Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 470: Gọi mẹ!




Trí công tử Tần Túng Hoành, Cuồng nhân Bạch Phá Cục, đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh Văn Nhân Mục Nguyệt, ba người này được xưng là Yến Kinh Tam kiệt. Dựa theo sắp xếp thứ tự tên tuổi: Tần Túng Hoành xếp thứ nhất. Bạch Phá Cục thứ hai, cô gái Văn Nhân Mục Nguyệt đành phải xếp thứ ba.

Nếu như nói ở Trung Quốc này ai là người xứng đôi với Văn Nhân Mục Nguyệt, mọi người đều cho rằng Tần Túng Hoành hay Bạch Phá Cục. Một người tỉ mỉ, chặt chẽ cẩn thận, một người trong vẻ thô lỗ có sự mềm lòng, cả hai đều là người hiếm gặp.

Nhưng hôm nay lại có một người trước mặt Tần Túng Hoành nói hắn không xứng với Văn Nhân Mục Nguyệt.

Tát thẳng vào mặt!

Tần Túng Hoành nhìn Tần Lạc, Tần Lạc cũng nhìn Tần Túng Hoành. Trên mặt hai người đều xuất hiện một nụ cười như chẳng có chuyện gì xảy ra. Câu nói vừa rồi chỉ giống như một câu nói đùa.

"Lý do?" Tần Túng Hoành hỏi.

"Khi một cô gái lựa chọn người đàn ông thì luôn chú trọng những phẩm chất nào?" Tần Lạc hỏi ngược lại.

'Còn phải xem đó là cô gái như thế nào" Tần Túng Hoành nhấp một ngụm trà và cười nói.

"Đại đa số các cô gái" Tần Lạc nói: "Đại đa số các cô gái khi yêu thương một người đàn ông đều dựa trên mấy vấn đề đơn giản sau: Một là nhân phẩm, hai là hình dáng, ba là gia thế, tài hoa, bốn là cảm xúc".

"Xin lắng tai nghe" Tần Túng Hoành thực sự có hứng thú Hắn thật sự rất muốn nghe con dế chũi này có thể luận bàn gì về sự vĩ đại của tình yêu.

"Trước tiên chúng ta nói về nhân phẩm. Đại thiếu tự nhận mình là một người đàn ông vô song, có nhân phẩm đáng tin cậy sao?"

"Thương trường như chiến trường, hư hư thực thực. Quả thật không dám nhận bốn chữ: "Thành thật đáng tin" Tần Túng Hoành nói. "Nhưng nếu như Mục Nguyệt có hỏi, tôi cũng tuyệt đối không giấu diếm. Hơn nữa với một cô gái như Mục Nguyệt, cậu cảm thấy nói dối cô ấy có ý nghĩa gì không?"

Tần Lạc gật đầu nói: "Thứ hai là hình thức. Điều này Đại thiếu coi như đã vượt qua được cuộc kiểm tra".

"Không dám nhận" Tần Túng Hoành giơ cao chén để bày tỏ lòng cảm tạ của mình. Có thể nghe được một câu nói dễ chịu từ miệng con người này quả thật không dễ dàng gì.

"Thứ ba là gia thế, tài hoa" Tần Lạc nhìn Tần Tung Hoành nói:"Về gia thế, Đại thiếu xuất thân từ một gia đình quyền thế giàu có. Luận về tài hoa, tên tuổi của Trí công tử vang vọng khắp thành phố. Ngoại trừ Cuồng nhân Bạch Phá Cục, những người khác khó có thể so với anh". Tần Túng Hoành cười tít mắt nói: "Nghe cậu giải thích như vậy, tôi cảm thấy mình và Mục Nguyệt đúng là một đôi trời sinh. Tại sao cậu lại cho rằng tôi không xứng đáng với cô ấy ?"

