Bạch Đạo Sư

Chương 296: 296: Thiên Phi Chiến Đấu





Ngọc Thúy đã ở trong cái hốc ấy chờ đợi mẹ trong mỏi mòn, chờ trong hy vọng, em gào khóc.- " hu hu hu...!mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Tại sao mẹ không đến đón con..."Tiếng khóc của em chạm đến trái tim của Vạn Vân Phong, khiến hắn cảm thấy nghẹn lòng.

Hắn liền lập tức đưa tay đến trước, chạm vào má em, vuốt nhẹ nước mắt của em mà mỉm cười nói.- " được rồi, nín đi, đừng khóc nữa.

Để ca ca dẫn muội đi gặp mẹ nhé"Lời nói dịu dàng ấy, cùng với đó là sinh khí của hắn truyền qua tay và chạm lên người Ngọc Thúy, đứa trẻ 3 tuổi ấy nhanh chóng hấp thụ sinh khí và hoàn nguyên từ oán linh trở về linh hồn thuần khiết.

Em nhìn nam nhân tóc trắng trước mặt mình mà nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.- " ca ca sẽ dẫn muội đi gặp mẹ sao? Ca ca không lừa muội phải không?"Đối diện với khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu ấy, hắn nhìn Ngọc Thúy với ánh mắt thương yêu và một nụ cười dịu dàng.

Hắn gật đầu mà nói.- " đương nhiên ca ca Không gạt muội rồi.

Để ca ca sẽ dẫn muội đi gặp mẹ, muội có vui không ?"Lời dỗ dành ngọt ngào của hắn khiến đứa trẻ 3 tuổi vui sướng, em đưa tay gạt nước mắt mà gật đầu cười toe toét.- " muội vui, muội vui lắm.

Vậy ca ca khi nào mới dẫn muội đi gặp mẹ đây?"Sự háo hức của đứa trẻ ấy khi đã phải chờ đợi mẹ quá lâu rồi.

Vạn Vân Phong nhìn Ngọc Thúy với đôi mắt hiền từ mà mỉm cười.- " ngay bây giờ, huynh sẽ đưa muội đi gặp mẹ ngay bây giờ, có được không?"Một câu hỏi mà hỏi ra là biết ngay câu trả lời.

Ngọc Thúy nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, nở một nụ cười thơ ngây, em "dạ" một tiếng hạnh phúc.

Vạn Vân Phong lúc này lại gật đầu, hắn bắt đầu dùng đến cái hộp sau lưng của mình.

Vạn Vân Phong cúi người bò vào trong hốc, nhìn thấy trong đó có một tảng đá đè lên.

Cái hốc này ban đầu chỉ là một cái rãnh sát núi, nhưng do đất đá từ trên đổ xuống hình thành một cái hốc.

Hắn bắt đầu bới đất đá ra, gạt từ từ một cách rất là nhẹ nhàng, cho đến khi bên dưới lộ ra một lớp xương trắng.Một năm trước, Ngọc Thúy đã ở đây chờ đợi mẹ mình cho đến sáng.

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống nhưng em vẫn không thấy mẹ mình đâu.

Hoảng sợ và lo lắng, nhưng em vẫn đợi chờ với trái tim của trẻ thơ, mong muốn tuột cùng về việc mẹ mình quay trở lại.


Em ngồi đó, rồi có một người đi ngang qua hỏi em "tiểu cô nương đang làm gì thế?".

Em trả lời rằng em đang đợi mẹ, người ấy hỏi "em có muốn đi cùng không?" Em lập tức lắc đầu bảo rằng "em phải đợi mẹ".

Thế là người ấy rời đi , để lại em ngồi đó với đôi mắt hướng về phía xa xăm, phía mà mẹ em đã đi về đó.

Rồi lại có một người khác tới , người đó lại hỏi em có muốn đi cùng họ không.

Em lại lắc đầu , em nói em đang đợi mẹ.

Cái con đường ven núi ấy rất ít người đi qua lại, một ngày có thể chỉ có một hai người đi qua mà thôi.

Em đã ở đó đợi và đợi , rồi một lần nữa màn đêm buông xuống , mẹ vẫn chưa quay về đón em.

Em vừa đói vừa khát, vừa lạnh vừa sợ, núp co người trong cái hốc ấy.

Em không biết làm gì , đành lấy đá ra làm bánh bao, lấy lá cây làm đồ gói, tự mình chơi đồ hàng một mình.

Em nhớ hồi ở nhà với mẹ, khi mẹ làm việc vất vả, em vẫn ở bên.

Lúc mẹ ngồi nghỉ, thấy em buồn chán, mẹ đã lấy đá ra cùng em chơi đồ hàng.

Mẹ dùng đá làm bánh bao, dùng lá cây làm giấy cuốn, người làm khách người làm chủ, tiến hành mua bán.

Những lần như vậy, em vui lắm, em rao lên "bánh bao hai hào một cái đây.

Có ai mua không..?" Em rao bánh bao, cất lên tiếng rao giữa đất trời, một tiếng rao bé nhỏ.

