Bạch Đạo Sư

Chương 297: 297: Mẫu Tử Tình Thâm





Thời phong kiến với những quan niệm nho giáo cổ hủ, cho dù là một người phụ nữ đã bị chồng bỏ đi chăng nữa nhưng nếu bị hi3p d@m thì bị xem là một điều vô cùng xấu hổ.

Không giống như thời hiện đại, con người văn minh, một người phụ nữ bị hi3p d@m sẽ được những người xung quanh vỗ về an ủi, chăm sóc động viên.

Thời phong kiến, một người phụ nữ bị hi3p d@m lại bị xem là thứ bẩn thỉu , bị người xua đuổi kỳ thị.

Những câu nói đại loại như "ngươi là phụ nữ mà không biết giữ mình, ngươi phải như thế nào thì người ta mới hi3p d@m ngươi chứ? Tại sao bao nhiêu người họ không hi3p d@m mà lại đi hi3p d@m ngươi?" Bao nhiêu tội lỗi đều đổ hết lên đầu người phụ nữ cả mà thôi.

Cuộc sống của những người phụ nữ bị hi3p d@m thời đó vô cùng đau khổ, tựa như tước đoạt đi sinh mạng của họ vậy.

Nhiều người không chịu được nhục nhã mà phải quyên sinh.

Chung quy lại thời phong kiến còn tăm tối , mọi tội lỗi đều rất dễ dàng đổ lên đầu người phụ nữ, cho nên mới gọi đó là xiềng xích nho giáo.

Việc người phụ nữ bị hi3p d@m cũng giống như là tước đoạt đi sinh mạng người ta vậy, hậu quả khủng khiếp.

Và từ đó mà có một hệ quả tất yếu, tội hi3p d@m trong thời phong kiến vì thế mà bị xem không khác gì tội giết người.

Những kẻ hi3p d@m thường lãnh một cái bản án nặng nhất , chính là bản án tử hình.

Bởi lý do đó , những kẻ hi3p d@m sau khi hành sự xong sẽ giết người diệt khẩu.

Thời đó đa phần là hiếp xong giết, hiếm có chuyện mà để nạn nhân còn sống về tố cáo.

Nếu có, trừ phi cái tên hi3p d@m ấy là một cái tên cực kỳ tự tin vào vị trí của mình, không sợ bị pháp luật trừng trị.

Bọn buôn vải thì không phải là những kẻ như vậy, thế nên Thiên Phi đoán rằng chúng sẽ giết hai mẹ con nàng để diệt khẩu.


Thiên Phi đoán không sai, tên buôn vải kia nghe vậy thì bật cười.

Hắn chỉ thanh đoản kiếm vào mặt Thiên Phi mà nói .- "không sai , sau khi chúng ta chơi xong, chúng ta chắc chắn sẽ bịt miệng mẹ con ngươi, điều này là hiển nhiên rồi.

Ha ha ha ha..."Cái điệu cười khả ố ấy khiến Thiên Phi vừa kinh tởm vừa run sợ, nàng siết chặt tay kiếm của mình.

Bây giờ không đơn giản là chiến đấu vì bản thân, mà nàng còn phải chiến đấu vì đứa con gái của mình nữa.

Nàng vì sinh mạng của Ngọc Thúy mà phải liều mạng chiến đấu, không có lựa chọn khác.

Thiên Phi biết rằng một người phụ nữ yếu đuối không có võ công như nàng thì không phải đối thủ của một tên buôn vải.

Chúng vác hàng đi buôn từ làng này sang làng khác, băng rừng vượt núi nên ít nhất cũng phải có chút gì đó phòng thân.

Tình huống là thế, nhưng hoàn cảnh hiện tại thì không được phép thất bại.

Con gái nàng vẫn còn kia đợi mẹ, và nàng muốn cho con mình được sống tiếp.

Ngọc Thúy chỉ mới 3 tuổi, còn chưa hiểu chuyện đời , không muốn để con mình phải đoản mệnh sớm đến như vậy, nàng siết chặt thanh kiếm mà la lên .- " nếu đã không có lựa chọn, vậy thì ta sẽ giết ngươi..."Ánh mắt hừng hực quyết tâm, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, Thiên Phi cầm thanh kiếm lao tới tấn công kẻ thù với tất cả sức lực mà mình có.

Tên buôn vải nhìn thấy thì cười nhạt mà nói.- " ngu xuẩn, không biết tự lượng sức, xem chiêu "Nhếch mép cười khinh bỉ, không cho người đàn bà trước mặt vào mắt, hắn vung kiếm chém mạnh một phát.

