Bậc Thầy Phản Diện

Quyển 1 - Chương 14: Kiếm phổ thật giả




Liệu có phải Viễn Đồ Công dùng chiêu này? Đỗ Dự đi gõ từng viên một quả nhiên nghe thấy một tiếng giòn vang. Trong một khối gạch không ngờ có thanh âm vang vọng lại, Đỗ Dự khẽ gõ nhẹ một cái đập nát viên gạch, mà tấm cà sa hiện ra trước mặt hắn.

Đỗ Dự không khỏi vui mừng hết đỗi nhưng hắn vừa cầm cà sa lên thì nghe thấy thanh âm nhắc nhở của không gian: "Số 197621, ngươi tạm thời lấy được đạo cụ duy nhất trong không gian "tịch tà kiếm phổ". Nhưng vì đây là đạo cụ quan trọng nên ngươi tự động tiếp nhận khảo nghiệm. Kiếm phổ này cứ cách một thời gian sẽ phát ra tín hiệu, những kẻ mạo hiểm khác sẽ nhận được, tín hiệu không thể xua tan, tín hiệu kéo dài một giây. Ngươi phải giữ được vật phẩm quá 30 phút mới giành được quyền sở hữu vĩnh viễn. Sau khi ngươi chết, vật phẩm lập tức rơi ra, tin tức này tất cả những kẻ mạo hiểm đều nhận được."

Còn chưa kịp hoàn hồn thì ngoài phòng đã có thanh âm nói chuyện vang lên: "Làm sao ta nghe được hệ thống nhắc nhở tịch tà kiếm phổ đã bị kẻ mạo hiểm cầm mà nhìn địa đồ còn ở trong phòng này? Mọi người không nên nội đấu vội, ta cảm thấy việc này còn có kỳ quặc, vào phòng tìm xem!"

Có người đến! Đỗ Dự vội vàng thu tấm cà sa lại, lại len lén lấy ra một vật để vào lòng. Hắn không kịp nghĩ nhiều vội vã nhảy xuống.

Trước mắt hắn là Thiên Quang, kính mắt nam, Sử Quốc Lương, Vương Bằng, Nhu Nhu… cùng lúc tiến vào. Những kẻ này đồng thời thu được nhắc nhở của không gian nên quay lại tìm kiếm sự thật.

Đỗ Dự không khỏi thầm kêu khổ. Hắn chỉ có thể hi vọng vào tốc độ bản thân, vừa rơi xuống hắn lập tức thi triển vạn lý độc hành, vội vàng lao hướng cửa phòng!

Nhưng là Đỗ Dự quá xem thường những kẻ đệ tử danh môn chính phái này. Những kẻ này đều có kỳ ngộ, thậm chí Sử Quốc Lương, Vương Bằng còn có một thân công phu từ trước, sau một tháng cường hóa, bọn họ mạnh mẽ vô cùng.

Đỗ Dự vừa rơi xuống đã bị Sử Quốc Lương hống đứt đoạn hành động! Trong phòng hẹp hòi này, tiếng hống của hắn như kim cương hàng thế, chấn đến lỗ tai ông ông, Đỗ Dự là mục tiêu còn bị chấn đến đấu ngất mắt hoa, suýt thì đâm đầu vào tường!

Là sư tử hống của phái Thiếu Lâm!

Sư tử hống quả không hổ là công phu khí công, được trung niên khí tượng bạch hổ xuống núi thi triển ra khí thế ép người, y như một con mãnh hổ hùng sư, đồng thời từ lồng ngực hắn cũng phát ra tiếng hống, chấn đến người khác đặt chân bất ổn. Có thể nhìn ra được, kỹ năng của hắn đẳng cấp không thấp.

Bị Sử Quốc Lương làm gián đoạn hành động nên Đỗ Dự nhanh chóng bị 11 kẻ mạo hiểm tụ tập, ép sát.

"Hóa ra là ngươi" Sử Quốc Lương hắc hắc cười nói: "Xem thường ngươi rồi, không ngờ ngươi có thể lấy tịch tà kiếm phổ trước mặt nhiều hảo thủ như vậy, không tệ!"

Trên cơ ngực cường tráng của hắn, khí tượng bạch hổ như gầm gào muốn nhảy ra hiển lộ thần uy!

"Hắn không phải bị Nhạc Bất Quần khu trục xuống núi sao? Nghe nói là khí tượng lang cố quyến cuồng? Ta từng thấy hắn đi cùng một chỗ với Điền Bá Quang." Kính mắt nam hắc hắc cười nói: "Nếu như ta đoán không sai thì ngoài hắn có tịch tà kiếm phổ ra thì hắn còn là nhân vật tà phái nữa!"

"Là tà phái sao?" Nhu Nhu rụt rè nói, không ngờ người nhút nhát như nàng cũng qua được khảo nghiệm đầu tiên.

