BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 16: Sư Đồ




Phối hợp không chiến và lục chiến của cặp thầy trò này vô cùng ăn ý, là tổ hợp cực mạnh trong những trận đánh đôi của liên minh.

Sư đồ hai người ở cùng phòng, bình thường cũng như hình với bóng —— bởi vì Lam thần rất kính trọng sư phụ nên luôn thích ở bên cạnh người, sư phụ đi đâu anh liền theo tới đó. Lam thần hung dữ đánh người không nương tay khi thi đấu, ở trong mắt các nhân viên làm việc tại câu lạc bộ Phán Quyết chính là “cái đuôi” của Nhiếp Viễn Đạo.

Nhận lấy thẻ Võ Tòng từ sư phụ, Sơn Lam nhìn kỹ số liệu thẻ bài một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: “Hội trưởng mua được thẻ bài này ở đâu?”

Huyễn Nguyệt đáp: “Tại chợ đen, hôm nay tình cờ mua được.”

Sơn Lam phân tích: “Không đem tới phòng đấu giá để bán được giá cao mà lại bán giá thấp ở chợ đen, chứng tỏ tác giả của tấm thẻ này không biết tới giá trị thẻ bài và giá cả thị trường, có lẽ người này vẫn chưa đọc thông báo của nhà phát hành, nên không biết kỹ năng chỉ định chết tức thì chỉ mới được thêm vào kho dữ liệu gần đây —— là người mới bắt đầu chơi game này đúng không?”

Huyễn Nguyệt lập tức đáp: “Đúng vậy, theo như cô bé Song Song mua tấm thẻ này thì tác giả là người mới cấp 15, tên là Chú Béo.”

“Chú Béo?” Sơn Lam nhẩm đi nhẩm lại cái tên kỳ cục này, rồi quay đầu nhìn Nhiếp thần, “sư phụ, anh tính sao?”

Nhiếp Viễn Đạo vẫn trầm mặc nãy giờ, lúc này mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp hết sức bình tĩnh: “Hôm đại hội tổng kết ở mùa giải trước, Đường Mục Châu đột nhiên đề nghị thêm kỹ năng chỉ định chết tức thì vào kho dữ liệu, cậu biết tại sao tôi lại đồng ý không?”

Sơn Lam nghiêm túc suy đoán: “Có phải vì hiện tại có rất nhiều tuyển thủ trong liên minh bắt chước đại thần Trịnh Phong, liên tục tích trữ những thẻ bài tăng HP, động chút lại lấy thẻ ra chồng tầng HP lên hơn 150 ngàn máu, nếu cứ như thế thì thi đấu sẽ dần trở nên nhàm chán?”

Nhiếp Viễn Đạo đưa mắt nhìn đồ đệ khen ngợi, gật đầu nói: “Trên thực tế, không phải Đường Mục Châu đưa ra đề nghị này để nhằm vào Trịnh Phong, hệ thổ vốn là đánh theo lối phòng ngự phản công, set thẻ của lão Trịnh hoàn toàn hợp tình hợp lý, chúng ta cũng có biện pháp để đối phó hắn ta. Nhưng quan trọng là, nhìn thấy thời gian sống sót của đống thẻ bài nhà lão Trịnh khá dài, nên đám tuyển thủ khác bắt đầu bắt chước ào ào, tăng HP cho thẻ bài của mình.”

Nói đến đây, đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia nuối tiếc: “Những người mới bước chân vào thi đấu mấy năm gần đây luôn chạy theo phong trào, bắt chước, học theo set thẻ của lớp người cũ, không có sáng tạo của riêng mình. Không còn như mùa giải thứ năm, mùa giải xuất hiện rất nhiều thiên tài, tạo ra rất nhiều lối chơi đặc sắc.”

Sơn Lam ra mắt ở mùa giải thứ bảy, vào mùa năm anh vẫn còn là một cậu nhóc chạy theo học hỏi sư phụ, nhớ tới cái năm huy hoàng đó, anh cũng không nhịn được nói: “Quả thật mùa giải thứ năm nhân tài xuất hiện liên tục, Đường Mục Châu hoàn thiện set thẻ hệ mộc, Phương Vũ và Kiều Khê sáng tạo ra đấu pháp hệ thủy hoàn toàn mới, còn cả các loại thẻ bài ma quỷ, bùa chú, phép thuật. Rõ ràng là những tuyển thủ hiện giờ không cách nào so sánh được với các tuyển thủ lúc đó.”

