Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 101: Có thể nể mặt lão phu mà dừng tay ở đây được không?




Vị chiến sĩ này cũng lập tức ngã xuống, bị thương nặng mà chết.

“Dị chủng Siêu Phàm!”

Bốn chữ này giống như sóng thần cuồn cuộn bên tai bốn vị vương, khiến cổ họng của bọn họ lăn lộn, da đầu run lên.

Dị chủng, sinh ra đã mạnh mẽ.

Phải có thực lực như thế nào mới có thể hàng phục một con dị chủng Siêu Phàm chứ?

“Xem ra Vương quân ngoài Hạ thành đã là chỗ dựa cuối cùng của các ngươi rồi”.

Sở Ninh lên tiếng, khinh thường nhìn bốn vị vương.

Trong lòng Lệ Vương sinh ra cảnh giác, dẫm chân xuống đất, nhanh chóng lui về phía sau.

Sở Ninh tung một quyền ra từ xa, như có chân nguyên rời khỏi cơ thể, lao về phía trước giống một con giao long.

Ầm!

Phần bụng Lệ Vương nổ tung ra một cái lỗ thủng, thi thể va vào mặt tường, máu tươi bắn tung toé.

Một quyền! Giết một vị Trung Tuyệt Siêu Phàm từ xa!

Sợ hãi như thủy triều lan tràn trong cơ thể ba vị vương giả còn lại.

“Bắc Vương, ngươi thật sự muốn một mình đánh với chúng ta sao?”

Bọn họ như lâm đại địch, lui về phía sau từng bước.

“Đại La Vũ Triều phát binh trăm vạn người, có năm vị Siêu Phàm năm giữ ấn soái, còn có dị chủng Siêu Phàm đi theo”.

“Sở Ninh ta còn có thể giết được, sao có thể để các ngươi nhảy nhót?”

Trong cơ thể cao lớn của Sở Ninh, bảo quang loé ra, huyết khí cuồn cuộn khiến cả Dưỡng Tâm Các chấn động không

ngừng, làm cho ba vị vương giả kia mặt cắt không một giọt máu.

A!

Vốn dĩ không phải Sở Ninh trốn khỏi trắm vạn thiết ky của Đại La Vũ Triều, là sau khi chiến thắng mới trở về Hạ thành?

Với bản lĩnh này. Bọn họ lấy cái gì để đấu, lấy cái gì để chống lại đây? “Sát!”

Sự sợ hãi mãnh liệt làm cho một vị vương giả trong đó gào lên.

Ông ta là Trần Vương Đại Hạ, toàn bộ cơ thể tràn ngập cảm giác áp bách, trong tay cầm một cái búa nặng, đánh về phía Sở Ninh.

Hành động này không phải là muốn làm Sở Ninh bị thương, mà là muốn đẩy lùi đối phương, sau đó chạy trối chết!

“Cũng chỉ đến thế thôi”.

Nhưng mà Sở Ninh lại không lùi, hai mươi hai trượng nguyên hải ở bụng cùng với mười ba bảo mạch trong cơ thể đồng thời bộc phát.

Sau khi luyện hóa tinh hoa huyết dịch của Cát Quan, huyết thống thần linh của Sở Ninh càng tiến thêm một bước.

Cho dù hắn đã sắp dùng hết linh đan mà Hạ Tổ để lại, chỉ dựa vào mười tám hồng kiều Siêu Phàm cũng có thể nhanh chóng đề cao tu vi.

Sở Ninh vung quyền ra, ánh lửa văng khắp nơi, dẫn phát ra một vụ nổ.

Cái búa kia nổ tung ầm ầm, những mảnh vỡ bị lực lượng kh ủng bố cuốn về, c ắm vào người Trần Vương như thành cái sàng, máu tươi ấm áp băn lên khắp người đám người trong Dưỡng Tâm Các.

Lại là một quyền giết một vị Trung Tuyệt Siêu Phàm!

Khác biệt chính là.

Sở Ninh tung quyền đánh vào binh khí của Trần Vương, trên quyền còn hiện ra một vết máu.

Thật là một cơ thể khủng khiếp!

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên. Sở Ninh tiến lên, lại giết một vị vương nữa!

Trong năm vị vương giả phản loạn, chỉ còn sót lại Chu Vương quần áo xanh cầm chiếu thư đứng lẻ loi bên trên.

“Bắc... Bắc Vương, có chuyện gì từ từ nói”. “Bây giờ ta sẽ phá huỷ chiếu thư này đi!”

Khóe miệng Chu Vương run rẩy, lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc.

Sở Ninh ra tay.

Sao ông ta còn không hiểu được nữa.

Vị vương trẻ tuổi này của Đại Hạ Vũ Triều tuyệt đối đã vào Đại Tuyệt Siêu Phàm, đội hình như bọn họ đúng là chẳng khác gì mấy tên hề đang nhảy nhót.

Mà chiếu thư này chính là bùa đòi mạng cuối cùng của ông tai

“Chiếu thư định tội, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý sao?”

“Chỉ cần ta đủ mạnh, trong cả Đại Hạ Vũ Triều này, cho dù là cả thế gian này, ai có thể định tội cho tal”

Sở Ninh cất bước, muốn giết Chu Vương để kết thúc tai hoạ lần này.

“Đại Hạ Bắc Vương không thẹn với danh tiếng, đúng là tuổi trẻ tài cao”.

“Có thể nể mặt lão phu mà dừng tay ở đây được không?”