Bách Biến Dạ Hành

Chương 16: Gặp gỡ đồng đội




Tử Phong và Vân Phi mặc dù đã thoát ra khỏi phạm vi của rừng Khu Vụ, nhưng bên ngoài khu rừng vẫn còn là một vùng cây cối rậm rạp như một khu rừng khác. Chỉ cây cối ở đây không chằng chịt to lớn như ở rừng Khu Vụ. Khu vực bên ngoài rừng Khu Vụ tuy không bị màn sương lan tới, nhưng ở đây chỉ có một số ít sinh vật chứ không có người nào sinh sống, nguyên nhân cũng vì người dân Đế Quốc Phương Kiều đều xem rừng Khu Vụ là một khu rừng Chết, nên sinh sống gần đó rất dễ gặp xui xẻo.

Vân Phi đang chạy nhanh ở phía trước thì nghe tiếng Tử Phong từ đằng sau vọng tới:

- Mày còn chưa giải thích cho tao về mấy cái tên gọi Yêu Linh hay Đại Yêu gì đó mà chạy suốt cả buổi rồi đấy.

Vân Phi liền dừng lại, cảm thấy khoảng cách từ đây tới địa điểm gặp mặt của nhóm cũng đã gần ở phía trước, bây giờ vừa đi vừa giải thích cho Tử Phong nghe về hệ thống tu luyện, khi giải thích xong chắc cũng vừa kịp lúc tới nơi.

- Mày là cái đồ kỳ nhông ngu nhất tao từng gặp, nhìn cái tướng to xác của mày thì ít nhất cũng sống vài chục năm rồi, chẳng lẽ vài chục năm trời đó mày toàn ở trong rừng hái hóa bắt bướm thôi à? - Vân Phi dừng lại, vừa nói vừa tưởng tượng ra cảnh một con Tử Huyền Long to xác đang chạy nhảy như con mèo con đuổi bắt bướm rồi hít hà mấy bông hoa mà cảm thấy tởm đến mức không nhịn được cơn buồn nôn trong người, nhưng sực nhớ ra Tử Phong sống ở rừng Khu Vụ - À mà ở Khu Vụ đết có con bướm nào cho mày bắt… Như vậy thì… À đúng rồi, mày không bắt bướm mà bắt cá có phải không, tao thấy dưới cái hồ lúc trước có cá đấy, lúc tao gặp thấy mày lặn dưới đó cũng giỏi, đích thị là chuyên gia bắt cá rồi.

Tử Phong nghe Vân Phi nói mà máu nóng nổi lên, thằng này ngoài cái vụ mồm mép chửi bới, lại thêm cái vụ tưởng tượng phong phú.

- Mày bớt nói nhảm giùm tao cái, trả lời câu hỏi của tao đi kìa.

- Được rồi, coi như tao thay mặt đại ca đào tạo cho mày kiến thức cơ bản - Vân Phi vừa nói vừa quay người đi bộ từ từ.

Tử Phong cũng đã hạ cánh xuống đi bộ theo sau Vân Phi, một người cao tầm 1m9 đi trước, một con Tử Huyền Long cao hơn 8m đứng thẳng đi bằng hai chân theo sau.

- Yêu Linh hay Đại Yêu là tên gọi chung cho một cảnh giới tu luyện đạt được, nhưng vì đa số các loài khi tu luyện đều biến thành hình dáng nhân loại nên bọn Nhân tộc đều cho đó là cái gì đó ghê gớm lắm nên mới gọi các loài khác là Yêu quái, yêu này yêu nọ… Bà mẹ bọn nó - Vân Phi chửi được một câu rồi nói tiếp - Chẳng qua là thân thể Nhân tộc đúng là rất thích hợp để tu luyện, lại có đầy đủ mọi thứ không quá thiên về chức năng nào cả, cộng với hình thể cũng hợp lý tiện bề gặp gỡ giữa các tộc với nhau, với… A cái đệt, lại khen bọn nó rồi.

Tử Phong nghe Vân Phi nói mà phát cáu, cứ nói nửa chừng lại chen vô một câu xàm xàm.

