Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 1 - Chương 2




Một trận ác hàn bủa vây sau lưng Tiểu Thất làm hắn rùng mình một cái.

Hắn hiểu rất rõ cách đối nhân xử thế của đại sư huynh, người này đại khai sát giới, bất cứ kẻ nào cũng trốn không thoát.

Sư huynh hiện giờ mai danh ẩn tính chốn này, nhưng bị hắn tìm thấy, hơn nữa người này cũng đã nhận ra hắn.

Nếu bởi vậy vô ý phá hủy suy tính của người này, Tiểu Thất không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ như thế nào.

Vết thương trên mặt Tiểu Thất hoàn toàn không thấy đau, cảm giác tê liệt dọc theo cơ thể lan tràn đến ngực, làm mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt nhỏ xuống, hắn hiểu, chất độc đang phát tác.

Tiểu Thất xoay người bỏ chạy, cờ hồ có thể đạt danh hiệu “lạc hoang nhi đào”. (Trốn vào đồng hoang, chạy vào rừng rú; ý là cắm đầu chạy trối chết, không cần biết điều gì khác nữa)

Bách Lý Thất hắn bôn tẩu giang hồ tới nay dịch dung qua không biết bao nhiêu người, mỗi lần nếu không phải oai phong lẫm liệt thì cũng là phong lưu phóng khoáng, nào ngờ lại có thời điểm thê thảm như hiện tại, run lẩy bẩy đến ngay cả nói cũng không nên lời.

Chỉ là Tiểu Thất chạy chưa xa, Tiểu Hắc ở phía sau hắn ngó đông ngó tây, rồi sau đó nhặt lên một tảng đá ném về phía Tiểu Thất.

Tảng đá bí mật mang theo kình phong từ nắm tay kia, bay vút đập trúng giữa lưng Tiểu Thất, Tiểu Thất “ai ô” một tiếng, lảo đảo vài cái, cố gắng ổn định thân thủ rồi lại tiếp tục chạy.

Tiểu Hắc nhíu mày, lập tức đuổi theo.

Hai người bọn họ một trước một sau chạy dọc theo triền đê. Cuối cùng Tiểu Thất bởi vì kịch độc dần dần khống chế, thân hình càng chạy càng lắc lư mạnh hơn, bước chân cũng chậm lại, Tiểu Hắc sải bước về phía trước, nâng chân đá Tiểu Thất.

“Ô ác…” Hắn bị mãnh lực đá trúng, cả thân mình ngã xuống con sông lớn đang cuồn cuộn chảy.

Ùm một tiếng, Tiểu Thất rơi xuống nước, hắn giãy giụa, hai tay liều mạng múa may, hét lớn: “Nãi nãi cá hùng, sư huynh nỡ nào nhẫn tâm… ùng ục… Ta không… ùng ục… biết bơi…”

Nước sông không ngừng chui vào mũi vào miệng, Tiểu Thất điên cuồng vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy càng được uống nhiều nước hơn.

Từ từ, hắn chìm xuống.

Trong lúc đầu hắn dần chìm nghỉm, qua gợn nước xanh xanh, hắn có thể thấy người cùng hắn quen biết hai mươi mấy năm đang nghiêng đầu, đưa mắt nghi hoặc nhìn chăm chú…

Con ngươi trong suốt xinh đẹp lại mang theo yêu dị kiều mị mở lớn như một đứa nhỏ thuần khiết không hiểu chuyện.

Tiểu Thất dần dần mất đi ý thức, đồng thời cũng mông lung nghĩ… Đây là làm sao… Đại sư huynh vì cái gì dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, giống như một người xa lạ chưa từng gặp qua…

A… Hắn như thế nào đã quên…

Thần y bát sư đệ từng nói qua, đại sư huynh luyện công quá độ làm kinh mạch tổn hại, tẩu hỏa nhập ma khiến thần trí hỗn loạn, tâm tình giống như một tiểu hài tử…

Cái này… chính là bộ dáng tẩu hỏa nhập ma…

***

Tiểu Thất từ từ tỉnh lại, trong miệng vẫn còn lưu lại vị mặn nước sông.

Hắn ho khan vài tiếng, nhổ vài cái, đem hương vị trong miệng phun ra ngoài, mới phát hiện có hai con mắt đen nhánh đang theo dõi mình.

Đêm đã khuya, đống lửa bập bùng, lỗ thủng trên quần áo Tiểu Thất cũng không khác biệt lắm so với lúc trước. Hắn bị kéo đến nằm dưới một gốc đại thụ, mà đại sư huynh đang thích thú sờ sờ mặt hắn, miết miết miệng vết thương trên mặt.

“Đại… đại… đại sư huynh!” Tiểu Thất lắp bắp nói.

Tiểu Hắc nhíu mày: “Ta không gọi là đại sư huynh.”

Tiểu Thất lập tức nghe lời: “Vậy, ngươi gọi là gì?”

“Tiểu Hắc, Thi Tiểu Hắc”. Khóe miệng Lan Khánh hiện lên ý cười, một chút yêu mị, nửa phần khờ dại, bộ hắc y trên thân làm tôn thêm ngọc nhan mỹ miều, thật sự xinh đẹp đến động lòng người.

“Hảo, Tử Tiểu Hắc đại nhân.” Tiểu Thất nói.

