Bách Khoa Yêu Thương

Chương 2: Ta sẽ quỳ xin hắn tha thứ cho ta




-“Anh đẹp trai đi qua chúng mình rồi các bà ạ…”

Anh đẹp trai, hoá ra là anh ấy qua chỗ chị xinh gái, đứng ở ngay đằng sau “chúng mình”.

Ánh ỉu xìu, tiếc hùi hụi luôn.

Duyên chép miệng, ôm vai bá cổ Nhạn dung dăng dung dẻ dạo chơi trong trường. Cứ cho là thiên vị cũng được, nhưng Duyên thích Nhạn nhất, hiền hiền dễ thương, có nụ cười chúm chím trông ngộ ngộ.

-“Thư viện Tạ Quang Bửu kia a? To và đẹp quá à?”

-“Bỏ ngay cái từ “a” đó đi, ngứa cả mít.”

Ánh càu nhàu, Nhạn ngay lập tức mím môi, thẹn thùng giơ tay che miệng, Duyên dịu dàng phân giải.

-“Bồ ấy còn chưa quen mà…ừ…là thư viện Tạ Quang Bửu, bên trong to và đẹp lắm, nhưng phải có thẻ sinh viên mới vào được, tụi mình thì chủ yếu sử dụng tầng bốn và tầng năm, phía bên kia là hội trường C2, nơi ngày mai chúng ta tập trung…”

Duyên làm hướng dẫn viên cho Nhạn và Ánh, ba nàng mắt tròn mắt dẹt thẩn thơ tham quan trường, mãi tới tối mịt mới về, lúc đi qua hàng tạp hoá bọn họ còn vác thêm cả chục tờ giấy dán tường rực rỡ sắc màu nữa chứ.

Quết quết dính dính gần hai tiếng mới xong a, tường của A Nhạn và Duyên cùng đồng bộ màu xanh nhạt, điểm xuyết hoa lan trắng đẹp mê hồn. Tường của Ánh đỏ choé một góc, nổi bật kinh khủng khiếp.

Riêng Mai Như còn mải ôn thi nên tận mười giờ mới bắt tay vào công việc. Chẳng biết ban nãy Ánh vô tình hay cố ý mà dán đè xuống cả phần tường bên dưới, bạn Như tức mình, đem kéo xoẹt một phát không thương tiếc.

Ngọc Ánh nghe tiếng kéo lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Lửa giận phun trào cỡ núi lửa, chỉ còn nước vừa rung giường vừa chửi.

-“Bà điên à? Bà xem đây này, nham nham nhở nhở rõ tởm, bà dán đè lên là được mà? Sao phải xén nó đi?”

-“Ơ, sao trăng gì? Tường của mình, mình thích thì mình cắt thôi.”

-“Này này, đừng nói giọng đấy với chị nghe em. Chị lại vả cho vỡ mặt bây giờ.”

-“Vâng, em sợ quá cơ, má em đây nè, chị có giỏi thì chị xuống đây mà vả.”

Bạn Như vênh váo thách thức, bạn Ánh lộn cả tiết, hầm hầm hổ hổ lao từ bên trên lao xuống. Khổ nỗi, mới ở giường tầng có một ngày, thành ra leo trèo chưa quen lắm.

Rầm một cái, bạn ngã chổng vó, suýt nữa thì dập mông.

Ôi thôi cũng may là mông, chứ đầu mà làm sao thì chết. Bạn còn cha già, mẹ yếu và tám đứa em thơ, bạn mà làm sao thì cả nhà biết trông cậy vào ai? Duyên với Nhạn nghe động sợ thót cả tim, vội vã khoác cái áo rồi dìu Ánh xuống trạm y tế.

Như ngoài mặt thì làm ra vẻ không quan tâm, nhưng vẫn xếp sắp sách vở gọn gàng rồi đi cùng.

Thế nào mà ngày lành tháng tốt, lại gặp anh đẹp trai.

Cả bạn thân của anh đẹp trai nữa, bạn anh cũng đẹp, nhưng đẹp được mỗi cái mặt thôi, còn lại thì lùn quá thể đáng.

Mắt Ngọc Ánh tớn hết cả lên, ngay lập tức đẩy Duyên và Nhạn, tập tễnh tập tễnh từng bước khổ sở. Anh đẹp trai ga lăng lắm, thấy vậy liền đề nghị giúp đỡ.

Trạm y tế Bách Khoa cách ký túc xá có mấy bước chân thôi, nhưng mà tim Ánh đập tới tấp loạn xạ.

Được cõng đi rồi lại cõng về, cú ngã này, kể ra cũng đáng. Đúng là trai Bách Khoa, nói chuyện duyên dáng dễ sợ, trước khi về còn lịch sự cho số điện thoại, bảo có gì khó khăn cứ việc liên lạc, sẽ hết lòng giúp đỡ.