- Mày nói luôn ý chính đi.

- Rồi, ba cái vụ này đại ca giảng nghe dễ hiểu hơn tao nhiều, tao nói ra luôn cái hệ thống phân chia tầng mức là thế này: có mười tầng mức với tên gọi khác nhau, riêng có hai tầng đầu tiên là khác nhau về tên gọi giữa Nhân tộc và các tộc khác, vì lúc đó đa số các tộc khác đều chưa biến thành Nhân hình, theo thứ tự của chúng là:

Yêu Linh ( tương đương với mật độ 4 được nhắc tới ở

Đại Yêu (mật độ 5)

Bán tiên (mật độ 6)

Tiên Nhân(mật độ 7)

Kim Tiên (mật độ 8)

Huyền Tiên(mật độ 9)

Tiên Vương (mật độ 10)

Tiên Quân(mật độ 11)

Tiên Đế (mật độ 12)

Thánh Đế(mật độ 13)

Nhân tộc không gọi tầng mức đầu tiên là Yêu Linh mà gọi là Thuật Sĩ, còn tương đương với Đại Yêu thì gọi là Đạo Sĩ, còn lại các tầng mức từ Bán Tiên trở lên đều giống nhau về tên gọi hết.

Mỗi một tầng mức được chia làm bốn cấp bậc là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, và đỉnh phong nghĩa là đã chạm một bước vào tầng mức sau. Ví dụ như mày đang là Yêu Linh đỉnh phong, tức là đã chạm một chân vào Đại Yêu rồi, nên trong người mày mới sinh ra một viên Long Châu như hòn đá cuội ấy, khi chính thức bước vào Đại Yêu thì mày mới tạo thành Long Châu hoàn chỉnh, khi đó mày đã có thể sử dụng năng lực chân chính và hóa thành dạng hình Nhân tộc được.

Tử Phong nghe tới đó thì đã rõ, thì ra hắn đang ở tầng mức thấp nhất, chỉ hơn được người thường mà thôi, còn Đại Yêu chỉ là trên một tầng mức so với hắn, hắn hiện tại cũng đã gần đạt tới Đại Yêu rồi.

- Vậy mày đang là Đại Yêu bậc nào - Tử Phong hỏi.

- Tao là Đại Yêu sơ cấp thôi, nhưng cũng đủ làm thịt mày.

- Thế sao lần trước không dẹp luôn bọn người trong rừng mà lại phải chạy.

- Bọn chúng chỉ có một thằng già tóc bạc là Thuật Sĩ cao cấp và một đám mặc đồ đen là Thuật Sĩ sơ cấp thôi, còn lại là một đám người thường mang giáp phục. Nếu tao ra tay cũng đủ quét sạch bọn nó rồi, nhưng tao chả cần tốn sức làm gì, hù một phát là cả lũ đã cong giò bỏ chạy. Với lại tao cũng nhận ra tụi nó là người của Hoàng Gia Phương Kiều, tụi tao lại đang có nhiệm vụ liên quan tới Hoàng Gia nên không động chạm tới chúng là tốt nhất.

- Như mày nói thì tao phải lên Đại Yêu mới hóa thành hình người như mày được à?

- Đúng, lên Đại Yêu thì thể nội của mày đã tạo thành Long Châu hoàn chỉnh, như tao thì có Nội Đan, lúc đó mới có đủ năng lượng để duy trì trạng thái biến thân mà không tiêu hao Chân Khí, bây giờ mày mà miễn cưỡng biến thân sẽ chả được tích sự gì, một là không có nơi tích trữ Chân Khí để duy trì, hai là biến thành loại nửa người nửa thú, như vậy thà là khỏi biến còn hơn.

Tử Phong nhìn hai cái tai to có lông đỏ trên đầu Vân Phi mà hỏi:

- Mày có hai cái tai khác bọn người kia, chẳng lẽ chưa biến thành hình người hoàn hảo à.

