Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 605: Vô tình cứu người




Tần tiên sinh ngài đến rồi! Trên mặt bà đầy vẻ vui mừng.Bà biết Tần Lạc là bác sĩ Đông Y rất có tiếng tăm.Tuy vậy cũng không thể rõ vị bác sĩ này liệu có thể chữa khỏi bệnh cho con gái bà hay không,nhưng mỗi lần thử là một hy vọng. " Có một khoảng thời gian không gặp ngài rồi.Nghe Trữ Toái Toái nói ngài đi Paris rồi,ngài về lúc nào thế?"

"Cháu về từ hai ngày trước rồi.Trong nhà có chút chuyện,vì vậy đến bây giờ mới đến thăm Lăng Tiếu." Tần Lạc vừa cười vừa nói.Hắn vơí Lăng Tiếu cũng không thể coi là bạn bè,thậm chí hai người còn có mấy lần xích mích với nhau.Nhưng mà,hắn thấy mẹ Lăng Tiếu chỉ qua mấy tháng tóc đã bạc nhiêù,trên mặt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn.Quả thực trong lòng cũng cảm thấy ít nhiều xót thương.

Đáng thương thay những tấm long cha mẹ trong thiên hạ!

Tần Lạc đưa mắt nhìn rồi đứng bên cạnh Trữ Toái Toái,nói " Bác à,cháu và Toái Toái,Lăng Vẫn đều là bạn bè,bác gọi cháu là Tần Lạc là được rồi."

"Được." Mẹ của Lăng Tiếu mìm cười ôn hòa gật đầu rồi lại buồn rầu nói: " Nếu Tiếu Tiếu không có quen biết loại bạn như vậy,thì nó hẳn cũng chả thành thế này."

Vừa nói xong vành mắt lại đỏ lên,bà vội vàng quay người,dùng khăn thấm những giọt nước mắt đang chực lăn xuống khuôn măt già nua.

Trữ Toái Toái vội vàng đến an ủi,cô nhẹ nhàng nắm tay bà nói: "Cô à,chuyện đã qua rồi,cô đừng buồn nữa.Tiếu Tiếu nhất định sẽ tỉnh lại thôi.Có Tần đại ca ở đây rồi,chi băng mời anh ấy xem cho Tiếu Tiếu cô ạ."

Đúng rồi,đúng rồi." Mẹ Lăng Tiếu chợt nhớ ra mỉm cười " Tần Lạc cháu có thể xem Tiếu Tiếu thì tốt quá.Nó dùng thuốc một thời gian dài rồi,có lẽ đã có tác dụng rồi mới phải?"

"Vâng." Tần Lạc đáp.Sau đó đến bên Tiếu Tiêu bắt mạch cho nàng ta.

Cơ thể Lăng Tiếu không gầy,làn da tái nhợt đi rất nhiều.Đây là kết quả của việc nằm giường quá lâu.

Tần Lạc cầm cổ tay cô ta.phát hiện mạch tương đối bình ồn,bệnh tình dần dần đã thuyên giảm,không có chút gì kỳ lạ.Hơn nữa,nhiệt độ cơ thể giống như người bình thường.

Vậy thì,tại sao đến giờ vẫn hôn mê bất tĩnh?

Kì thực,Tần Lạc chỉ cần chạm vào một tay của Lăng Tiếu liền đã hiểu được đại khái bệnh tình của cô ta.Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của mẹ cô ta,Tần Lạc vẫn nên cẩn thận bắt mạch cả hai tay Lăng Tiếu chẩn đoán bệnh,có lẽ sự tận tâm của bản than ít nhiều cũng có tác dụng an ủi bà?

Thật không ngờ,Tần Lạc vừa mới chạm vào tay trái của Lăng Tiếu liền phát hiện chút dị thường.

Lúc bắt mạch,cứ cách nửa phút mạch của Tiếu Tiếu lại nảy lên một lần,vô cùng hung mãnh,vô cùng mang lực công kích.Giống như mạch máu mảnh mai này đang muốn phá rách da xông thẳng ra ngoài.

