Bách Hợp Lại Thượng Đan Phi Hiệp

Chương 2




Thân ảnh màu lam xa xa theo sát nàng trước mười bước, Bách Hợp rất sợ sẽ đánh mất.

Gì? Không thấy đâu. Nàng lo lắng tìm kiếm. Làm sao chỉ chớp mắt người đã không thấy tăm hơi?

Tìm đến một con đường khác. Tìm được rồi, hoàn hảo, nàng lại tìm được chàng. Một tia bất an trong lòng lại hạ xuống.

Bỗng nhiên, thiếu niên phát hỏa, từ đầu tới cuối chàng đều biết nàng đi theo chàng. Chàng trở lại bước thẳng hướng đến chỗ nàng.

" Ngươi đến tột cùng không để ta yên?! Không để ta chạy ngươi mới cam tâm hay sao?" chàng rống đắc thanh âm đều khàn khàn.

Nàng điệu bộ đáng thương gục đầu xuống không nói.

" Đừng dùng vẻ mặt dạng đáng thương, khó trách sư phụ thường hay nói nữ tử cùng hạng tiểu nhân khó dưỡng, một chút cũng chẳng sai! Đừng cho là ta sẽ giải quyết chuyện của ngươi." chàng chỉ vào nàng kiều kiều mũi nhỏ nói.

Bách Hợp ủy khuất hỏi han: " Vì cái gì ngươi chán ghét ta? Ta làm chuyện gì chọc giận ngươi hay sao?"

" Không có, ngươi có thể đi! Ngươi có thể hay không đừng đi theo ta? Ta sẽ thực sự cảm kích ngươi." hôm nay là một ngày đáng chết, bằng không như thế nào lại tệ hại như vậy?

" Vì cái gì ta không thể đi theo ngươi? Ta có thể cùng ngươi lưu lạc giang hồ." nếu nàng không trêu chọc chàng tức giận, hai người kết bằng hữu đồng hành cũng không sai.

Thiếu niên cằm rớt xuống dưới: " Cùng với ngươi lưu lạc giang hồ? Ta điên rồi hay sao?"

" Vì cái gì không thể nào? Có ta đi cùng ngươi, dọc theo đường đi có bằng hữu cũng sẽ không nhàm chán, như vậy không tốt hay sao?" đổi lại là nàng, cao hứng còn không kịp.

" Ta không cần bằng hữu, ngươi muốn tìm bằng hữu thì đi tìm người khác, không cần đến tìm ta." chàng khinh bỉ dùng hai mắt khi dễ nàng. Đầu óc chàng lại không có bệnh, tìm nàng làm bằng hữu, còn không bằng tìm con chó nhỏ, so ra còn có điều đáng yêu hơn.

Chàng lần này quyết định không để ý tới nàng nữa, chờ nàng đi mệt tự nhiên sẽ không theo nữa.

Bách Hợp chưa từ bỏ ý định, cho rằng bản thân không lầm, không thấy được đáp án hợp lý tuyệt nhiên không buông tha.

Lần này nàng rõ ràng theo sát ở phía sau, chàng hướng phải nàng cũng hướng phải, chàng đi phía trái nàng cũng đi phía trái, thiếu niên tức giận đến nắm chặt hai nắm tay thành quả đấm, nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại.

" Ngươi là cái đuôi chuyển thế a! Nói ngươi đừng theo, ngươi còn liều mạng theo, có phiền hay không?"

" Không phiền." nàng cười ngọt ngào, nhẹ lay động trán.

Chàng một phen phát hỏa, rít gào lên với nàng: " Ngươi có bệnh phải hay không? Nam nữ thụ thụ bất thân đã nghe qua chưa? Ngươi là nữ nhân, ta là nam nhân, ngươi không sợ bị người khác cười hay sao?" chàng phát điên.

Nàng buồn bực hỏi han: " Ngươi có nghĩ muốn thân thiết với ta không?"

" Không nghĩ." Chàng buồn bực thốt ra.

" Vậy là tốt rồi, ngươi đã không nghĩ thân thiết với ta, ta có cái gì phải sợ? Về phần người khác nghĩ như thế nào ta lại quản không được." trong lòng nàng chỉ có một ý tưởng như vậy.

Gương mặt nghiêm nghị của thiếu niên đen lại, suýt nữa hộc máu bỏ mạng.

" Ngươi... " chàng bình thường có thể nói thiện cảm, nhưng cũng bị nàng làm cho nói không ra lời.

Bách Hợp cười giống như đóa bách hợp nhỏ thanh thuần: " Như vậy, ta có thể đi cùng với ngươi được không? Ta thề ta sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không để ngươi thấy phiền toái."

" Không!" chàng lớn tiếng bác bỏ, "Nha đầu ngốc, ta lặp lại lần nữa, ta sẽ không cho ngươi cùng đi theo ta, ngươi sớm làm đánh mất đi tính toán của ngươi. Nữ nhân các ngươi là trên đời này thứ quái quỷ nhất, rất ích kỷ, lòng tham, là động vật hay cố tình gây sự, Đan Phi ta đời này hận nhất chính là nữ nhân."

" Gì?" con ngươi nàng mở thành vòng tròn.

" Ngươi ngu ngốc a! Ngay cả nói đều nghe tất cả đều không hiểu? Đối với ta giả bộ ít đi, ta thật sự sẽ đánh người." chàng thở sâu, dùng thân cao áp bách nàng.

Nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, ngây người nửa ngày mới xác định chính mình không có nghe sai.

" Ngươi... Ngươi là Đan Phi?" nàng vui vẻ hỏi han.

