Bạch Bào Tổng Quản

Chương 759: Bỏ mình




Vẻ mặt của Chu Huân có chút hoài nghi.

Sở Ly tức giận hỏi: 

- Hương chủ ngươi không tin sao?

- Không có chứng cứ.

Chu Huân nói: 

- Vạn nhất không phải là hóa thành một đạo ánh sáng bay đi thì sao.

- Ta lừa gạt Hương chủ ngươi làm gì chứ?

Sở Ly nói: 

- Đúng là hóa thành một đạo ánh sáng bay lên trên trời, ta còn nghe được có tiếng tụng kinh mà, dường như là thành Phật... Lão hòa thượng này quá lợi hại, nếu không phải có hắn thì ta cũng không có khí lực như hiện tại.

- Hắn có bảo ngươi đừng truyền võ công này ra ngoài không?

- Cái kia thì không có. 

Sở Ly lắc đầu nói:

- Hắn chỉ bảo ta đừng nói ra, tránh cho có người muốn cướp võ công này, bởi vì nó quá lợi hại.

- Nếu thực sự lợi hại như vậy thì cũng sẽ không 0 cho ngươi hay là Hậu Thiên. 

Chu Huân lắc đầu.

- Hắn nói đây là đánh vững căn cơ, căn cơ vững hơn so với người khác, sau này luyện võ công gì cũng sẽ dễ dàng hơn so với người khác, luyện càng nhanh hơn nữa, hơn nữa lại còn mạnh hơn so với người khác!

Sở Ly nở một nụ cười rất đắc ý. 

Chu Huân nói:

- Ngươi luyện một lần cho ta xem một chút.

- Hương chủ ngươi cũng muốn học sao? 

Sở Ly căng thẳng nói.

Chu Huân nói:

- Ta rất là hiếu kỳ, ta muốn nhìn một chút xem đây là võ công gì mà thôi. 

- Cái này sao...

Sở Ly lấy lý do thoái thác nói:

- Hương chủ ngươi là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, luyện cái này cũng không có tác dụng. 

- Bớt dài dòng đi, ngươi chỉ luyện chiêu thức, không cần phải nói tâm pháp, ta muốn học cũng không được!

- Thật sự không học được sao?

- Nếu như ngươi không luyện, ta sẽ mặc kệ ngươi. 

Chu Huân lạnh lùng nói.

Sở Ly thở dài:

- Được rồi, vậy thì sau khi về ta sẽ luyện. 

Hai người đi tới tiểu viện của Sở Ly.

Hắn nhanh chóng diễn luyện sáu tầng đầu của Kim Cương Độ Ách thần công một lần, động tác rất chậm.

Chu Huân cau mày nhìn theo hắn. 

Sở Ly nhanh chóng diễn luyện xong, lại có chút đắc ý nhìn về phía hắn:

- Hương chủ, sao nào, tinh diệu chứ?

- Đúng là Kim Cương Độ Ách thần công. 

Chu Huân nói.

Uy danh của Kim Cương Độ Ách thần công Đại Lôi Âm tự thiên hạ đều biết, trong Quang Minh thánh giáo có ba tầng đầu của Kim Cương Độ Ách thần công.

Chu Huân đã từng tu luyện qua Kim Cương Độ Ách thần công, nhưng không luyện thành được, nhập môn của Kim Cương Độ Ách thần công quá khó, hơn nữa không còn tâm pháp phía sau, vì lẽ đó hắn cũng chỉ thử luyện, không có thành tựu thì từ bỏ, không nghiên cứu vào quá sâu. 

Lúc này nhìn thấy động tác của Sở Ly, hắn lập tức nhận ra được.

Sở Ly nói:

- Kim Cương Độ Ách thần công sao? Cái tên này rất uy phong! 

- Lão hòa thượng kia còn nói cái gì nữa không?

Chu Huân cau mày nói.

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói: 

- À, hắn chỉ nói ta đừng tới Đại Quý, tất sẽ có họa sát thân, đương nhiên ta sẽ không đi tới Đại Quý rồi.

- Họa sát thân...

Chu Huân cau mày. 

Sở Ly gật đầu:

- Vì sao lại có họa sát thân?

- Bởi vì bộ võ công này của ngươi. 