"Cũng cần phải nhắc tới điều thứ tư" Tần Lạc nói. "Cảm xúc. Cảm xúc mới là quan trọng. Nếu như Mục Nguyệt có cảm xúc với anh, dù anh không có cách nào đáp ứng ba tiêu chuẩn đầu tiên cô ấy vẫn thích như thường. Nếu như cô ấy không có cảm xúc với anh, dù anh có bỏ tiền mua ba tiêu chuẩn đầu cũng không có ý nghĩa gì".

"Vậy rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Tần Túng Hoành hỏi. Hắn bị con người này quay cho một vòng ngay tại đây nên trong lòng khá khó chịu.

"Tôi muốn nói cho anh biết phải học được cách phân biệt chân tướng của sự việc. Anh đừng tưởng người khác nói anh với Mục Nguyệt là một đôi trời sinh là anh nghĩ quả thật hai người chính là một đôi trời sinh. Anh đã phạm phải sai lầm rất lớn của con người, anh có biết không ?"

"Ví dụ?"

"Mục Nguyệt có xinh đẹp không?"

"Xinh đẹp".

"Có thông minh không?"

"Thông minh".

"Có tiền không?"

"Rất nhiều tiền"

"Vậy là được rồi" Tần Lạc nói. "Những thứ anh có, Mục Nguyệt cũng có, những thứ anh không có, Mục Nguyệt lại có. Tại sao cô ấy phải nghe theo người khác sắp đặt cho cuộc sống của mình?"

Tần Túng Hoành cười nói "Tôi chỉ thành tâm theo đuổi, tôi không có cố gắng sắp xếp cuộc sống của cô ấy".

"Coi như anh đã hiểu chút manh mối" Tần Lạc giống như một giáo sư tình yêu, sắc mặt thản nhiên, kiên nhẫn giải thích: "Người đàn ông khác theo đuổi Mục Nguyệt anh có tức giận không? Anh có thể không túc giận ư? Hãy nói thành thật suy nghĩ của anh, nói ra ý nghĩ chân thật nhất trong lòng của anh. Hay nói như thế này, nếu như không có bất kỳ e ngại nào, nể mặt vân vân gì đó thì liệu anh có muốn xông tới đá cho người đó mấy cái không?"

"Có" Tần Túng Hoành ngẩng mặt, nghiêm túc suy nghĩ và trả lời.

"Khi anh nhìn thấy tôi từ phòng làm việc của Mục Nguyệt đi ra, anh có tức giận không?"

"Có" Tần Túng Hoành trả lời rất lưu loát.

"Đây chính là vẩn đề" Tần Lạc nói: "Mục Nguyệt là một người có tính cách cùng suy nghĩ độc lập, cũng là một cô gái có thể khống chế ham muốn của mình rất tốt. Tôi rất sẵn lòng tin rằng cô ấy sẽ chủ động theo đuổi một người đàn ông nhưng tôi không muốn cô ấy thụ động tiếp nhận một người đàn ông. Mặc dù biểu hiện của anh vẫn chưa rõ ràng nhưng đã tự cho mình là bạn trai chính thức của Mục Nguyệt, thậm chí anh còn cho rằng nếu Mục Nguyệt lập gia đình thì cũng chỉ có thể lấy anh mà thôi vì vậy trong lòng Mục Nguyệt cực kỳ chán ghét".

Ánh mắt Tần Túng Hoành sáng lên, hắn nói vẻ khâm phục: "Nghe Quân Vương nói chuyện như đọc sách mười năm. Những điều này anh học được ở đâu vậy?"

"Trong lúc rỗi, đọc lướt qua mấy quyển sách tâm lý học. Lúc trước có đọc qua một quyển sách viết về tâm lý phụ nữ" Tần Lạc cười gượng nói. Quả thật những điều này hắn học được trong mấy cuốn sách tâm lý. Đương nhiên hắn cũng chỉ hiểu sơ sơ bên ngoài mà thôi.