“Ngươi gọi ta là cái gì?” Lan Khánh mị mị mí mắt, lực đạo tại ngón trỏ đặt trên miệng vết thương tăng mạnh, lập tức làm cho máu đen chảy ra, Tiểu Thất kêu lên đau đớn.

“Thi Tiểu Hắc, Thi Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đại nhân tha mạng!” Tiểu Thất lập tức cầu xin tha thứ. Chạm mặt tiền ma giáo giáo chủ, cái gì phẩm chất cứng rắn đều mất tiêu, chỉ có thể nhu nhược như vậy.

“Ngoan!” Lan Khánh nở nụ cười, cất lên tiếng nói quyến rũ: “Ta đã xem qua mạch của ngươi, nội lực của ngươi mạnh hơn Ngô Tam vài phần, cho nên hắn chết ngươi chưa có chết. Chỉ là nếu ngươi không giải độc, tiếp tục để mặc như vậy, ai cũng không thể cứu nổi ngươi.”

Tiểu Thất sửng sốt một chút, tiếp thu ý tứ trong lời nói, tròng mắt đảo vòng vo, thật cẩn thận mở miệng: “Ngươi bằng lòng cứu ta?”

Lan Khánh cười cười nói: “Nhân bì diện cụ trên mặt ngươi thực tinh xảo” Dứt lời hắn liền kéo xoạt miếng nhân bì trên mặt Tiểu Thất xuống, rồi sau đó nhìn nhìn khuôn mặt Tiểu Thất, cười nói: “Bộ dạng xấu xí như vậy, khó trách ngươi dùng mặt nạ che lên.”

Tiếp theo, hắn vuốt lớp nhân bì mong manh tinh xảo như cánh ve, nói: “Cái này cho ta, ta liền cứu ngươi.”

Tiểu Thất trừng mắt nhìn, sau đó nịnh nọt nói: “Cái này đã bị thủng một lỗ lớn, hơn nữa ta còn đeo mấy tháng chưa giặt qua, không được không được. Như vậy đi, chỗ ta còn cái mới, Tiểu Hắc đại nhân nhìn xem có thích không?” Nói giỡn chơi, nhân bì này do hắn sử dụng vật liệu thượng thừa nhất làm ra, tai mắt mũi miệng tối bình thường, lại dùng kỹ xảo không chê vào đâu được hoàn thành, mang vào không bị người thường chú ý, sao có thể tùy tiện cho người ta.

Loại mặt nạ cực phẩm này đương nhiên phải lưu cho mình, với đại sư huynh, chỉ cần cho hắn loại thượng đẳng là được.

Tiểu Thất liền từ trong lồng ngực lấy ra một cái nhân bì còn mới đưa cho Lan Khánh, Lan Khánh vừa lòng nhận lấy, ở trên mặt làm điệu bộ một chút, rồi nhanh chóng dán lên.

Tiểu Thất xoa xoa tay nói: “Như thế nào? Ngươi có hài lòng không?”

Lan Khánh gật đầu mạnh, nói: “Rất mềm, rất mỏng, rất thấu triệt.”

Hắn vừa nói vừa vuốt vuốt mặt mình, điều này lại làm Tiểu Thất sửng sốt.

Kẻ thích mang mặt nạ người chỉ có hai loại: một là loại là sống trên giang hồ sợ lấy chân diện phơi ra sẽ chuốc lấy phiền toái; hai là loại chưa bao giờ yêu thích khuôn mặt mình, lúc nào cũng muốn mang gương mặt người khác, để có được một cái tên, một thân phận khác, hoàn toàn không còn là mình nữa.

Lan Khánh cùng hắn đều là loại sau.

Lan Khánh dán nhân bì xong chạy tới bờ sông, bất quá bởi trời đã tối không nhìn rõ diện ảnh đành từ bỏ, lại chạy trở về.

Hắn nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất cũng nhìn hắn, sau đó hắn đột nhiên tiếp cận Tiểu Thất, làm Tiểu Thất sợ tới mức lấy tay chống đỡ, cả người nhắm thẳng gốc cây phía sau dựa vào.

“Ngươi cho ta thứ này, cho nên ta cứu ngươi.” Lan Khánh mị mị mắt, sau đó nở nụ cười.

Tiểu Thất lơ mơ, thấy Lan Khánh chậm rãi vươn đầu lưỡi đỏ tươi, sau đó hai tay áp chặt mặt hắn, hướng hắn đè ép lại.

Tiểu Thất trong lòng cả kinh muốn giãy giụa, hắn hoàn toàn không biết Lan Khánh muốn làm gì, chỉ có thể liều mạng quẫy đạp: “Đại sư huynh, không cần, không cần a…”

“Đừng làm ồn!” Lan Khánh điểm á huyệt Tiểu Thất, thuận tay điểm luôn cả ma huyệt, sau đó cả người giữ chặt Tiểu Thất, môi hướng trên mặt Tiểu Thất, nhằm ngay miệng vết thương dùng lực hút lên.

Tiểu Thất lúc này mới phát hiện nguyên lai Lan Khánh thay hắn hút độc huyết, chỉ là hấp độc thì hấp độc, cái đầu lưỡi kia đảo loanh quanh làm gì?

