Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 848: Thù mới hận cũ




Nghe thấy từ "Tần" được cất lên từ cái miệng nhỏ xinh của Garbo thì hai sóng mũi Tần Lạc cay xè, vòm mắt đỏ ửng, trái tim như bị vật gì đó đè nặng lên.

Hắn hiểu rất rõ, chữ này có ý nghĩa gì đối với Garbo.

Sao nàng lại có thể nói được nhỉ? Ai dạy nàng nói được từ này thế?

Nếu để cho người trong hoàng thất Thụy Điển biết được suy nghĩ này của Tần Lạc thì nhất định sẽ uống cạn vài ly rượu vang trong bữa tiệc chỉ vì tức giận.

"Garbo." Tần Lạc dịu dàng nói. Cô gái ngây thơ trong sáng này lúc nào cũng có thể xâm chiếm nội tâm của hắn, mỗi lần Tần Lạc phải đối mặt với nàng thì trong lòng lúc nào cũng mềm oặt ra, tựa như một chiếc kẹo mút vừa mới ra lò vậy.

"…….Tần……"

"Cô nói được rồi sao?"

"……Tần…..Tần….."

"Ai dạy cô nói thế?"

"Tần….."

"Cô có hiểu những lời tôi nói không? Cô còn biết nói những từ khác không?"

"Tần….."

"…….." Bây giờ thì Tần Lạc đã hiểu, nếu không phải Garbo nghe không hiểu mình nói gì thì có nghĩa là nàng chỉ biết nói mỗi từ này mà thôi.

Nhưng Tần Lạc lại không cảm thấy gì là vô vị cả, lại càng không cảm thấy gì là vô nghĩa.

"Garbo, cô phải học nói cho hẳn hoi nhé, phải học tập để tiếp xúc với cái xã hội này, hàng ngày phải uống thuốc đúng giờ, đợi đến khi nào tôi có thời gian thì tôi sẽ đến Thụy Điển thăm cô. Đợi khi nào bệnh của cô khỏi rồi, thì cũng có thể đến Trung Quốc tìm tôi, đến lúc đó tôi sẽ đưa cô đi thăm thú trường thành, đưa cô đi ăn những món thật ngon."

"Tần…..Tần….wu wu….." Giọng nói của Garbo bổng dưng trở nên gấp gáp, sau đó là một tiếng thét không cam tâm.

"Tần Lạc tiên sinh, tôi là Ryan đây. Tôi đại diện cho hoàng tử Philip để nói chuyện với anh." Điện thoại được chuyển vào tay Ryan.

"Cảm ơn ông, Ryan. Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới hoàng tử Philip." Tần Lạc cười nói, mặc dù hắn chẳng có cách nào để nói chuyện với Garbo, nhưng chấm dứt cuộc trò chuyện với Garbo như vậy thì hắn cũng không muốn chút nào.

"Hoàng tử Philip rất cảm ơn anh vì lời hỏi thăm, bảo tôi đại diện cho anh ấy một lần nữa gửi lời mời đến anh, hy vọng anh có thể bỏ chút thời gian quý báu của mình ra để đến Thụy Điển làm khách."

Tần Lạc cười khổ, hắn vừa mới từ Thụy Điển trở về mà, làm sao có thể mới cách đó có vài ngày mà đã lại chạy qua bên đó được chứ?

Hắn liền cười nói: "Gửi lời cám ơn của tôi tới thiện chí của hoàng tử Philip. Chỉ là gần đây công việc của tôi bề bộn quá, sau khi giải quyết xong hết mọi việc ở đây thì tôi sẽ suy nghĩ về lời mời tới thăm Thụy Điển của anh ấy."

"Ồ, tôi sẽ truyền đạt tới hoàng tử Philip điều này." Ryan nói.

Sau khi cúp máy thì Tần Lạc vẫn còn cảm thấy bàng hoàng chưa hết.

Nhớ đến tiếng kêu thảm thiết của Garbo khi bị cướp mất điện thoại thì Tần Lạc cảm thấy hai hòn của mình đau nhức vô cùng.

Tần Lạc không biết rằng, ở đầu dây bên kia, không chỉ có người đau hai hòn, mà còn có người bị đau nhức tử cung nữa.

Từ khi Tần Lạc rời đi thì Garbo suốt ngày gọi "Tần" "Tần", chẳng ăn uống ngủ nghê hay uống thuốc gì cả, cái nào cũng phải ép nàng mới được.

Hơn nữa, nàng còn không muốn ở căn phòng xa hoa lộng lẫy mà hoàng hậu Madrin đặc biệt chuẩn bị riêng cho nàng, mà cứ có cơ hội là nàng lại chạy ngay đến cung Hoa Hạ mà mấy người Tần Lạc ở.

Nàng cứ nằm trên chiếc giường trong căn phòng mà nàng với Tần Lạc ở cùng với nhau, không muốn rời đi, bất luận là ai khuyên nhủ cũng chẳng có tác dụng gì, nếu người nào mà giơ tay kéo nàng ra thì nàng sẽ gào lên kêu khóc.

Ngày nào cũng như ngày nào, nàng giống như một con mèo nhỏ cứ nằm yên ở cửa đợi chủ nhân của mình quay về vậy.

Ryan sau khi cúp điện thoại xuống thì Garbo lập tức xông thẳng đến ôm lấy cái ống nghe và chăm chú lắng nghe.

Nghe một hồi vẫn không thấy có tiếng động gì thì nàng lo lắng kêu lên: "Tần….Tần….."

"Philip, con phải nghĩ cách gì đi." Hoàng hậu Madrin vừa đau lòng lại vừa tức giận nói. Con gái ruột của mình, vậy mà chẳng hề gần gũi, quyến luyến gì mẹ mình, mà lại suốt ngày nhớ nhung một tên bác sĩ Trung Quốc, như thế thì còn ra thể thống gì nữa chứ?

"Mẹ hãy cho Garbo thời gian đi, lâu dần em ấy sẽ quên Tần Lạc thôi." Philip thở dài nói. "Dù gì thì Tần Lạc cũng là người cứu em ấy, nói theo cách khác thì Tần Lạc là người bạn đầu tiên mà em ấy chấp nhận, nếu chúng ta ép em ấy quên Tần Lạc đi thì thật không công bằng với em ấy chút nào."

"Mẹ phải tìm người dạy tiếng cho nó. Tiếng Thụy Điển, tiếng Anh và cả tiếng Pháp nữa." Hoàng hậu Madrin nói.

"Từ từ thôi mẹ." Philip nói. "Bắt đầu từ tiếng Thụy Điển trước đi, nếu như em ấy muốn."

"Chẳng lẽ con lại muốn người ngoài cười nhạo công chúa Thụy Điển của chúng ta chỉ biết nói tiếng Trung Quốc thôi sao?"

"….." Philip không nói được câu gì nữa. Anh cảm thấy hoàn toàn bất đắc dĩ đối với lời chỉ trách của hoàng hậu Madrin.

"Con sẽ sắp xếp người dạy tiếng cho em ấy, và cũng sẽ đặt ra một kế hoạch khoa học hợp lý để em ấy dần hòa nhập vào xã hội."

"Philip, con đừng làm mẹ buồn nữa nhé." Madrin nói, sau đó bà khẽ thở dài liếc mắt nhìn Garbo đang ôm lấy cái ống nghe điện thoại và cứ nói "Tần" "Tần" không ngớt rồi quay người bước đi.

Philip sau khi tiễn mẹ ra cửa thì quay lại an ủi cô em gái nhỏ vẫn đòi nói chuyện với Tần Lạc bằng được này của mình.

… …

Ở một nơi hoang dã trong rừng sâu.

Hồng Phu nhanh chóng đâm xuyên qua đám cỏ rậm rạp trên con đường núi, đi theo sau nàng là một người phụ nữ già không rõ tuổi tác, thận chí còn không nhìn rõ tướng mạo của bà ta.

"Còn xa không?" Hồng Phu có chịu hỏi.

"Sắp tới rồi. Ở ngay chỗ đất trống phía trước." Người phụ nữ già cung kính đáp lại.

Cổ Vương là Thần mà đông đảo Thảo Cổ Bà thờ phụng. Mặc dù tuổi đời của nàng không phải là lớn nhất, nhưng nàng tuyệt đối là người mạnh nhất, vì vậy mà chẳng có ai dám mạo phạm nàng.

Hồng Phu không nói gì nữa mà chỉ bước nhanh về phía trước. Những Thảo Cổ Bà ở phía sau mặc dù đã khá là uể oải, nhưng vẫn phải cố gắng đuổi theo.

Sau khi xuyên qua một hòn núi nữa thì thấy một khoảng không nằm ở phía trước. Hồng Phu cuối cùng cũng nhìn thấy một khoảng đất rộng, trên đó có rất nhiều những Thảo Cổ Bà mặc những bộ đồ sặc sỡ ngồi xếp thành hàng với nhau.

Thấy Cổ Vương đi đến thì một người già tóc bạc phơ dùng tiếng địa phương lớn tiếng hô lên một điều gì đó, sau đấy tất cả mọi người vội vàng quỳ úp người xuống mặt đất.

Hồng Phu bước tới, quét mắt nhìn một lượt mọi người rồi sẵng giọng nói: "Đứng dậy cả đi."

Thế là những Thảo Cổ Bà mới dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hồng Phu.

