Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 35: Chuyên gia chế tạo thẻ bài ăn cơm nhà em sao?




Trung tâm thành phố.

Lục Minh đã dậy từ sớm.

Chuyện ngày hôm qua không có chút ảnh hưởng nào với anh.

Trước đây, khi còn là nhân viên lập trình, những chuyện tương tự như thế này đã xảy ra rất nhiều lần rồi.

Có người sử dụng phiên bản crack, sau đó chạy đến công ty lập trình mắng chửi đối phương rác rưởi... Nghe đâu còn có người xem mấy bộ tiểu thuyết in lậu rồi đến trang web chính thức mắng chửi.

Những chuyện như vậy không có gì bất ngờ cả, anh sẽ không bao giờ biết được trên đời này có bao nhiêu loại người như vậy.

Trước khi mở cửa, Lục Minh vẫn luôn nghĩ như vậy.

Cho đến khi...

Cạch!

Lục Minh đẩy cánh cửa chống trộm nặng nề ra.

Trước cửa.

Có một cô bé đang ngồi ở đó, khoảng mười một mười hai tuổi, mặc đồng phục trường học, buộc tóc hai bên, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm về phía anh.

Phía trước, hình như còn treo một tấm bảng.

"Bạn nhỏ?"

Lục Minh nghi ngờ nhìn cô bé: "Em muốn mua thẻ sao?"

"..."

Cô bé liếc mắt nhìn Lục Minh, sau đó thở dài rồi chỉ vào tấm bảng ở trên người.

"Hả?"

Lục Minh cẩn thận đọc tấm bảng, và ngay lập tức chết đứng.

"Xin chào chủ cửa hàng đáng kính, tôi là anh Giang, người hôm qua đến đây gây chuyện, sau khi về nhà, tôi đã suy nghĩ thông suốt. Cũng cảm thấy vô cùng áy náy với những việc đã làm với cậu, nhưng vì trong nhà nghèo khó, không thể bồi thường, thế nên, sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi quyết định sẽ đưa con gái mình đến làm công ở cửa hàng của cậu để trả nợ.

- Anh Giang đang vô cùng áy náy."

"???"

Lục Minh ngơ ngác.

Này là sao?

Có cần phải hãm hại người khác như vậy không?!

Còn cảm thấy vô cùng áy náy? Quỷ tha ma bắt anh đi!

Hôm qua anh chỉ cảm thấy hình như có gì đó sai sai, hôm nay khi thấy cảnh này, được rồi, thì ra đã tính toán hết từ hôm qua, hôm nay lập tức đưa người đến?

Lục Minh muốn phát điên.

Hình như tấm bảng trên người cô bé đang đứng ở trước mắt đã biến thành ba chữ - cầu bao nuôi.

Thần kinh!

"Việc đó..."

"Cô bé à..."

Lục Minh rất nghiêm túc ngồi xổm xuống: "Anh không cần bồi thường, bảo cha của em đưa em về đi, em xem, em ở lại đây cũng không có việc gì để làm, đúng không nào?"

Cô bé lạnh lùng nhìn anh, sau đó lật mặt sau của tấm bảng lên.

Trên đó.

In hình hai tấm vé máy bay.

Thời gian là sáu giờ sáng nay, đến thành phố Thiên Đô.

"Xin chào, tôi phải đi ra ngoài làm ăn để trả nợ cho cậu, đến khi tôi về nhất định sẽ trả hết nợ. Nếu như cậu chê con gái tôi tay chân lóng ngóng, chỉ cần ném con bé ra đường là được, tôi tin là con bé có thể sống sót.

- Anh Giang đang vô cùng áy náy."

"??"

Lục Minh hoàn toàn ngơ ngác.

Người...

Đi rồi?!

Cái gì gọi là ném ra đường là được?

Đây là lần đầu tiên Lục Minh cảm thấy hoang mang như vậy, chuyện gì đây?

Mười phút sau.