" KENG..." thanh kiếm chém vào lưỡi kiếm của Thiên Phi với lực mạnh của một người đàn ông, khiến đôi tay mềm yếu của nàng không giữ được kiếm.

Một tiếng vang lên, thanh kiếm của Thiên Phi bị đánh bật ra ngoài, rớt xuống dưới vực, phút chốc Thiên Phi chỉ còn lại hai bàn tay trắng.


Tên buôn vải kia đắc ý, nhìn con mồi mà cười nhạt.- " chúng ta định hiếp xong rồi giết, nhưng xem ra bây giờ nên giết xong hiếp để cho khỏi phiền phức vậy"Cầm thú thì đúng là cầm thú thôi, nhưng có vẻ như cả cầm thú hắn cũng không bằng nữa.

Thiên Phi run rẩy, nàng thoáng nhìn sang phía xa kia, sau góc khuất ấy là con gái nàng đang ngồi đợi mẹ trở về.

Thiên Phi cắn môi, hoàn toàn không có cửa thắng.

Sau khi xử nàng xong, hắn cũng sẽ mò tới chỗ Ngọc Thúy mà xử lý đứa con ngây thơ bé nhỏ của nàng.

Thiên Phi không muốn con mình phải đoản mệnh như thế này, nàng dù rất muốn trở về với con nhưng tình huống này thì không thể nữa rồi.

Trong giây phút cuối, nàng gào lên.- " Ngươi đừng hòng được đắc ý, ta liều mạng với ngươi..."Một tiếng gào lên , nàng lao tới tên cướp bằng đôi bàn tay trần của mình." PHẬP" lưỡi kiếm của tên cướp đâm thẳng vô ngực của Thiên Phi , xuyên qua ngực của nàng.

Thiên Phi hự lên một tiếng, cảm nhận lưỡi kiếm công phá đau thấu trời xanh.

Tên khốn đắc ý lắm, hắn cười nhạt.- " dẫu rằng chơi như vậy thì không được hứng thú lắm, nhưng thôi thì có còn hơn không vậy"Tên cướp nói như là mình đã chiến thắng rồi vậy.

Cứ tưởng rằng được ý nguyện, nhưng bất ngờ lúc này Thiên Phi lại trừng mắt vươn tay tóm chặt tay kiếm của hắn, khiến hắn giật mình.

Thanh kiếm giờ đã c ắm vào ngực Thiên Phi , nhưng nàng không đổ gục xuống mà vẫn bước tới.

Tên cướp chợt nhận ra điều gì đó, hoảng hồn la lên.- " cái con mụ điên này, tính làm gì vậy hả?"Tên khốn hoảng hốt vô cùng , không tin được những gì đang xảy ra trước mắt của mình.

Một người phụ nữ bé nhỏ đào đâu ra từng ấy sức mạnh chứ? Thiên Phi dùng hết sức lực của mình mà đẩy tới, đây không chỉ đơn giản là sức lực của một người phụ nữ yếu đuối, đây là sức mạnh của một người mẹ.

Để cho con mình có một con đường sống, để cho Ngọc Thúy có thể tiếp tục cuộc đời của mình, nàng không cho phép bất cứ ai hại đến con mình.


Sức mạnh của người mẹ thật là vĩ đại, đã khiến Thiên Phi vượt qua ngưỡng giới hạn của mình mà đẩy tới.

Nàng gào lên.- " ta có chết cũng phải lôi hai tên khốn nạn các ngươi đi cùng.

Ta thay trời hành đạo, vì dân trừ hoạ."Trong tiếng gào ấy, một luồng sức mạnh khủng khiếp không biết từ đâu ra khiến Thiên Phi có thể nhấc bổng cả tên khốn nặng hơn mình rất nhiều.

Một tên đàn ông to khỏe ấy sao có thể bị một người phụ nữ nhỏ bé nhấc bổng lên được chứ? Còn chưa kể thanh kiếm đang cắm vô ngực, tàn phá cơ thể.

Thiên Phi quên hết tất cả đau đớn, chẳng biết mình lấy ra đâu ngần đó sức mạnh, lao tới đẩy cả hắn và bản thân mình rơi xuống đáy vực.

Tên khốn còn ngơ ngác, chỉ kịp gào lên.- " không thể nào...!ngươi kiếm đâu ra từng ấy sức lực chứ..?"Tiếng gào ấy không nhận được câu trả lời, cả hai cơ thể đều rơi xuống vực.