" Đúng, ta gọi là... " câu nói kế tiếp vì kinh ngạc nên tự động biến mất, " ngươi... ngươi như thế nào biết?"

Bách Hợp bộ dạng vui vẻ kêu lên: " Nguyên lai ngươi chính là hiệp đạo Đan... ư..." miệng của nàng bị bịt kín.

Thiếu niên cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây. May mắn đây là ngã tư đường không có người, bằng không chàng sớm bị quan binh vây quanh.

Tay chàng vẫn bịt miệng nàng, thanh âm ác nói: " Ngươi dám lớn tiếng ồn ào trong lời nói, ta một chưởng đánh ngươi, nghe rõ rồi chứ?"

Nàng nặng nề mà điểm nhẹ một cái, chàng mới chậm rãi buông tay ra.

" Ta một mực tìm ngươi đó! Cuối cùng ta cũng tìm được rồi." chàng thủ một phóng, nàng nhanh đưa lòng của nàng vừa nói ra.

Thiếu niên mặt búp bê trước mắt, cũng chính là " hiệp đạo" Đan Phi bị truy nã, tức giận khẽ gọi: " Ngươi tìm ta làm cái gì? Cũng muốn phải được chia một phần hay sao? Thật sự đáng tiếc, ba trăm lượng bạc kia đều tặng hết. Ta chỉ biết nữ nhân thấy tiền sáng mắt, vì tiền, việc gì đều nguyện ý làm."

" Ta không cần tiền, ta nghĩ cùng với ngươi hành hiệp trượng nghĩa, trợ giúp người cùng bần." nàng ôm tràn ngập ý tưởng nói.

" Ngươi dùng cái gì hành hiệp trượng nghĩa? Dùng sắc đẹp hay sao? Một thân gầy nhom, tặng cho ta ta cũng không cần, ngươi vẫn là nhanh tìm một người gả cho mau đi." chàng phất tay cứ như đang đuổi ruồi bọ.

Chàng lại muốn bỏ đi! Bách Hợp lại vội vã đuổi theo.

Khinh công của chàng nàng hiển nhiên là đuổi theo không kịp, chính là chỉ mới đó, đã không thấy bóng dáng của Đan Phi đâu.

Bách Hợp liều mạng tìm. Có thể đã chạy đến đường phố náo nhiệt như vừa rồi hay không đây? Nàng không suy nghĩ nhiều chạy tới mong gặp chàng ở ngã tư đường. Làm sao bây giờ? Chàng thật sự rời khỏi.

Lòng nàng hoảng hốt, bất chấp mọi việc, liền hai tay làm loa, hô lớn: " Đan Phi, Đan Phi, ngươi ở nơi nào? Đan Phi... "

Mấy lời của nàng ngay lập tức tạo ra phản ứng dây chuyền.

" Đan Phi ở nơi nào? Đan Phi ở nơi nào?"

" Đan Phi xuất hiện, nhanh đi báo quan."

" n nhân ở nơi nào? Ta muốn đích thân hướng hắn nói lời cảm tạ."

" Đan Phi đâu? Có ai thấy được không?"

" Nhanh đi thông báo cho Liễu lão gia tới bắt người."

Cả khu phố nhất thời tê liệt, tất cả mọi người đều tìm Đan Phi, loạn thành một đoàn người.

Bách Hợp che miệng vọt đến một góc. Không xong, sao nàng lại quên rất nhiều người muốn bắt Đan Phi, việc này nên làm sao bây giờ?

Vạn nhất Đan Phi còn ở nơi này, bị người quan phủ bắt đi, chẳng phải là lỗi sai của nàng hay sao? Không được, nàng nhất định phải chạy nhanh tìm được chàng.

" Đan Phi! Đan Phi, ngươi ở nơi nào? Trốn nhanh lên đi, ngươi ngàn vạn lần đừng đi ra nha!"

Tránh ở một chỗ kín đáo, Đan Phi tức giận đến nghiến răng. Cầu trời giết chết nha đầu ngốc đó cho rồi, cô ta ước gì mọi người khắp thiên hạ biết chàng hay sao mà còn gọi! Cô ta phải hại chết chàng mới cam tâm hay sao?

" Đan Phi, ngươi có bỏ chạy không? Người ta muốn tới bắt ngươi." đều là nàng làm hại, là cái sai của nàng.

Bách Hợp hàm chứa nước mắt, trong lòng sốt ruột, nước mắt nơi hốc mắt rơi càng lúc càng nhiều.

" Đan Phi, Đan... ai nha!" nàng bị người kéo vào trong ngõ nhỏ, mới phải thét chói tai, lại bị người đó che miệng lại.

" Câm miệng, ngươi lên tiếng nữa, ta nói trước sẽ hôn ngươi." chàng cắn răng cửa, nói ra thanh âm. (ca ca cứ hôn đi ạ ^ ^)

Nàng tập trung nhìn, là chàng, không khỏi cực vui mừng mà khóc, cao hứng bổ nhào vào người chàng.

" Ngươi không bị bắt, thật tốt quá, ta hảo lo lắng ngươi! Oa..." đột nhiên, nàng khắc chế không được mà khóc lớn.

Đan Phi giống bị nước ấm tạt, dường như đẩy nàng ra, gương mặt ngăm đen ửng đỏ: " Ngươi làm gì? Đừng có thừa cơ ôm loạn, muốn ôm thì đi mà ôm phu quân của ngươi."

" Ta không có phu quân." nàng nghẹn ngào hấp khí.

" Ta quản ngươi nhiều như vậy, tóm lại không chính xác đừng tùy tiện bám ta! Ý định của ngươi chính là muốn hại chết ta phải không? Ta với ngươi có thù oán phải hay không?" chàng không khách khí chất vấn nàng.