Ô ô ô ô… Không cần phải cắn cổ của hắn a…

Cuối cùng không biết là bởi chịu không nổi “tra tấn” gặm cổ, hay là độc phát tác lần nữa, không bao lâu sau, Tiểu Thất đáng thương lại ngất đi.

“…” Lan Khánh nhìn người nắm dưới hắn hai mắt trợn trắng, vỗ vỗ mấy cái. “Này?”

“Chết?” Hắn nghi hoặc.

Cuối cùng hắn kê đầu lên ngực Tiểu Thất, nghe thấy trái tim trong lồng ngực kia vẫn phăng phăng nhảy loạn, liền từ trong lòng lấy ra một viên giải độc đan mạnh bạo nhét vào miệng Tiểu Thất, dùng sức làm hắn nuốt xuống.

“Nhanh tỉnh lại!” Lan Khánh lắc lắc Tiểu Thất. “Ta còn muốn mang ngươi về hỏi án, ngươi không được chết!” Tiếp theo hắn đập vài cái vào ngực Tiểu Thất.

“Phụt…” Tiểu Thất phun ra một con cá nhỏ, miệng sùi bọt mép.

***

Trải qua mấy khắc ở cùng nhau, hơn nữa lúc sau lại nói cạnh nói khóe, Tiểu Thất rốt cuộc xác định người hiện giờ tại Quy Nghĩa huyện, dùng tên giả nha môn quan sai Thi Tiểu Hắc, đích thực là đại sư huynh hắn.

Hơn nửa năm trước, bát đại phái liên thủ tấn công ma giáo tổng đàn Yến Đãng Sơn, hỏa thiêu Ô Y ma giáo đại điện, cũng chính ngày đấy, ma giáo giáo chủ hung ác Lan Khánh mất tích giữa biển lửa, có người đoán hắn đã táng thân hỏa quật, nhưng cũng có người cho rằng, yêu nghiệt này không dễ dàng bị lão thiên thu hồi như vậy.

Tiểu Thất đoán rằng, có lẽ ngày ấy Lan Khánh may mắn thoát khỏi đám cháy, nhưng trong trận càn đã bị thương, trước đó còn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, lúc này Lan Khánh kinh mạch nghịch chiều mất đi tâm trí, trở thành bộ dáng ngốc mà không ngốc như bây giờ.

Hiện giờ người tên Thi Tiểu Hắc còn nói, cha hắn tên Thi Vấn, hắn hơn nửa năm trước theo cha nhận chức tại Quy Nghĩa huyện. Chiếu như vậy mà suy đoán, có khả năng lớn là huyện thái gia Thi Vấn trên đường đến đây cứu được Lan Khánh, thu làm nghĩa tử, đưa hắn đi cùng.

Còn bộ dáng tiểu tử của Lan Khánh, Tiểu Thất nghĩ, mười phần là bổn môn Hồi Xuân Công công hiệu.

Hồi Xuân Công là môn võ công kỳ lạ của Thần Tiên cốc, chủ yếu có thế nghịch thiên hồi xuân, làm cho người già trở lại dung mạo cốt cách tuổi trẻ, thậm chí là trở thành trẻ nhỏ, mà bọn sư huynh đệ hắn thường sử dụng công hiệu Súc Cốt Công của môn võ công này, Hồi Xuân Công phối hợp với Dịch Dung Thuật, hành tẩu giang hồ thật sự là sở hướng vô địch, dù có làm chuyện xấu gì về sau cũng không có người nhận ra.

Bất quá… Tiểu Thất chậc chậc lưỡi, có thể thu phục đại sư huynh Lan Khánh, còn khiến hắn ngoan ngoãn theo chính đạo, ra sức vì nha môn, huyện thái gia Thi Vấn rốt cuộc là dạng ba đầu sáu tay thế nào, có năng lực gì, hắn vạn phần tò mò…

Bởi vì không mang mặt nạ giống như không mặc quần áo, Tiểu Thất cầm lấy cực phẩm nhân bì vội vã mang vào.

Còn Lan Khánh đem nhân bì đã tẩy sạch bằng nước trong kia nhét vào lồng ngực hắn, giống như đem báu vật giấu đi.

Biết mình không phải đối thủ người này, nên Tiểu Thất không chống cự vô nghĩa, hắn trực tiếp đưa tay ra cho Lan Khánh trói, kéo về nha môn.

Cũng bởi Lan Khánh tâm tình tựa hồ rất tốt, vô luận Tiểu Thất hỏi gì hắn đều trả lời. Tiểu Thất mới vì thế quy nạp được kết luận trên.

Chỉ là có một chút không biết nên đáng tiếc hay tán thưởng, chính là tiền ma giáo giáo chủ một thời oai phong hiện giờ hoàn toàn mất đi trí nhớ, coi mình là con trai của Quy Nghĩa huyện huyện lệnh, những thức khác gì đều không nhớ rõ.

Như vậy… cũng tốt… Tiểu Thất cảm thấy.

Lan Khánh khi còn trẻ đã trải qua quá nhiều mất mát, bởi vì khuôn mặt kia hợp ý tiên hoàng, liền bị tiên hoàng bắt vào trong cung độc chiếm, một nhà bảy mươi hai người bị giết, tâm tính hắn sau này cũng thay đổi hoàn toàn, lệ khí làm cho người ta hãi hùng.

