Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 1 - Chương 20




Tiểu Thất từ từ hạ xuống nơi âm ảnh đối diện. Hắn xem xét chỗ tường đá gập ghềnh, rồi sau đó gõ gõ tứ phía, phát hiện nơi này ngoại trừ màu sắc không giống thạch bích bên cạnh, tựa hồ còn có chỗ cổ quái.

Cẩn thận quan sát nơi thấp hơn, Tiểu Thất kinh hỉ phát giác bốn phía tường này cơ hồ đều có khe hở, xem ra đây là một cửa đá.

Tiểu Thức lập tức quay đầu, nói với Lan Khánh: “Tiểu Hắc mau tới đây, nơi này có đạo tường.”

Trong lúc Lan Khánh đi tới, Tiểu Thất dựa vào ánh trăng mỏng manh sờ soạng mặt tường, sau đó đập đông đánh tây, sờ đến lại sờ đi, đến khi đụng phải một hốc lõm, hắn lập tức duỗi tay đưa vào.

Hắn chạm vào một tạp chuẩn được chôn bên trong, lông mày rướn lên, lập tức vặt vặn. “Khách long khách long”, thanh âm cửa đá mở ra truyền đến, tường đá mang theo âm ảnh chậm rãi lui sang bên cạnh, lộ ra thông đạo chỉ cho một người đi lại.

Tiểu Thất lập tức lấy đá lửa cùng hỏa tập từ trong ngực đốt lên, ánh sáng chiếu ra hắt lên một khe rãnh bên vách tường.

Tiểu Thất sờ lần khe rãnh, phát giác bên trong có dính chút dầu mỡ, liền đem hỏa tập quăng vào đó, tiếp theo ánh lửa lóe lên, hỏa trận lan tràn dọc theo thông đạo cho đến chỗ thâm sâu bên trong, bùng sáng trong lối đi tối đen.

Tiểu Thất liếc nhìn Lan Khánh, Lan Khánh gật đầu, vì thế hắn đi về phía trước.

Bọn họ cước bộ trong mật đạo uốn lượng biến hóa kỳ ảo hồi lâu, phát giác mật đạo ngầm này bốn phương thông suốt nhưng lại tìm không thấy cửa ra. Ngay lúc Tiểu Thất cúi đầu nghĩ muốn bỏ cuộc, lại thấy cát bụi dưới lòng bàn chân ít đi rất nhiều so với đoạn trước.

Tiểu Thất nhãn tình sáng lên nhìn Lan Khánh, Lan Khánh cũng gật đầu.

Cát bụi ít, chứng tỏ nơi này thường xuyên có người qua lại, bọn họ chỉ cần chiếu theo hướng đi có thể tìm được đường ra.

Sau đó hai người lại tiếp tục bộ hành trong mật đạo, rốt cuộc đi tới một mật thất đã bị phong bế.

Tiểu Thất tựa theo biện pháp lúc trước sờ soạng bốn phía vách tường, cuối cùng mở được cửa thạch thất.

Nhưng khi bọn hắn một trước một sau đi vào, hết thảy mọi thứ bên trong đều khiến họ sửng sốt.

“Đây là…?” Tiểu Thất khó thở.

Hai bên vách thạch thất bày ra đủ loại cổ vật quý hiếm, còn ở trung tâm có một đài cao.

Trên đài đặt một hòm ngọc được sở chế từ lưu ly trong suốt, bên trong đặt một con hàn thiềm thừ ước chừng lớn bằng ngón cái, phát ra từng trận hàn khí lạnh lẽo.

“Hàn Địa Thiềm…” Tiểu Thất mơ hồ.

Bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ tới, từ một nơi cao như vậy rơi xuống chẳng những không chết mà còn dễ dàng kiếm được mật thất của Vô Ngân Hiên, lại tìm ra vật chứng mấu chốt của Tang gia huyết án.

Hôm nay là cái vận cứt chó gì vậy…

Lan Khánh đi tới cầm hòm lên, Tiểu Thất vốn muốn hét, “Coi chừng!”, nhưng khi nhìn quanh, đến nửa điểm động tĩnh cũng không có, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là người của Vô Ngân Hiên nghĩ không ai có thể tìm được mật thất này, cho nên không bố trí cơ quan.

Lan Khánh liếc nhìn vật nhỏ trong hòm lưu ly, nhận xét: “Thiềm thừ này thiếu một chân.”

Tiểu Thất cũng tiếp cận. “Nhất định là bị Dậu Vô Ngân mài nhỏ làm dược, trước đây ngươi nói Hàn Địa Thiềm có thể giải trừ độc của Hoàng Sơn lão yêu, Dậu Vô Ngân tuy trúng độc kia nhưng nhờ cướp được Hàn Địa Thiềm nên mới giữ được tính mạng.”

Lan Khánh tiếp lời: “Hiện tại chỉ cần tìm ra phương pháp rời khỏi nơi này liền có thể đem Hàn Địa Thiềm mang ra ngoài. Ngươi tìm đi!”