Trong cửa hàng, Lục Minh và cô bé nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cũng không còn cách nào, Lục Minh không thể ném cô bé ra đường, nên chỉ có thể nhặt về dùng tạm trước, à, không phải, là chỉ có thể tạm thời đưa về cửa hàng.

"Em tên là gì?"

Lục Minh hỏi.

"Tiểu Bạch."

Cô bé giơ tay lên.

"Cả họ và tên."

Lục Minh hỏi.

"Giang Nguyệt Bạch."

Cô bé Tiểu Bạch thành thật trả lời.

"Tên rất hay."

Lục Minh cảm thán, mặc dù đầu óc của người cha có vấn đề, nhưng ít ra phần đặt tên cũng khá được. Tuy nhiên, vừa thấy là biết cái tên này do mẹ đứa bé đặt.

"Lúc cha đưa em đến đây có nói gì không?"

Lục Minh hỏi.

"Trả nợ."

Tiểu Bạch trả lời: "Bảo em nghe lời của anh."

"Hết rồi sao?"

"Hết rồi."

"Bảo em chuyện gì cũng phải nghe lời anh?"

"Dạ."

"Cái gì cũng được?"

"Dạ."

"..."

Lục Minh kìm nén những suy nghĩ lung tung trong đầu.

Bình tĩnh!

Nhất định phải bình tĩnh!

"Hỏi em một chuyện."

Lục Minh nhỏ giọng hỏi: "Em có phải được cha của em nhặt về không vậy?"

Cô bé này khá xinh đẹp, thần thái cũng không tầm thường, vừa nhìn liền biết con nhà có điều kiện, cái kẻ đến gây sự ngày hôm qua sao có thể sinh ra một cô bé đáng yêu như vậy!

"..."

Cô bé Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, rồi thở dài nói: "Lúc trước em đã từng nghĩ về vấn đề này, đáng tiếc là, người cha này của em là cha đẻ."

Cũng không khác là bao.

Lục Minh chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng mà...

Rốt cuộc thì tên kia đưa con gái đến đây là vì điều gì?

Lục Minh không nghĩ ra được.

Chẳng lẽ đối thủ cạnh tranh muốn dùng sắc đẹp để mài mòn tinh thần làm việc của mình? Không đúng, rõ ràng tuổi tác của cô bé này còn nhỏ, lớn hơn một hai tuổi thì sẽ thích hợp hơn.

Ừm...

Lục Minh suy tư.

Phải làm thế nào đây?

Anh cũng không biết nữa.

Nhưng anh có thể chắc chắn được một điều, lần này anh đã bị lợi dụng, tuy nhiên mục đích của đối phương là gì? Muốn làm gì? Anh hoàn toàn không biết.

Báo cảnh sát?

Cũng có thể, nhưng trước đó phải bắt được kẻ đứng sau đã, nếu không đuổi Tiểu Bạch đi thì Tiểu Hồng, Tiểu Lục, Tiểu Thúy gì gì đó lại đến, người bình thường sao có thể chịu được điều này chứ.

Nhỡ đâu không kiềm chế được...

Khụ khụ...

Suy nghĩ của Lục Minh xoay chuyển, lập tức nghĩ ra một cách.

Ha ha.

Anh nhìn về phía cô bé bên cạnh, bỗng nhiên mỉm cười: "Tiểu Bạch, nghề nghiệp của em là gì?"

"Vẫn chưa chọn."

Tiểu Bạch lắc đầu.

Lựa chọn nghề nghiệp là một việc vô cùng nghiêm túc, thậm chí nó sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời.

Vẫn chưa lựa chọn sao?

Hì hì.

Lục Minh cười rất vui vẻ.

"Có muốn trở thành chuyên gia chế tạo thẻ bài không?"

Lục Minh lộ ra nụ cười hiền từ như của người cha già.

"Không muốn."

Tiểu Bạch không hề do dự.

"Vì sao?"

Lục Minh ngạc nhiên.

Còn chưa kịp lừa dối đã thất bại rồi sao?

"Suốt ngày chỉ ru rú trong nhà."

"Quá béo."

