bản chất nóng nảy, dễ dàng rung động nhưng khi rót hí vào nó ít đi nó chỉ có thể rung động mà không nghe thấy âm thanh. Trong khi đó Thấu Tâm Lương phải có khí rót vào một cách mạnh mẽ, khí thế dồi dào, cây châm phải đứng thẳng như cây tùng, người ngoài chỉ nghe thấy âm thanh vù vì chứ không thể thấy nó rung động" Tần Lạc giải thích cặn kẽ chi tiết.

"Thủ pháp xuất châm lại càng cực ỳ huyền diệu cũng cực kỳ cao minh" Hứa Nhược thở dài nói: "Lần này đây Hứa Nhược ta đã thua tâm phục khẩu phục".

Tần Lạc cười nói: "Không phải là do Hứa lão kém cỏi".

"Đúng vậy. Thực lực của y học cổ truyền Hàn Quốc vẫn còn quá ít. Chúng tôi cũng tích trữ được rất nhiều đơn thuốc cùng với châm pháp nhưng không có một châm phổ nào có thể so sánh với châm pháp Thái Ất Thần Châm. Thực sự là lực bất tòng tâm".

Đương nhiên Tần Lạc hiểu rõ đạo lý này. Đây cũng chín là nguyên nhân hắn sử dụng ngay Thái Ất Thần châm để hạ gục Hứa Nhược.

Trong một đất nước mà dân chúng chỉ hiểu được "Hắc hổ đào tâm" hay "Hầu tử hái đào" bạn lại sử dụng tuyệt kỹ "Cửu Dương chân kinh và "Càn Khôn Đại Nã Di" kết quả sẽ chỉ có: Hạ gục ngay lập tức.

"Mọi người có đồng ý với kết quả này không?" Người dẫn chương trình xấu hổ hỏi.

"Không đồng ý" Người dân Hàn Quốc đồng thanh gào lên.

"Vậy ý kiến của các vị chuyên gia trong đoàn đại biểu thế nào?"

Mặc dù các chuyên gia của đoàn đại biểu Hàn Quốc cực kỳ căm phẫn, tức giận nhưng ngay lúc này cả một tập thể chỉ có thể nghẹn ngào.

Bọn họ là người trong nghề nên đương nhiên càng hiểu rõ sự khác biệt giữa Tần Lạc và Hứa Nhược. Nếu như bọn họ làm trái lương tâm nói dối thì chỉ là người khác chê cười, trong khi đó ngay cả Hứa Nhược tiên sinh cũng đã công khai thừa nhận mình thua.

Có lòng giết giặc nhưng không có lực làm xoay chuyển trời đất.

"Như vậy tôi chỉ có thể tuyên bố trận đấu thứ hai này Tần Lạc tiên sinh lại giành thắng lợi" Lúc này sắc mặt của người dẫn chương trình trông còn khó coi hơn cả khóc, cô ta nói tiếp: "Cuộc thi tới lúc này Tần Lạc tiên sinh đã thắng hai trận liên tiếp. Đoàn đại biểu Hàn Quốc nhất định phải cố gắng lên. Hỡi đồng bào hãy truyền thêm sức lực cho các tuyênr thủ của chúng ta".

Thắng lợi!

Thắng lợi!

Thắng lợi!

Người Hàn Quốc trong cung thể thao gào thét, sau khi chương trình quảng cáo mỹ phẩm chen vào kết thúc, khán giả truyền hình nhìn thấy cũng gào thét.

"Còn có ai nữa không?" Tần Lạc tủm tỉm cười nhìn các thành viên đoàn đại biểu Hàn Quốc, ánh mắt hắn như của người thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi.

"Trận tiếp theo ta ứng chiến. Ta muốn so với tiên sinh về hoàn thuốc".

"Hàn Quốc Lý Thái Hiển, ta muốn so với tiên sinh về tứ chẩn".

"Trận thứ ta ứng chiến. Tần Lạc tiểu tử kia, ta muốn so với ngươi".

"Trận thứ sáu".

"Trận thứ bảy".

"Trận thứ tám".

"Còn có ai nữa không?" Tần Lạc đứng dậy, khí thế lấn át toàn trường.

Liên tục mười sáu người khiêu chiến, liên tục đánh bại mười sáu đối thủ nổi tiếng, chiến thắng mười sáu trận liên tiếp.

Một mình hắn gần như đánh bại cả phái đoàn Hàn Quốc.

Cho đến tận giây phút này chính phủ Hàn Quốc và hịêp hội y học cổ truyền Hàn Quốc mới hối hận là đã khiêu chiến Trung Quốc.

Tất cả đã rõ ràng, hắn là một đối thủ không cùng đẳng cấp với mọi người.

"Còn có ai nữa không?" Tần Lạc hỏi lại lần nữa.

Mắt Tần Lạc chớp chớp, khoé miệng khẽ nhếch lên, sự xấu hổ hiện lên trên gương mặt thanh tú.

Tần Lạc đang cười một nụ cười tự ti, giống như hắn đã bị hù doạ đến hoảng sợ. Những người Hàn Quốc vô tình chạm vào ánh mắt của hắn thì lại cam giác đây là nụ cười khẩy, cười nhạo, châm biếm.

Ánh mắt Hứa Đông Lâm như bốc lửa, hai tay hắn nắm chặt, móng tay nhọn đâm vào bàn tay hắn rách toạc, tứa máu.

Anh ta muốn lên ứng chiến nhưng bị Hứa Nhược giữ chặt tay.

"Còn có ai không?" Tần Lạc hỏi lần thứ ba. Lúc này âm điệu trong giọng nói của hắn vô cùng lanh lảnh làm mọi người ở đây cảm thấy rất có uy lực, khí phách của một người trấn giữ quan ải, một người không thể qua.

Ba câu hỏi giống như ba nắm đấm đầy sức mạnh hung hăng nện vào mặt người Hàn Quốc.

"Cầu xin mọi người. Cầu xin mọi người hãy đánh bại anh ta" Một người phụ nữ bên dưới khóc rấm rứt kêu lên.