Tiểu Thất trừng mắt muốn cãi, vì sao lão ngài cứ mở mồm là lại sai ta làm cái này cái nọ, thật đúng là đem đại gia trở thành một tiểu nô bộc… Nhưng suy ngẫm… Tiểu Thất cảm thấy lý gì lại so đo với người tẩu hỏa nhập ma, dù sao nếu Lan Khánh không nói, hắn cũng sẽ tìm cách thức giúp mình rời khỏi nơi này.

Nghĩ thông suốt xong, Tiểu Thất sờ sờ mũi, nhận mệnh, bắt đầu sục sạo đông tây.

Cả hai vất vả tiếp tục liên miên không dứt trong thông đạo dưới nền đất, đến khi chui ra được, sắc trời đã muốn sáng lên.

Lúc này, sau khi Lan Khánh phá hủy trận pháp của Vô Ngân Hiên, Quy Nghĩa huyện bộ khoái nỗ lực cả đêm, rốt cục cũng đã bắt được hầu hết người của Vô Ngân Hiên, đang cầm dây thừng cột từng người cho thật chắc, chuẩn bị dẫn về nha môn.

Thình lình, vách tường đại sảnh chấn động, mặt đất bị một cái bàn ngăn trụ đột nhiên mở ra một lỗ nhỏ, Tiểu Thất cả người dính đầy mạng nhện, quần áo có chút rách nát, tiên phong đá ngã bàn, lò dò chui ra.

Kim Trung Báo Quốc không nhìn rõ người, nghĩ là còn có dư nghiệt, lập tức “xoát xoát” rút kiếm kề cổ người vừa tới.

Tiểu Thất vội vàng kêu lên: “Người một nhà a…”

Kim Trung Báo Quốc có chút kinh ngạc, lúc này nhìn rõ, bèn thu hồi kiếm.

Đinh Kim nói: “Tiểu tử ngươi đi nơi nào? Chúng ta cả đêm vất vả cũng không thấy ngươi tới hỗ trợ.”

Tiểu Thất đang đứng che động khẩu, vốn định đáp lời, nào ngờ một bàn chân từ phía sau đạp mông hắn một cái.

Tiểu Thất “Ai ô” ngã sấp mặt, sau đó cố gắng đứng lên, ai oán nhìn Lan Khánh dung mạo thần tiên như ngày nào, toàn thân sạch sẽ không có lấy một tơ nhện đang đứng ở động khẩu.

Mà cũng đương nhiên, Lan Khánh buộc hắn đi trước, có cái gì ám tiễn, cái gì tơ nhện đều khiến hắn chính mình ngăn cản.

Lan Khánh nhẹ giọng nói: “Chắn đường.”

“Tiểu Đầu Nhi!” Kim Trung Báo Quốc lập tức vây quanh Lan Khánh.

Lan Khánh phiêu mắt nhìn những người này. “Chúng ta rớt xuống bẫy sập, bị nhốt cả đêm, nay mới tìm được đường ra.”

An Quốc lập tức quay đầu hướng đám người Vô Ngân Hiên tức giận mắng: “Thật sự là hỗn trướng, dám bố trí bẫy sập.”

“Tiểu Đầu Nhi ngươi không sao chứ?” Lý Trung khẩn trương.

“Ừ, không việc gì.” Lan Khánh thản nhiên trả lời.

“Sách,” Tiểu Thất phun một miếng. “Các ngươi thiên lệch, ta cũng từ địa đạo chui ra, còn bị đá một cước thiếu chút nữa bay tới cửa, các ngươi sao không hỏi thăm ta một chút?”

Trần Báo liếc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi “sách” cái gì? Tiểu Đầu Nhi thân phận cao quý, lại là bảo bối của nha môn, ngươi so thế nào được?”

“Ai nha!” Tiểu Thất nhảy dựng lên, “Đại gia ta sao so không được? Ngươi không biết đại gia ta là ai hả? Ta…”

Tiểu Thất toan tiếp tục rống giận, nhưng khóe mắt dư quang lại thoáng nhìn sắc mặt Lan Khánh toàn bộ không ổn, tay không ngừng ấn trán, nhíu mày.

“…” Kim Trung Báo Quốc thấy thế lập tức lùi lại mấy bước.

Người trong nha môn cũng thối lui.

Tiểu Thất trừng mắt nhìn, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đoán đại sư huynh có lẽ ngọc thể không tốt, vì thế tiến lên thân thiết hỏi han: “Cái kia… làm sao vậy…?”

Chính là lời vừa mới thốt ra, một trận kình phong nghênh diện đánh úp lại, chưởng pháp không chút lưu tình làm Tiểu Thất sợ tới mức vội vàng nhảy về sau, gào lên: “Làm gì, làm gì, ngươi lại nổi điên làm gì?”

Hai mắt Lan Khánh đỏ au, chẳng những qua một đêm không hết, mà tại đây dưới trời sáng tỏ sắc đỏ lại càng thâm nồng hơn, huyết tinh khí cũng từ quanh thân trào ra bao phủ hắn.

Tiểu Thất thầm than một tiếng “hỏng bét”. Lan Khánh đây là không thể khống chế làm cho chân khí tăng vọt, thần trí hỗn loạn.