Lẩn bắt mạch thứ 1 còn bình thường,vậy thì nguyên nhân gì? Lòng hiếu kỳ của Tần Lạc liền nổi lên.

Lần bắt mạch này Tần Lạc kiểm tra rất lâu,có lẽ cũng phải đến 5,6 phút.Hắn phải xác định tần suất của loại "mạch nhảy" này rồi mới buông tay.

"Lăng Tiếu thời gian gần đây hay ăn những gì?" Tần Lạc đứng dậy hỏi.

"Đều có ở trên mặt bàn." Mẹ cô ta đứng một bên vừa nói vừa vội mang lại. "Có thuốc dùng không có hiệu quả,liền đổi sang loại khác.Những hộp này bác sĩ đều giữ lại."

Tần Lạc nhận lấy một số bình thuốc và hộp từ tay bà ta,thận trọng đọc qua một lượt chữ in trên đó,trẩm ngâm một lát liền cau mày nói: " Đai đa số đều là thuốc giải độc."

"Có vấn đề gì sao?" Bà căng thẳng hỏi.

"Các loại thuốc này đều không có vấn đề gì.Nhưng hiện nay Lăng Tiếu vẫn đang hôn mê bất tỉnh,thế nên khả năng bài tiết giải độc của cơ thể đều trong trạng thái chững lại.Vì vậy tốt nhất không cho cô ấy uống loại thuốc này.Bởi vì trong thuốc ba phần là độc,chúng ta cứ nghĩ là cho cô ầy uống thì các loại kì độc trong cơ thể sẽ được giải.Nhưng ngược lại còn làm tích tụ một số độc tố hỗn tạp trong cơ thể.Những độc tố này một khi phát tác,thì Tiếu Tiếu rất khó có thể hồi phục lại."

Nghĩ thấy lời nói của mình sẽ gây ảnh hưởng đến bà nên Tần Lạc không dám nói quá mức nghiêm trọng.Nhưng mà quả thực nếu lần này không phải Tần Lạc đến thăm bệnh Tiếu Tiếu,thì chỉ cần độc tố tích tụ thêm mấy tháng nữa thôi,cơ thể Tiếu Tiếu sẽ trúng một lượng độc cực lớn mà có dung bao nhiêu thuốc cũng quá muộn rồi.

"Nếu không dùng thì không phải Tiếu Tiếu lại càng không có hi vọng hồi phục sao?" Trữ Toái trong long đầy lo lắng.

"Dùng thuốc không đúng,ngừng lại càng không được.Tần Lạc,vậy phải làm sao đây? Tiếu Tiếu nó vẫn còn trẻ,vừa mới 20.Nó không thể nằm vậy cả đời được." Mẹ Lăng Tiếu cố gắng kìm nén những giot nước mắt.

Tần Lạc lúng túng có phần có khó xử,nói: " Chúng ta bây giờ phải bốc thuốc đúng bệnh mới được.Cho thử bừa bãi càng nguy hiểm hơn cho Tiếu Tiếu.Mọi người yên tâm,cháu nhất định sẽ nghĩ ra cách."

Tần Lạc tuy ngoài miệng nói vậy,nhưng trong lòng thực sự cũng chưa hề nghĩ tới.

Quản Tự đã chết,tên Đại Hồ Tử đồng lõa từng gặp cũng đã chết.Thân phận bọn chúng đều được làm giả,mà làm giả cũng rất thong minh..Đến Long Tức cũng không thể nào tìm ra được sơ hở.Tất cả manh mối đã bị gián đoạn,thì sao có thể tìm ra cái tổ tức thần bí kia?

Điều mà hắn bây giờ có thể làm,chính là kiên nhẫn chờ đợi.Chờ đợi kẻ khác đến tìm mình.

"Tần Lạc,đã làm phiền cháu rồi." Mẹ Tiếu Tiếu vô cùng xúc động nói.