- Ngu… Tao là Huyết Lang chứ có phải Nhân tộc đâu mà biến thành y chang tụi nó làm gì, tao chỉ cần thân thể này để tiện mọi chuyện thôi, nhưng vẫn giữ những thứ quan trọng để dễ phân biệt chủng tộc với nhau, như bọn Heo còn hay để cái mũi tròn nhìn bựa hết chỗ nói kìa.

- Được rồi, tao đã hiểu, còn về các vấn đề tu luyện thì sao, chẳng lẽ chỉ hấp thu năng lượng là lên à.

- Nếu được như thế tao thà ngồi trong nhà một đống rồi hút hít năng lượng cho thành Thánh rồi ra làm trùm à, làm gì có chuyện đó. Mày nhận năng lượng mà đết biết dùng năng lượng làm gì, đưa nó đi đâu hay sử dụng ra sao thì cũng giống như lúc trước, mày có Chân Khí mà không biết nói chuyện bằng tiếng người vậy. Tao cũng phải chỉ cho mày cách sử dụng Chân Khí để tạo âm thanh vậy, nó mặc dù chỉ là một tiểu xảo nhỏ, nhưng nếu không ai dạy thì đợi khi nào mày mới tự khám phá ra, cho nên chuyện tu luyện cũng vậy, nếu không ra ngoài học hỏi và được chỉ dạy thì mày như con kỳ nhông ngu ngốc sống trong rừng Khu Vụ thôi.

Tử Phong cũng gật đầu chấp nhận lời nói của Vân Phi vì hắn ta nói đúng, chính mình học cách vận dụng Chân Khí để nói chuyện là một ví dụ điển hình, nếu Vân Phi không chỉ phương pháp thì mình chỉ biết gao ồ gao ồ thôi.

- Mấy cái vấn đề tu luyện tao không rành lắm, cái này đại ca rành hơn, chính đại ca đã hướng dẫn và giúp đỡ tụi tao, mày sau này cũng sẽ được đại ca dạy cho - Vân Phi miệng luôn nhắc tới đại ca, xem ra vị đại ca này rất có năng lực và hiểu biết rất nhiều mới khiến một đứa như Vân Phi tin phục.

Tử Phong đoán Vân Phi không có khả năng diễn giải về mấy chuyện tu luyện lắm nên cũng không hỏi nữa, để gặp được đại ca của Vân Phi rồi hỏi luôn vậy.

- Bây giờ chúng ta đi đang tới chỗ đại ca của mày à.

- Ừ… Tao nhắn tin cho đại ca rồi, mà vẫn chưa thấy đại ca trả lời nên chắc ở gần đây, chúng ta lại đằng kia ngồi đợi, nơi này cũng trong phạm vi gặp mặt của tụi tao nên khi đại ca tới sẽ biết ngay - Vân Phi đi thêm một đoạn ngắn thì dừng lại bên một gốc cây lớn, hắn ngồi bệt xuống đất - Mày có muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi.

Tử Phong ngạc nhiên, không biết Vân Phi vừa nói nhắn tin là như thế nào, chắc là một loại tiểu xảo truyền âm bằng Chân Khí gì đó. Tử Phong cũng đi lại gần Vân Phi, nhưng vì thân hình Tử Huyền Long của hắn quá lớn không thể ngồi gần cái cây được nên ngồi xuống một bãi đất trống gần đó, còn cái đuôi dài bằng cả thân Rồng của hắn thì duỗi thẳng ra đằng sau.

- Nhóm của tụi mày là như thế nào, làm những nhiệm vụ gì - Tử Phong cũng tò mò về nhóm mà mình sắp tham gia nên hỏi.

- Cái này miễn trả lời, nhiệm vụ của tụi tao không nói ra cho người ngoài được, đại ca còn chưa quyết định mày có được vào nhóm hay không thì tao không dám nói ra - Vân Phi phẩy phẩy tay ra ý không trả lời mấy cái câu liên quan tới nhóm.

Hỏi về tu luyện thì thằng này nói được mấy câu là đè Tử Phong ra chửi, hỏi về nhóm thì hắn kêu miễn trả lời, bây giờ cũng không biết hỏi cái gì nên thôi thì ngồi đợi ở đây vậy.