Nàng lắc đầu mạnh, trong con ngươi đen lóe lệ quang.

" Nếu không có, ngươi ở trên đường lớn tiếng nói ra tên ta có dụng ý ra sao? Ta đã biết, ngươi là muốn trả thù ta đúng hay không? Bởi vì ta không cho ngươi theo cùng, ngươi liền lấy oán trả ơn. Ta liền hiểu được lòng phụ nữ của các ngươi rất nhỏ hẹp, không thể đối với các ngươi thất tốt, những điều sư phụ nói một chút cũng chẳng sai."

Hôm nay rốt cục đã xác minh được lời nói của sư phụ, trên đời này người nào đều có thể giúp, chính là nữ nhân không được giúp, bằng không nhất định cả đời sẽ tệ hại.

" Không phải như thế, ta chỉ là rất lo lắng, thực xin lỗi, mong ngươi tha thứ cho ta, ta lần sau sẽ không thế nữa."

" Còn có lần sau? Ngươi sớm làm mất đi sự tốt đẹp đang yên lành của ta, nếu không ta sớm muộn gì sẽ bị ngươi hại chết." chàng ngắm tình huống bên ngoài, dường như đã bình ổn phần nào, " Đừng có mà đi theo nữa, nha đầu ngốc."

Đỉnh đầu chàng có chất khí mạo hiểm, không hề để ý tới nàng, thẳng rời đi.

Nửa tháng trước tới nơi của Liễu Đại Nguyên "thó" ba trăm lượng bạc, thuận đường giúp hắn làm việc thiện, tên quỷ hẹp hòi kia cư nhiên ghi hận đến bây giờ. Cũng không ngẫm lại hắn kiếm nhiều tiền như vậy, lòng dạ hiểm độc, sau khi chết chắc xuống mười tám tầng địa ngục. Chàng là giúp hắn làm việc tốt, hắn còn không cảm kích, lại còn thỉnh mấy tên bại hoại trên giang hồ muốn giết chàng, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Sớm biết thế thì liền trộm của hắn một ngàn hai, hắn tức chết mới xứng đáng.

Chàng là tính chuẩn chắc chắn không ai nhìn thấy qua bộ mặt thật của Đan Phi "hiệp đạo", mới dám nghênh ngang ở trên đường, nhưng mà lão thiên gia cố ý cùng chàng đối nghịch, khiến cho chàng gặp gỡ một nha đầu ngốc, mặt dày mày dạn bám theo chàng. Chàng cũng không phải bảo mẫu, bảo chàng chiếu cố một nha đầu, chàng cũng không phải chán sống.

Từ khi bắt đầu được sư phụ thu về làm đồ đệ, sư phụ luôn báo cho chàng một sự kiện, chính là về sau khi hành tẩu giang hồ, ngàn vạn lần đừng bị nữ nhân lừa, nữ nhân trên đời là người không đáng tin, mặc kệ các nàng dùng thủ đoạn gì, tuyệt đối không cần tin tưởng họ, bằng không sẽ thiệt thòi lớn.

Mười lăm năm qua, chàng "mưa dầm thấm đất", liền đã nhận định bỏ qua mẫu thân đã qua đời, không có một nữ nhân nào trong lời nói có thể tin tưởng. Các nàng so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, không cẩn thận một cái sẽ trúng phải mưu kế của các nàng.

Đan Phi không ngừng mà nói với chính mình, ngàn vạn lần không cần tín nhiệm nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp. Thiếu chút nữa đã quên hai chữ: " xinh đẹp".

Hừ! Chàng nghĩ đến đích diện mạo của nha đầu ngốc kia, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của sư phụ. Chàng không thể bị lừa, tuyệt đối không thể bị nữ nhân lừa, bằng không sẽ khiến sư phụ... thất vọng ra sao?

*********

Đan Phi quay đầu đi, dùng khóe mắt dư quang ngắm theo hướng của bóng dáng đi phía sau.

Đáng giận, hoàn toàn không có để yên đó! Bất quá, nàng thật là có việc ngốc nghếch, đi hai canh giờ rồi, đều nhanh chân đi khắp cả thị trấn nhỏ, nàng không thấy phiền, chàng cũng chết đói.

Thái dương mau xuống núi, rặng mây đỏ nơi chân trời giống nhiễm thượng đỏ ửng, mĩ lệ mà say lòng người.

Mặc kệ, đầy bụng trước đã rồi nói sau.

Đan Phi chọn một khách điếm đi vào, tiểu nhị lớn tiếng tiếp đón.

" Khách quan, vào trong ngồi, vào trong ngồi... ân, cô nương, vào trong ngồi a!" tiểu nhị thấy nàng đi theo sau thiếu niên, nghĩ thầm rằng cả hai đi cùng nhau mới đúng.

Bách Hợp rình xem sắc mặt của Đan Phi, thật cẩn thận di chuyển về phía trước, vượt qua cánh cửa.

" Tiểu nhị, cho ta đồ ăn đơn giản, một hồ trà." chàng tìm vị trí trống đặt mông ngồi xuống, nhìn không chớp mắt gọi đồ ăn, xem khối kẹo cao su dính hình người kia như ẩn, lờ đi.

" Vâng, lập tức đến. Cô nương, sao ngươi lại đứng thế? Mau ngồi xuống a!" tiểu nhị muốn làm rõ tình huống không rõ ràng lắm này mà nói, vội chỉ vào ghế dựa đối diện Đan Phi ý bảo nàng ngồi.