Trong thiên hạ có mấy người đàn ông có can đảm nói năng bậy bạ rằng mình hiểu tâm lý phụ nữ? Có người nào như vậy thì không ngu cũng là kẻ đần độn.

Tần Túng Hoành hiểu rõ, hắn gật đầu nói: "Nếu như năm đó tôi học y thì có lẽ cơ hội theo đuổi Mục Nguyệt càng tốt hơn, đúng không?"

"Không đâu".

"Vậy sao?"

"Trên phương diện này, anh không có khả năng thiên phú, anh chỉ có thể là một lang băm. Anh nghĩ rằng Mục Nguyệt coi trọng những người có tài năng bình thường sao?"

Tần Túug Hoành chủ động rót đầy chén trà của Tần Lạc, hắn cười nói: "Thảo nào cậu luôn luôn có những hồng nhan tri kỷ có tính cách khác thường vây quanh như vậy. Người anh em quả thật là người rất diệu kỳ".

"Bình thường thôi, bình thường thôi" Tần Lạc khiêm nhường khoát tay nói.

"Tôi nghĩ cậu đã thông hiểu về chương trình dạy về tâm lý phụ nữ, nhất định cậu sẽ dễ dàng giải quyết mối quan hệ tình cảm phức tạp của cậu".

"Cũng khá tốt".

"Còn Vương Cửu Cửu? Còn Tô Tử?"

"Mẹ, nói móc mình đây". Tần Lạc tức giận thầm nghĩ, gã Vương bát đản này cố ý khiêu khích mình.

Tần Lạc đang suy nghĩ cách phản kích lại Tần Túng Hoành thì đột nhiên bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi" Tần Túng Hoành nói.

Cánh cửa gỗ mở ra, một nữ nhân viên tiếp tân mặc áo sườn xám màu đỏ bước vào. Sắc mặt cô đỏ bừng, trán rịn mồ hôi. Hiển nhiên cô gái này vừa mới phải chạy một quãng đường dài.

Cô gái khẽ quỳ xuống thi lễ, nói với Tần Túng Hoành: "Tần tiên sinh, Văn Nhân thiếu gia phát sinh mâu thuẫn với người ta ở hoa viên. Điền Loa tiên sinh bảo tôi tới thông báo với tiên sinh".

"Hả" Tần Túng Hoành cau mày hỏi: "Nảy sinh mâu thuẫn với ai?"

"Cùng với Bạch Sầu thiếu gia" Cô gái nói: "Tiên sinh hãy đi nhanh lên. Bọn họ đang đánh nhau rồi".

"Văn Nhân Chiếu sao?" Tần Lạc hỏi.

Tần Túng Hoành gật đầu nói: "Chủ cũ của toà phủ đệ này nguyên là một kẻ phá gia chi tử, không thích viết văn, chỉ yêu thích săn bắn. Phía sau có một khu săn bắn là

chỗ để hắn cùng bạn bè của mình săn bắn vào mùa xuân, mùa thu. Đáng tiếc mấy người đó dùng chưa bao lâu thì nơi này đổi chủ. Bây giờ nơi đó trở thành nơi vui chơi của không ít đám hậu sinh lắm tiền ở Yến Kinh". T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Hay là chúng ta cùng đi xem thế nào" Tần Lạc nói. Văn Nhân Chiếu xảy ra xung đột với người khác, trong lòng hắn thật sự lo lắng. Gã tiểu tử đó dáng người ẻo lả. Người khác không bắt nạt hắn thì thôi, hắn muốn bắt nạt ai.

Hơn nữa nghe họ của đối phương, hình như đó là người của Bạch gia? Với Bạch gia này, Tần Gia và Văn gia, mối quan hệ của ba nhà này vô cùng phức tạp. Nghĩ lại Tần Lạc cũng cảm thấy đau đầu

Tần Túng Hoành liếc nhìn Tần Lạc một cái rồi hắn cười nói: "Cậu nói bản tính chiếm giữ của tôi quá mạnh mẽ, luôn tự cho Mục Nguyệt chính là bạn gái của mình. Bây giờ xem ra cậu mới càng như bạn trai của Mục Nguyệt".