Một người một Rồng cứ thế ngồi đợi, nhưng trong một bụi cây cách đó xa xa, một cặp mắt sắc bén màu đen huyền đang nhìn chằm chằm vào thân hình Tử Huyền Long đang ngồi yên của Diệp Phong. Sau đó lại lướt mắt qua nhìn thấy Vân Phi đang ngồi dưới gốc cây, thấy Vân Phi đang ngồi nhắm mắt như đang ngủ, cắp mắt đó liền biết mất khỏi bụi cây.

Vân Phi đang ngồi nhắm mắt suy nghĩ về chuyện nên nói thế nào với đại ca về con Tử Huyền Long này thì thình lình một bàn tay nhỏ nhắn từ sau lưng hắn luồn tới đặt lên vai hắn. Vân Phi thất kinh, hắn đã đề phòng cảnh giác xung quanh như vậy rồi mà lại bị tập kích bất ngờ, phải biết tai của Huyết Lang cực kỳ nhạy cảm với âm thanh, lại có thể cảm nhận được năng lượng từ kẻ khác, không ngờ lại không phát hiện ra có kẻ lạ mặt đang đánh lén, Vân Phi vội nhảy vọt người ra khỏi gốc cây đang ngồi, thủ thể chuẩn bị chống trả:

- Thằng nào dám ra tay đánh lén tao - Tiếng quát của Vân Phi làm Tử Phong giật mình, không ngờ lại bị đánh lén vào lúc này.

Nhưng khi Vân Phi nhảy ra khỏi chỗ ngồi, quay người lại thì nhìn thấy một cô gái mặc áo choàng đen bên ngoài có mũ trùm lên cả đầu nhưng vẫn nhô ra hai cái cục nhỏ nhỏ hai bên như hai cái tai. Thân người nhỏ nhắn linh hoạt cao tầm 1m6, da trắng mắt đen, khuôn mặt rất xinh xắn mang vẻ ngạc nhiên nhìn hắn. Vân Phi nhìn thấy cô gái ấy thì ngay lập tức chửi:

- Bà mẹ con mắm lùn này… Ra là mày, muốn hù chết tao à.

Tử Phong nghe Vân Phi chửi vậy mới biết thì ra đây là người quen của Vân Phi, còn cô gái kia thì cau mày quát lại:

- Mắm lùn cái đầu mày đồ cẩu tặc mất dạy.

Hai người này ngay lập tức chửi bới nhau ầm ầm bỏ mặc luôn Tử Phong đang ngồi như trời trồng một bên.

Chửi được mấy câu thì cô gái ấy lại nhìn về Tử Phong với ánh mắt đề phòng hỏi:

- Cẩu tặc, ở đâu ra một Tử Huyền Long thế này.

Vân Phi đang nóng máu nên nói ngay lập tức:

- Con kỳ nhông này tao nhặt về cho đại ca xử lý, nó có nhiều cái lạ lắm, nhất là ngu giống mày.

Cô gái ấy không thèm cãi nhau với Vân Phi nữa mà từ từ tiến lại gần hắn, thì thầm nói nhỏ gì đó, có vẻ như muốn hỏi về Tử Phong, Vân Phi cũng nói lại vài câu cho cô gái ấy nghe thì cô ta kinh ngạc nói lớn:

- Cái gì… Định để nó vào nhóm hả, mày điên à, không biết Tử Huyền Long là loại gì à.

Vân Phi cũng nói lại ngay:

- Cái đấy để đại ca quyết định, tao chỉ thấy nó hợp nên dắt nó về đây thôi.

Nói đến đó thì Vân Phi bắt đầu kể lại chuyện từ lúc gặp Tử Phong cho tới bây giờ. Hắn kể rất rõ từng chi tiết, thế nhưng cả câu chuyện hắn kể thì toàn nói đến độ ngu của con Tử Huyền Long, Tử Phong ngồi một bên nghe hắn kể mà nóng máu chỉ muốn cạo đầu thằng này, nó đang kể chuyện hay đang chửi không biết nữa.