Lan Khánh liên tục tung sát chiêu hướng Tiểu Thất. Tiểu Thất tự biết không đánh lại người này, chỉ không ngừng lách trái lách phải, ba chân bốn cẳng chạy trốn, khiến Lan Khánh đuổi đánh khỏi đương trường.

“Ngươi đứng lại cho ta!”  Mỹ nhân ở phía sau quát lớn, nộ ý cùng lệ khí tăng vọt tới cực hạn.

“Ngốc tử mới đứng lại.” Tiểu Thất một bên trốn một bên rống.

Lan Khánh đuổi theo Tiểu Thất, bỗng dưng cảm thấy thân ảnh người này vạn phần quen thuộc, hồi ức bị chôn vùi ở nơi sâu thẳm trong trí nhớ mơ hồ quay lại, từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt, đột nhiên hắn cả giận hét: “Ta nhớ rõ ngươi, Trần…Tiểu…Kê… ngươi lại dám gạt ta…”

Tiểu Thất cả người run lên một chút, càng chạy trốn nhanh hơn. Hắn nhớ chính mình tối qua lừa người này, nói mình là đệ đệ của hắn. Không nghĩ tới người này có thể tức giận đến vậy, Tiểu Thất vội vàng hô to: “Nhưng chúng ta thật sự là huynh đệ a, là sư huynh đệ không phải huynh đệ.”

“Ngươi nói ai với ngươi cùng mẹ khác cha…?” Lan Khánh giận dữ. “Ta với ngươi cùng mẹ khác cha… hả?”

Tốc độ chạy trốn của Tiểu Thất lại càng được nâng cao, nhưng công lực vẫn thua sút so với Lan Khánh, thành ra lúc Tiểu Thất chuẩn bị chạy được tới cửa, áo thình lình bị người túm lấy, Lan Khánh mãnh liệt kéo cả người hắn lại.

“A a a… sư huynh tha mạng…” Tiểu Thất kêu gào.

Tiếp theo, thiên toàn địa chuyển, cả người hắn bị quăng ra, đập vào đám sai nha lạnh run đang trốn bên cạnh.

“Ô ác…” Đây là tiếng bộ khoái rên rỉ.

“Ách a…” Đây là Tiểu Thất kêu thảm thiết.

Nhìn Lan Khánh nện bước khủng bố hướng tới hắn, Tiểu Thất vội vàng la to: “Kim Trung Báo Quốc, đừng chỉ đứng xem, nhìn nữa sẽ chết người đấy, mau ngăn hắn lại!”

Bốn người kia như bừng tỉnh, vội vàng ập tới phía trước ngăn chặn cơn điên cuồng của Lan Khánh.

Chỉ là, đại ma đầu nào ai có thể ngăn cản. Kim Trung Báo Quốc bốn gã cường tráng là thế, đồng thời hướng tới Lan Khánh, trong nháy mắt, cũng đồng thời bị đánh bay ra ngoài.

Một ném lên bàn trà, một đập vào ghế, một động phải tường, một bị quẳng đụng phải cây cột. Bốn người đau đến kêu cha gọi mẹ, cứ quýnh lên như vậy, lúc sau vẫn không thể đứng dậy.  

Tiểu Thất hai tay run rẩy, vội vàng móc móc khuấy khuấy trong lồng ngực, lục lọi một hồi, thật vất vả mới tìm thấy bao mê dược. Nhưng Lan Khánh liền ngay sau đó đã đến trước người hắn, lộ ra dáng cười phệ huyết khiến người ta không rét mà run.

Tiểu Thất ra sức vẩy mê dược lên người Lan Khanh, bột bám đầy cổ đầy mặt ma đầu.

“Ha thu…” Cước bộ Lan Khánh dừng lại, hắn hắt hơi, nhưng lập tức mắt lại lộ hung quang, một tay bóp chặt cổ Tiểu Thất.

“Ách…” Tiểu Thất bị xiết đến độ không cách nào hô hấp, đầu lưỡi duỗi thẳng đuột. Ngay lúc hắn nghĩ mê dược vô dụng, mạng nhỏ đại gia ta cũng đã sức cùng lực kiệt, lực đạo trên tay đại ma đầu hung lệ bỗng dưng biến mất, rồi sau đó cả người mềm nhũn, chậm rãi ngã ra sau.

Tiểu Thất ôm lấy cổ mình ho khan không ngừng, một hồi lâu sau cơn suyễn khí cũng qua đi, song hai chân đều đã nhũn như con chi chi, hắn ngồi trên mặt đất không cách nào động đậy thân thể.

“Nãi….Nãi nãi cá hùng….” Nguy hiểm thật. Cũng may trên người hắn có mang mê hồn dược siêu cường do sư đệ cho để phòng thân.

Bằng không, hôm nay hẳn đã phải chết. “Hô… Hô… hô…hô”

Nhưng sau một hồi yên tĩnh, Tiểu Thất liền nhịn không được ứa lệ. Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!

“Oa oa oa…” Sư phụ a…

“Oa oa oa…” Tiểu Thất muốn hồi Thần Tiên Cốc, ở bên ngoài nguy hiểm quá đi…

Đại sư huynh thật khủng khiếp!