Tần Lạc cười mỉa mai nói: "Tôi và Mục Nguyệt là bạn bè, tôi có thể giương mắt nhìn em trai của Mục Nguyệt bị người khác đánh sao? Anh cũng biết, Văn Nhân Chiếu thân hình ẻo lả, yếu ớt, nhất định không phải là đối thủ của người khác".

Tần Túng Hoành gật đầu nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem một chút"

Có chính thức đi mới biết được sự rộng lớn của khu vườn này . Quả thực làm người khác kinh hãi. Những Vương công quý tộc Mãn Thanh này thực sự rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, cũng rất biết cách vơ vét tiền mồ hôi công sức của nhân dân.

Tần Lạc cũng không biết hắn đã đi xuyên qua bao nhiêu chiếc cổng vòm, đi qua bao hành lang uốn lượn. Khi mấy người hắn đi theo hướng bắc, đi qua một bức tường thấp, bất chợt trước mặt là bãi cỏ mênh mông bát ngát cùng rừng cây.

Ở gần khu hàng rào, ngăn cách có xây dựng một trường nuôi ngựa. Ở đó có một đám thanh niên đang tranh chấp cái gì đó. Điền Loa vừa tới đã biến mất lúc đang ngồi trên một cái bàn dưới một mái hiên cong. Một tay hắn đang cầm điếu thuốc, một tay hắn đang cầm bàn tay nhỏ bé của một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp xem tướng bàn tay. Cũng không biết hắn nói những gì với cô gái mà cô gái nhỏ xinh đẹp đó cười nghiêng ngả. Ánh mắt Điền Loa nhìn một cách sỗ sàng vào bộ ngực đang run rẩy của cô gái, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.

Văn Nhân Chiếu vẫn là một người đẹp như hoa. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc áo khoác nhỏ màu đen. Hắn mặc một chiếc quần đua ngựa rộng thùng thình, một đôi giày quân sự rất đẹp, quả thực làm người khác phải kinh hãi.

Sao khi gặp lại hắn vẫn giống như tiểu nương tử nhà người ta, vẫn vẻ xinh đẹp như ngày thường vậy?

Nhưng bây giờ sắc mặt hắn cực kỳ tức giận, hắn trừng mắt tức giận nhìn mấy thanh niên nam, nữ trẻ tuổi trước mặt.

"Gọi đi. Văn Nhân Chiếu, mày mau gọi đi" Một gã thanh niên mập mạp gào lên, giọng khàn khàn.

"Không phải mày đã nói mày thua phải gọi cô ấy là mẹ sao? Chẳng lẽ mày xấu hổ không dám gọi?" Một gã gầy còm mặt đỏ tía tai lên tiếng thúc giục.

"Văn Nhân Chiếu, chúng tao đã coi thường mày, mày không muốn để chúng tao thêm khinh bỉ mày chứ? Tình nguyện đánh cuộc bị thua, những thứ mày nói vất đi đâu rồi? Thế nào? Thua mà không dám nhận sao?" Giọng nói của một cô gái đeo kính vang lên.

"Văn Nhân Chiếu, mày muốn nghĩ mày là một người đàn ông thì hãy gọi Vương Tuệ là mẹ. Nếu không mày chính là một nguy nương, một gay, không cả bằng đàn bà con gái" Giọng nói của một cô gái khác vang lên.

Một cô gái dáng người đầy đặn, đoan trang, xinh đẹp đứng đối diện với Văn Nhân Chiếu cười nghiêng ngả, run rẩy cả người.

Nàng nói thở không ra hơi: "Chiếu nhi, hãy mau gọi mẹ đi. Yên tâm, mẹ sẽ quan tâm chu đáo với con. Ôi chao, tức cười chết đi được. Không được, không được, tiểu tử này làm người ta buồn cười quá".