Bắc Tống Phong Lưu

Chương 243: Tiếp khách (p3)




Lý Kỳ nhướn mày, lập tức phản ứng, chỉ vào bản thân hỏi:

- Không phải nha nội đang nói tại hạ đấy chứ?

Ánh mắt của Cao nha nội vẫn luôn tập trung lên người phụ thân y, ngoài miệng khẽ đáp:

- Lẽ nào bên cạnh còn có người khác?

Dm, lão tử càng không muốn đứng bên cạnh ngươi.

Lý Kỳ đen mặt nói:

- Đã nha nội thấy đứng cùng tại hạ sẽ mất mặt, vậy thì nha nội vẫn nên nhanh tới chỗ của cha ngài đi.

Cao nha nội cười hắc hắc:

- Đi với cha ta làm gì, nhàm chán bỏ xừ. Nói sau, ta cũng không ngại. Ngươi tuy hay dong dài, nhưng cũng rất thú vị. Là ta sợ làm mất mặt mũi của cha ta.

- Như vậy còn được.

Lý Kỳ gật đầu, nghĩ lại, ngươi nói vậy chẳng phải nói móc ta sao? Trong lòng lại cười khổ, nhưng hắn cũng không nhiều lời. Đợi cho Cao Cầu đi hẳn vào trong, hai người bọn họ mới đi ra.

Cao Cầu vừa tiến vào không lâu, lại một nam tử trung niên đi tới. Người này chỉ dùng một tấm vải trắng buộc tóc, mặc một bộ áo dài màu xám nhạt. Khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, mang theo nụ cười xấu xa, mười phần lưu manh vô lại. Chỉ riêng trang phục thôi, đã rất không phù hợp với yến hội hôm nay.

Tuy nhiên, Thái Dũng rất cung kính với nam tử trung niên này.

Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:

- Nha nội, người đó là ai?

Cao nha nội đáp:

- Người này vậy mà khó lường. Y chính là đương kim Thượng Thư Tả Thừa, Lý Bang Ngạn, Lý Tương.

Lý Bang Ngạn? Tên nghe sao quen quen.

Lý Kỳ cau mày suy nghĩ, bỗng hít một hơi khí lạnh. Tên này…tên này không phải là lãng tử tể tướng Lý Bang Ngạn sao? Ông trời, quả nhiên danh bất hư truyền. Đủ rồi lãng tử. Hạng người này có thể lên làm tể tướng. Xem ra vận số của Bắc Tống đã hết!

Chỉ thấy Lý Bang Ngạn không tỏ vẻ nhà quan gì, đi trên thảm đỏ, dưới vạn chúng chú mục, vẫn cười cười nói nói với nữ tỳ bên cạnh. Đương nhiên, những nữ tỳ kia chỉ gật đầu, mỉm cười chống đỡ. Tất cả đều là một mình y nói. Tuy nhiên, Lý Bang Ngạn lại không có chút căm tức, mà rất hòa ái dễ gần.

Ông trời.

Thì ra tay này là một cao thủ tán gái.

Lý Kỳ nhìn thấy vậy, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng.

Tiếp theo, Ngô Mẫn, Triệu Dã cũng lần lượt tới.

Lại một lát sau, một người nam tử trung niên đi tới. Đứng bên cạnh là một thiếu niên tuổi sấp xỉ với Cao nha nội.

Tuy nhiên màu tóc của hai người này lại khiến Lý Kỳ rất kinh ngạc. Nam tử trung niên kia có mái tóc vàng, thân thể thon dài, phong tư tuấn mỹ, vầng trán mang theo cỗ ngạo khí. Trong số các khách khứa đã tới, thì nam tử trung niên này chính là người đẹp trai nhất.

Mà thiếu niên bên cạnh y cũng mặc một bộ quần áo hoa lệ, tóc có màu nâu đen, khóe miệng giống như luôn luôn nhếch lên. Trang phục có vài phần tương tự với Cao nha nội, thậm chí còn khoa trương hơn.

Lý Kỳ không khỏi kinh hô:

- Con lai?

Cao nha nội hiếu kỳ nhìn hắn, hỏi:

- Con lai là con gì?

Lý Kỳ ngượng ngùng:

- Không có gì, không có gì. Đúng rồi, hai người đó là ai?

Cao nha nội bĩu môi, khinh thường đáp:

- Nam tử trung niên kia là đương kim Thiếu Tể, Vương Phủ. Bên cạnh y chính là con trai của y, Vương Tuyên Ân.

Vương Phủ?

Lý Kỳ cả kinh, lại cẩn thận nhìn người nọ. Thì ra y chính là Vương Phủ, gian thần có thể phân cao thấp với Thái Kinh. Thậm chí còn ghê gớm hơn.