Trong khoảnh khắc đang rơi xuống ấy, ánh mắt của người mẹ lại hướng về phía hốc núi xa kia, nơi mà con gái mình đang ở đó.

Nàng với bàn tay của mình, mặc kệ cơ thể đang rơi mà lẩm bẩm cầu nguyện.

" trời cao ơi, xin hãy nghe thấu tiếng khẩn cầu của con.

Hãy cho con gái con một con đường sống , hãy để một người nào đó đi ngang qua và nhận con gái của con về chăm sóc.

Xin hãy cho một người nào đó tốt bụng chăm sóc cho đứa con gái bé nhỏ của con.

Ngọc Thúy chỉ mới ba tuổi, chưa có lỗi lầm gì ,chưa biết gì hết.

Cầu xin Thiên thượng bảo vệ che chở cho con gái bé nhỏ của con..."Những tiếng khẩn cầu của người mẹ cùng với tiếng rơi đập vào đất đá tạo nên một khung cảnh khủng khiếp, cỏ cây sống núi cũng phải nghẹn ngào mà lưu giữ ký ức ấy vào trong từng phân tử.Thật đau khổ làm sao , lời khuẩn cầu của Thiên Phi đã chạm đến trời xanh.

Ông trời thực sự đã cho người đi ngang qua và đón Ngọc Thúy, thế nhưng đứa trẻ kia vẫn mòn mỏi mòn chờ mẹ mà từ chối tất cả.

Có một người tới và kêu em đi cùng, em từ chối.

Một người khác lại tới kêu em đi cùng, em lại từ chối.


Em núp trong góc đá, chỉ mòn mỏi mong chờ bóng hình người mẹ thương yêu quay về đón mình, đâu biết rằng người mẹ đã không thể trở về được nữa.

Còn Thiên Phi , sau khi rơi xuống vực, linh hồn nàng vẫn ở đó, vẫn luôn ngước mắt lên chờ đợi một ngày có ai đó bế con gái nàng đi qua.

Đến lúc đó nàng mới có thể yên tâm, lúc đó nàng mới có thể nhẹ lòng.

Thiên phi chờ mãi, chờ mãi, chẳng thấy ai bế Ngọc Thúy đi qua cả.

Hàng ngày nàng vẫn cứ đứng đó , ngước lên nhìn.

Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa trôi qua, đã một năm dài đằng đẵng, tiếng hét gọi con của nàng vẫn cứ từ đáy vực vọng lên.

"Ngọc ...Thúy..." Tiếng hét đó không phải là tiếng hét của một oán linh đòi cống nạp ngọc phỉ thúy, mà đó là tiếng gào thét của một người mẹ mong ngóng con mình , của một người mẹ hi vọng con mình có thể có được cuộc sống hạnh phúc."Ngọc Thúy con ơi..." tiếng Thiên Phi tự dưới đấy vực gọi lên, mà Ngọc Thúy ở trên bờ cũng với xuống gọi.- " mẹ ơi...!con ở đây...!mẹ ơi, con ở đây nè..."Sự mong ngóng của cả hai linh hồn, sau bao ngày tháng cũng đã được đoàn tụ.

Một đứa con chờ mẹ, và của một người mẹ ngóng trông con.

Đây là sự mong ngóng của tình mẫu tử đã bị chia cắt suốt một thời gian dài.

Vạn Vân Phong nhìn vậy , lập tức hành động.

Không muốn chờ lâu , liền nhìn sang Ngọc Thúy mà dỗ dành.- "được rồi, tiểu cô nương đáng yêu này, để ca ca đưa muội xuống gặp mẹ nhé"Ngọc Thúy quay phắt sang nhìn Vân Phong, gật đầu lia lịa, nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh ngây thơ của mình.- " ca ca, làm ơn cho muội gặp mẹ với...!muội muốn gặp mẹ, muội rất muốn gặp mẹ.

Xin ca ca hãy giúp muội"Lời nói ngây thơ dễ thương của một đứa trẻ 3 tuổi đang cầu xin ân công giúp mình.

Vân Phong nở một nụ cười hiền dịu, với đôi mắt ấm áp tình thương mà gật đầu.

Hắn lập tức bước tới đáy vực , chuẩn bị bước xuống tiếp cận điểm đen kia.

Bóng dáng nam nhân tóc trắng ấy đang lụi cụi rời khỏi con đường, leo xuống dưới vực thẳm tiếp cận một linh hồn cao quý, giúp cho hai linh hồn thuần khiết được gặp lại nhau..