Cô gái ấy nghe xong có ra vẻ ngạc nhiên về thân thế và độ ngu của Tử Huyền Long trước mắt. Nhưng cô cũng biết rõ tính tình của Vân Phi nên chỉ tin vài nội dung chính thôi, còn mấy phần chửi kia thì bỏ qua.

Vân Phi kể lể chửi bới một hồi thì quay ra hỏi cô gái:

- Đại ca đâu, mày đi cùng với đại ca mà.

- Tao tới đây đợi mày rồi dẫn mày tới mọi người tập hợp, nhiệm vụ thay đổi nên không gặp mặt ở đây nữa.

- Vậy chứ tập hợp ở đâu?

- Tại Thành Phương Kiều, Đế Đô của đế quốc Phương Kiều.

Vân Phi nghe tới đó thì không bình tĩnh mà nói:

- Điên rồi, điên rồi… Nhiệm vụ lần này không phải chỉ ở quanh rừng Khu Vụ sao, tự dưng lại chui vô tận trung tâm làm gì, mà tao còn dắt theo một con kỳ nhông to xác như thế này làm sao mà vô thành được - Vân Phi lại thắc mắc hỏi thêm - Mà sao tao nhắn tin qua đại ca không trả lời.

- Lần này nhiệm vụ quan trọng nên mọi mạng lưới liên lạc của nhóm đều phải tạm dừng, khi chúng ta lấy được vật đó mới mở lại như bình thường.

- Vậy con kỳ nhông này tính sao đây.

Cô gái đó lắc đầu như không biết xử lý thế nào, Vân Phi đành nói:

- Thôi tao ở đây đợi đại ca cùng với con kỳ nhông này, mày có tốc độ nhanh nên đi gọi đại ca tới đây đi, chuyện con kỳ nhông này cũng quan trọng không kém.

Cô gái cũng không còn cách nào khác đành chấp nhận ý kiến này, sau đó đi đến bên cạnh Tử Phong, nhìn hắn rồi nở nụ cười giao hảo:

- Chào cậu, tôi tên là Tiểu Thanh, nếu cậu được vào nhóm thì chúng ta là đồng đội rồi.

Tử Phong thấy cô nàng này thay đổi thái độ cực nhanh, lúc nãy chửi mắng với Vân Phi một trận giống như một bà chằn. Bây giờ lại nở nụ cười cộng với khuôn mặt xinh tươi như hoa chào hắn, khiến hắn kinh ngạc ngạc không thôi nhưng cũng phát ra âm thanh chào lại:

- Chào cô, tôi tên Diệp Tử Phong, gọi Tử Phong là được rồi.

Vân Phi thấy Tử Phong dùng cái tên mà mình đặt chứ không phải “thằng ngu” nào nói cho Tử Phong lúc trước nên cũng hớn hở, xem ra thằng đàn em này cũng nể mặt mình, nên đi tới bên cạnh Tiểu Thanh nói:

- Đồ con mắm lùn hám trai… Không đi nhanh đi, đại ca chắc còn chưa tới Đế Đô, mày ở đây tán trai làm tốn thời gian thêm.

Tiểu Thanh chỉ đang chào hỏi Tử Phong - người có thể sẽ là thành viên mới trong nhóm mà lại bị Vân Phi gọi là hám trai. Nàng nổi giận định chửi cho thằng cẩu tặc này một tràng nhưng cũng bực bội quay người bỏ đi, chửi nhau với hắn chỉ tốn thời gian thêm thôi. Trước khi đi, Tiểu Thanh còn cười chào Tử Phong một cái rồi thoắt cái đã không thấy đâu nữa, tốc độ đúng là đáng kinh ngạc.

Vân Phi đứng một bên cười thỏa mãn khi thấy khuôn mặt bực dọc của Tiểu Thanh vừa bị hắn dìm như thế thì Tử Phong bên cạnh liền hỏi:

- Tiểu Thanh là người trong nhóm của mày à.