"Ngốc!" Vương Bằng liếm liếm miệng nói: "Đừng quên nhiệm vụ thứ 2 của chúng ta, giết chết một nhân sĩ trận doanh đối địch. Ta cho là phải đi tìm tiểu binh của Nhật Nguyệt thần giáo nhưng nghĩ kỹ lại, kẻ này không phải thuộc trận doanh đối địch sao? Giết hắn cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

"Nhất cử lưỡng tiện a, ha ha." Thiên Quang tiến lên trước một bước: "Vậy để ta làm đi."

Mắt thấy sắp hình thành thế hợp vây 11 đánh 1, trên người Đỗ Dự có thần khí kéo điểm thù hận tịch tà kiếm phổ, lại có khí tượng lang cố quyến cuồng mang đến thân phận tà phái, giết hắn quả thật là chỗ tốt nhiều vô cùng. Tuyệt diệu nhất là hắn không môn không phái, đỡ phiền toái hơn giết người Nhật Nguyệt thần giáo nhiều, có thể nói là bổ hơn cả Đường Tăng.

Đỗ Dự hai mắt khẽ đảo, hì hì cười nói: "Các ngươi muốn giết ta nhưng không dễ đâu."

Kính mắt nam ha ha cười lớn: "Chúng ta có 11 người, mỗi người ít nhất tinh thông một môn công phu, dù là cao thủ võ lâm hạng hai cũng không chịu được chúng ta vây công, ngươi đi cùng Điền Bá Quang thì có bao nhiêu công phu chứ? Cuồng phong đao pháp? Hay là vạn lý độc hành, đáng tiếc nơi này là trong phòng, ngươi trốn không thoát được, chờ chết đi!"

Hắn vừa dứt lời đã là người đầu tiên lao đến, trường kiếm vạch lên ánh sáng chớp lóa trên không, một tháng này hắn đã bắt đầu học được thần vận lấy khí ngự kiếm của phái Hoa Sơn!

Đỗ Dự không có thời gian dư thừa để hâm mộ, đột nhiên lấy ra một cái bọc ném ra nói: "Tịch tà kiếm phổ ở đây, đón lấy!"

Kính mắt nam kinh hãi thất sắc, kiếm của hắn sắp đâm vào tịch tà kiếm phổ nhưng căn cơ của hắn nông cạn, căn bản không kịp thu kiếm. Lúc này một viên bụi gai độc đột nhiên đánh trúng cánh tay hắn làm trường kiếm hơi lệch, lướt qua tịch tà kiếm phổ. Kính mắt nam đau đến kêu to lên, hóa ra người đánh trúng hắn là một nam nhân cao gây tên Ngô Lương được dẫn tiến đến Ngũ Độc giáo, khí tượng trước ngực hắn là con rết. Ngũ Độc giáo, vừa nghe tên đã biết là dùng độc, bụi gai độc này tuy thuộc hàng nhẹ những vẫn là độc, tạo thành mỗi giây mất 1 máu, kéo dài trong 5 giây.

Bất kể như nào thì Ngô Lương đã ra tay ngăn cản kính mắt nam, cứu lấy tịch tà kiếm phổ. Hắn ha ha khẽ cười định đón lấy bao nhưng bị Sử Quốc Lương một quyền đánh vào xương sườn, đau đến lưng khom lại như con tôm. Sử Quốc Lương tóm lấy cái bao phẫn nộ quát lên: "Nhìn còn không nhìn rõ, định cướp cái gì chứ?"

Vương Bằng và Thiên Quang lúc này đã giơ trường kiếm chỉ hướng ngực Sử Quốc Lương, nhìn nhau một cái gật đầu nói: "Mở bao ra xem sao!"

Trong bao quả nhiên là tấm cà sa! Những kẻ mạo hiểm này đều từng đọc nguyên tác, tấm áo cà sa này cũ nát không chịu được, may vá chằng chịu, bên trên lờ mờ có thể thấy những nét chữ long phượng. Dù là chất liệu, nét chữ đều không phải nhất thời nửa khắc có thể phảng chế được, đặc biệt là Sử Quốc Lương đầu nhập Thiếu Lâm Tự, nghiên cứu cà sa cả tháng đương nhiên nhận ra thật giả. Hắn có thể khẳng định đây chính là tịch tà kiếm phổ! 

Sử Quốc Lương cười dài một tiếng, đột nhiên phát ra sư tử hống. Trong phòng hạn hẹp, uy lực của sư tử hống càng thêm mạnh mẽ, Thiên Quang, Vương Bằng, kính mắt nam cả đám đồng thời bị mê muội. Nhưng sau người Sử Quốc Lương còn có Ngô Lương và những kẻ mạo hiểm khác, họ nhanh chóng phát động công kích. Sử Quốc Lương ha ha cười lớn, cũng không quay về cửa chính mà đột nhiên lao người đâm sập tường, xem ra là dựa vào ngoại công tìm đường chạy trốn.