" Không... không cần, ta đứng là tốt rồi." nàng sớm nhìn ra sắc mặt không thích của Đan Phi, không dám được một tấc lại muốn tiến một thước hướng trước mặt chàng ngồi xuống. Đã cầu đến chàng, vẫn là chớ chọc chàng sinh khí sẽ tốt hơn.

Đan Phi mặt lãnh nghiêm nói: " Tiểu nhị, ánh mắt ấy của ngươi là nói nàng đi theo ta? Chẳng lẽ chỉ cần cùng nhau đến điếm này của ngươi là cùng một cặp hay sao?"

Tiểu nhị mắt choáng váng, nói lúng ta lúng túng: " Không... không phải, khách quan, các ngươi thật sự không phải một cặp hay sao? Ta còn nghĩ đến..." xem bọn họ là một cặp vợ chồng son rất xứng đôi, không chỉ tuổi, ngoại hình cũng thật xứng đôi.

" Tiểu nhị, ta phải đợi bao lâu thức ăn mới được mang lên đây? Hay là muốn ta đến nơi khác ăn?" cơn tức của chàng đã muốn nghẹn thật lâu, đã đạt nhanh đến cực hạn.

" Ta lập tức đi xuống phân phó, ngươi chờ một chút." tiểu nhị mang theo mồ hôi lạnh mà rời khỏi.

Bách Hợp khắc chế động tác của chân. Chân của nàng hảo mỏi! Đi đường lâu như vậy, hai cái đùi đều muốn nhanh chặt đứt đi.

Chính là nàng sợ vừa động, Đan Phi lại có ý nói nàng. Rốt cuộc phải nhẫn nại, rất nhanh thôi chàng sẽ biết nàng là thành tâm thành ý, không có ý đồ khác, chính là đơn thuần nghĩ muốn cùng chàng kết giao bằng hữu, sau đó cùng nhau bước chân vào giang hồ mà thôi.

Bản thân nàng âm thầm cố gắng, đối với chính mình tin tưởng. Đan Phi là người tốt, chàng chính là lo lắng nàng sẽ liên lụy chàng, gây trở ngại công việc cứu người tế thế của chàng. Chỉ cần nàng kiên trì, cuối cùng chung quy chàng sẽ tin tưởng của nàng.

Chỉ trong chốc lát, đồ ăn được đưa lên đến đây. Tiểu nhị liếc mắt Bách Hợp một cái đồng tình. Tuy rằng không hiểu được tình hình thật sự, nhưng làm cho Tiểu cô nương nũng nịu đứng chịu phạt, tuyệt đối là nam nhân đáng sỉ nhục. Tiểu huynh đệ này tuổi còn trẻ, liền hiểu được ngược đãi tiểu nương tử của mình, hắn phỉ nhổ chàng.

Bỏ qua việc hai người là phu thê, tiểu cô nương kia như thế nào lại nén giận không một câu oán hận? Nhất định là do tuổi trẻ, không hiểu được phu quân của nàng là một người khắt khe. Đến ngay cả cơm cũng không cho nàng cùng ăn, rất cực kỳ tàn ác. (hiểu lầm trầm trọng rồi ="=)

" Khách quan, đồ ăn đều đưa tới." hắn chờ chàng mở miệng kêu tiểu cô nương cùng nhau ăn, kết quả Đan Phi chẳng buồn đứng lên, ngay cả gọi cũng chưa gọi nàng chỉ liếc mắt một cái.

" Tiểu cô nương, có muốn đến chiếc bàn kia ngồi không? Ta tặng cho cô nương một suất ăn?"

Con ngươi Bách Hợp nhìn chằm chằm Đan Phi, chàng nuốt đồ ăn vào, nàng cũng làm theo động tác nuốt đồ ăn.

Nàng liếm liếm thần, thật vất vả mới đưa tầm mắt quay lại trên người của tiểu nhị.

" Nơi này ngươi có bán bánh mỳ hay không? Có thể bọc hai cái cho ta không?" nàng giơ hai cái ngón tay nói.

Đây là phu quân kiểu gì? Chỉ để thê tử gặm đỡ cái bánh mì.

Tiểu nhị trở lại khuôn mặt tươi cười: " Có, ngươi chờ một chút, ta lập tức đi lấy giúp ngươi." hắn không có làm nhiều, ngầm đi chuẩn bị.

Đan Phi cứ việc không chú ý nàng, bên tai vẫn là đem lời của nàng không nghe lọt được.

Chàng dùng lực bới cơm. Nàng đói chết không liên quan tới chàng, nàng không có tiền chỉ có thể ăn bánh mỳ cũng không phải chuyện của chàng, hừ! Nàng nghĩ đến bên ngoài tốt như vậy hay sao?

Một cái nha đầu học người ta vào giang hồ? Giang hồ là nói vào có thể vào a!

Thật sự là cái ý nghĩ kỳ lạ của nha đầu ngốc!

" Đến đây, đến đây, tiểu cô nương, hai cái bánh này mới vừa chưng, ngươi mau thừa dịp còn nóng ăn đi! Đừng bị đói." tiểu nhị đáng thương nàng nhìn sai người rồi, với tư sắc của nàng, còn sợ không có gặp người trong sạch? Cố tình tuyển thượng Xú tiểu tử này, Nguyệt lão cũng hay nói giỡn quá đi.

Bách Hợp tiếp nhận bánh mỳ nóng hầm hập: " Cám ơn ngươi, bánh mỳ này bao nhiêu tiền?"

" Không cần, chẳng qua là bánh mỳ mà thôi, không đáng giá tiền gì, ngươi cầm ăn đi!" dù sao cũng là làm được người tốt, ít nhất chứng minh tâm địa của hắn tốt hơn hẳn so với tiểu tử kia.