Nhiếp Viễn Đạo lạnh lùng nói: “Vài người mới chỉ thấy cái lợi trước mắt, vì muốn tạo ra thành tích mà trực tiếp bắt chước, thậm chí là phục chế set bài khác của các đại thần, lười biếng động não suy nghĩ. Đường Mục Châu đưa ra ý tưởng ‘chỉ định chết tức thì’ chỉ vì muốn thay đổi tình trạnh hiện tại của liên minh. Thi đấu mấy năm nay càng ngày càng không có ý nghĩa, liên minh cũng cần phải thay máu mới.”

Sơn Lam nói tiếp: “Vậy nên tại đại hội mùa giải trước, đa số lão tướng đều ủng hộ Đường thần, còn phản đối toàn là mấy người không có phong cách riêng, mới nổi vào khoảng hai năm gần đây. Họ sợ sau khi kỹ năng chết tức thì xuất hiện, vương bài của mình bị bóp chết, thì không biết nên đấu lại như thế nào. Tuyển thủ chuyên nghiệp muốn chiến thắng thì set thẻ chỉ là cơ sở, mấu chốt vẫn là tốc độ phản ứng và năng lực đối phó. Với thực lực của sư phụ thì dĩ nhiên không cần phải sợ thẻ bài chỉ định chết tức thì.”

Nhiếp Viễn Đạo gật đầu: “Ừ, tôi càng có hứng thú với tác giả lá bài này hơn.”

Huyễn Nguyệt: “…”

Tui là ai, tui đang ở đâu, tui nên nói gì đây?

Hai vị đại thần thảo luận không coi ai ra gì. Huyễn Nguyệt không chen vào được một câu nào, cảm giác bản thân là một cái bóng đèn siêu to.

May mà Lam thần vẫn tri kỷ nhớ tới y, mỉm cười quay về chuyện chính: “Hội trưởng, đúng lúc gần đây tôi và sư phụ cũng đang nghiên cứu thẻ bài chỉ định chết tức thì, nếu người tên Chú Béo có thể tạo ra thẻ này thì chắc chắn chỉ số tinh thần của hắn không thấp hơn bọn tôi.”

Kho dữ liệu đưa ra yêu cầu rất cao khi thiết kế thẻ bài mang kỹ năng chỉ định chết tức thì, không thể tùy tiện vẽ ra một con cá để đi rỉa mấy cái cây của Đường Mục Châu. Kỹ năng giết chết phải có liên quan tới bản thân tấm thẻ, đồng thời cũng phải hợp lý. Kỹ năng “Võ Tòng đánh hổ” của tấm thẻ này được thiết kế rất khéo léo, người đàn ông có cơ thể cường tráng dùng một quyền đập vào đầu con hổ, trên lý thuyết mà nói thì chỉ cần người có sức lực đủ mạnh, cũng có khả năng đập nát óc một con hổ.

Sơn Lam vô cùng tán thưởng thiết kế kỹ năng của thẻ bài này, nhìn Nhiếp Viễn Đạo nói: “Sư phụ, chúng ta có nên thử kéo người này về không?”

Nhiếp Viễn Đạo trực tiếp đứng lên rời khỏi sofa, quay người sang cầm lấy mũ giáp của mình, bình tĩnh nói: “Tác giả tấm thẻ này tuyệt đối là nhân tài hiếm có. Nhanh chóng đi tìm Chú Béo, tôi muốn gặp hắn.”

Thấy Nhiếp Viễn Đạo xoay người đi tới đại sảnh câu lạc bộ, Sơn Lam lập tức bám đuôi: “Sư phụ, em cũng đi.”

Huyễn Nguyệt đau đầu đuổi theo hai vị đại thần: “Bọn tôi vẫn đang tìm Chú Béo, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được người!”

***

Tạ Minh Triết đang ở trong game nghiên cứu thẻ bài, hoàn toàn không ngờ hai tấm thẻ Võ Tòng và Đại Ngọc mình tiện tay làm ra lại có kỹ năng quá hiếm thấy, một tấm chỉ định thẻ hổ dữ chết tức thì, một tấm chỉ định thẻ hoa chết tại chỗ, làm kinh động tới hai nhân vật cấp boss của liên minh thẻ sao —— Nhiếp Viễn Đạo và Đường Mục Châu.

Hơn nữa còn khiến hai vị đại thần đích thân chạy vào trong game tìm mình!