Chu Huân nói:

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, chú ý Phùng Hi ám sát!

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Chỉ cần không phải hắn tự mình động thủ, những người còn lại không đáng được nhắc tới!

Chu Huân cười cười, xoay người rời đi.

Trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một chút hy vọng, nếu như lời mà Triệu Đại Hà nói chính là thật, như vậy lại rất có lợi. 

Triệu Đại Hà luyện Kim Cương Độ Ách thần công cũng không phải là người của Đại Lôi Âm tự, nếu có thể luyện Đại Quang minh kinh thêm nữa, vậy thì tu tập sở trường của hai nhà, sẽ có khả năng càng có lợi cho việc tu luyện, tương lai thành tựu sẽ càng cao hơn nữa.

Một khi thành tựu cao, người tiến cử như hắn cũng nước lên thì thuyền lên.

Vì lẽ đó hắn đã đổi ý, không trực tiếp hạ sát thủ. 

Lúc chạng vạng, Sở Ly đi tới một gian tửu lâu.

Hắn thực sự ăn không được cơm ở trong nhà, đồng thời cũng muốn nhìn một chút xem Phùng Hi sẽ phái người nào tới ám sát, hắn cũng mở mang kiến thức một chút về thủ đoạn ám sát.

Sau khi hắn ăn cơm xong, vẫn không có động tĩnh gì cả. 

Hắn đi về, khi đi qua một con hẻm nhỏ yên tĩnh thì chợt dừng bước.

Phùng Hi chậm rãi đi ra khỏi bóng tối ở góc tường.

Sở Ly cau mày nhìn về phía hắn: 

- Phùng Hương chủ.

Thân thể mập mạp và khuôn mặt âm trầm của Phùng Hi hình thành cảm giác bị áp bức rất mãnh liệt, hắn nhìn chằm chằm Sở Ly nói:

- Triệu Đại Hà, là ngươi giết Xương Văn đúng không? 

Sở Ly thoải mái thừa nhận:

- Đúng, là ta giết!

- Tại sao ngươi phải giết hắn? 

Phùng Hi chậm rãi tiến lên phía trước một bước nói:

- Tuy hắn đã đẩy ngươi một cái, nhưng đã tạo nên cơ may của ngươi, ngươi cần gì phải đẩy hắn vào chỗ chết chứ?

Sở Ly nói: 

- Ta có kỳ ngộ là mạng ta lớn, quả thực hắn đã giết ta, con người ta có ân báo ân có thù báo thù, hắn giết ta, ta nhất định phải giết chết hắn, chỉ đơn giản như thế mà thôi!

- Được, đã như vậy, vậy ta giết ngươi, ngươi cũng không có gì có thể nói đúng không?

Phùng Hi lạnh nhạt nói: 

- Ngươi giết Xương Văn, ta muốn báo thù cho hắn.

- Được, mọi người bằng bản lĩnh của mình đi!

Sở Ly gật gù. 

Hắn đột nhiên rút đao chém ra một chém.

Chân của Phùng Hi trượt đi, nhẹ nhàng lùi về phía sau một trượng, lại đánh tới một quyền.

- Ầm! 

Sở Ly bay ngược ra ngoài, va vào vách tường của hẻm nhỏ.

Sở Ly tóm chặt trường đao, từ trong ngực móc ra một cục đá nhỏ, dùng sức ném về phía Phùng Hi, cục đá phát ra tiếng hú sắc nhọn, hóa thành một đạo bóng mờ.

Phùng Hi nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, nhưng hòn đá nhỏ lại phá tan chưởng kình cản trở, bắn về phía Phùng Hi. 

Phùng Hi nghiêng người nhẹ nhàng né tránh, lạnh nhạt lắc đầu nói:

- Ở trong mắt của cao thủ Tiên Thiên ngươi rất là mạnh, nhưng ở trước mặt của cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì lại không đỡ nổi một đòn, không cần phải giãy dụa phí công, tự mình cắt cổ đi, như vậy còn chết thoải mái chút!

- Nghĩ hay lắm! 

Sở Ly hừ lạnh nói.

Hắn lại móc ra một viên đá lớn ở trong ngực, hình thành một mảnh tiếng rít và bóng mờ.

Phùng Hi cau mày, một bên vung hai tay lên, một bên lùi về phía sau, tránh ra khỏi phạm vi viên đá bao phủ. 