" Sao lại không biết xấu hổ thế kia, tiểu nhị ca, đây là việc buôn bán... "

" Không liên quan, hai cái bánh mà thôi, trưởng quầy cũng sẽ hiểu được. Mau ăn, ta đi tiếp đón khách nhân."

Lại là một người tốt!

Về sau nàng trở về nhất định phải nói cho đại tỷ cùng Nhị tỷ, kỳ thật trên giang hồ vẫn là có rất nhiều người tốt, giống lão gia gia, còn có Đan Phi, cùng vị tiểu nhị ca này, tất cả đều là người tốt.

Nàng đang cầm bánh mỳ, lúm đồng tiền xinh đẹp thật lâu không mất.

Đan Phi hướng nàng trừng mắt. Tươi cười ngu xuẩn, không có việc gì đối với người khác cười loạn, mê trai a! (là ý gì ca ca ="=) Thực chướng mắt! Nàng ăn bên cạnh chàng, làm cho cả người chàng không thoải mái.

" Ngươi không cần đứng ở bên cạnh ta, hại ta ăn không ngon." chàng thô thanh oán giận.

Gì? Chàng không phải mới vừa ăn rất ngon miệng hay sao? Sao còn nói ăn không ngon?

" Vậy ta phải đứng ở chỗ nào?" nàng sợ chàng thừa dịp nàng khi không chú ý bỏ chạy, cho nên phải canh giữ bên người chàng.

" Ngươi có thể có điểm chủ kiến hay không? Phải trạm sẽ không tới đi cửa trạm? Nữ nhân chính là nữ nhân, không giống nam nhân rõ ràng như vậy, chuyện gì đều chỉ biết phiền toái người ta, nữ nhân chính là trói buộc... gì? Người đâu rồi? Tốt nhất là đi cho rồi, ta đỡ phải lãng phí võ mồm đuổi người."

Tạp niệm trong đầu chàng một đống lộn xộn, vừa nhấc đầu mới phát hiện người không thấy. Mạc danh kỳ diệu thôi, phải đi cũng không nói một tiếng, hại chàng một mình lầm bầm lầu bầu.

Rất nhanh, chàng giải quyết bữa tối, sờ sờ cái bụng đã trướng, khẩu khí hô nhỏ.

Nên tìm nơi đặt chân đêm nay. Chàng thanh toán sổ sách, bước ra khỏi cửa lớn khách điếm.

Bỗng nhiên, chàng thoáng nhìn một cái một thân ảnh có điểm rất quen thuộc, giống như gặp qua ở đâu. Chàng lơ đãng cúi đầu, vừa thấy thiếu chút nữa đã té xỉu.

" Ngươi không phải đi rồi hay sao? Ngồi xổm nơi này làm cái gì?" đôi lông mi của chàng chọn lão Cao mà giương. Nha đầu ngốc này lại đang làm xiếc gì đây?

Rất giống một con chó nhỏ bị vứt bỏ, Bách Hợp ôm bánh mỳ, ngồi xổm cửa ăn, một đôi con ngươi vô tội mở thật lớn.

" Ngươi không phải bảo ta tới cửa đứng hay sao? Chính là chân của ta thật sự tốt, cho nên ngồi chồm hổm một chút, ngươi ăn no phải đi có phải hay không?" nàng đem bánh mỳ cẩn thận bọc lại, bỏ vào bọc nhỏ bên trong, nhảy dựng lên chạy đến trước mặt chàng.

" Ta là phải đi, chính là không tính toán ngay mang cả ngươi đi cùng. Nha đầu ngốc, ta cảnh cáo ngươi, không cần lại quấn quít lấy ta, mau cút về nhà đi thôi!" Chàng đã muốn ngoại lệ làm cho nàng theo một chút thời gian, lại để cho nàng theo cùng, chẳng phải muốn tới ngày mai? Điều kia trăm triệu lần không được.

" Ta không gọi nha đầu ngốc, ta gọi là Bách Hợp." nàng nổi danh tự có thể kêu, hơn nữa nàng cũng không ngốc.

Đan Phi bĩu môi: " Nữ nhân chính là nữ nhân, liền thích dùng tên của hoa làm tên mình, Bách Hợp, đủ điều khó nghe." chàng khủng hoảng phê bình. (ca ca có cần xúc động thế không ="=)

" Không cho ngươi ngươi phê bình tên của ta, đó là phụ thân ta giúp ta đặt." nàng mở miệng, có chút động khí.

Trong cảm nhận của nàng, ai cũng kém hơn phụ mẫu đã qua đời. Nàng có thể chịu được việc gì, duy độc không được để người ta đối với bọn họ không tôn trọng.

Chàng kinh ngạc nàng cũng có lúc tức giận: " Được, như vậy hãy mau trở về tìm phụ thân ngươi, làm cục cưng ngoan của phụ thân ngươi a!" bản năng chàng trả lời lại một cách mỉa mai. Ở trước mặt chàng nhắc tới chữ phụ thân này tương đương phạm vào tối kỵ của chàng.

Bách Hợp ngẩn người, thùy hạ mí mắt: " Phụ thân đã sớm đã chết, ta hảo tưởng niệm y, hảo nghĩ muốn hảo nghĩ muốn! Nếu có thể lại làm cho ta thấy y một lần nữa, ta nhất định ôm lấy phụ thân không bao giờ... nữa thả y đi."

Nói đến đó, nàng đã xuất hiện tiếng khóc, đầu nàng cúi xuống càng thấp, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Đan Phi nhìn cổ họng có chút tắc nghẹn, chàng khụ khụ lấy lại tinh thần. Sao lại thế này, chàng lấy điều gì để kính trọng, thương tâm?