Không ai mua cả , và em lại ngồi thẫn thờ một mình chờ đợi mẹ.


Vẫn chưa thấy mẹ quay lại, em lại tiếp tục chơi đồ hàng, em lại vỗ vào cái bánh bao bằng đá mà rao lớn "ai mua bánh bao không? Có bánh bao rẻ đây...!Mua bánh bao cho tôi lấy tiền về đưa cho mẹ..." Và vẫn không ai trả lời em.

Ánh mặt trời lên rọi vào khuôn mặt em lúc sáng, em rao bán bánh, cứ thế cho đến khi mặt trời tắt dạng và bóng tối bao phủ lên núi đồi , nuốt chửng em trong bóng tối.

Ngọc Thúy lại khóc, em chẳng nhớ em đã khóc bao nhiêu lần rồi.

Một đứa trẻ ngồi bơ vơ trong vách núi, chỉ có chim muông bay qua là nhìn thấy em, nhưng chúng không có tiền để mua bánh bao của em, và em không có tiền đưa cho mẹ.

Em lại khóc, khóc kêu "mẹ ơi" , cứ kêu mẹ ơi rồi mệt mỏi nằm ngủ trong vách đá đó.

Đêm hôm ấy trời mưa to , mưa gió trút xuống tạt ướt người em.

Và dường như định mệnh đã sắp đặt sẵn, trong một đêm mưa gió bão bùng, em dựa sát vào vách núi trú mưa chờ mẹ quay lại.

Một tiếng sét lớn tựa như xé toạc bầu trời, tia sét đánh xuống đỉnh núi phía trên Ngọc Thúy, gây ra một trận sạt lở nhỏ.

Một hòn đá từ trên rớt xuống đè lên tấm thân bé nhỏ của em, vô tình tạo cho em một ngôi nhà nhỏ để em an nghỉ.

Từ trong ngôi nhà nhỏ đó , xuân hạ thu đông bốn mùa trôi qua, đã hơn một năm rồi em vẫn cứ ở đó mà đợi mẹ.

Bất cứ ai tới em đều không muốn đi cùng họ.

Dù rằng người ta không còn nhìn thấy em nữa, dù rằng em chỉ còn là một linh hồn bé nhỏ, nhưng em vẫn cứ giữ lại ký ức lúc còn sống.

Và cứ thấy người tới gần, sợ những người ấy sẽ bế em đi mất.

Em muốn ở lại đợi mẹ tới đón, nên cứ như vậy em hoảng hốt la lên "ta không đi với ngươi...!Ta phải ở đây đợi mẹ ta...".


Những tiếng gào thét ấy không phải ai cũng nghe rõ, người ta chỉ nghe thấy tiếng rít hãi hùng trong gió mà thôi.Vạn Vân Phong hết sức cẩn thận, bới từng viên đá, từng cục sỏi, từng cục đất ra.

Hai tay nâng nhẹ từng mảnh xương trắng như sợ Ngọc Thúy bị đau vậy.

Hắn hết sức nhẹ nhàng đặt những mảnh xương vào trong cái ngăn nhỏ của cái hộp, là cái hộp gỗ mà hắn đã chuẩn bị sẵn.

Từng chút, từng chút một , không thiếu một chút gì.

Tất cả những gì còn lại của Ngọc Thúy đã được để vào trong ngăn nhỏ, tất cả.

Hắn sau khi xong việc, nhẹ nhàng đóng hộp lại , quay sang nhìn đứa bé 3 tuổi mà mỉm cười.- " được rồi , chúng ta đi thôi "Vừa nói xong, lập tức hắn quay mặt đi chỗ khác như để che giấu đi những giọt nước mắt của mình.

Cả hắn cũng không thể kìm được cảm xúc của mình.

Ngọc Thúy nghe hắn nói vậy thì mừng rỡ, vươn tay lên , khuôn mặt tươi tắn reo lên.- " a...!vui quá, được đi gặp mẹ rồi..."Vạn Vân Phong vừa quay lại nhìn Ngọc Thúy, đã lại quay mặt đi chỗ khác, hắn ráng kiềm chế đi những giọt nước mắt của mình.

Hắn thể hiện vẻ mặt tươi tắn , quay sang nhìn Ngọc Thúy mà mỉm cười .- "được rồi, chúng ta đi thôi "Hắn còn không biết mình vừa lập lại câu nói cũ tới hai lần.

Hắn bế Ngọc Thúy lên tay , hướng thẳng điểm đen còn lại mà bước.

Vì cái điểm đen còn lại ấy cũng không xa lắm , chỉ hơn chục trượng mà thôi.

Vạn Vân Phong nhanh chóng tới nơi, trên lưng hắn là hộp gỗ chứa hài cốt của Ngọc Thúy , và trên vai hắn là linh hồn Ngọc Thúy đang ngồi đó.

Hắn vừa bước tới điểm đen kia , gió lại cuồn cuộn bốc lên oán khí ngút trời.