Ánh long lanh chớp mắt, Duyên gật gà gật gù, ờ bị cái học dốt thôi chứ cũng tốt tính. Nhạn thì ở bản quen ngủ sớm rồi nên ríu hết cả mắt, mà vừa mới lim dim được một tý đã giật bắn mình bởi tiếng khóc ai oán thê lương phía đối diện.

Cô bé vội vã bật dậy, Duyên lục đục trèo xuống, Ánh cũng ngó nghiêng hóng hớt, Như nức nở sụt sùi.

-“Cậu ấy…cậu ấy…quên tui rồi…cậu ấy…thực sự đã quên tui…bạn thân cả bốn năm cấp hai…vậy mà cậu ấy nỡ lòng nào coi tui như người dưng…tui thi Bách Khoa cũng là vì cậu ấy mà…”

-“Hả? Bà với anh đẹp trai là bạn học hả? Nhưng tui chấm anh ấy trước rồi. Anh ấy còn cõng tui…bà thấy không? Bà nên từ bỏ đi Như ạ…”

-“Đâu có, anh đẹp trai đâu có cõng bà đâu?”

-“Mắt bà đui à? Đúng rồi, bà đeo kính cận năm độ thế kia cơ mà.”

Hai đứa cãi nhau ủm tỏi cả lên, rốt cuộc một thôi một hồi mới ngộ ra, “anh đẹp trai” của chúng nó, là hai người hoàn toàn khác nhau.

-“Hả? Cái tên ba mét bẻ đôi đó á? Thực sự…bà thực sự có vấn đề về thị giác rồi. Nè, dù tui có ghét bà như xúc cờ đổ đi tui cũng khuyên thật nè, thằng đó ý, đã lùn thì chớ, nhìn cách ăn mặc là biết nhà nghèo rồi, con gái chúng mình được cho ăn học đàng hoàng thì phải biết kiếm thằng chồng giàu, để sau này còn lo cho ba mẹ anh chị em cho đỡ uổng.”

-“Bà đúng là đồ thực dụng, với cả bà bảo ai xấu cơ? Cái thằng cao lều kều trắng như trứng gà bóc mới xấu nhé, không tin bà hỏi Duyên với Nhạn mà xem.”

Duyên chán nản bỏ về giường, trùm chăn kín mít tránh tranh luận. Trong khi đó Nhạn chân thành nắm tay hai nàng, thở dài tâm sự.

-“Chẳng ai đẹp cả, đều xấu hoắc a. Các ngươi thích hôm nào theo ta về bản, ta gả trai bản ta cho a. Thôi, ngủ ngoan đi, ta mệt quá rồi.”

-“Ừ, ngươi về a…ngủ luôn sáng mai dậy thì về rừng ở luôn đi a…ở nơi thủ đô hoa lệ này người ta không có a đâu nha…a a a…”

Ánh bực bội nhại giọng, Nhạn xị mặt giận dỗi.

-“Ta sửa chưa được, với cả ta lỡ miệng thôi mà. Ngươi không thông cảm được sao? Ngươi là tiểu cô nương hay càu nhàu, ngươi không có rộng lượng a. Nương ta bảo con gái mà xấu tính là ế chồng a, ngươi cứ cẩn thận đó.”

A Nhạn chu môi rồi chạy miết về giường, để lại Mai Như cười lăn lóc bò toài còn Ngọc Ánh thì ức hộc máu.

Con gái, đôi khi là thế đó, mới gặp nhau chưa đầy một ngày, đã trăm thứ chuyện. Sáng thứ hai đi nhập học, cũng chẳng thèm chung đụng, tan đàn xẻ nghé nàng Ánh nàng Như mỗi nàng một phương, nàng Duyên dẫn nàng Nhạn đi làm thủ tục rồi tới văn phòng C1 lĩnh tám trăm tiền sinh hoạt phí.

Ánh Duyên Như được phân vào BK15, Như tuần sau mới thi Kỹ Sư Tài Năng nên giờ vẫn phải nhập học lớp BK như thường. Riêng Nhạn một mình một nơi, BK03, chán ghê a.

Ngay buổi chiều lớp Nhạn đã có tiết rồi, môn Giải Tích 1.

Giảng đường Bách Khoa, to quá, to gấp chục lần lớp học trên bản a.

Đẹp quá a.

A Nhạn chẳng quen bạn nào cả, đâm ra có hơi nẫu nề ủ rũ. Các bạn cứ nhìn váy của Nhạn cười cười, làm cô bé thẹn đỏ bừng cả mặt. Mãi lúc sau trống gần vào mới thấy người quen, A Nhạn mừng huýnh à.