Phúc Châu gần biển, nhiều mưa nhiều gió nên dù căn phòng xây dựng kiên cố cũng không chịu được một cái xông của Sử Quốc Lương. Đỗ Dự không khỏi ngầm kinh hãi, công phu và lực lượng mạnh mẽ như này thật đáng sợ. Công phu Thiếu Lâm Tự vô cùng phù hợp với tư chất và thể chất đối phương, công phu của đối phương có thể nói là ngày tiến ngàn dặm.

Hắn thấy thời cơ không thể mất nên lập tức chỉ hướng hố lớn hô lên: "Sử Quốc Lương cầm mất tịch tà kiếm phổ rồi, mau đuổi!"

Vương Bằng còn định động thủ với Đỗ Dự thì bị hắn cướp trước mắng té tát: "Đồ ngu, nhân sĩ phản phái võ công thấp kém có rất nhiều nhưng tịch tà kiếm phổ chỉ có một thôi, nếu ngươi còn để lỡ thời gian thì Sử Quốc Lương chạy mất đấy!"

Mọi người nghĩ lại cũng đúng, tiểu tử này công phu kém như vậy, giết lúc nào chẳng được? Đuổi tịch tà kiếm phổ vẫn cần thiết hơn.

Đỗ Dự điên cuồng lướt ra đuổi hướng Sử Quốc Lương. Không phải hắn không muốn trốn mà là vì thiết kế đáng chết của không gian khi cứ mỗi phút lại báo động trong 30 phút liền, hắn buộc phải theo sát sau Sử Quốc Lương mới có thể làm thật giả lẫn lộn, để Sử Quốc Lương lưng gánh hộ nỗi oan thiên cổ này đi. Đồng thời, hắn truy kích Sử Quốc Lương cũng làm bảo vật tịch tà kiếm phổ kia càng thêm thật, muốn làm phản diện thì phải có tố chất diễn viên!

Cà sa ném cho Sử Quốc Lương là gì? Đương nhiên là từ bàn tay khéo léo của Nghi Lâm, Nghi Lâm còn không rõ hắn muốn làm gì, còn giễu cợt hắn muốn làm hòa thượng. Nghi Lâm vốn là đệ tử phật môn, muốn chế tạo một tấm cà sa cũ nát quá dễ dàng, còn về nét chữ trên đó đương nhiên cũng là Nghi Lâm viết ra. Nét chữ của nàng rất đẹp, trong nguyên tác Kim Dung cũng nói đến mấy câu mở đầu nên Đỗ Dự đương nhiên sao y bản chính, còn lại là hắn một mực bịa đặt.

Chế tạo cà sa giả, thật giả lẫn lộn là kết quả mưu tính hồi lâu của Đỗ Dự. Trong thế giới Tiếu Ngạo Giang Hồ này, ai có thể phân biệt được kiếm phổ thật giả chứ? Đỗ Dự ngầm suy đoán là không có ai cả!

Dư Thương Hải chưa từng thấy cà sa, Nhạc Bất Quần đương nhiên cũng mờ mịt không rõ, những kẻ mạo hiểm đọc qua tiếu ngạo giang hồ chỉ biết đại khái mà thôi, ngay cả Lâm Bình Chi chủ nhân của nó còn không biết nữa là gì nếu không thì cũng không chạy loạn khắp nhà cũ tìm rồi, nếu nói có thể phân biệt thật ra chỉ có Lâm Chấn Nam! Nhưng tổ huấn Lâm gia là: "Tử tôn Lâm gia tuyệt không được chạm vào kiếm phổ."

Lấy tính cách của Lâm Chấn Nam, khả năng một mực tuân thủ tổ huấn, hắn quá nửa cũng chưa từng thấy tịch tà kiếm phổ thật. Cứ như thế, dưới vội vã, mọi người chưa hẳn đoán được đó là đồ giả từ bàn tay tinh diệu của Nghi Lâm!

Ngay cả Lâm Chấn Nam còn chưa hẳn đoán được thì đám Sử Quốc Lương chỉ dám nhìn qua sao đoán được chứ?

Lúc này, Sử Quốc Lương đang vui vẻ cầm cà sa điên cuồng chạy trước, 11 kẻ mạo hiểm còn lại theo đuôi không tha. Đỗ Dự còn lo lắng luôn tra địa đồ, phát hiện do tin tức đưa ra là trong vòng 100 mét, trên bản đồ chỉ có một điểm nhỏ nên không thể nhận ra là Sử Quốc Lương hay là chính mình. Hắn khẽ cười lạnh hô lớn: "Đừng để hắn chạy! Ta vừa rồi thấy tịch tà kiếm phổ là kỹ năng cấp S!"

Câu cuối như dầu đổ vào lửa, có những kẻ thấy đuổi nửa ngày không có kết quả, vốn định làm thịt Đỗ Dự trước thì giờ như ăn thuốc kích thích, ánh mắt đỏ ngầu, thở gấp tăng tốc. Đỗ Dự học vạn lý độc hành chẳng qua là kỹ năng cấp D, những người khác nghĩ đến có cao hơn thì cũng chả cao hơn là bao, kỹ năng cấp S với bọn họ thật sự quá mức dụ hoặc.