- Đúng đấy… Con mắm lùn ấy cũng là một thành viên trong nhóm - Vân Phi lại cười khoái trá khi nhắc tới con mắm lùn.

- Mắm lùn… Tao thấy Tiểu Thanh cũng có lùn lắm đâu.

- Nó đứng mới ngang tới nách của tao mà bảo không lùn, trong nhóm nó thuộc dạng lùn nhất rồi…À mà nó cao hơn hai thằng “thiểu năng trí tuệ” kia chứ

“Thiểu năng trí tuệ” Mà lại tới hai người, thằng cẩu tặc này coi bộ đặt biệt danh hết cho cả nhóm rồi, nhưng nghe hắn vẫn gọi đại ca thì chắc không dám bất kính với vị đại ca kia. Tử Phong lại nhớ tới hình dáng lúc này của Tiểu Thanh nên liền hỏi:

- Hình như Tiểu Thanh không phải là Huyết Lang, tao tưởng nhóm mày là một đàn Huyết Lang chứ.

- Đàn cái đầu mày, tao nói nhóm tao là đàn Huyết Lang hồi nào, con mắm lùn ấy bản thể là Ảnh Miêu tộc, là con mèo lén la lén lút làm tao giật mình lúc trước… Bà mẹ nó di chuyển kiểu gì mà đết gây tiếng động nào, làm tao không phát hiện ra nó nên bị nó hù hết cả vía… Đồ mắm lùn.

Tử Phong nghe giọng lưỡi của Vân Phi mỗi khi nhắc đến mắm lùn Tiểu Thanh là nghiến nghiến răng như muốn đánh nhau, coi bộ hai con chó với mèo này không hợp với nhau lắm.

Tử Phong đang định hỏi nữa thì thình lình thấy bóng dáng của Tiểu Thanh xuất hiện, Vân Phi thấy thế cũng bất ngờ hỏi lớn:

- Con mắm lùn... Mày không đi gọi đại ca mà quay lại đây làm gì?

- Nguyệt tỷ tới rồi - Tiểu Thanh không giận mà nói nhẹ.

- Quái… Mới đây mà đại ca đã tới rồi à, sao nhanh thế?

- Tao vừa đi một đoạn thì gặp Nguyệt tỷ cùng Song Khả đang đến đây, chắc muốn gặp mày rồi cùng nhau tới Đế Đô luôn.

Tử Phong đứng một bên lại bất ngờ nghi hoặc lần nữa, cái gì mà Tiểu Thanh thì gọi là Nguyệt Tỷ, Vân Phi lại gọi là Đại ca. Chẳng lẽ vị đại ca này nửa trai nửa gái. Nhưng ngay sau đó Tử Phong đã giải đáp được mối nghi hoặc này, tất cả là do thằng cầu tặc Vân Phi đặt tên bậy bạ, nó bảo ai mạnh hơn nó thì nó gọi là Đại Ca, đến cả con gái nó cũng gọi là Đại Ca.

Từ xa đang lướt tới chỗ của nhóm Tử Phong rồi dừng lại là một cô gái mặc quần áo đơn giản, mái tóc đan xen hai màu trắng đen dài tới lưng. Mặt đeo một tấm vải mờ che mất phần lớn diện mạo, chỉ để lộ ra một cặp mắt rất lạ, một mắt màu đen một mắt màu trắng.

Đứng hai bên cô gái là hai thân ảnh còn lạ hơn nữa, đó là một cặp trẻ con song sinh, nhìn qua chỉ tầm ba hay bốn tuổi, trông cực kỳ đáng yêu với đầu không có tóc, hai mắt đen tròn mở to, khuôn mặt bầu bĩnh, cả người quấn lấy một bộ đồ màu hồng nhưng lại dài và to hơn thân hình của hai đứa. Nhưng lạ nhất là hai đứa nhóc này đang lơ lưng trên không trung cách mặt đất khoảng một mét, làm bộ đồ tụi nó đang mặc vì vừa rộng vừa dài nên lòng thòng ở bên dưới, tụi nó đúng là đang bay lơ lửng.