Hiện giờ tất cả mọi khổ đau toàn bộ đều đã quên, trở thành một người mới, hắn cứ giống như vậy, chỉ cần quơ được một tên trộm liền vui mừng, thật sự là một chuyện tốt.

Chỉ là…

“Đại sư huynh… ngươi thật sư không thể thả ta sao?” Tiểu Thất bị Lan Khánh kéo đi rêu rao khắp phố, đầu cúi thật thấp.

Đại thúc đại thẩm hai bên thấy Lan Khánh liền chào hỏi khen ngợi, còn hắn, thất sư huynh của thần y Triệu Tiểu Xuân hay Phù Hoa Cung phó quan, vốn cũng coi như ngọc thụ lâm phong, chẳng qua là đeo cái nhân bì xấu xí này, trở thành tên trộm bị Lan Khánh bắt.

Lại còn, bên này bị thái phiến ném toàn lá cây thối rữa cùng trái cây hư, bên kia bị một tiểu cô nương đại thẩm thưởng cho mấy câu: “Kẻ xấu!”

“Nói cho ngươi biết, ta không phải đại sư huynh của ngươi!” Lan Khánh quay lại thản nhiên nói một câu như vậy.

Sau đó Tiểu Thất bị Lan Khánh kéo qua khắp phố trở lại quan nha, một cước bị đá nhập công đường.

Hừng đông ửng đỏ, nha môn lúc này thăng đường thẩm án.

Tiểu Thất ngã nhào giữa công đường, hai bên nha dịch cầm mộc côn bắt đầu lấy côn đập địa, một bên hô lớn: “Thăng đường…”, một bên lại hô to: “Uy vũ…”

Thanh âm đồng nhịp vang dội dọa người, nếu không phải hay tay bị dây thừng cột chặt, Tiểu Thất khẳng định lấy tay che đi lỗ tai đỡ bị giày vò.

“Kẻ đang quỳ dưới kia là ai?” Cùng với tiếng đường mộc kinh vang, từ trên đài cao truyền đến một thanh âm uy nghiêm trầm thấp.

Tiểu Thất ngẩng đầu, thấy trước tấm bình phong thanh thiên hồng nhật một trung niên nam tử nghiêm nghị, khuôn mặt chữ điền đoan chính, đương ngồi bệ vệ sau bàn xử án bằng gỗ.

Nam tử vận tiểu tạp hoa quan phục màu xanh, đầu đội ô sa cánh chuồn màu đen, chân đi quan ngoa. Mạo sí kia ước chừng dài hơn một thước, nhẹ nhàng lay động cùng động tác của nam tử.

Người này khẳng định là huyện thái gia Thi Vấn, nghe hương lý nói người này là một thanh quan, hiện giờ trông thấy, ôi cha, mặt có hạo nhiên chính khí, còn là chính khí ngút trời xanh. Đương lúc huyện thái gia mở miệng, Tiểu Thất lập tức hô thiên thưởng địa (kêu giời kêu đất): “Thanh thiên đại lão gia, tiểu nhân oan uổng a…”

Cả công đường mọi người đều sửng sốt, huyện thái gia cũng sửng sốt, Lan Khánh bật cười, lúm đồng tiền tuyệt mĩ hợp với dung mạo quốc sắc thiên hương khiến mọi người ngẩn ngơ.

Bao gồm cả cha hắn, huyện lão gia.

Từ bên cạnh Tiểu Thất truyền đến vài tiếng ho khan, sau đó giọng nữ lanh lảnh cất lên: “Dân nữ là Tang Lan Hoa, dân nữ có oan khuất thiên đại, thỉnh thanh thiên đại lão gia làm chủ…”

“Ai…” Tiểu Thất nghiên người nhìn qua bên cạnh, mới phát hiện bên phải hắn một nữ tử đang quỳ, nàng là phi tặc Tiểu Lan Hoa bị hắn để lại ở lao nội.

“Ha ha… nguyên lai là hỏi ngươi.” Tiểu Thất xấu hổ nói nhanh, Tiểu Lan Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

Nếu người huyện thái gia kêu không phải mình, Tiểu Thất tính toán đứng lên, ai ngờ hắn mới đứng dậy lại bị hai đạn tử đánh cho đầu gối rơi thẳng xuống đất.

Lan Khánh vẫn cười, có điều nụ cười trở nên âm hiểm, ngón tay vẫn giữ dáng bắn đạn, ý là nếu hắn còn gây sự, tiếp theo không biết nơi nào sẽ vinh dự tiếp đón khối đạn tử.

“Thối!” Người này ỷ thế hiếp người, ỷ võ công hảo hạng ép buộc người. Tiểu Thất bất cam bất cố quỳ trên thanh thạch.

Huyện thái gia đập kinh đường mộc một cái, tâm can Tiểu Thất kinh động. Sau hắn nghe được huyện thái gia hỏi: “Tang Lan Hoa, ngươi ở khách điếm đoạt tài vật của Thẩm Đại Lang, sau Thẩm Đại Lang phản kháng liền bị ngươi giết chết, còn dám giảo biện? Người đâu, truyền tiểu nhị Vương A Ngưu của Phúc Lai khách điếm, trình lên vật chứng Huyết Ngọc Trạc.”

