Bắc Tống Phong Lưu

Chương 99: Khai trương đại cát




Thực khách kia hiếu kỳ, nhận lấy thực đơn nhìn. Chỉ thấy trên đó có viết: Thiên Hạ Vô Song ba trăm văn (Một bình). Thịt dê năm mươi văn (Một phần). Thịt lừa bốn mươi văn (Một phần). Thịt thỏ bốn mươi văn (Một phần). Cá bốn mươi văn (Một phần). Thịt heo ba mươi văn (Một phần)

Ngoại trừ rượu ra, không có món nào vượt quá một trăm văn. Một quán ăn quy mô như Túy Tiên Cư, đồ ăn lại rẻ như vậy, đúng là bất khả tư nghị. Phải biết rằng những quán ăn lớn như Phan Lâu và Phỉ Thúy Hiên, tùy tiện một món ăn thôi đã hơn trăm văn rồi.

Giá cả này đúng là có sức hấp dẫn.

Hai mươi thiếu nam thiếu nữ chọn từ đám dân chạy nạn, đã được Lý Kỳ huấn luyện đâu ra đấy. Cử chỉ hào phóng, lịch lãm trang nhã, biết ăn nói. Chỉ trong chốc lát, đã khiến thực khách hoa cả mắt. Hơn nữa, cho dù khách hàng càng ngày càng nhiều, nhưng trong quán vẫn rất trật tự, chỗ nào vào chỗ đấy, không chút rối loạn. Từng tiểu nhị đều bảo trì nụ cười trên mặt.

Động tác của những tiểu nhị này dù kỳ lạ, nhưng khiến thực khách rất hoải mái, lòng hư vinh cũng được thỏa mãn. Mà ngay cả những công tử ca bình thường thích la hét tiểu nhị, đối mặt với tiểu nhị của Túy Tiên Cư, cũng trở nên khiêm cung hữu lễ.

Nghề tiểu nhị gần đây bị xem thường, hôm nay đã có chuyển biến lớn.

- Ủa! Các vị mau nhìn xem, đây là thứ gì?

Trên tầng hai, trong một giã nhan, một vị tài tử bỗng chỉ về hướng xà nhà kêu lên.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy trên có ba tấm vải màu đỏ thả từ mái nhà xuống. Trên đó có viết ba câu đối. Ba tấm vải đỏ này phủ lên ba tấm gỗ dài chừng một xích. Không biết phía sau ba tấm gỗ là gì.

Những thư sinh tài tử kia, bình thường vốn yêu thích nhất là làm thơ đối câu. Vừa nhìn thấy ba vế đối, nhất thời đều sững sờ. Hai mắt nhìn chằm chằm vào ba vế đối. Giống như người võ lâm trông thấy Quỳ hoa bảo điển vậy.

- Đây đúng là tuyệt đối.

Đám tài tử không ngừng phát ra tiếng than thở sợ hãi. Cái gì lẩu uyên ương, Thiên Hạ Vô Song, đối với bọn họ mà nói, còn không bằng ba tấm câu đối này. Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận vang lên khắp quán ăn.

Rất rõ ràng, ba câu đối treo trên cột đã chiếm hết danh tiếng.

Bởi vì mới là ngày khai trương, cho nên chế độ thẻ hội viên còn chưa có hiệu lực. Tuy nhiên Ngô Phúc Vinh đứng ở ngoài cửa đón khách, cũng phân biệt được tầng lớp khách hàng. Nếu là phú thương đại cổ, quan lại quyền quý, thì sai người mời lên lầu ba. Còn những tài tử có chút danh tiếng thì mời lên lầu hai.

Lầu ba có bốn gian, mỗi gian có dán tên riêng. Theo thứ tự là Vinh Hoa, Phú Quý, Bình Bộ Thanh Vân, Thiên Thượng Nhân Gian.

Dù cái tên rất tục, nhưng đây là những thứ mà mọi người theo đuổi.

Hiện tại, ba vị khách quý là Bạch Thiển Dạ, Tống Ngọc Thần, Triệu Uẩn cùng với Tần phu nhân đang ngồi ở gian Thiên Thượng Nhân Gian.

Gian này được bố trí cao nhã, mà không kém phần xa hoa.

Lúc Tống Ngọc Thần và Triệu Uẩn nhìn thấy nhã gian này, đều rất tán thưởng.

Tần phu nhân nghe bọn họ tán thưởng, trong lòng vừa đắc ý, vừa ngượng ngùng. Đây là tác phẩm ưng ý của nàng. Lúc đầu khi Lý Kỳ tán dương, nàng vẫn cảm thấy có chút không yên. Nhưng Tống Ngọc Thần và Triệu Uẩn là hai vị công tử ca có thưởng thức cao, lại tán thưởng như vậy, nàng mới yên lòng. Sự tự tin cũng được đề cao.

Dưới lầu ầm ĩ như vậy, đã thu hút sự chú ý của Triệu Uẩn và Tống Ngọc Thần.

Triệu Uẩn vừa nhìn thấy ba câu đối, đập quạt vào lòng bàn tay, khen: - Hay, đúng là hay! Cẩn thận nhìn một lúc, trong lòng rất vô lực. Bởi vậy liền hướng Bạch Thiển Dạ và Tống Ngọc Thần, chắp tay nói: - Được biết hai vị chính là đại tài tử, đại tài nữ nổi tiếng khắp thành Biện Kinh, không biết hai vị đã nghĩ ra được vế dưới chưa?