Vân Phi nhìn thấy Đại Ca đã tới nên vội chào:

- A Đại Ca… Không ngờ Đại Ca tới nhanh thật, lại còn đi chung với hai thằng thiểu năng này.

Cô gái che mặt được Tiểu Thanh gọi là Nguyệt tỷ nhướng mày nói:

- Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi Song Khả là thiểu năng.

- Nhưng hai thằng nhóc này nó thi.ể…. - Vừa nói tới tới đó thì phát hiện Đại Ca đang nhìn mình chằm chằm nên Vân Phi vội nuốt chữ thiểu năng chưa thốt ra mà chuyển chủ đề nói tiếp - Thôi Đại Ca xử lý cái chuyện con kỳ nhông này luôn đi.

Nguyệt Tỷ nhân chuyện giáo huấn Vân Phi sửa cách gọi của Song Khả mà nói luôn:

- Mà nhân đây không được gọi ta là Đại Ca nữa, một là gọi bằng tên, hai là gọi Đại Tỷ là được rồi.

- Ơ hay… Em gọi bằng Đại Ca đã mấy năm nay rồi có sao đâu, tự dưng hôm nay đổi lại thấy ngượng miệng lắm - Vân Phi chống chế.

Nguyệt Tỷ không nói gì mà chỉ nhìn Vân Phi, Vân Phi biết e là phải đổi lại rồi, dù đối với hắn là hơi ngượng miệng nhưng cả nhóm chỉ có mỗi mình hắn gọi Nguyệt Tỷ là Đại Ca nên thôi đổi lại cho phù hợp vậy.

- Rồi, rồi, được rồi… Đại Tỷ” - Vân Phi ngập ngừng đáp.

Xử lý xong chuyện cách xưng hô của Vân Phi, Nguyệt Tỷ đi đến bên cạnh Tử Phong, nhìn đánh gia một lượt rồi nói:

- Tôi tên là Minh Nguyệt, tôi đã nghe Tiểu Thanh nói qua về cậu. Nhưng hiện tại nhóm đang thực hiện nhiệm vụ quan trọng nên không thể cho cậu vào nhóm ngay được, nhưng nếu cậu đồng ý thực hiện nhiệm vụ cùng với chúng tôi, thì ngay khi hoàn thành sẽ được xem xét để quyết định cậu có được vào nhóm hay không.

Tử Phong nghe Nguyệt Tỷ nói thì biết là mình được xem như thành viên dự bị. Nhưng thế nào cũng được, cái Tử Phong cần bây giờ là phải thích ứng được với nơi này và tìm hiểu về bản thân mình, nhóm của Nguyệt Tỷ sẽ là nơi giúp mình bước đầu trong chuyện này, nên Tử Phong gật đầu đồng ý:

- Cảm ơn Nguyệt Tỷ đã nhận tôi, tôi sẽ cùng các người thực hiện nhiệm vụ đó… Nhưng mà - Tử Phong nhìn lại thân hình Tử Huyền Long của mình, chẳng lẽ lại vác một thân Rồng này đi với họ hay sao, nghe nói cả nhóm sắp tới Đế Đô để làm việc quan trọng ở đó, thân Rồng thế nào sao mà tới Đế Đô được, lỡ gặp con nhỏ lần trước định bắt mình làm thú cưỡi thì coi như xong, nó lại là người của Hoàng Gia nữa chứ.

Minh Nguyệt cũng đã nhận thấy Tử Phong chỉ là Yêu Linh đỉnh phong, chưa hóa thành hình người được, nên ngay lập tức quay qua Vân Phi nói:

- Vân Phi, cậu còn một viên Hóa Hình Đan phải không?

Vân Phi nghe Đại Tỷ nói tới lấy Hóa Hình Đan thì trố mắt nói:

- Đại C...à Đại Tỷ, chúng ta chỉ có duy nhất một viên quý hiếm này, giờ lại đưa cho con kỳ nhông này làm gì.