Tiểu nhị Vương A Ngưu run rẩy được nha dịch dẫn tới, huyện thái gia nói: “Vương A Ngưu, đem ngày đó ngươi chứng kiến hết thảy khai ra!”

Vương A Ngưu run bắn nói: “Tiểu nhân Vương A Ngưu, là tiểu nhị của Phúc Lai khách điếm, chiều hôm trước, tiểu nhân đưa nước trà đến phòng khách quan Thẩm Đại Lang, đã thấy Thẩm công tử bị giết, sau đó hung thủ lấy một cái hòm cho vào trong tay nải, tiếp theo bởi vì bị tiểu nhân phát hiện liền phá cửa sổ tháo chạy.”

“Chính là hòm này?” Huyện thái gia nói như vậy, nha dịch đem hộp gỗ cùng Huyết Ngọc Trạc đến trước mặt tiểu nhị.

“Đúng vậy… là… chính là hòm này. Màu đỏ thẫm, tiểu nhân tuyệt không nhận sai.” Vương A Ngưu nói.

Kinh đường mộc lại được đập xuống, huyện thái gia đối Tiểu Lan Hoa quát: “Tang Lan Hoa, hộp gỗ cùng vòng tay này đều là từ trên người ngươi lấy ra, hiện nhân chứng vật chứng đã đủ, ngươi còn gì để nói?”

“Đại nhân, dân nữ oan uổng.” Tiểu Lan Hoa kích động la to.

“Dân nữ khi ấy đến thì Thẩm Đại Lang đã khí tuyệt từ lâu, dân nữ không biết hắn bị ai giết chết, mà Huyết Ngọc Trạc vốn là gia vật nhà dân nữ, đã bị người cướp đoạt. Nhà dân nữ thuở nhỏ cũng có chút sản nghiệp nhỏ bé, có lưu giữ vài món truyền gia chi bảo, sau lại bị một ác nhân vừa ý, trong một đêm giết cả nhà.”

“Về sau dân nữ không ngừng khổ luyện võ nghệ, chính vì muốn tìm ác nhân kia, vất vả lắm mới truy tìm được Thẩm Đại Lang, lại phát giác hắn chết đã lâu. Sau đó dân nữ rời khỏi khách điếm, chẳng biết tại sao lại có vài tên đại hán nói dân nữ giết người cướp của, muốn vì dân trừ hại lấy mạng dân nữ. Đại nhân, dân nữ tuyệt chưa bao giờ giết người, oan uổng a… đại nhân… cầu ngài vì dân nữ một nhà mười ba người uổng mạng phân xử!”

Tiểu Lan Hoa kích động, nói đến hốc mặt điểm hồng, hơn nữa nàng tuổi còn trẻ, trên lưng lại có nợ máu gia môn, đám nam nhân nghe được đều thấy chua xót.

Lan Khánh lúc này ngáp một cái, nhìn trái nhìn phải, có chút nhàm chám. Hắn nghĩ muốn rời đi nhưng bởi vì huyện lão gia còn thẩm án nên đi không được.

Tiểu Thất lại thay Tiểu Lan Hoa suy xét tiền nhân hậu quả.

Huyện thái gia nói: “Ngươi nói ngươi oan uổng, có gì làm chứng?”

“Có, dân nữ cũng có nhân chứng vật chứng!” Tiểu Lan Hoa cắn răng nói.

“Nhân chứng là ai, có trên công đường không, vật chứng ở đâu?” Huyện thái gia khí thế vẫn như cũ, thanh âm rền vang như chuông lớn.

Tiểu Lan Hoa chỉ Tiểu Thất nói: “Nhân chứng là tiểu khất cái Trần Thất, vật chứng là đại đao ngày ấy hai gã đại hán để lại ở ngôi miếu đổ nát.”

Tiểu Thất vỗ ngực thầm nghĩ: “Ta còn tưởng ngươi chỉ ta là kẻ chủ mưu phía sau, bảo ta làm kẻ chết thay”.

“Trần Thất!” Huyện thái gia đập kinh đường mộc, Tiểu Thất vốn đang trầm tư suy nghĩ sợ tới mức chút nữa nhảy dựng lên. “Còn không mau khai ra hết thảy!”

“Đúng vậy, thanh thiên đại lão gia a…” Tiểu Thất chắp tay cung kính đối bị quan phụ mẫu này vái chào: “Ngày đó tiểu nhân vốn là ở trên nóc khách điếm, ai biết lúc sau tiểu nhị hô hào có người chết, tiểu nhân sợ bị truy tiền thuê ngủ trên nóc khách điếm, cho nên liền rời đi. Lúc đó vừa vặn nhìn thấy một bóng đen từ khách điếm đi ra, sau đó có hai người nhảy ra từ góc tường đi theo bóng đen kia, tiểu nhân lo sợ chuốc họa vào thân, bèn chạy ngay đến ngôi miếu đổ ở ngoại thành ngủ.”