Lý Kỳ biết vì sao cái tay Vương Phủ kia khó đối phó hơn Thái Kinh nhiều. Một chân tiểu nhân mười phần. Hơn nữa tiểu nhân tới cực điểm. Thay đổi thất thường còn hơn cả Lữ Bố. Khẩu phật tâm xà còn hơn cả Lý Lâm Phủ. Lý Kỳ ghét nhất là có quan hệ với hạng người này. May mà thời gian phong quang của y không dài.

Lý Kỳ liếc nhìn Cao nha nội, hỏi:

- Nha nội, sao ngài không đi lên chào hỏi vị Vương nha nội kia?

Vừa nãy hắn nghe ngữ khí của Cao nha nội, có vẻ như có khúc mắc gì với hai cha con Vương Phủ.

Cao nha nội khẽ đáp:

- Hạng hèn hạ vô sỉ kia, làm bạn với y chỉ xấu mặt mà thôi.

Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh. Thấy vậy cái tên Vương Tuyên Ân kia đúng là được chân truyền của cha y. Mà ngay cả hạng vô sỉ như Cao nha nội cũng phải khinh thường làm bạn với y. Trời ạ, vô sỉ đó đã đạt tới cảnh giới nào rồi?

- Nha nội, lúc này tại hạ mới phát hiện, trong số các nha nội, ngài là người đẹp trai nhất.

Lý Kỳ cười ha hả nói.

Cao nha nội hất tóc một cái, đắc ý cười:

- Còn cần ngươi nói sao. Ta đã biết từ trước.

Lý Kỳ cố nhịn cười gật đầu. Lại nhìn về hướng thảm đỏ, trong lòng âm thầm thở dài. Không thể tưởng được, cái thảm đỏ của ta lại là thêu hoa dệt gấm cho đám gian thần.Thật sự quá châm chọc. Mà sao ngay cả một người trung thần cũng không có nhỉ? Ách, thời này có vị trung thần nào không? Lý Kỳ cố gắng lục lọi trí nhớ.

Vương Phủ vừa đi vào, chợt nghe thấy tiếng kinh hô của Cao nha nội:

- Ca ca tới rồi.

Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy một vị công tử nhẹ nhàng chính đi về phía bên này. Hắn chấn động, cả kinh nói:

- Triệu huynh?

Cao nha nội tức giận:

- Lý Kỳ, ngươi đừng gọi bậy gọi bạ. Tôn ca chính là Vận Vương, Tam hoàng tử của đương kim Thánh Thượng, tên một chữ Giai.

Vận Vương Triệu Giai?

Lý Kỳ vừa nghe, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, trái tim đập suýt thoát khỏi lồng ngực. Hắn vạn lần không ngờ, vị Triệu Uẩn kia dĩ nhiên là vị Trạng Nguyên có thân phận cao nhất trong lịch sử. Cả người ngây ra như phỗng. Lại liên tưởng tới ngày ấy, hắn thảo luận với Triệu Giai về Tào Phi, Tào Thực, cảm giác thấy mát mát ở sau lưng.

Đúng là chơi dại rồi.

- Ca ca, bên này.

Triệu Giai vừa mới vào cửa, Cao nha nội liền nhảy ra hô.

Lý Kỳ không kịp ngăn cản, chỉ có cười khổ nhìn Triệu Giai.

Triệu Giai thấy Lý Kỳ cũng đứng ở đó, mỉm cười đi tới, cười ha hả nói:

- Lý huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.

Lý Kỳ vội vàng hành lễ, sau đó cười khổ nói:

- Điện hạ, người giấu tại hạ thật khổ.

Triệu Giai ngây người tại chỗ, liếc mắt nhìn Cao nha nội, lập tức hiểu ra vấn đề, cười ha hả, nửa đùa nửa thật:

- Lý huynh làm chuyện gì cũng khiến người ta chấn động. Hôm nay tới phiên ta làm cho ngươi chấn động. Tuy nhiên, ta luôn coi Lý huynh như một người bằng hữu. Cho nên Lý huynh cũng không cần phải đa lễ.

Lòng dạ người này đúng thật là hẹp hòi, như vậy cũng có thể so sánh.

Lý Kỳ cười gật đầu, nghĩ bụng, làm bạn với ngươi, thật sự có chút khó khăn.

Triệu Giai mỉm cười, chỉ vào tấm thảm đỏ, hỏi:

- Tấm thảm đỏ trước cửa kia chắc hẳn cũng là Lý huynh nghĩ ra phải không?

Lý Kỳ gật đầu, giơ ngón tay cái khen:

- Điện hạ thật là hảo ánh mắt, vừa nhìn đã biết do thảo dân làm

Triệu Giai tức giận, trừng hắn một cái, nói:

- Lý huynh, trước kia ngươi có nói chuyện với ta như vậy đâu.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Nơi này có nhiều người đang xem như vậy, thảo dân cũng không dám kề vai sát cánh với điện hạ.

Triệu Giai sững sờ, cười ha hả:

- Đúng rồi, hôm nay Lý huynh chuẩn bị món ngon mỹ vị gì vậy?