"Không có chút lý tưởng nào."

Cô bé Tiểu Bạch trả lời một cách nghiêm túc.

Lục Minh: "..."

Mấy điều này gộp lại có phải chính là tên béo chết tiệt suốt ngày ru rú trong nhà hay không?!

Ha ha.

Cô bé, em như vậy là không được.

Nếu như ở kiếp trước, thông tin của em sẽ bị mọi người điều tra và tung lên mạng đó!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài thì sao chứ?

Chuyên gia chế tạo thẻ bài cũng không ăn cơm nhà em, tại sao lại là tên béo chết tiệt suốt ngày ru rú trong nhà chứ?

"Hì hì."

Lục Minh lại cười một cách vui vẻ.

Không sao cả.

Không thích cũng được, như vậy đến khi dạy dỗ mới thấy sảng khoái...

"Tiểu Bạch, lại đây."

Lục Minh dẫn Tiểu Bạch đến chỗ quầy bán hàng: "Cha của em đưa em đến đây làm việc để trừ nợ phải không?"

"Dạ."

Tiểu Bạch gật đầu.

"Được, rất tốt, đến đây, thử vẽ lại tấm thẻ năng lượng này xem sao."

Lục Minh nở một nụ cười ngọt ngào: "Đây là công việc cơ bản trong cửa hàng bán thẻ bài."

Tiểu Bạch: "..."

"Không biết sao?"

Lục Minh có hơi thất vọng: "Không sao cả, chúng ta đổi sang việc khác, cửa hàng bán thẻ còn có một công việc cơ bản khác, là ghép những tấm thẻ rách lại."

Anh lấy một tấm thẻ rách ra

Sau đó cẩn thận cắt dán, ghép tấm thẻ rách kia thành một tấm thẻ trắng.

Đương nhiên.

Trên tấm thẻ trắng cũng cần phải vẽ các đường vân để năng lượng đi vào trong thẻ.

"Biết cách làm chưa?"

Lục Minh nói.

"..."

Tiểu Bạch lắc đầu.

Công việc này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng về bản chất vẫn yêu cầu phải hiểu về các đường vân!

Vẫn cứ phải vẽ!

Đây đều là công việc của các chuyên gia chế tạo thẻ bài.

"Cái này cũng không biết?"

Lục Minh rất thất vọng.

"Vậy cần em làm gì."

Lục Minh thở dài.

Nhưng trong lòng lại đang âm thầm sung sướng, cuối cũng cũng nói được câu này!

"Em có thể bán thẻ bài."

Cô bé Tiểu Bạch nói một cách chân thành.

"Khụ khụ."

Lục Minh lấy điện thoại ra, tải một bức ảnh từ trên mạng xuống rồi đưa cho Tiểu Bạch xem: "Em biết thứ này không? Nó là máy bán thẻ bài tự động, chỉ cần quét mã thanh toán là thẻ bài sẽ tự động bắn ra. Có thứ này, những cửa hàng nhỏ như của chúng ta sẽ không cần đến nhân viên."

"Nhưng cửa hàng của chúng ta cũng không có mà?"

Tiểu Bạch nghi ngờ.

"Sẽ có."

Lục Minh nghiêm túc nói: "Đợi đến khi anh có tiền nhất định sẽ mua một cái."

"..."

Biểu cảm trên gương mặt của cô bé Tiểu Bạch không hề thay đổi.

"Đương nhiên."

"Chủ yếu là vì bây giờ chưa có thẻ."

Lục Minh đằng hắng một tiếng: "Dù là nhân viên bán hàng hay máy bán hàng tự động đều không cần, vì vậy, cửa hàng của anh chỉ thiếu mỗi chuyên gia chế tạo thẻ bài thôi!"

"Vì vậy..."

"Tiểu Bạch, em có muốn học cách chế tạo thẻ bài hay không?"

Lục Minh tươi cười.

"Không muốn."

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Em muốn chọn nghề nghiệp gì?"

Lục Minh hỏi một cách bất đắc dĩ.

"Kiếm tu!"