Là hắn.

Cho Nhạn đi nhờ xe, cõng Ánh tới trạm y tế.

Nam nhân tốt bụng a.

Nhưng hắn tên là gì nhỉ? A Nhạn đãng trí chẳng nhớ nổi, chỉ nhớ mỗi màu siêu xe của hắn thôi, cô bé tươi cười vẫy tay, gọi bạn to thật là to.

-“A Đỏ…A Đỏ ơi…”

-“…”

-“Ta nè…ta nè…nhớ ta không? Lên đây ngồi với ta cho vui, có gì bạn bè giúp đỡ nhau cùng tiến bộ.”

Cả lớp nhìn “hot boy” bằng ánh mắt ái ngại, riêng “A Đỏ”, mặt đỏ tía tai, lúi húi xách ba lô chui xuống hàng dưới. A Nhạn tưởng bạn quên mình, vội vã ôm sách vở chạy đến ngồi cùng, ngây thơ hỏi han.

-“Ngươi không nhớ ta a? Ta là tiểu cô nương nôn trên xe của ngươi đó a!”

Ấy, đang yên đang lành lại nhắc tới cái xe, “A Đỏ” giận run cả người. Khổ nỗi thầy vào rồi, nên chẳng còn cách nào khác ngoài nén xuống.

Thầy Sắn giảng hay quá, A Nhạn nghe như muốn nuốt từng chữ, chép kín ba mặt giấy lận. A Đỏ bên cạnh thì ngủ từ đầu tới cuối tiết, mãi đến lúc trống điểm mới ngây ngô tỉnh giấc hích tay bạn cùng bàn.

-“Ê…gái…gái dân tộc…”

-“Hả? Gọi ta a? Ta có tên…Băng Nhạn…không phải dân tộc…”

-“Ừ, Băng Nhạn. Nhạn này, ở trường mình có tục lệ cứ đầu giờ tiết thứ hai là các bạn nữ phải lên hát tặng thầy và cả lớp một bài đó, bà biết chưa?”

-“Nhưng lớp mình có mỗi ta là nữ mà.”

-“Thì mình bà lên hát.”

-“Hát bài gì? Có phải múa phụ hoạ không a?”

-“Bà thấy bài gì hay nhất thì bà hát, múa thêm nữa thì càng tốt, nghe nói múa đẹp là cuối kỳ được thưởng điểm đó.”

-“Thật vậy a?”

A Đỏ nghiêm trang gật đầu, A Nhạn nghe tin mừng như vớ được vàng, trong lòng rộn rạo háo hức lắm, đợi mãi cũng tới lúc thầy vào lớp, thầy còn chưa kịp cầm hộp phấn cô bé đã lao lên bục giảng xoay người ba vòng, múa dẻo thật là dẻo, hát hay thật là hay.

“Em là cô nương bản Lan Hồ Điệp,

Thầy em nuôi ba con lợn a,

Anh là chàng trai bản Lan Hồ Điệp,

Nương anh nuôi ba con bò a,

Rồi đến tuổi trăng tròn,

Chúng mình lấy nhau a,

Rồi sinh con đẻ cái,

Rồi lại nuôi thêm lợn thêm bò a,

La là la la la…a a a…”

Cả lớp được trận cười sằng sặc, thầy Sắn nổi tiếng là một trong tứ đại sát thủ Bách Khoa mà cũng phải phì cười. A Nhạn ngây thơ quay sang dặn thầy nhớ cộng điểm cuối kỳ nha thầy, thầy biết lũ quỷ lại giở trò rồi nên vỗ vai bảo bạn nữ về chỗ rồi hắng giọng nghiêm nghị.

-“Tôi mà điều tra ra anh nào bày cái trò này thì mãi mãi đừng bao giờ mong qua môn Giải Tích 1 của tôi. Nam nhi đại trượng phu mà hành động thế hả? Sĩ diện đàn ông quẳng ở chỗ nào rồi? Lớp có một bạn nữ thôi, phải biết yêu thương đùm bọc bạn, hiểu chưa?”

-“RÕ, THƯA THẦY.”

Cả lớp đồng thanh, A Nhạn chẳng mảy may biết gì cả, thấy thầy dặn các bạn yêu mến mình thành ra sướng hết cả người, đợi lúc tan học chạy theo tên cùng bàn cảm ơn rối rít.

A Đỏ hơi áy náy, tuy nhiên cứ nghĩ tới cái siêu xe mới tậu lại bực bực, lườm A Nhạn một cái rõ dài rồi đưa tay lên ngắt trộm quả bông nhỏ của cô bé. A Nhạn nhăn mặt, mũ này là nương làm cho A Nhạn đó a, có mười quả bông hồng hồng tròn tròn thích ơi là thích, giờ mất một quả trông cứ thiếu thiếu kiểu gì ý.

