Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 1 - Chương 22




Tiểu Thất thất thểu trở về giường chung, mệt mỏi cả ngày nên vốn muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, kê đầu ngủ một giấc no say rồi có gì nói sau. Ai ngờ mới nằm xuống, nha dịch cùng giường chung từ ngoài đi vào liền hô to:

“Trần Thất, ngươi còn ở nơi này ngơ ngác làm gì?”

Tiểu Thất vội vàng nhỏm dậy từ ván giường hỏi: “Cái gì cái gì?”

Hai gã nha dịch tiến tới, giúp hắn thu dọn đồ đạc. Đồ tế nhuyễn của Tiểu Thất vốn không nhiều, cho nên lập tức đều đã bị nhét vào bao bố.

Một trong hai gã nói: “Hiện nay toàn bộ nha môn đều biết huyện lão gia phái ngươi phụ trách chiếu cố Tiểu Hắc đại nhân, như thế nào còn ở nơi này ngủ?”

Tên còn lại nói: “Đúng đúng đúng, tay nải bọn ta giúp ngươi thu dọn xong rồi, nhanh đi đi!”

Tiểu Thất không hiểu. “Đi nơi nào?”

“Dọn đến nội nha ở chung với Tiểu Hắc đại nhân a!” Nha dịch kia thuyết: “Vừa nãy ở bên ngoài chúng ta gặp Nam Hương tiên sinh, là ngài ấy muốn chúng ta nhắc ngươi giác ngộ.”

“Cái gì? Dọn đến ở chung?!” Tiểu Thất cả kinh nhảy dựng lên. “Con bà nó, cùng nhau ở thì mạng nhỏ của ta có thể còn sao?”

Tiểu Thất không khỏi nhớ đến mấy ngày trước đi Liên An huyện điều tra cái chết của Thẩm Đại Lang, hắn cùng Lan Khánh bất quá chỉ cùng ở vài ngày, còn là một người nằm giường, một người gục đầu trên bàn gỗ ngủ, thế mà mặt của hắn cũng đã móp méo toàn bộ, hốc mắt cũng một vòng đen.

Nay phải ngụ cùng nhau, còn là cùng nhau ba năm, vậy hắn khỏi cần sống nữa.

Hai người kia nhìn nhau cười, một tên vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, châm biếm: “Tử tiểu tử, hiểu sai rồi có phải không?”

“A?”

Tên còn lại nói: “Nói là ở cùng nhau, đương nhiên là ngủ tại nhĩ phòng bên cạnh gian của Tiểu Hắc đại nhân. Nội nha không có mấy tôi tớ, người cũng ít, ngươi tuy được chỉ phái cho Tiểu Hắc đại nhân sai khiến, bất quá bởi vì cùng ở một chỗ, ban đêm nếu Thi đại nhân hoặc Nam Hương tiên sinh có việc, ngàn vạn lần phải nhớ rõ lập tức phải đến, có hiểu hay không?”

“…” Tiểu Thất hối hận, chính mình lúc ấy làm chi lại mềm lòng ở lại Quy Nghĩa huyện này. Giờ thì tốt quá rồi, không chỉ phải làm bà vú, còn phải làm a hoàn cho người ta sai bảo.

Hai người kia vỗ vai Tiểu Thất, sau đó lôi xềnh xệch hắn hướng nội nha, rồi thẳng tay ném vào bên trong.

Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ cảm thán: “Bách Lý Thất… Ngươi đời này là mệnh lao lực… Nếu muốn hảo hảo ngủ nghỉ đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang… cũng chả hiểu khi nào mới có thể được….”

Chỉ là, Tiểu Thất trong đầu cũng muốn biết, từ lúc trở về đến nay người nọ không rõ như thế nào rồi? Mê dược của tiểu sư đệ thực rất lợi hại, nếu không cẩn thận cứ ngủ lại ngủ đến chết, vậy cũng không tốt.

Nghĩ nghĩ, Tiểu Thất lưng đeo tay nải, tiểu tâm nghiêm túc vạn phần phòng bị mở cửa phòng Lan Khánh, lại còn tạo ra một hảo trận thế chậm rãi thăm dò đi vào, tránh cho đại ma đầu tỉnh lại thấy hắn liền đánh bay.

Sắc trời bên ngoài đang dần sáng, nhưng trong phòng Lan Khánh vẫn là một mảnh hôn ám, cửa sổ đóng chặt không để cho nửa điểm nhật quang quấy rầy giấc ngủ người này.