"Không có gì đâu ạ." Tần Lạc nói tiếp: " Cháu trước tiên sẽ dùng ngân châm thúc độc tố trong cơ thể Lăng Tiếu phát ra bên ngoài.Thời tiết bây giờ ấm áp,nếu có thời gian, mọi người nên đưa cô ấy ra ngoài sưởi nắng.Đối với sự phục hồi của cô ấy thực sự có lợi."

"Bác sẽ làm thế." Bà liền đồng ý.

Tần Lạc lấy ngân châm từ trong người ra,rồi quay sang nói với Toái Toái: "Có miếng bông khử trùng không?"

Trữ Toái Toái đáp liền một tiếng,chạy lại ngăn thuốc trong tủ lấy ra miếng bông và cồn sát trùng.

Tần Lạc sau khi khử trùng miếng bong,vén chăn lên,vén ống tay áo của Lăng Tiếu rồi dung kim đâm vào cổ tay cô ta.

Trong Ngũ Long Châm Pháp còn có một chiêu gọi là "song long hí châu",không chỉ làm cơ thể phát sinh nhiệt ý,còn làm thúc đẩy khả năng trao đổi chất của cơ thể.Cái này rất nhẹ nhàng,đối với các cơ quan trong cơ thể người bệnh như gan,thận hoàn toàn không có bất kỳ sự kích thích nào.

Thái Ất Thần Châm hoặc là cực lạnh hoặc là cực nóng đều rất bá đạo.Nêu như không cần thiết,Tần Lạc sẽ không dễ dàng đồng ý sử dụng loại châm pháp này.

Quả nhiên, sau một phút,sắc mặt Lăng Tiếu đã thay đổi,đỏ bừng lên,trên trán đã lấm tấm mồ hôi.Trữ Toái Toái muốn dung khăn thấm bớt mồ hôi.Tần Lạc liền ngăn lại: "Không cần đâu."

Mồ hôi ngày càng nhiều,cũng càng ngày càng lạnh.Rất nhanh toàn thân Lăng Tiếu cứ như đang được dội nước tắm,quần áo trên người cũng đều bị thấm ướt hết.

Để thoải mái,bệnh nhân sẽ được mặc quần áo rộng rãi.Còn với Lăng Tiếu bên trong không mặc thêm bất cứ thứ gì.

Cho nên bộ ngực trắng muốt như chim bồ câu của nàng lộ ra trước mặt Tần Lạc.

Thiếu nữ đang hôn mê,than thể ẩm ướt cùng bộ ngực…thoạt nhìn có một cảm giác rất quyến rũ.

Cũng may Tần Lạc không có chút hứng thú gì với nàng,không chút nào để ý,giả bộ không phát hiện chuyện này.

Còn mẹ Lăng Tiếu và Trữ Toái Toái lại càng xấu hổ đi che mặt lại,sợ cử động làm Tần Lạc nghi ngờ.

Sauk hi Tần Lạc rút châm ra,Lăng Tiếu giống như đang ngâm mình trong nước,đến cả Tần Lạc cũng có mồ hôi.

Trữ Toái Toái lấy khăn đưa cho Tần Lạc lau mồ hôi.Hăn vươn tay cầm rồi nói với cô ta: "Không cần phải lo cho anh.Mau dung khăn nóng lau khô người cô ấy đi.Không thể đợi mồ hôi lạnh được.Như vậy tác dụng bài độc sẽ không còn.

Trữ Toái Toái đáp một tiếng,liền theo mẹ của Lăng Tiếu. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Tần Lạc ở lại cũng không hay,liền bước ra ngoài cửa.

Đợi cho Trữ Toái Toái ra ngoài,bọn họ đã làm xong chuyện Tần Lạc yêu cầu.

"Tần đại ca,rất cảm ơn ah." Trữ Toái Toái thành khẩn nói.

"Không có gì.Anh cũng không giúp đỡ được cái gì." Tần Lạc cười cười "Đừng để bác lo lắng nữa,anh sẽ nghĩ ra cách giải được."