Tống Ngọc Thần lắc đầu thở dài. Từ trước tới nay y rất kiêu ngạo với tài văn chương của mình. Nhưng đối diện ba câu đối kia, chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Y hướng Bạch Thiển Dạ hỏi: - Thiển Dạ, muội?

Lời mới ra khỏi miệng, liền thấy Bạch Thiển Dạ nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng nghĩ bụng, nếu ta có thể đối được, thì mấy ngày trước đã đối rồi. Cần gì phải đợi tới hiện tại.

Triệu Uẩn thấy hai người không nghĩ ra được vế dưới, lại thở dài một tiếng, hướng Tần phu nhân hỏi: - Phu nhân, không biết ba câu đối này là do vị Đại Học Sĩ nào nghĩ ra?

- Điều này!

Tần phu nhân muốn nói lại thôi, hai má ửng hồng.

- Ba câu đối này chính là do Vương tỷ tỷ làm. Bạch Thiển Dạ cười giảo hoạt nói.

- A?

Hai người kinh hãi. Vị Tần phu nhân này không hiển sơn lộ thủy, vừa ra tay cái, đã khiến mọi người khiếp sợ.

Hai người lập tức đứng dậy, chắp tay hướng Tần phu nhân, khâm phục tận đáy lòng.

Hai má Tần phu nhân đã đỏ bừng như áng trời chiều. Bị hai người hành lễ như vậy, nàng rất xấu hổ. Vội vàng đứng dậy cũng hướng hai người đáp lễ. Trong lòng càng nén giận Lý Kỳ.

Lý Kỳ đã sớm thương lượng với Tần phu nhân. À không, hắn đã cứng nhắc thương lượng. Hắn chủ trong, Tần phu nhân chủ ngoài. Tất cả công lao đều đổ lên người Tần phu nhân. Hắn chỉ cần để ý tới chuyện trong phòng bếp.

- Phu nhân, không biết vì sao lại treo ba câu đối này ở đây. Còn có, ba tấm gỗ đằng sau là vật gì? Triệu Uẩn hiếu kỳ hỏi.

Về vấn đè này, Tần phu nhân càng khó mở miệng.

Bạch Thiển Dạ thấy vậy, vội vàng giải thích giúp: - Dưới ba tấm vải đó có viết tên ba món ăn.

- Tên món ăn?

Triệu Uẩn kinh ngạc.

Bạch Thiển Dạ gật đầu, cố nhịn cười, nghiêm mặt đáp:

- Không sai, ba món ăn này chính là do tổ tiên của Tần gia sáng chế, đã thất lạc mấy chục năm. Vương tỷ tỷ cũng là gần đây trong lúc vô tình phát hiện. Vì tôn trọng tổ tiên, nên Vương tỷ tỷ đã nghĩ ra ba câu đối này. Nếu người nào có thể đối được một câu trong ba câu, liền có một món ăn xuất hiện hậu thế.

- Thì ra là vậy.

Triệu Uẩn gật đầu, mặt mũi đầy vẻ khâm phục, hướng Tần phu nhân chắp tay nói: - Phu nhân thật tài tình, khiến tại hạ xấu hổ không thôi.

Tống Ngọc Thần cũng gật đầu nói: - Đúng vậy, đúng vậy.

Tần phu nhân chỉ biết cười khổ. Vinh dự lớn lao này, nàng thật không gánh nổi.

Trong phòng bếp, theo từng thực đơn được đưa vào, Ngô Tiểu Lục đã hưng phấn đến hai tay run rẩy. Thiếu chút nữa thì cắt vào tay. Cậu ta hướng Lý Kỳ nói: - Lý ca, huynh có nghe thấy gì không, bên ngoài có vẻ như có rất nhiều khách tới.

Lý Kỳ mặt không biểu tình, trầm giọng nói: - Chuyên đó không liên quan gì tới ngươi. Hiện tại ngươi chỉ cần tập trung vào công việc là được. Những chuyện khác đừng để ý.

Lý Kỳ trong phòng bếp, và Lý Kỳ bình thường, quả thực chính là hai người khác nhau. Hiện tại hắn làm việc rất chăm chú và tỉ mỉ. Khó trách lúc trước vợ của hắn nói hắn là người hai mặt.

Chỉ trong chốc lát, Túy Tiên Cư đã chật kín khách.

Theo mùi hương nóng hổi, một đám nồi sắt được bưng ra từ trong phòng bếp.

Một nửa canh đỏ, một nửa nước lèo.

Từng đĩa từng đĩa nhỏ đựng nguyên liệu được bưng lên.

Mọi người thấy chỉ là một đĩa nhỏ, trong lòng có chút thất vọng. Nhưng nghĩ tới giá tiền, thì mới cân bằng lại.

Ở Bắc Tống đã sớm có nồi ấm, tiền thân của nồi lẩu. Nhưng đám thực khách không nghĩ tới nồi ấm và lẩu uyên ương có liên quan gì. Nhìn từng đĩa từng đĩa thịt tươi, đều không biết phải làm thế nào cho phải.

May mà Lý Kỳ đã sớm nghĩ tới điểm này. Hai ngày trước, hắn đã dạy cách ăn và một số điểm chú ý cho đám tiểu nhị.

Chỉ thấy bốn năm tiểu nhị đi tới mấy bàn đầu, bắt đầu vì mọi người làm mẫu.