Nàng còn nhớ rõ bộ dáng của phụ thân như thế nào, không giống như chàng dáng vẻ ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, nên khóc chính là chàng mới đúng.

" Ngươi khóc cái gì mà khóc? Nữ nhân chính là yêu khóc, ta phải đi, gặp lại sau." chàng đi vài bước thật nhanh, không ngừng một lần nói cho chính mình, không cần quay đầu lại, không cần lo cho nàng, nàng là nữ nhân, là thứ chàng ghét nhất, sư phụ ngàn lần chỉ dạy, vạn lần chỉ dạy đó là dạng người không thể tới gần, tuyệt đối không cần để ý nàng.

Nàng bất quá là muốn được sự đồng tình của chàng, mới cố ý nói những lời này, đó, kia, đừng bị lừa.

Lắng nghe tiếng bước chân phía sau, nàng chưa cùng đi lên.

Thật là! Đan Phi nguyền rủa một câu. Hôm nào phải tới miếu đi cúi chào, xem có thể xóa bỏ âm khí hay không.

Chàng không biết là cố ý hay là vô tình mà thả chậm cước bộ, trong lòng lão Đại cứ việc không muốn, nhưng hai chân đã có ý thức chính mình, tựa hồ đang đợi nàng theo kịp.

Đáng giận! Chàng cũng là vật của nàng hay sao?

Tiếp theo chàng nghe thấy phía sau một trận tiếng vang nhỏ bước đến chậm. Nàng theo kịp. Không có chuyện gì nữa, chàng nhẹ nhàng thở ra.

********

Thật sự là không hay ho!

Ngàn nguyền rủa, vạn nguyền rủa cũng thay đổi không được sự thật, chàng thật sự bị này nha đầu giữ chặt.

Đan Phi liếc người phía sau một cái. Nàng đang ôm bọc nhỏ, nhu thuận theo đuôi ở phía sau, người khác không rõ ràng lắm còn tưởng rằng nàng là cô vợ nhỏ của chàng. Tựa như tên tiểu nhị vừa rồi, không ngừng một lần trừng chàng, giống như chàng làm chuyện gì tội lớn ngập trời, thực là...

Không được, nhất định phải thoát khỏi nàng. Đằng trước đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt phi phàm, đúng là một phố hoa.(1)

" Hồng Y Lâu", liền chọn một gian này đi!

" Công tử, có biết đến cô nương nào không a?" Tú bà chào đón nịnh nọt hỏi han.

" Không có, giúp ta giới thiệu một vị đi!" chàng ngang phía trước tiến, chân nâng lên đang muốn vượt qua cánh cửa.

" Tiểu cô nương, cô nương không thể vào!" mặt sau có người kêu lên.

Đan Phi không cần quay đầu lại cũng biết đang nói ai. Nàng sẽ không ngay cả nơi này cũng muốn cùng đi!

Quả nhiên, Bách Hợp không rõ đây là nơi thế nào, dù sao chàng cũng đến ra sao, nàng liền theo tới làm sao cho chuẩn như vậy.

Nàng bị cửa mấy kỹ nữ vây chúc mỗi người thấy nàng bộ dạng xinh đẹp động lòng người, tiếp qua hai năm chuẩn là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhìn không khỏi đỏ mắt.

" Thực xin lỗi, xin cho ta qua." Bách Hợp có lễ nói.

Chàng nghĩ muốn đá người: " Nha đầu ngốc, ngươi có biết đây là nơi ra sao hay không? Nữ nhân không được vào." ngay cả việc thế này cũng không hiểu, còn muốn lưu lạc giang hồ.

Nàng mở to con ngươi tròn hoang mang, tay nhỏ bé chỉa chỉa hướng đám kỹ nữ kia: " Vì cái gì các nàng có thể đi vào, mà ta lại không thể?"

Đan Phi xanh mặt quát: " Bởi vì các nàng là cô nương nơi này, đã hiểu hay không? Ngươi có nghe qua các cô nương ở kỹ viện chuyên môn bồi nam nhân tìm hoan mua vui?"

Bách Hợp nghe hiểu. Từ trước phụ thân thường nói chút chuyện xưa cho các tỷ tỷ nghe, sau lại các tỷ tỷ nói cho nàng nghe, trong đó còn có nhắc tới chuyện xưa một vài cô nương bị bắt bán nhập nghề nghiệp thanh lâu, nguyên lai chính là nơi thế này.

Nàng nhìn các cô nương ý đồng tình: " Hảo đáng thương! Các nàng nhất định không phải cam tâm tình nguyện làm việc ở trong này, ngươi giúp các nàng được không?" nàng giật nhẹ tay áo chàng, cầu xin chàng.

" Ngươi điên rồi, ta vì cái gì phải giúp bọn họ chứ?" đối tượng chàng cũng không giúp chính là kỹ nữ, " Ta muốn vào, ngươi phải liền tiếp tục đợi chờ, ta không đếm xỉa tới ngươi."

Dứt lời, chàng tiến vào trong kỹ viện. Tú bà đưa tới một vị cô nương đến hầu hạ chàng.

" Công tử, ta gọi là Thiến Thiến, thỉnh nhiều chỉ giáo." nàng vừa nói vừa hướng trên người chàng mà thiếp đi.

" Ngươi bị chứng sụn xương a! Không cần thiếp tại đây." chàng dùng khuỷu tay đẩy nàng ra. Nếu không nghĩ muốn vứt bỏ kẹo cao su dính chặt kia, chàng nhất định sẽ không đến cái nơi quái quỷ này.