- Chúng ta chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, không thể đợi Tử Phong thăng lên Đại Yêu rồi hóa hình được, cậu ta còn phải học cách chiến đấu nữa, dù sao cậu ta đã là thành viên trong nhóm, cứ lấy ra đi.

Vân Phi lầm bầm vung tay, một viên thuốc tròn lẳng bóng loàng màu đen mờ xuất hiện trên tay của hắn, cũng không rõ hắn lấy ở đâu ra mà có ngay được, sau đó Vân Phi đi tới trước mặt Tử Long rồi bảo.

- Mở mồm ra… Tới giờ uống thuốc… Mà thuốc quý đó nha mày.

Tử Phong không thèm chấp cái giọng điệu của Vân Phi mà mở miệng ra, Vân Phi ném Hóa Hình Đan vào miệng. Viên Hóa Hình Đan vừa vào miệng thì nhanh chóng hóa thành một làn nước đen, chảy vào người rồi tới gần viên Long Châu và bao bọc nó lại.

Minh Nguyệt nhìn thấy Tử Phong đã hấp thụ Hóa Hình Đan nên gật đầu nói:

- Hóa Hình Đan cần một thời gian để bắt đầu chuyển hóa giúp Tử Phong có thể biến thành hình người được, sau khi Tử Phong hoàn thành việc hóa hình thì chúng ta sẽ đến Đế Đô ngay.

Vân Phi nghe vậy liền hỏi:

- Ủa thằng Mập đâu… Nó không có ở đây mà, sao không đợi nó tới đi luôn thể.

Tiểu Thanh nghe Vân Phi hỏi vậy liền nói:

- Tao với Đại Tượng lần trước đã đến Đế Đô, phát hiện vật cần tìm lại sắp xuất hiện sau một tháng nữa ở Đế Đô nên mới quay lại đây nói với Nguyệt Tỷ, còn Đại Tượng thì đang ở Đế Đô đợi chúng ta.

- A… Con mắm lùn này chạy nhanh gớm, chạy tới chạy lui kinh thật - Vân Phi tỏ ra vẻ vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Thanh mà trêu.

Tiểu Thanh bị cẩu tặc nhìn đểu như thế tức giận muốn chửi một trận thì Minh Nguyệt đã nhanh chóng lên tiếng can gián ngay:

- Không được cãi nhau ở đây… Vân Phi, đưa Tử Phong qua sau rừng cây kia giúp cậu ta hóa hình - Minh Nguyệt phân phó tách cặp chó mèo này ra cho yên chuyện.

Vân Phi hí hửng tới bên Tử Phong, chuẩn bị dẫn hắn ra sau rặng cây ở phía xa thì hai đứa nhóc bay hai bên Minh Nguyệt cũng định tà tà bay theo, Minh Nguyệt vội lên tiếng cản lại.

- Song Khả, không nên đi theo, ở lại đây đợi Vân Phi trở lại.

Hai đước nhóc được gọi là Song Khả ấy mặt ủ rũ quay lại bay lơ lửng bên cạnh Minh Nguyệt, nhưng bốn bắn thì nhìn hau háu và con Tử Huyền Long như nhìn thấy đồ chơi vậy, Vân Phi đang đi bên cạnh Tử Phong liền đứng sát lại nói nhỏ cho Tử Phong nghe:

- Tao khuyên mày đừng nên nói chuyện với hai thằng thiểu năng Song Khả ấy, mà tốt nhất là tránh xa tụi nó ra càng tốt.

Tử Phong nghi hoặc, hai đứa nhóc đáng yêu nhìn như ba tuổi ấy ngoài cái bay lơ lửng trên không trung ra thì có thấy dấu hiệu “nguy hiểm” nào khác đâu. Vậy mà thằng Vân Phi này lại luôn miệng bảo Song Khả là hai đứa thiểu năng, không biết có chuyện gì với hai đứa nhóc ấy nữa. Cũng có thể là do thằng Vân Phi này đặt biệt danh bậy bạ, đến Tử Phong nó còn gọi là thằng ngu, nên hắn cũng không để ý tới lời nói của Vân Phi lắm. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo