Bắc Tống Phong Lưu

Chương 910-1: Ngụy biện (1)




Cái này còn bình thường? Tưởng Đạo Ngôn lạnh lùng nói: - Ngươi thân là Thị vệ bộ Đô Chỉ Huy Sứ, tự tiện điều động quân đội, điều này chẳng lẽ bình thường sao?

Lý Kỳ cười nói: - Ta trước hết xin hỏi Tưởng Ngự Sử một vấn đề nho nhỏ, nếu ta đem binh lính của ta từ nhà xí điều đến trên giáo trường, có phải thuộc trong phạm vi quyền lực của Đô Chỉ Huy Sứ?

Tiểu tử này coi đại điện của trẫm thành cái gì thế? Không phải mông, thì là nhà xí. Tống Huy Tông nhíu lông mày nói: - Lý Kỳ, ngươi có việc nói việc, không nên nói những việc không liên can.

Lý Kỳ chắp tay nói: - Hoàng thượng, việc này có liên quan sự trong sạch của vi thần, kính xin Hoàng thượng để Tưởng Ngự Sử trả lời vấn đề của hạ quan.

Tưởng Đạo Ngôn trong lòng không ngng nghi hoặc, thua liền hai trận gã nhất định phải giữ vững tinh thần, bình tĩnh mà chống đỡ, kỳ thật đánh cược trận này, gã vẫn là giữ lấy thượng phong đấy, mấu chốt ngay ở chỗ có thể định tội được Lý Kỳ hay không, chỉ cần bất luận hai tội trạng sau thành lập, như vậy Lý Kỳ nhất định theo bước rập khuôn Vương Phủ, gậy của gã tự nhiên cũng liền miên đi.

Tống Huy Tông dứt khoát nói: - Vấn đề này trẫm liền thay Tưởng ái khanh trả lời, ngươi thân là Đô Chỉ Huy Sứ đương nhiên có quyền này.

- Có những lời này của Hoàng thượng, vi thần an tâm. Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Tại hạ làm quan không lâu, không hiểu đạo làm quan, cũng bởi vậy đắc tội không ít người, điểm ấy ta vẫn luôn học tập, nhưng, một ít quy củ cơ bản, ta còn ghi nhớ trong lòng đấy. Xu Mật Sứ có quyền phát binh, mà không cầm binh; Tam Nha được cầm binh, mà không quyền phát binh. Tưởng Ngự Sử, không biết ta có nói sai không?

Tưởng Đạo Ngôn nói: - Nếu ngươi biết, như vậy chính là biết luật mà phạm luật, đáng tội nặng thêm một bậc.

- Ngươi hiện tại nên biết rõ ràng, ngươi chỉ là lên án, mà không phải là định tội, cho nên tội thêm một bậc căn bản là không thể nào nói đến, cẩn thận ta cáo ngươi phỉ báng à. Lý Kỳ cười cười, lướt nhìn quần thần liếc mắt một cái, nói: - Cái gọi là cầm binh. Chính là sắp xếp với giám sát quân lính hằng ngày huấn luyện, ta cho tới nay đều là theo lẽ công bằng tuân theo luật pháp, chưa bao giờ vi phạm, càng không có vượt quy tắc. Mượn chuyện lần này mà nói, lúc ấy khi ta mới từ trong miệng Kỷ Mẫn Nhân biết được gã cấu kết Tây Hạ, vừa lúc gặp được Chiết Khả Tồn tướng quân phụng mệnh đi tới Lan Châu cứu viện, ta mới biết được hoá ra Tây Hạ tụ tập mười vạn binh mã ở biên thùy Lan Châu, lúc ấy ta chỉ có một ý tưởng, chính là Lan Châu không cho phép có tổn thất, dù là liều tính mạng này. Cho nên. Mặc dù lúc ấy bên cạnh ta mới hai ngàn nhân mã, cũng không chút do dự cùng Chiết tướng quân chạy tới Lan Châu cứu viện, ngài muốn nói là ta xen vào việc của người khác, thì ta đành nhận vậy.

Tiểu tử này thật sự là tiện thể khoe tài. Tống Huy Tông cười nói:

- Ái khanh quyết định thật nhanh, làm tốt vô cùng.

- Đa tạ Hoàng thượng khích lệ. Lý Kỳ vừa chắp tay, tiếp tục nói: - Sau khi chúng ta đuổi tới Lan Châu, Chiết tướng quân lập tức bố trí phòng ngự, đem Lan Châu tạo thành tường đồng vách sắt, nếu Tây Hạ bọn chúng dám tới phạm. Tất nhiên gọi chúng có đến mà không có về ---.

Thái Du bỗng nhiên nói: - Kinh Tể Sử dường như vẫn quên Chủng gia quân rồi.

- Ồ, đúng đúng đúng, còn có Chủng Công dẫn đầu Chủng Gia Quân. Lý Kỳ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, nói: - Kỳ thật trong kế hoạch Chủng Gia Quân đuổi bắt Kỷ Mẫn Nhân. Cũng giữ lấy một chiếu vị, tuy nhiên lúc đầu là Hoàng thượng cho phép Chủng Gia Quân đến Phượng Tường trợ giúp ta đấy, cho nên, ta phụng mệnh làm việc. Vẫn chưa trái pháp luật, điểm ấy Hoàng thượng có thể thay vi thần làm chứng.

Tống Huy Tông miễn cưỡng cười gật đầu, kỳ thật ông ta sớm đã dự đoán được. Lý Kỳ nhất định sẽ kéo mình vào cuộc

Tưởng Đạo Ngôn cũng xem thấu dụng tâm của Lý Kỳ, sợ hắn mượn hoàng uy đến thanh minh cho bản thân, vội hỏi: - Tình huống lúc đó ta cũng hiểu, sự việc xảy ra bất ngờ, không trách ngươi được, nhưng Chiết Gia Quân của Phủ Châu và Chủng Gia Quân của Diên An Phủ đột nhiên cùng lúc xuất binh, việc này ngươi biện giải làm sao?

- Xuất binh?

Lý Kỳ hít mạnh một hơi, hai tay chìa ra nói: - Bọn họ đã xuất binh khi nào rồi, ta không biết a!

Thái Du nói: - Việc này chứng cớ vô cùng xác thực, ta có thể thay Tưởng Ngự Sử làm chứng.

Tưởng Đạo Ngôn và Thái Du tuy rằng không có giao tình gì, nhưng Thái Du dù sao cũng là Xu Mật Sứ, địa vị hết sức quan trọng, có Thái Du tương trợ, lo lắng tăng gấp bội, nói: - Tam quân đồng thời xuất động, ngươi cho rằng ngươi có thể lừa gạt được ai.

- Tam quân đồng thời xuất động, tình huống này là có đấy, nhưng xuất động và xuất binh vẫn có khác nhau. Lý Kỳ cười nói:

- Xuất binh ý là phái ra binh lực tham chiến, nhưng xuất động ý là bắt đầu hành động, nếu là ý trước, như vậy Chiết Gia Quân và Chủng Gia Quân rõ ràng vi phạm quy định, nhưng ý sau thì không, cho nên, khác biệt giữa hai điều này là rất lớn nha.

Lại chiêu này? Ngươi vừa mới dùng qua rồi nha. Tưởng Ngự Sử trong lòng rùng mình, hừ nói: - Ngươi thôi ở đây nghiền ngẫm từng chữ một, điểm ấy không tới ngươi chỉ dạy.

Đúng, lại là chiêu này, nhưng dùng tốt là được, ngươi quản ta à! Lý Kỳ ha hả cười nói: - Bọn họ Chiết Gia Quân, Chủng Gia Quân đích thật là xuất động, nhưng chỉ là diễn tập mà thôi, mà không phải là xuất binh. Tuy rằng ta cũng phái cấm quân tham dự, nhưng trong phạm vi thuộc chức quyền của ta nha, chẳng lẽ ta đường đường một Đô Chỉ Huy Sứ ngay cả quyền luyện quân cũng không có hả? Ha ha, nếu đến việc ấy còn phải được đến sự đồng ý của Xu Mật Viện, vậy thật không biết là ai vượt quy tắc đây này?

- Diễn tập?

Tưởng Đạo Ngôn cùng Thái Du đồng thời kinh hô.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Có thể không phải sao? Bằng không hai vị tưởng cái gì?

Thú vị, thú vị, tiểu tử ngươi nếu là vẫn không thông đạo làm quan, thì thật không có người hiểu rồi. Đám người Lý Bang Ngạn đều lộ ý cười, kể từ đó, như thế đem Thái Du kéo vào nha, dù sao Xu Mật Sứ cũng không có quyền thống binh.

Tống Huy Tông khóe miệng hơi nhếch lên, nói: - Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi mau mau nói ra toàn bộ, không được lại thừa nước đục thả câu.

- Vâng.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Nhưng thời điểm ở Lan Châu, Chiết Khả Tồn tướng quân nhiều lần khen vi thần có phương pháp dẫn quân, nói cấm quân chúng ta không thiệt là quân đội tinh nhuệ nhất Đại Tống, còn nói cảm thấy vô cùng hứng thú với phương thức huấn luyện và vũ khí kiểu mới của cấm quân của chúng ta. Vi thần lúc ấy nghĩ tới cấm quân chúng ta thiếu kinh nghiệm, mà Chiết Gia Quân, Chủng Gia Quân đều là hạng người thiện chiến, cách huấn luyện kiểu mới của chúng ta cũng có thể giúp bọn họ cải tiến kỷ luật, có thể đủ hỗ trợ rất tốt, một khi đã như vậy, vì sao không một lần tam quân liên hợp diễn tập. Vì thế ăn nhịp với nhau, thì có diễn tập lần đó, chẳng lẽ cũng không được sao?

Tưởng Đạo Ngôn hừ nói: - Vậy ngươi thật đúng là biết cách chọn vùng.

Lý Kỳ cười lạnh nói: - Không biết lời này của Tưởng Ngự Sử là có ý gì? Tại hạ vô cùng khó hiểu a! quân đội Đại Tống ta ở trong Đại Tống diễn tập, chăng lẽ lai còn phải xem sắc mặt người ngoài, đừng nói diễn tập, ta chính là đi i cũng được a. Hơn nữa Chiết Gia Quân và Chủng Gia Quân đều là tự quản lý trong phạm vi diễn tập, chuyện này cũng quá bình thường, Xu Mật Viện căn bản không có quyền can thiệp! Còn có, biên thùy thường đều là điểm khởi xướng chiến tranh, ta ngược lại cảm thấy ở nơi đó diễn tập hợp tình hợp lý, đã không dị nghị. Chẳng lẽ còn đem Tây quân điều đến trên biển đi luyện tập hải chiến a. Nói xong hắn hướng tới Tống Huy Tông liền chắp tay nói: - Hoàng thượng, chúng thần mặc dù là ở biên thùy diễn tập, nhưng mỗi người tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, không có ai vi phạm, bất kể là Tây Hạ, hay là Kim quốc, bọn họ dựa vào tư cách gì hỏi chúng ta, chẳng lẽ biên thùy không phải lãnh thổ Đại Tống ta sao?

Quần thần sau khi nghe xong, đều là cúi đầu trộm cười rộ lên.

Tống Huy Tông gật đầu cười nói: - Ngươi nói không sai, quân đội Đại Tống ta ở nơi nào thao luyện. Người ngoài không có quyền hỏi đến, việc này không cần tái nghị.

- Hoàng thượng anh minh.

Lý Kỳ lại hướng tới Tưởng Đạo Ngôn chìa hai ngón tay, cười hì hì nói: - Hai mươi gậy.

Tưởng Đạo Ngôn lần này có chút luống cuống, thành bại không thì dựa vào tội trạng cuối cùng rồi, khẩn trương nói: - Vậy trận chiến Lan Châu, ngươi cũng không thể chống chế đi nha, chuyện lớn như thế, ngươi vì sao không bẩm báo Hoàng thượng? Mặc dù lúc này, Hoàng thượng cùng chúng ta đều đối với việc này chỉ là chưa hiểu rõ hết. Ngươi đến cùng là mục đích gì?

Lý Kỳ đột nhiên bật cười lớn.

Tưởng Đạo Ngôn cả giận nói: - Ngươi cười chuyện gì?