" Công tử, ngươi thật thú vị." Thiến Thiến che miệng cười duyên. Khách nhân thượng nơi này, đều là giống quỷ đói chết dường như đầu thai, lần đầu nhìn thấy khách nhân như vậy, tám phần là trai "tơ" (2), mới e lệ như vậy.

Tú bà lại đây hỏi: " Công tử, tiểu cô nương kia làm sao bây giờ?"

" Nàng không liên quan gì tới ta." chàng ngạnh khởi tâm nói.

Đan Phi bị kỹ nữ gọi là Thiến Thiến dẫn dắt lên lầu. Bách Hợp bị ngăn ở cửa chỉ có trơ mắt nhìn chàng tránh ra. Nàng có chút chói mắt, trừng mắt cái đầu thượng trên tay của chàng, lại không biết vì cái gì không thích.

" Tiểu cô nương, chúng ta còn có việc buôn bán, ngươi vẫn là đi thôi!" Tú bà coi như hảo tâm khuyên nàng.

" Ta có thể ở tại chỗ này chờ hắn hay không? Ta sẽ không e ngại các ngươi." nàng một bộ không vừa liên dường như cầu xin.

" Ai! không phải ta không muốn, tiểu cô nương, sợ là sợ vạn nhất làm cho người ta nghĩ đến ngươi là cô nương ‘ Hồng Y Lâu ’ như chúng ta liền nguy rồi, ngươi vẫn là đi nhanh đi!"

Tú bà băn khoăn chu toàn. Dựa vào dung mạo của tiểu cô nương này, sợ là" Hồng Y Lâu" không một vị cô nương nào so được với nàng, nếu làm cho nàng ở tại chỗ này, không phải thua tỷ kém muội, đưa tay hạ toàn bộ kỹ nữ so với nàng đi xuống? Sinh ý kia còn làm được đi xuống hay sao?

Chỉ có mau mau đem nàng đuổi đi mới là thượng sách: " Tiểu cô nương, đi nhanh đi!" ả phụ giúp nàng bước khỏi cửa.

Bách Hợp há mồm muốn nói, nhưng người ta cũng không cho nàng cơ hội. Ngay khi nàng xoay người hết sức bước ra cửa, thình lình bị vừa khách nhân mới đến cửa đụng phải.

Tú bà thấy thân phận người vừa tới, thay đổi trước trưng khuôn mặt tươi cười đón nhận.

" Liễu đại gia, thật sự là khách hiếm thấy, vài ngày không thấy ngài, thật sự là chờ ngài muốn chết."

Người nọ ước chừng hơn năm mươi tuổi, một đôi mắt màu dục huân tâm(3) một chút liền chăm chú vào trên mặt Bách Hợp, rốt cuộc dịch chuyển không ra.

" Cô nương cười rất đẹp! Tú bà, cô nương này mới có phải hay không? Trước kia cũng chưa gặp qua, chân tướng chính là một đóa hoa bách hợp tươi mát." một con lộc sơn chi trảo (4) đã thân hướng nàng, nghĩ muốn kiểm tra thân thủ, cảm giác một chút.

Nét mặt của Hoa Bách Hợp biến đổi, eo nhỏ nhắn ngăn, hiện lên cái đầu bẩn của hắn.

Tú bà chạy nhanh giữ chặt hắn: " Liễu đại gia, nàng không phải cô nương ở nơ này như chúng ta, chính là... chính là tới hỏi đường thôi, ta giới thiệu cho ngài các cô nương khác, ngài sẽ vừa lòng."

Liễu Đại Nguyên kia căn bản nghe không vào. Thiên hạ tái mĩ cũng so ra kém tiểu cô nương mới mẻ trước mắt này.

Hắn che ở trước mặt Bách Hợp, trơ mặt ra nói: " Tiểu cô nương, ngươi họ gì gọi là gì? Cùng đại gia ta trở về, sẽ cho ngươi ăn sung mặc sướng cả đời. Đến, mau tới đây."

" Ngươi muốn làm cái gì?!" nàng cong cong mày liễu, không hờn giận trừng mắt hắn. Nguyên lai người xấu chính là bộ dạng phó đức hạnh như thế này.

" Làm cái gì? Theo ta trở về sẽ biết." hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, trương cánh tay như sẽ giữ được nàng.

Bách Hợp nhẹ nhàng tránh thoát, chỉ bằng hắn mà muốn bắt giữ nàng e không dễ dàng.

" Liễu đại gia, chúng ta còn có cô nường mới so với nàng đẹp hơn mấy trăm lần, ta kêu các nàng đi ra để cho ngài nhìn một cái." Tú bà vừa thấy không ổn, gấp đến độ giống con kiến trong chảo nóng.

" Tránh ra, bổn đại gia cũng chỉ định nàng." Hắn đẩy Tú bà ra. Không chiếm được gì đó liền cũng dự đoán được.

Hắn cũng không tin không làm gì được một tiểu cô nương. Hắn hét lớn: " Còn không biết xéo, tiến vào giúp ta bắt lấy nha đầu kia, nuôi những người như các ngươi dùng làm cái gì hả?"

Ba vị gia đinh chờ ở ngoài cửa vội vàng tiến vào, vây quanh Bách Hợp cô đơn thế nhược (5).

Tú bà vỗ tay cầu nguyện. Lão thiên gia phù hộ, cũng, nhưng đừng gặp chuyện không may. Hôm nay ả chiêu an cầu an, tại sao lại chạy tới một đại sát tinh (6)?