"Tốt quá.Em sẽ đi khuyên cô." Trữ Toái Toái nói tiếp: "Chỉ là cô vô cùng yêu thương Tiếu Tiếu.Anh cũng nhìn thấy rồi đấy,chỉ có mấy tháng mà đầu cô đã bạc trắng,đều vì quá lo lắng."

"Lăng Vẫn thời gian này không đến sao?" Tần Lạc hỏi.

"Anh ấy thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ.Có một thời gian hay đến đây.Hút vài điếu thuốc,tâm tình trầm mặc rời đi.Tiếu Tiếu thành thế này anh ấy cứ tự trách mình.Năm đó nếu không có chuyện anh ấy và Quản Tự kết giao bạn bè thì Lăng Tiếu cũng sẽ không quen biết hắn."

Tần Lạc nghĩ,Quản Tự thật đúng là loại đàn ông mà phụ nữ say mê.Lâm Hoán Khê cũng bời vì tình cảm hắn thay đồi mới lánh xa.Lăng Tiếu vì rơi sâu vào lưới tình của hắn,dẫn đến kết cục ngày hôm nay.Có lẽ phải nói chuyện với Hoán Khê, Quản Tự tại Mỹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tần Lạc nghe Lâm Hoán Khuê kể hai người bọn họ lúc du học ở Mỹ mới quen nhau.Vậy thì Quản Tự nhất định là lúc ấy bị khống chế hoặc xúi giục của tổ chức nào đó.Đó là tổ chức thế nào chứ?

"Mấy ngày nữa anh và Lăng Vẫn hẹn nhau uống trà.Anh sẽ khuyên nhủ hắn.Thôi bây giờ anh còn rất nhiều chuyện.Em hãy ở lai đây chăm sóc Tiếu Tiếu cho tốt."

"Tần đại ca,em sẽ tiễn anh." Trữ Toái Toái nói.

"Không cần đâu." Tần Lạc ngăn lại.

Cuối cùng Trữ Toái Toái vẫn theo ra đến cùng.Hai người đi song song với nhau trên con đường rải đá của Viện điều dưỡng.Ánh mặt trời đã không còn nóng rừng rực như buổi trưa nữa,nhưng cả người vẫn cứ cảm thấy uể oải.Trời đẹp phong cảnh đẹp,làm người ta chỉ muốn kê một cái ghế ra đây nằm ngủ phơi nắng mà thôi.

Trong long chợt dâng trào cảm xúc này,Tần Lạc tự nhiên có chút gì đó ngưỡng mộ Long Vương người trông viện.

"Tần đại ca.Em biết anh định làm gì rồi." Trữ Toái Toái noi " em không giúp được gì.Nhưng hi vọng anh có thể chú ý cơ thể.Đừng giống lần đi Paris trước.Đúng là quá dọa người."

Lúc nói những lời này,trong giọng nói cô dường như vẫn mang chút ít gì đó sợ hãi,sắc mặt rất khó xử.

"Anh sẽ chú ý." Tần Lạc mỉm cười gật đầu "Nhưng mà nhiều khi không có đường lui.Lúc tại Hàn Quốc cũng vậy,ở Paris cũng vậy.Nếu lùi một bước,những thứ mà anh giữ gìn cũng sẽ phải lùi bước.Thật sự lùi mà lại không thể lùi,nó cũng sẽ không có giá trị để tồn tại."

Trữ Toái Toái cười ngượng nói: "Em hiểu rồi.Nhưng vẫn rất lo lắng.Từ lần đầu gặp anh,em đã cảm thấy anh là một người tốt.Trên thế giới này có rất nhiều người xấu,mà người tốt thì lại cực kỳ ít.Em không hi vọng anh xảy ra việc gì."

Không để cho Tần Lạc nói những câu khách sáo khiêm tốn,Trữ Toái Toái đột nhiên nói tiếp: "Đúng rồi.Tần đại ca,em có một món quà muốn tặng anh.Nhưng anh đừng nói chị Cửu Cửu,không chị ầy lại ghen."