Sở Ly bước ra xa một bước rồi xông lên, tốc độ rất nhanh, trường đao hóa thành một đạo dải lụa màu bạc chém xuống đầu đối phương.

Phùng Hi vung mấy chưởng lên, thân thể mập mạp linh hoạt dị thường, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tảng đá, khi đối mặt với trường đao chỉ lướt ngang một bước, ung dung tránh thoát.

Trường đao lại được chém ra, là Bình Giang thức. 

Phùng Hi nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, ung dung tránh thoát khỏi lưỡi đao.

Sở Ly bước lên phía trước, đánh ra một chiêu Liêu Âm thức.

Phùng Hi nghiêng người phóng lên phía trước, tránh thoát khỏi trường đao, đồng thời còn đánh ra một quyền. 

- Ầm!

Sở Ly lần nữa bay ra ngoài.

Hắn như bị treo ở trên vách tường của hẻm nhỏ, dán sát vào không rơi xuống được nữa. 

Phùng Hi lại đánh ra một quyền.

- Ầm!

Thân thể của Sở Ly run lên, trúng một quyền, lập tức khóe miệng có máu tràn ra, đã bị thương. 

Một quyền hời hợt của Phùng Hi, thế nhưng lại là một đòn súc lực, vốn hắn cho là một quyền của mình đã có thể đánh chết được Sở Ly.

Sở Ly lau khóe miệng một cái, dùng giọng oán hận nói:

- Không hổ là cao thủ Thiên Ngoại Thiên! 

Phùng Hi lạnh nhạt nói:

- Quả thực thân thể không tầm thường, tiếp tục!

Hắn lại đánh ra một quyền. 

Trường đao của Sở Ly đâm vào vách tường một cái, đột nhiên rớt xuống.

- Ầm!

Vị trí trước đó của hắn lập tức xuất hiện một vết quyền ấn rất rõ ràng. 

Một quyền này mạnh mẽ vô cùng, có mười phần hỏa hầu.

Sở Ly lại lộn một vòng, trên đất lần nữa xuất hiện một vết quyền ấn, hắn liên tục lăn lộn về phía Phùng Hi, trong lúc lại bị Phùng Hi đánh bay đi.

Hắn như là một tấm vải rách, tùy ý bị Phùng Hi đánh tới đánh lui. 

Máu ở khóe miệng càng ngày càng nhiều, hắn cắn răng, gắt gao trừng mắt nhìn Phùng Hi, trong mắt lóe lên vẻ bất khuất và phẫn nộ, không ngừng nhằm về phía Phùng Hi, một lần rồi lại một lần bị đánh bay.

Phùng Hi một mặt vung quyền một mặt lắc đầu:

- Không có tác dụng đâu. 

Sở Ly oán hận nói:

- Ta nhất định phải giết chết ngươi!

- Ha ha, đời này ngươi đừng hy vọng làm được chuyện này! 

Phùng Hi lạnh nhạt mỉm cười, lại đánh ra một quyền.

- Ầm!

Sở Ly bay ra xa xa. 

Hắn bỗng nhiên duỗi tay ra nắm lấy đầu tường, vươn mình lướt qua đầu tường, biến mất ở trong tiểu viện bên kia.

Phùng Hi lắc đầu một cái, chỉ là một người sắp chết giãy dụa mà thôi, hắn lập tức phi thân xẹt qua đầu tường.

- Sưu! 

Một đạo hàn quang đột nhiên xuất hiện ở trước người hắn.

Phùng Hi không biến sắc khi đối mặt với một đao đánh lén này, hắn chỉ cong ngón tay búng một cái.

- Keng... 

Trường đao bị đẩy lùi lại.

Sở Ly như đèn cạn dầu, thần lực đã biến mất, ngay cả việc nắm trường đao cũng rất tốn sức.

Sau khi hắn từ bên trên tường rơi xuống đất đã không còn khí lực để chạy trốn nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của Phùng Hi đập trúng ngực mình. 

Ánh mắt hắn trở nên ảm đạm đi, giống như đèn tắt, thân thể bất động thẳng tắp, một lát sau mới chậm rãi ngửa mặt lên trời ngã xuống, khí tuyệt mà chết.