Hắn đứng ở trên điểm đen ấy , oán khí từ dưới đáy vực tốc lên cuồn cuộn vào người khiến y phục của hắn bay phần phật.

Ngọc Thúy đang ngồi trên vai hắn, em nhìn xuống dưới thấy gì đó thì bất chợt gào lên.- " mẹ ơi ...mẹ ơi ...có phải mẹ đó không..?"Tiếng gào ấy của Ngọc Thúy vang vọng xuống dưới, bất chợt oán khí bên dưới tản mát, gió cũng không còn cuồn cuộn nữa mà dịu đi.

Bên dưới lại có tiếng gào lên .- "Ngọc Thúy con ơi ...!có phải con đó không..? Ngọc Thúy con của ta phải không..?"Tiếng gào thét ấy là tiếng gào tự dưới đáy vực, nơi mà điểm đen bốc oán khí cuồn cuộn.Một năm trước, khi Thiên Phi buộc phải đi theo hai tên đàn ông kia để tiến hành giao dịch, thanh toán cho dịch vụ hộ tống của bọn chúng.

Họ đến một đoạn khuất, nơi mà Ngọc Thúy không nhìn thấy được sự tình, và cũng là nơi có thể hành sự.


Thiên Phi dựa lưng vào núi, nhắm mắt mà nói.- " được rồi, các người làm gì thì làm đi"Hai tên kia nghe vậy thì hứng tình lắm, nhìn mỹ nữ cam chịu thì nắng cực vô cùng.

Không kìm chế được nữa, toan lao vào sung sướng.

Nhưng một tên trong đó lại làm chủ vấn đề, hắn quay sang nhìn tên còn lại mà nói .- "để ta chơi trước, xong rồi sẽ đến lượt ngươi.

Ngươi đứng đợi tới lượt mình đi."Tên kia nghe Vậy thì tiu nghỉu, đành chấp nhận, vậy là đứng ngó tên làm chủ sung sướng trước.

Tên đó liền vồ lấy Thiên Phi mà ôm nàng, hôn lên má lên cổ nàng, tay liên tục xé y phục của người phụ nữ đáng thương ấy.

Hắn xé toạc cái áo , lộ ra một bộ ng ực tuyệt mỹ, nhìn vào cảm thấy điên loạn sung sướng.

Có ai ngờ, cũng chính trong thời khắc này là thời khắc hắn ít đề phòng nhất, một chuyện đã xảy ra."PHẬP..." một tiếng động kỳ lạ phát ra, tên buôn vải loạng choạng r3n rỉ.- " ngươi...!ngươi...!tiện nhân kia..."Hắn r3n rỉ, lùi ra phía sau rồi bất ngờ té xuống đáy vực, mọi chuyện thay đổi nhanh chóng.

Tên còn lại kinh ngạc nhìn theo, tận mắt thấy tên kia té xuống vực chết tươi.

Hắn quay phắt lại nhìn, thì thấy trên tay Thiên Phi chính là một thanh đoản kiếm còn đang dính máu.

Thì ra nàng đợi hắn sơ suất nhất, chính là lúc hắn hứng tình nhất mà tước lấy thanh kiếm trên người hắn.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi, nàng đâm hắn một phát dứt khoát, đoạt mạng tên cầm thú.

Thiên Phi không phải là kiếm sĩ, không giỏi dùng kiếm.

Nhưng nàng là đại phu, việc nàng thấu hiểu cơ thể người cũng là điều dễ hiểu.

Lại nói cái công việc mà ngày xưa của nàng , nàng thường băm thuốc chẻ củi đã khiến cho tay nghề của nàng trở nên thuận tiện trong việc sử dụng vũ khí, không ngờ lại có lúc nàng lại phải dùng đến tay nghề của mình trong trường hợp này.

Tên buôn còn lại trừng mắt tức giận, hắn tuốt thanh kiếm bên hông mà chỉ vào mặt Thiên Phi quát lên.- "con mụ ngu xuẩn kia, sao ngươi dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy ? Ngươi cứ để cho huynh đệ bọn ta chơi xong, bọn ta hộ tống người về lại làng Tây là được rồi.

Dù gì ngươi cũng là gái đã bị chồng bỏ, để huynh đệ ta chơi cũng có mất mát gì đâu?"Lời nói thô thiển như vậy mà cũng có thể nói ra được sao? Thiên Phi nghe vậy thì nở một nụ cười khinh bỉ , nàng vẫn siết chặt thanh kiếm trên tay, trong hơi thở phản phất lo lắng và sợ hãi, nàng cười nhạt mà đáp.- "Ta không tin là các ngươi sẽ giữ lời, ta không tin một chút nào hết.

Các ngươi sau khi chơi xong sẽ giết ta , và giết cả con gái ta để bịt miệng, có phải không?"Câu hỏi của Thiên Phi vừa nói ra, tên buôn vải kia đã trợn mắt, không ngờ nữ nhân trước mặt hắn lại suy nghĩ như vậy..