Sẽ không còn xinh đẹp nữa a.

-“Khó chịu cái gì? Cảm ơn mà, cảm ơn thì phải có quà hậu tạ chứ.”

-“Rồi, ta cho A Đỏ đó.”

-“Đỏ đỏ cái đầu b…đầu bà…ông mày có tên…nghe chưa?”

-“Thế ngươi tên gì?”

-“Mắc mớ gì phải nói cho bà nghe?”

A Đỏ mặt đen kìn kịt dứt thêm quả bông thứ hai. A Nhạn giận đùng đùng bỏ về, khổ nỗi cô bé chưa kịp đi, đã bị cậu bạn cùng bàn kéo lại. Ớ, vị cô nương hôm nọ kìa, cái người mà A Nhạn gặp ở bến xe Giáp Bát đó, A Đỏ siết chặt tay A Nhạn, vị cô nương đó trông thấy vậy liền giận dữ tát nhẹ vào má trái A Đỏ rồi vội vã lao đi.

A Nhạn lúc này mới hoàn hồn, ngay lập tức rút tay ra rồi tát thêm cái nữa vào má phải A Đỏ. Cũng không có gì cả, chỉ là, công lực mạnh hơn rất nhiều.

-“Bà điên à?”

-“Ngươi điên thì có? Ai cho phép ngươi nắm tay ta?”

-“Nắm tý làm gì mà ghê?”

-“Nương ta dạy nữ tử chưa thành thân thì không được nắm tay nam nhân a. A Đỏ, ngươi…ngươi thật là xấu…đã xấu người còn xấu nết…thảo nào vị cô nương kia bỏ ngươi…”

A Nhạn rơm rớm luôn, cái nắm tay này, gìn giữ bao nhiêu năm, là dành cho A Mạnh mà. Nghĩ nghĩ ngợi ngợi, tủi thân ghê gớm, oà khóc nức nở luôn à. Bao nhiêu con mắt nhìn vào làm A Đỏ ngượng hết cả người, đành chìa tay ra xuống nước dỗ dành.

-“Đây, cho bà nắm lại cho huề.”

-“Xi, ai thèm, ngươi khôn lỏi a.”

-“Thế giờ muốn sao?”

-“Ta phải đến tìm A Mạnh, ta sẽ quỳ xin hắn tha thứ cho ta. Nhưng ta quên đường rồi a, Duyên bảo có thể đi xe buýt, chỉ là phải trả tiền thôi, ta có tiền nhà trường cho, ngươi phải dạy ta cách bắt xe a.”

A Đỏ cũng nào có biết bắt xe buýt, rốt cuộc đành bất đắc dĩ chở con dở đi xin lỗi trai. Mà lần này rút kinh nghiệm, hắn đi chậm thật là chậm, trước khi xe khởi động cũng nhớ lấy ngay một cái túi nôn, bắt A Nhạn lúc nào cũng phải kề kề trên miệng.

Tới nhà A Mạnh, lần này thì A Đỏ đi cùng A Nhạn.

A Mạnh lại sửa áo cho vị cô nương ấy rồi, con gái thành phố vụng thật a, đến cái áo cũng không sửa được. A Nhạn kể một thôi một hồi, giải thích này nọ xong A Mạnh không những không cho cô quỳ còn cười cười bảo không sao. A Nhạn cảm động lắm, sụt sịt hỏi.

-“A Mạnh còn thương ta không? A Mạnh có chê ta không?”

A Mạnh trước giờ chỉ coi A Nhạn như em gái, nhưng hắn sợ thầy nương, sợ trưởng bản nên chưa bao giờ dám thừa nhận, chỉ gật đầu lấy lệ. A Nhạn mừng huýnh, quay lại thấy A Đỏ đang cười khẩy, cũng không hiểu hắn làm sao?

Hay là dây thần kinh xúc cảm bị đứt a?

A Mạnh bận nên A Đỏ thương tình cho A Nhạn quá giang tới cổng ký túc xá. Cô bé vui vẻ nhảy chân sáo lên phòng, khổ nỗi chưa kịp bước vào cửa, Ngọc Ánh đã nhảy ra quát tháo ầm ĩ.

-“Cù Băng Nhạn!!! Sao bà dám ve vãn anh đẹp trai của tui? Bà định giật với tui hả? Đừng hòng nha, mà khai thật đi, bà bỏ bùa anh đẹp trai rồi phải không, gái dân tộc các bà là lắm bùa lắm ngải lắm.”