Bách Hợp đánh giá đám người trước mặt. Khinh công của chính mình trong ba tỷ muội là tốt nhất, chính là luận võ công, bình thường nàng rất ham chơi rất sợ luyện tập, chỉ học đến chút da lông (7), tự bảo vệ mình là không thành vấn đề, chỉ sợ đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng vẫn là chính mình bị hại.

Lo lắng của phụ thân quả nhiên trở thành sự thật. Nàng từ trước đến nay đối với dung mạo bản thân không có cảm giác gì, thường nhìn cũng quen rồi, cũng không cho rằng đẹp bao nhiêu, chính là đêm nay nàng mới cảm nhận được những lời "mỹ mạo sẽ thay bản thân mang đến nguy hiểm".

" Ta không phải cô nương nơi này, để cho ta đi." nàng lặng lẽ vọng liếc mắt trên lầu một cái, kỳ vọng Đan Phi có thể xuống dưới giúp nàng.

" Cho ngươi đi? Hắc hắc, có đạo lý nào nói miếng thịt béo đến miệng nên buông tay? Ngoan ngoãn theo sát ta đi, ta sẽ hảo hảo đối xử tử tế với ngươi. Bắt lấy nàng!" Liễu Đại Nguyên ra lệnh một tiếng, ba gã gia đinh cùng một lúc mà lên.

" A!!!!!!!!!!"

Vài tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo giây, ba gã gia đinh kia toàn bộ ngã chổng vó.

Chỉ thấy Đan Phi sử dụng song chưởng hung bạo, phẫn nộ liếc mắt bọn họ một cái, sau đó đem tầm mắt dừng ở trên người Liễu Đại Nguyên.

" Uy! Ngươi xấu hổ hay không xấu hổ? Còn muốn trâu già gặm cỏ non, răng nanh ngươi còn cắn được hay sao?" chàng không lưu tình mà phê bình.

Bách Hợp điềm đạm đáng yêu tránh ở sau lưng chàng, tay nhỏ bé lôi kéo vạt áo chàng, ai nhìn cũng đoán được ra quan hệ của hai người ra sao.

Chàng vẫn là đi ra cứu nàng, chỉ có chàng đối nàng tốt nhất.

" Ngươi là ai, dám quản nhàn sự của bổn đại gia ta?" Liễu Đại nguyên vừa thấy chỉ là một tên tiểu tử, càng phát hỏa. Người khác hai ba lượt liền ngã sấp xuống nhà của hắn, mặt của hắn toàn bộ quét rác.

Đan Phi hừ cả giận: " Ta là vô danh tiểu tốt, còn ngươi? Ngươi lại là cái gì vậy?"

" Xú tiểu tử, tại đây trấn trên ai không nhận thức Liễu Đại Nguyên ta đây, ngươi dám đối nghịch với ta?" hắn vênh váo tự đắc nói.

" Liễu Đại Nguyên? Nguyên lai ngươi chính là Liễu Đại Nguyên." Thời điểm lần trước chàng thăm nhà hắn, nghe nói hắn vừa vặn xuất ngoại thu sổ sách, không nhìn thấy bộ mặt đích thực của hắn, hiện giờ lại ở trong này gặp lại, thật đúng là hữu duyên, "Nửa tháng trước trong nhà bị trộm ba trăm hai, tên thương nhân lòng dạ hiểm độc chính là ngươi nha! Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!"

Nhìn chàng kinh ngạc một chút, trên mặt Liễu Đại Nguyên một trận xanh một trận đỏ: " Xú tiểu tử, ngươi muốn chết a! Các ngươi tất cả đều là thùng cơm, còn không mau bắt lấy hắn đi!"

" Vâng, lão gia." bọn gia đinh đem toàn bộ lực yếu ớt mà xông lên.

Một đám xuẩn đản! Đan Phi cười lạnh suy nghĩ nói.

Chàng ngay cả khí lực cũng không phải dùng nhiều lắm, chân một cái, thủ một cái, ba người kia lại giống như lần đầu tiên ngã đến mặt mũi bầm dập, không đứng dậy nổi.

" Về sau phải nhớ kĩ, trước tiên đem ánh mắt tẩy vu tịnh (8), không cần thấy nữ nhân liền loạn trảo." Chàng thối khẩu nước miếng, cực độ khó chịu, nhưng cũng không đi suy tư nguyên nhân, " Nha đầu ngốc, còn không đi! Nữ nhân chính là rất phiền toái."

Bách Hợp ngắm Liễu Đại Nguyên tức giận đến cả người run lên, nghịch ngợm phun thè lưỡi ra. Có Đan Phi cho nàng chỗ dựa, nàng còn không sợ gì nữa.

Liễu Đại Nguyên giống như ăn phải thuốc nổ, giận dữ hét: " Còn không truy bắt cho ta! Không đuổi bắt được người sẽ không được trở về cho ta."

Bọn gia đinh cho nhau đến đỡ đuổi theo ra cửa, lại sớm mất đi tung tích của hai người.

******

Chú thích:

(1) phố hoa: giống như là phố có nhiều người đẹp

(2) bản gốc là khai nam nghĩa là nam nhân còn nhỏ, ta đổi lại tí ^ ^

(3 màu dục huân tâm: ánh mắt cũng có hàm ý ham muốn sắc dục như lòng

(4 lộc sơn chi trảo: móng vuốt của con lộc sơn

(5) cô đơn thế nhược: chỉ có một mình yếu đuối trơ trọi

(6) sát tinh: chòm sao mang theo rủi ro

(7) da lông: chỉ học cho có, phiến diện

(8) tẩy vu tịnh: tẩy cho sạch, ý chỉ bỏ toà