Hồng Phu nhìn họ với ánh mắt nghiêm túc, nói: "Mọi người rời xa Miêu Hương, rời xa cha mẹ và con cái để đến đây tổ chức hội cắt máu ăn thề, chắc chắn là đã nhận được chỉ ý của Cổ Thần. Tôi đã được giải cứu, cảm tạ mọi người đã lặn lội đường xa tới đây và lòng tín ngưỡng của mọi người đối với Cổ Thần."

Các Thảo Cổ Bà lại cúi người vái lạy, miệng còn không ngừng lẩm bẩm điều gì đó. Nếu không phải là người trong bọng họ thì thật sự là không thể hiểu nổi họ rốt cuộc là đang nói cái gì nữa.

"Giờ đây mục tiêu của chúng ta đã hoàn thành. Mọi người có thể giải tán quay về nhà được rồi. Quay về bên người thân của mình, quay về với bộ tộc của mình."

"Chẳng lẽ chúng ta lại không báo thù nữa sao?" Người phụ nữ quỳ ngay trước mặt Hồng Phu nói. Vừa rồi bà ta chính là người đã dẫn Hồng Phu tới đây.

"Tất nhiên là phải báo thù rồi." Hồng Phu nói. "Nhưng đó là việc của một mình tôi. Mọi người hãy quay về đi. Từ bây giờ trở đi, việc này sẽ không liên quan gì tới mọi người nữa."

"Cổ Vương, nhưng chúng tôi không yên tâm về sự an toàn của cô." Người phụ nữ đó kiên quyết nói. "Nếu cô lại một lần nữa bị bắt thì phải làm thế nào đây? Hay là cứ để chúng tôi ở lại đây đi, chúng tôi có thể giúp cô mà."

"Không được." Hồng Phu lạnh lùng từ chối. "Đây là việc của riêng mình tôi, tất yếu là phải do tôi tự mình giải quyết."

"Cô là tín ngưỡng của chúng tôi, chúng tôi bắt buộc phải đi theo cô, bảo vệ cô."

"Không cần phải nhiều lời nữa." Hồng Phu tức giận. "Đây là quyết định của tôi."

Người phụ nữ đó thấy Hồng Phu nổi giận thì không nói gì thêm nữa, bà cúi gầm đầu xuống, mái tóc dài mướt của bà che lấp đi cả nửa khuôn mặt.

"Đây là mệnh lệnh của tôi." Hồng Phu lớn tiếng quát. "Mọi người lập tức giải tán quay về quê hương."

Xíp xíp …..

Sau lưng Cổ Vương, một con rắn nhỏ nhảy ra từ bãi cỏ kêu lên xíp xíp.

"Còn có cả người khác muốn đến đây sao?" Hồng Phu hỏi.

"Không có nữa." Người phụ nữ điềm tĩnh đáp lại.

"Hứ, hành tung của chúng ta bị bại lộ rồi." Hồng Phu lạnh giọng nói. "Lập tức ẩn nấp." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nói xong, nàng liền dẫn theo đám Thảo Cổ Bà này nhanh chóng chạy trốn, biến mất khỏi bãi đất trống vừa rồi còn rất náo nhiệt.

Mấy phút sau, một đám cảnh sát ôm súng bao vây chỗ mà mấy người vừa rời đi này.

Bọn họ sau khi chạy đến thì thấy không còn một bóng người, ai nấy không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Lục soát." Một người trong số đó có lẽ là đội trưởng vẫy tay ra hiệu nói.

Đám cảnh sát đi theo anh ta lập tức tản ra lục soát xung quanh.

"Báo cáo đội trưởng, phát hiện một cái nồi rất to."

"Trong nồi có rắn, có giày đỏ lòm, có một mùi tanh ngòm."

"Báo cáo đội trưởng, có than dấu ở dưới đất, vẫn còn nhiệt, xem chừng bọn họ còn chưa đi xa đâu."

Sau khi nghe thủ hạ của mình thông báo thì đội trưởng lên tiếng: "Bọn họ có lẽ vẫn ở đâu đây. Chúng ta phân ra ba đội truy tìm. Nếu kẻ địch dám phản kháng lại thì có thể nổ súng."

"Vâng." Đám cảnh sát đáp lại, sau đó bèn chia ra làm ba đội phân ra làm ba đường khác nhau.

Trên con đường mà đám cảnh sát vừa mới rời đi, có một cô gái mặc áo màu trắng xuất hiện không một tiếng động.

Trong lòng bàn tay nàng có một con rắn nhỏ màu đen.

"Tần Lạc, mày còn định diệt cỏ diệt tận gốc à, tao phải giết chết mày. Nhất định là như thế." Hồng Phu sa sầm mặt nói.

Nàng nắm chặt tay lại, con rắn trong tay nàng cũng kêu xíp xíp liên hồi, cố gắng vẫy vùng để thoát ra ngoài.