“Ai biết trùng hợp thế nào, tiểu nhân mới ngả lưng không bao lâu, cô nương này” Tiểu Thất chỉ chỉ Tiểu Lan Hoa “tập tễnh đi vào trong miếu, tiếp theo hai tên hung thần xông tới làm hại tiểu cô nương. Tiểu nhân tuy rằng từ nhỏ không có cha mẹ dạy dỗ đạo lý, nhưng làm tên khất cái nhiều năm cũng hiểu được gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Khi đó tiểu nhân nghĩ làm người ai cũng sợ quỷ, hơn nữa khách điếm lại vừa xảy ra án mạng, cho nên ngựa đã chết làm như còn sống (đây là một cách ví von của Trung Quốc, tôi cũng không chắc có trong binh pháp không nữa), bèn giả ma giả quỷhù dọa hai tên đại hán cầm đao, không ngờ rằng bọn họ bị dọa sợ tới mức chạy trối chết.”

Tiểu Thất rõ ràng là một tên khất cái trang phục rách nát, bộ dạng cũng có chút không hợp mắt, nhưng lời nói ra đều có trật tự, không lộn xộn bất loạn, khiến cho những người liên can lấy làm kỳ quái.

Sau đó nha dịch lại trình lên hai thanh đại đao vấy máu cho Tiểu Thất xem, Tiểu Thất tỉ mỉ nhìn ngắm, lại nói: “Đúng vậy, chính là hai thanh này. Tiểu nhân nhớ rất rõ, đại đao thoạt nhìn vừa nặng vừa dày, sống dao còn có chín vòng khuyên, đích thực là hai thanh này.”

Tiểu Thất còn nói: “Hơn nữa, lúc hai người kia cầm đao tiền vào miếu đổ, tiểu nhân nhìn rất rõ, mặt trên dính đầy máu là máu, nói cách khác, hai thanh đao này trước lúc đả thương tiểu cô nương đã dính máu. Đại nhân, chắc chắn là hai tên đại hán kia trước dùng dao giết Thẩm Đại Lang, cho nên đao mới có máu, sau đó lại giá họa cho Tiểu Lan Hoa cô nương. Tiểu Lan Hoa cô nương giờ chỉ còn một thân một mình, nhất định kẻ đã giết cả nhà nàng biết Tiểu Lan Hoa cô nương muốn lật lại bản án cũ, cho nên phải tiên hạ thủ vi cường, trừ bỏ Tiểu Lan Hoa cô nương. Thỉnh đại nhân minh xét!”

Huyện lệnh Thi Vấn nghe Tiểu Thất kể đến đây, kinh đường mộc cũng không đập, chỉ trầm mặc nhìn xuống.

“Đại nhân!” Phía sau rèm truyền đến tiếng sư gia nhắc nhở.

“Ngỗ tác!” Huyện thái gia hoàn hồn, gọi huyện nội ngỗ tác (người chuyên khám nghiệm tử thi). “Kết quả khám nghiệm tử thi của ngươi thế nào, Thẩm Đại Lang kia bởi vì cái gì mà chết, mất mạng giờ nào?”

Lúc này Lan Khánh nguyên bản luôn ở bên cạnh ngáp dài với đếm chỉ tay từng bước đi về phía trước, tiến vào công đường, hướng huyện thái gia cha hắn gập thân vái chào, sai nha dịch trình lên kết quả khám nghiệm, nói: “Theo ta xem xét, vết thương ở ngực Thẩm Đại Lang dài một tấc năm, rộng hai phân, hai bên có dấu vết kéo dài, vết thương cùng dấu vết đại đao mang vòng khuyên tương xứng. Ta xem thời điểm Đại Lang từ mềm chuyển sang rắn, không sai biệt lắm chính là khoảng giờ tí.”

“Cái gì?” Tiểu Thất thật sự quá mức chấn kinh rồi, liền như vậy trừng mắt rống lên.

“Cái gì là cái gì?” Lan Khánh thấy bộ dáng Tiểu Thất, nghĩ hắn nghi ngờ năng lực bản thân, tức giận trừng mắt với Tiểu Thất.

“Ngươi là ngỗ tác?” Tiểu Thất hô to. Đảm nhận chức vị của mấy bô lão trung niên?

Nãi nãi cá hùng a, tiểu tâm can của hắn a, thật sự không chịu nổi loại kích thích này!

“Ta không phải ngỗ tác, chẳng lẽ ngươi là ngỗ tác?” Lan Khánh lập tức nổi giận đùng đùng thiếu chút nữa xông vào Tiểu Thất. “Ngươi có thể khám nghiệm tử thi sao? Ta chính là thông thạo người ta khi chết đầu lưỡi duỗi thế nào, mắt nhắm như thế nào, tay nắm như thế nào. Còn có, ta phẫu thuật tử thi rất nhanh, xem qua rất nhiều tử thi, cho nên ta đương nhiên là ngỗ tác.”

“Trần Thất, Thi Tiểu Hắc, công đường không phải nơi các ngươi có thể lộng ngôn.” Huyện thái gia giận dữ đập kinh đường mộc.

Kinh đường mộc âm vang, chấn động đến mức Tiểu Thất đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, quả thực sớm sẽ té xỉu.

Mới vừa rồi Tiểu Lan Hoa ở giữa hai người không thể xen mồm vào, nghe được một chút tạm dừng, lập tức liều mạng hô to: “Đại nhân, dân nữ chính là đi vào khách điếm không đúng thời điểm. Dân nữ thật là oan uổng, cầu đại nhân làm chủ!” Sau đó, Tiểu Lan Hoa dập đầu vài cái.