Yên tâm, ma đầu còn đang ngủ. Tiểu Thất vội vàng đem cửa gỗ của sương phòng đóng lại, sau đó nhìn quanh quất, nhận ra có một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh, hắn liền khinh thủ khinh cước tiến vào.

Hắn phát giác sau cánh cửa là tiểu nhĩ phòng dành cho một người hầu ở. Chỗ này tuy nhỏ nhưng cũng có bàn, giường, còn có thêm một cái tủ thấp đựng quần áo.

Đem tay nải phóng tới trên bàn, Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn quanh trên dưới trái phải, nghĩ thầm, nơi này cũng không tồi, sạch sẽ, lại là một người ngủ một giường, ban đêm không còn nửa chừng bị ai đó thò chân đạp tỉnh, cũng sẽ không có tiếng ngáy to đánh thức người khác, nghĩ tới nghĩ lui, hoàn cảnh so với trước tốt hơn nhiều. 

Bởi vì không nhiều đồ vật nên cũng không cần dọn dẹp, Tiểu Thất liền rời khỏi tiểu sương phòng của bản thân đi vào nơi mờ mờ mịt mịt bên ngoài.

Trên giường, Lan Khánh đang ngủ. Tiết y bằng tơ trắng dán trên người, một đoạn góc áo bên hông lật mở, lộ ra phần eo thon nhỏ trơn nhẵn gầy gò, mà tấm chăn nhỏ của Lan Khánh lại bị đạp sang một bên, vừa vặn không thể che giấu cảnh xuân này.

Lan Khánh nằm nghiêng, ống quần mềm mại bị kéo lên trên, lộ ra bắp đùi trắng nõn.

Mà chân còn lại buông thõng bên giường, phối hợp với khuôn mặt hắn khi ngủ đơn giản khờ dại, vẻ mặt mang hương vị ngọt ngào của trẻ nhỏ vô ưu vô lự. Thật sự là ngây ngơ đến mức làm người ta tim đập thình thịch, quả muốn cả đời này được nhìn ngắm, tầm mắt vĩnh viễn không ly khai.

Tiểu Thất tin tưởng chiếu theo tính tình sư đệ Tiểu Xuân, mê dược này tuyệt đối không có khả năng làm người ta tỉnh lại nhanh như vậy, Lan Khánh lúc này hẳn là đang ngủ.

Hiện tại trời đã vào hạ, ngày mặc dù không lạnh, nhưng cũng vẫn có thể cảm lạnh.

Vì thế Tiểu Thất tự nói với mình phải tâm vô tạp niệm, rồi sau đó mắt xem mũi, mũi hướng tâm bước tới, đem cẳng chân dài trắng nõn như ngọc bàn nâng lại giường; sau đó kéo tiết y, tiết khố che lại thật tốt, đắp chăn lên, tiếp theo hắn liền nhảy ngay ra bên cạnh, ngã chén trà lạnh hạ hạ tâm tư đang phát hỏa.

Hắn tìm một chiếc ghế ngồi xuống, từ từ chờ Lan Khánh tỉnh lại.

Người này thích ăn món thôn quê, hơn nữa nếu do chính mình bắt là vui vẻ nhất. Nam Hương nói hắn nên bắt mấy con gà rừng trong lúc chờ Lan Khánh tỉnh lại, nhưng Tiểu Thất cho rằng chờ người này ngủ dậy rồi dẫn lên núi săn gà thì hoàn hảo hơn.

Vì thế, hắn liền chờ như vậy, chờ rồi chờ.

Hôm qua giằng co một đêm chưa được ngủ, Tiểu Thất ngắm nhìn Lan Khánh đang say giấc nồng… Một chút không cẩn thận… cũng ngủ theo…

“Hầu…” (đây là tiếng ngáy )

Thuận đường đánh tiếng ngáy to, cùng người này rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.

Lan Khánh bị một trận “tiếng gào” đánh thức từ trong chiêm bao hỗn độn. Thời khắc mở mắt, hắn thấy Tiểu Thất ngồi trên ghế trong phòng hắn, đầu ngửa ra sau, miệng ngoác lớn, phát ra tiếng ngáy như sấm rền long trời lở đất.

Lan Khánh từ từ bò xuống giường, liếc nhìn xung quanh tìm kiếm chén trà nhỏ, cuối cùng nhãn tình sáng lên, hắn cầm lấy chén trà dùng sức nhét vào trong miệng Tiểu Thất.

“Ô…” Bị lực đạo mãnh liệt tập kích, răng riếc đau đớn muốn bể, Tiểu Thất lập tức bừng tỉnh. Hắn ba chân bốn cẳng đem tạp vật kẹt trong mồm cơ hồ làm hắn không thể hô hấp móc ra, rồi sau đó thở phì phò quát: “Sư huynh, ngươi làm cái quái gì thế?”

“Ồn ào muốn chết!” Hai tay Lan Khánh bịt lỗ tai, cau mày trách móc: “Ngươi làm cho ta không thể ngủ.”

“A?” Tiểu Thất ngốc lăng, cả người co lại trên ghế, sau đó đảo mắt đánh giá Lan Khánh từ trên xuống dưới: “Ngươi không có việc gì chứ?”

Lan Khánh nương theo ánh mắt Tiểu Thất cúi đầu nhìn chính mình, xem tay, xem chân rồi còn chạy tới soi soi trước gương, sau đó thực hài lòng bởi mặt nạ Tiểu Thất làm cho vẫn dính ở trên mặt, nhưng không thèm hồi đáp Tiểu Thất.

“Không sao thì tốt rồi!” Tiểu Thất thở phào.

Mười lăm trăng tròn, thời khắc kinh mạch nghịch chiều mạnh nhất đã qua đi, đại ma đầu này cũng lui tán, khôi phục lại bộ dáng kẻ điên ban đầu.

Tiểu Thất trông Lan Khánh đang nâng mặt mình cố gắng soi gương liền không khỏi suy tưởng, trước kia tuy cảm thấy bộ dáng Lan Khánh điên điên khùng khùng kỳ quái dọa người, nhưng trải qua sự kiện ngày mười lăm, hắn lại cho rằng Lan Khánh như vậy thật sự vạn phần đáng yêu, hắn nhìn thấy cũng vạn phần vui vẻ.

Lan Khánh sờ mặt đủ, chạy tới lấy nhân bì diện cụ trân quý đặt dưới gối ra xem, rồi cẩn thận cất kỹ như cũ, sau đó bắt đầu mặc quan phục.

Hắn vừa buộc hồng đai vừa hỏi: “Giờ nào rồi?”

Tiểu Thất mở cửa sổ tham sắc trời, trả lời: “Đã sắp hoàng hôn, nha môn cũng sắp gõ mõ nghiệm thu công việc.”

“A, vậy làm sao được, hôm nay ta còn chưa có tuần thành mà.” Nói xong, đai lưng cũng không buộc lại, chỉ tùy tiện nhét nhét đút đút, Lan Khánh cầm kiếmchạy ra bên ngoài.

Tiểu Thất đuổi theo phía sau vội nói: “Sư huynh, hôm qua mọi người bận bịu một đêm, Nam tiên sinh cho ngươi nghỉ ngơi hôm nay, chưa cần bắt đầu làm việc.”

Lan Khánh không đếm xỉa tới hắn, chạy ra nội nha, làm cho Tiểu Thất vất vả truy cản.

“Tuần thành là trách nhiệm của ta, ngươi đừng phiền nhiễu, Nam tiên sinh cũng biết rất rõ.” Lan Khánh không quay đầu lại.

Nếu Lan Khánh muốn tuần thành, Tiểu Thất đương nhiên cũng không thể lưu lại trong phòng ngủ khỏe, hắn đành phải ngáp một cái, vội vã đuổi kịp, một bên duỗi người, một bên lảm nhảm than thở: “Quy Nghĩa huyện không có bộ khoái sao? Hay là Kim Trung Báo Quốc thường xuyên bỏ trốn? Làm gì ngay cả ngỗ tác không khám nghiệm tử thi lại đi làm công tác tuần thành?”

Lan Khánh quay đầu lướt nhìn Tiểu Thất, ánh mắt có chút hờn giận: “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu Thất lập tức ngậm miệng, hắc hắc hắc cười. “Tiểu nhân cái gì cũng không có nói, cái gì cũng không có nói, nếu ngài nghe thấy, vậy nhất định là nghe lầm.”

Lan Khánh hừ một tiếng, vừa đi vừa nói: “Đó là bởi vì cha cùng ta rất lợi hại, đến Quy Nghĩa huyện không đến nửa năm, người chết ta đều đã nghiệm quang, ta không làm gì thực rất nhàm chán, cho nên cha liền phái ta tuần thành cùng bộ khoái.”

“Phải phải phải, ngài lợi hại, ngài lợi hại, Thi đại nhân cũng lợi hại! Tiểu nhân hiểu lắm lắm a.” Tiểu Thất nói.

