Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 230: Bắc Vương hiểu lầm rồi




Sở Ninh biết rõ khi đội quân của hắn xuất phát từ đường biên giới Đại Càn Vũ triều, đến Vân Hiên Vũ triều đã thu hút rất nhiều tu giả ven đường.

Hắn không ra tay, chỉ nghĩ đơn giản là không muốn lãng phí thời gian.

Mà người đuổi theo hắn cũng không có gây cản trở ngay, họ còn đang nuôi nấu ý định hội tụ tất cả các thế lực lớn, tập hợp sức mạnh khắp nơi để bao vây và diệt Bắc Vương một lần.

Nhưng cái vòng tuần hoàn ăn ý sống chung hòa bình này của bọn họ, lại ngay lập tức bị đánh vỡ.

Bắc Vương siết đao, muốn trực tiếp khiêu chiến mọi người ở đây!

Xác chết của sáu tên Thiên Tuyệt đã đủ đè niềm tin của bọn chúng suy sụp!

“Bắc Vương hiểu lầm rồi”.

Khi ánh mắt của Sở Ninh vừa lia đến Đại Càn Võ chủ, gương mặt ông ta lập tức trắng bệch mà vội vàng nói: “Ta đến đây không có ác ý, bây giờ ta rời đi ngay đây”.

Lần này ông ta dẫn quân đến đây tất cả là bốn mươi sáu tên Động Hùng chủ, hơn năm trăm tên Siêu Phàm.

Nhưng khi ông ta vẻ oai hùng của Bắc Vương, làm sao dám ra tay nữa.

Nếu họ thật sự giết, thì kết quả cũng chẳng tốt đẹp.

Đại Càn Vũ triều đã bị đánh nát, ông ta không trả nổi cái giá đắt như thế.

“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à”.

Sở Ninh bật cười khế, Lôi đao trong tay rung lên phát ra âm thanh: “Ngươi cho bổn vương tin ư? Nếu ông quyết định đuổi đến hồng thủy lần này, thì đừng mơ tưởng rút lui toàn thân!”

Ngao Công có thể thoát được do hắn quá bất cẩn.

Chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai.

Nếu không tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng, thiếu niên Bắc Vương Đại Hạ rất dễ đối phó, không đối đầu vẫn có thể rút lui được yên ổn.

Những lời của Sở Ninh phát ra, làm cho Đại Càn Võ chủ rùng mình.

Quần áo của Sở Ninh bay lên phần phật, bất ngờ một luồng khí cơ bay lên như giao long khóa chặt lấy ông ta!

“Bắc Vương muốn thế nào?”, Đại Càn Võ chủ đè cơn tức xuống mà hỏi. “Rất đơn giản”.

Sở Ninh chỉ vào năm ngàn con vân thuyền của Đại Càn nói: “Để đống đó ở lại, các ngươi có thể rời đi”.

Ẩm

Lời của hắn vừa dứt, cơn tức giận của Đại Càn Võ chủ lập tức xông thẳng lên trán.

Phi Hành Linh Khí là vật do Linh Khí sư và Linh Trận sư hợp tác mới đúc ra được, nó cũng chính là vũ khí sắc bén để các đại quốc mở rộng lãnh thổ của mình.

Đại Càn Vũ triều của ông ta cũng chính là đội cấp dưới đầu tiên của Tứ Đại Hoàng triều, nên trong tay giữ tổng cộng bốn ngàn con Nhất Giai Vân Thuyền, một ngàn con Nhị Giai Vân Thuyền.

Không ngờ Bắc Vương đòi một phát là toàn bộ?

“Bắc Vương đừng vội khinh người quá đáng!”

“Ngươi giết hai vị Động của triều ta đã có mối thù lớn, nhưng bệ hạ đã nhân từ không báo thù, ngươi còn dám tống tiền à?”

Một vị tướng quân Động Cảnh đứng bên cạnh Đại Càn Võ chủ tức giận nói. Lời của ông ta vừa dứt.

Bắc Vương chẳng nói nhiều, cứ đứng trên không gian rộng lớn mà siết chặt đao bổ xuống, linh khí hội tụ thành gió tạo bán kính nhát chém mở rộng ào đến.

Đao kỹ của Sở Ninh đã tăng lên một cấp, cho nên có thể lấy vật xung quanh thông linh với đao kỹ.

Cộng với Chưởng Hạn Lôi đao khiến uy thế nhát chém này mạnh khủng khiếp, ánh đao như chặt đứt Cửu Tinh Hà, đánh cho tên vừa nói kia rớt khỏi Vân Thuyền. Ánh đao vẫn tiếp tục lướt đến.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!