Tiểu Thất thấy huyện thái gia vung cao tay, vẻ mặt nghiêm túc, tỉ mỉ đọc ghi thi đan sở chú.

Đến lúc huyện thái gia ngẩng đầu lên, ánh mắt hắc bạch phân minh mà thâm thúy ngời sáng, khuôn mặt ngăm đen toát lên vẻ hạo nhiên chính khí.

Khí thế hừng hực như thác lũ phun trào, khiến Tiểu Hắc co đầu rụt cổ, mắt nháy nháy, ngoan ngoãn một câu cũng không dám nói thêm.

“Tang Lan Hoa!” Huyện thái gia vỗ kinh đường mộc, quát.

“Có dân nữ.” Tiểu Lan Hoa lập tức lên tiếng trả lời.

“Ngươi đến khách điếm sau khi Thẩm Đại Lang đã chết, vết thương hung thủ lưu lại giống vết hung khí, bản huyện tin tưởng ngươi thực sự bị người ta giá họa, hiện trả lại sự minh bạch cho ngươi.”

Tiểu Thất xem Tiểu Lan Hoa cao hứng thiếu chút sẽ nhảy lên ôm lấy huyện thái gia, nhưng huyện thái gia lại nói tiếp “Tuy nhiên, ngươi vì huyết án diệt môn mà trở thành phi tặc cướp tài vật của ngước khác, việc này có điểm đáng ngờ, vả lại cho dù đáng thương xót nhưng lại trái với luật pháp.”

Tiểu Lan Hoa an phận quỳ xuống, chờ huyện thái gia tiếp tục nói.

Huyện thái gia lại nói: “Bản huyện phạt ngươi một năm lao dịch tại nha môn, một năm không được tùy tiện rời khỏi Quy Nghĩa huyện, cũng không được tái lấy tên phi tặc Tiểu Lan Hoa đi trộm cướp.”

“Dân nữ tạ ơn thanh thiên đại lão gia khai ân.” Tiểu Lan Hoa cho rằng khó tránh được lưu đày ba nghìn lý, không nghĩ tới huyện thái gia chỉ phán nàng lao dịch một năm, thật sự là thanh quan, nước mắt nàng đong đầy hai hốc mắt.

“Về phần ngươi, Trần Thất.” huyện thái gia đem ánh mắt chuyển đến trên người Tiểu Thất.

Tiểu Thất sửng sốt một chút, có điểm ngơ ngẩn hỏi: “Ta?” Không phải trực tiếp thả ra sao? Huống chi đại gia ta còn cứu Tiểu Lan Hoa khỏi chịu tù oan.

“Trần Thất ngươi có biết tội ngươi không?” Kinh đường mộc lại đập xuống, Tiểu Thất không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Biết tội gì?” Tiểu Thất chậm rãi hỏi.

“Ngươi ở trong lao phòng, chưa được bản huyện cho phép đã lén vượt ngục, căn cứ pháp luật bản triều, đánh ba mươi trượng, lưu đày biên cương.” Huyện thái gia quát.

“Cái gì?” Tiểu Thất kêu lên. “Đại gia ta chính là liều mạng đến cái mệnh cũng không cần, mới cùng Tiểu Lan Hoa cáo quan. Ngươimuốn đánh thì đánh Tiểu Lan Hoa mới đúng, như thế nào lại đánh ta còn lưu đày ta?”

Huyện thái gia trong mắt chợt lóe tinh quang, Tiểu Thất rùng mình một cái, thu hồi âm lượng gào thét, thấp giọng nói: “Thanh thiên đại lão gia… Dân nam cũng oan uổng… Ngài như thế nào lại để dân nữ kia ngay cả đánh cũng không đánh, lại đánh người có thái độ chính trực, dựa vào cái gì lại đánh dân nam ba mươi trượng… Mông dân nam từ khi sinh ra đến người cha quy tiên cũng chưa một lần chạm đến… Dân nam oan uổng a…”

Thanh âm lo lắng kia làm cho Lan Khánh đứng một bên cùng nha dịch đều nở nụ cười.

Hơn nữa, Lan Khánh cười đến run rẩy cả người.

Tiểu Thất hé mắt nhìn lại, thật sự là hận đến nghiến răng kèn kẹt. Đại sư huynh, nếu hắn không bị người này bắt giữ trở về, thì đâu phải chịu tội, hai đầu gối cũng đâu phải chấm đất trong đây.

Nam nhân dưới trướng có hoàng kim, chỉ quỳ lạy thiên địa phụ mẫu, cái khác không quỳ.

Huyện thái gia này lại làm đại gia hắn quỳ lâu như vậy, không sợ giảm thọ sao?

“Đại nhân…” Phía sau rèm truyền đến động tĩnh, một đôi bàn tay trắng nõn vén liêm man, sư gia Nam Hương được người dân Quy Nghĩa huyện tôn xưng nha môn nhị gia từ phía sau lên tiếng.

Huyện thái gia hơi hơi cúi người, cẩn thận nghe xong ý kiến của sư gia.

Sau đó, kinh đường mộc lại đập, huyện thái gia quát: “Trần Thất, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, hơn nữa lại có thái độ trượng nghĩa, bản huyện giảm cho ngươi hai mươi trượng, miễn ngươi hình phạt lưu đày. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha. Người đâu, đem hắn đánh mười trượng, sau phải ở lại nha môn, phục ba năm lao dịch!”