Trong ánh mắt của cô bé Tiểu Bạch tràn ngập sự khát khao.

"Chuyên gia chế tạo thẻ bài cũng có thể trở thành kiếm tu mà!"

Lục Minh đáp không cần suy nghĩ: "Em xem, chuyên gia chế tạo thẻ bài có thể phong ấn tất cả, tất cả kỹ năng của kiếm tu đều có thể phong ấn, em muốn chọn nghề gì cũng được!"

"Em xem xem."

Lục Minh tìm một đống thẻ bài của kiếm tu cho cô bé Tiểu Bạch xem.

"Một kiếm hướng Đông..."

"Một kiếm hướng Tây..."

"Một kiếm hướng Bắc..."

"Em nhìn xem, những kỹ năng này đều có thể phong ấn được!"

"Bây giờ em vẫn chưa lựa chọn, chắc chắn vì còn đang do dự, hoặc còn những mong muốn khác, nếu đã như vậy, vì sao không trở thành một chuyên gia chế tạo thẻ bài chứ?"

"Muốn phong ấn kỹ năng của bất cứ nghề nghiệp nào cũng được!"

Lục Minh nói.

"Thật vậy sao?"

Tiểu Bạch bắt đầu dao động.

"Đương nhiên."

Lục Minh vung tay lên: "Sau này em muốn làm kiếm tu, chỉ cần phong ấn kỹ năng của kiếm tu là được! Hơn nữa, kiếm tu còn có các truyền thừa và những hệ phái..."

"Chuyên gia chế tạo thẻ bài có thể phong ấn tất cả các hệ phái!"

"Nếu không tin thì em nhìn xem."

Lục Minh cho cô bé xem các loại thẻ bài của kiếm tu: "Đây là truyền thừa của linh kiếm, chủ yếu theo hướng... Đây là truyền thừa của trọng kiếm, chủ yếu theo hướng... Còn chuyên gia chế tạo thẻ bài, có thể lựa chọn tất cả!"

"Wow."

Đôi mắt của cô bé Tiểu Bạch rực sáng.

"Muốn thành chuyên gia chế tạo thẻ bài không?"

"Muốn!"

Hoàn mỹ!

Lục Minh cười một cách vui vẻ.

"Lại đây."

"Anh sẽ dạy em cách để ngưng tụ thẻ gốc..."

"Tập trung ý thức, sau đó dựa theo kết cấu trong cuốn sách này để ngưng tụ thẻ gốc..."

Lục Minh dẫn cô bé sang một bên.

Có điều, ánh mắt của anh vẫn luôn chú ý đến bên ngoài cửa hàng.

Ấy thế mà...

Vẫn chưa xuất hiện?!

Anh cho rằng lừa dối Tiểu Bạch như vậy sẽ làm cho anh Giang kia xuất hiện! Dù sao việc lựa chọn nghề nghiệp cũng là chuyện quan trọng nhất trong đời người, không phải sao?

Anh Giang kia yên tâm về anh như vậy sao?

Thật sự vứt Tiểu Bạch ở lại nơi này?

Sắc trời tối dần.

Một ngày đã trôi qua, cô bé kia cũng đã cầm sách, nghiêm túc học tập cả một ngày.

Sau đó...

Vẫn không có ai đến.

Hình như anh Giang đã vứt con gái ở lại đây thật rồi!!!

Vậy có phải cũng có nghĩa là...

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Lục Minh niệm thầm trong lòng mấy chữ công chính, liêm minh, đoàn kết, thân thiện... sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, ngay lúc đó, cô bé Tiểu Bạch bỗng đi về phía anh.

"Việc đó..."

Tiểu Bạch hơi nghi hoặc: "Sau khi hoàn thành việc ngưng tụ thẻ gốc thì làm gì tiếp theo?"

Vù...

Trong tay cô bé xuất hiện một tấm thẻ gốc tỏa ra những tia sáng yếu ớt.

Lục Minh: "???"

Bà nó chứ!

Mới một ngày mà đã làm xong?!