Lúc này, hai người rành rành đã chạy đến cửa lớn, Lan Khánh đột nhiên nhớ ra cái gì, dừng nện bước, xoay người hỏi Tiểu Thất: “Ngươi từ nãy đến giờ đi theo ta làm cái gì, ta tuần thành bề bộn nhiều việc, ngươi tránh ra cho ta.”

Lan Khánh vươn tay gạt Tiểu Thất ra, vốn là động tác mang lực sát thương rất mạnh, nhưng lại giống như gió mát lướt nhẹ, êm dịu vuốt qua ngực Tiểu Thất.

Tiểu Thất bị sờ mó, toàn thân nổi da gà.

Lan Khánh nhìn nhìn tay, có chút không rõ, sau lại ngó Tiểu Thất.

Tiểu Thất vội vàng nói: “Ai nha, sư huynh, ngươi đã quên có phải hay không?”

“Đã quên?” Lan Khánh nghiêng đầu, hai mắt mở lớn.

Tiểu Thất khụ một tiếng, bắt đầu phát huy bản lĩnh bịa chuyện.

“Tối hôm qua là mười lăm trăng tròn, Nam tiên sinh nói ngươi đến ngày này liền dễ dàng bị bệnh tà nhập thể, cuốn hút phong hàn, còn dặn ngươi hảo hảo nghỉ ngơi trong phòng, thậm chí phân phó cả Tiểu Lan Hoa nấu canh gừng cho ngươi. Ai ngờ hôm qua ngươi không biết nổi điên gì… Ách…”

Tiểu Thất phát giác Lan Khánh khẽ lườm hắn, vì thế lập tức sửa lời: “Ai ngờ hôm qua có một con gấu không biết nổi điên làm gì, đột nhiên chạy từ trên núi xuống, trưng ra một mồm đầy máu, giương nanh múa vuốt, chẳng những thiếu chút nữa đem khách điếm thành đông hủy đi, còn rống loạn quấy rối xung quanh, dân chúng Quy Nghĩa huyện ta sợ tới mức buổi tối không một ai dám xuất môn.”

“Tiểu Hắc đại nhân ngươi thương dân như con, vì thế không nghe theo lời Nam tiên sinh dặn dò, chạy đi bắt gấu. Cho nên, ngươi liền bị nhiễm phong hàn. Ngươi hiện nay cả người vô lực, hiển nhiên chính là bệnh trạng còn chưa tốt.”

Kỳ thực bộ dáng vô lực kia là bởi mê dược hắn hạ đêm qua còn chưa bị đẩy lui. Nhưng Tiểu Thất đương nhiên không dám lộ cho Lan Khánh biết hắn hạ dược, để Lan Khánh phát hiện, cái mạng nhỏ của hắn khẳng định chẳng còn nguyên vẹn.

Mà con gấu kia, chính là nói Lan Khánh. Tiểu Thất không cường điệu, tối hôm qua chính hắn tại nội, đầu tiên là toàn bộ Quy Nghĩa huyện huyện dân bị dọa, sau đó bộ khoái mỗi người ba hồn bảy vía bay biến mất, tất cả đều cho rằng bản thân sẽ không còn được thấy thái dương dâng lên.

Lan Khánh nghe Tiểu Thất nói vậy, vội vàng xem xét xung quanh: “Vậy gấu kia đâu? Gấu kia đâu? Nướng không, nướng không? Ta làm sao chưa được ăn thịt gấu?”

“Ách… Bởi vì Tiểu Hắc đại nhân ngươi bị bệnh, gấu nhân cơ hội đó liền chạy mất.”

“Cái gì?” Sắc mặt Lan Khánh a, kinh hoàng tột đỉnh ngay tại chỗ. Hắn trừng mắt nhìn, hung hăng nhíu mày, chộp lấy tay Tiểu Thất vội vội vàng vàng kéo ra khỏi nha môn. “Chúng ta mau mau đi bắt, nhanh lên nhanh lên, nếu chậm khẳng định bị người khác cướp mất.”

“A…” Tiểu Thất trong lòng thầm nghĩ: “Gấu a, ai dám cùng lão ngài tranh đoạt.” Hắn một bên bị Lan Khánh kéo chạy, một bên thuyết giáo: “Sư huynh, tróc gấu nguy hiểm như vậy, huống hồ gấu so với heo lớn hơn, ta bắt gà là tốt rồi, được không…?”

Lan Khánh vừa nghe gấu so với heo lớn hơn, lập tức hai mắt sáng ngời, quay đầu lại hô: “Không được!”

“…Sư huynh a…” Tiểu Thất ngửa mặt lên trời thở dài, nãi nãi cá hùng, ngài tha cho ta đi…

Gấu a… gấu a gấu a…