“Gì?” Tiểu Thất hét lớn một tiếng.

Ba năm?

Ba năm!

“Huyện thái gia ngài như thế nào lại phán nặng như vậy, dân nam oan uổng. Ngài không phân trần chuyện gì đã đem người bắt vô lao ngục, dân nam tự nhiên phải chạy trốn, như vậy mà đem người đánh mười bản còn phục ba năm lao dịch, thật sự là thất đức quá…”

Lưu đầy cũng tốt, hắn đại khái có thể đi tầm mười dặm liền hạ thủ quan sai áp giải tiếp tục chạy về nhà ngủ, nhưng giờ phải ở lại nha môn này chịu ba năm giáo dưỡng, biết sống thế nào đây?

Huống hồ… huống hồ… huống hồ nơi này có còn đệ nhất thiên hạ tai họa, yêu nghiệt Lan Khánh.

Đây căn bản là niêm phong cửa sống, buộc hắn đi vào tử lộ.

Ngay lúc hắn gào thét thảm thiết hô thiên thưởng địa chà lòng bàn chân xuống đất tìm cơ hội chuồn êm, Lan Khánh đột nhiên hướng hắn đi tới, hé ra lúm đồng tiền như hoa nhìn hắn.

Lan Khánh lãnh chức vị gì nữa, người này cứ như vậy đi ra, Tiểu Thất véo véo diện bì, hắn hoàn toàn không chuyện gì sẽ tiếp diễn, chỉ có thể ngây ngô cười với Lan Khánh.

Lúc này Tiểu Thất chợt thấy mông lành lạnh, nguyên lai quần đã bị nha dịch kéo hạ, hắn bị ép nằm sấp trên đại trúc bản. Từng tiếng từng tiếng trong trẻo vang lên, hắn đau đến kêu gào ầm ĩ.

“A… a… làm gì lại cởi quần ta?” Tiểu Thất quát.

“Đánh bằng bản tử đương nhiên phải cởi quần.” Lan Khánh lành lạnh nói. “Trừ khi ngươi là nữ, nữ nhân mới không cần cởi quần.”

Huyện thái gia nhìn Tiểu Thất cùng Lan Khánh liếc một cái, đối với nhi tử yêu thương lại không có biện pháp gì, lắc đầu, tiếp theo ra hiệu bãi đường. Hai bên nha dịch đang định hô to, Tiểu Lan Hoa vẫn quỳ đột nhiên lê hai đầu gối về phía trước, lớn tiếng nói: “Thanh thiên đại lão gia, dân nữ còn một việc phải giải oan.”

“Chuyện gì?” Huyện thái gia hỏi.

“Cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ cho dân nữ cùng một nhà mười ba nhân khẩu, diệt môn thảm án!” Trán Tiểu Lan Hoa đập thật mạnh xuống, truyền ra tiếng vang rầu rĩ.

“Ba…”

“Ai nha… bát nguyệt thập ngũ của lão tử… Thanh thiên đại lão gia… đánh chết người rồi…” (bát nguyệt thập ngũ= trăng rằm tháng tám= cái mông. Chi tiết này xuất phát từ bộ dược sư, khi bạn Xuân tán bạn Khuynh. Về sau cụm này được dùng khá nhiều. Cứ hiểu nó đơn giản là “mông” ^^)

Một bên tiểu khất cái rên rỉ, một bên Tiểu Lan Hoa tỉ mỉ kể: “Nhà dân nữ ngụ tại An Dương thành, tổ tiên nhiều thế hệ kinh thương buôn bán, chưa bao giờ cùng người khác kết thù kết oán. Nhưng tám năm trước, nhà dân nữ bị một bọn cường đạo che mặt cướp sạch tài vật trong nhà, phụ mẫu thân nhân không may mắn thoát khỏi, chỉ còn dân nữ được vú nuôi giấu đi mới tránh khỏi kiếp nạn.”

“Dân nữ những năm gần đây phạm pháp cũng vì muốn đem bảo vật gia truyền tìm về, cũng để điều tra rõ hung thủ là ai, mà nay người nọ biết dân nữ là cá lọt lưới, chẳng những không hối hận, càng tìm cách lấy đi tính mạng dân nữ. Cầu huyện thái gia vì dân nữ làm chủ, tra ra kẻ mất nhân tính kia là ai, đem lại công đạo cho Tang gia, để phụ mẫu thân nhân ở nơi cửu tuyền có thể nhắm mắt.”

“Ba…Ba…”

“Ách… ách…a …a…”

Huyện thái gia trầm tư suy nghĩ một lát, vuốt vuốt râu, nghiêm nghị nói: “Thiên lý rõ ràng, báo ứng xác đáng, bản huyện tiếp nhận án tử này, nếu lời nói là thật, chắc chắn bản huyện sẽ tận lực tra xét, cho Tang gia công đạo”

“Tạ ơn huyện thái gia!” Tiểu Lan Hoa dập đầu.

“Ô y…”

Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, song ở nơi công đường bị bắt cởi truồng chịu đánh, bên cạnh còn Tiểu Lan Hoa chưa xuất giá, hết thảy làm cho Tiểu Thất mắt ứa lệ, khóc lớn.