Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 1 - Chương 7




Nha môn Quy Nghĩa huyện thông thường làm việc và nghỉ ngơi theo một trình tự nhất định, giờ mão người trong nha môn ra ngoài tùy tiện mua một vài món bỏ lấp đầy bụng, giờ thìn gõ mõ báo tập hợp.

Khoảng giờ ngọ là thời gian nghỉ ngơi, cơm trưa do phòng bếp cung cấp, ăn xong, ngủ một giấc, sau đó tiếp tục bận rộn. Tới giờ thân, mõ chiều lại báo đến giờ nghỉ, từng người ra ngoài tìm cơm ăn. 

Quy Nghĩa huyện là một huyện nhỏ ở Tây Nam, người trong nha môn nói nhiều không nhiều nói ít không ít, khoảng bốn năm mươi người, cho nên đi mua đồ ăn về trở thành đại sự của phòng bếp.

Tiểu Thất cùng Tiểu Lan Hoa đi một vòng chợ, đến khi về nhà, xe đẩy nặng trĩu khiến Tiểu Thất hoài nghi liệu có phải bánh xe đều đã bị ép vụn.

Máy bao gạo lớn, mấy lồng gà, mấy sọt cải trắng, còn có cá, có thịt chất đống trên xe Tiểu Thất.

Nhìn đến chiếc xe gỗ của Tiểu Lan Hoa, mặt trên cũng đầy tràn một đống đồ, Tiểu Thất tự hỏi đôi tay gày gò của nàng liệu có tiêu tan không.

“Cũng sắp đến nha môn” Tiểu Lan Hoa thấy Tiểu Thất mệt mỏi liền nói: “Bình thường công tác này đều do một vài nha dịch khỏe mạnh đảm đương, chỉ là hôm nay những người đó đều bị tứ đại đầu mục Kim Trung Báo Quốc điều đi rồi, ta không còn cách nào khác đành phải phiền ngươi hỗ trợ. Nếu mệt mỏi quá ngươi cứ tạm nghỉ, ta đưa xe này về trước rồi quay lại đẩy xe của ngươi.”

Tiểu Thất cười cười: “Đồ ăn trưa ta cũng có phần, cư nhiên là nên hỗ trợ.”

“Kỳ thực đều là ta làm phiền ngươi, nếu ta không hại ngươi bị Thi đại nhân phạt, ngươi đã không phải làm những việc này.” Tiểu Lan Hoa có chút tự trách.

“Nói nữa ta trở mặt a” Tiểu Thất bĩu môi.

Trên đường cái rộng lớn, người đến người đi thập phần náo nhiệt, bên này hô: “Cải trắng vừa lớn vừa tươi đây!”, lập tức bên kia lại rao: “Mua thịt heo tặng kèm canh xương hầm đây!”. Tiểu Thất cùng Tiểu Lan Hoa sóng bước nói chuyện, đột nhiên Tiểu Lan Hoa bị một người từ đằng sau đụng phải, nàng sửng sốt, một gã trẻ tuổi vội vàng chạy về phía trước.

“A!” Tiểu Lan Hoa sờ sờ bên hông, hô to một tiếng: “Ngân lượng mua thức ăn!”

Tiểu Thất thấy thế, lập tức buông xe đẩy phóng tới trước.

Chỉ là khinh công của hắn mặc dù cao, có thể nói là đạp tuyết vô ngân, đem công phu này dụng để bắt kẻ trộm dễ như trở bàn tay, nhưng trên đời này, người có võ công hơn hắn nhiều vô số.

Từ phía trên truyền đến âm thanh quần áo phiêu động, Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn, “A!”, hình ảnh một bóng mây đen nhô lên làm tâm hắn dao động.

Hắn lập tức phát giác đó là quan phục của nha môn. Thi Tiểu Hắc đại nhân từ trên trời giáng xuống, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lộ ra ý cười, giơ chân đá ngã tên trộm Tiểu Thất đang truy đuổi.

Vèo vèo, Tiểu Hắc đại nhân nhanh chóng cởi dây thừng bên hông cuốn cuốn hai ba vòng, cầm lấy một đầu dây, liền đem tên móc túi ném đến bao gạo trên xe đẩy của Tiểu Lan Hoa. Tiểu Lan Hoa vội vàng nói: “Cám ơn Tiểu Đầu Nhi!”

Lan Khánh bắt được kẻ trộm, tươi cười nhìn Tiểu Thất, sau lại thấy Tiểu Lan Hoa đang cùng hắn đẩy xe “xuất du” (đi chơi), cười lạnh một tiếng nói: “Cư nhiên lại bị người ta trộm, đừng nói cho người khác biết ngươi là người của nha môn, còn cái gì phi tặc Tiểu Lan Hoa, người làm ô quy Tiểu Lan Hoa được rồi, động tác chậm như vậy!”

Tiểu Lan Hoa bị nói đến thế có chút ngượng ngùng liền cúi đầu.

“Này… rùa bơi cũng rất nhanh, ngươi mắng rùa làm gì. Huống chi tiền bị cướp đã lấy về, sao còn phải giảng đạo?” Tiểu Thất không vừa mắt, nho nhỏ niệm vài tiếng.

Lan Khánh mị mị mắt, trên mặt có chút hờn giận.

Tiểu Thất vội vàng lui sau mấy bước đến bên xe đẩy: “Đã hiểu đã hiểu, đại nhân ngài thật chí lý, ngàn sai vạn sai đều là chúng tiểu nhân sai, vậy là được.”

Lan Khánh không trả lời, từ phía sau bọn họ, hai nha dịch hổn hển chạy tới, mà hai nha dịch kia một người trong tay cầm nón cùng khăn che mặt, một người kéo lê phía sau một phạm nhân.

Lan Khánh vứt dây thừng cho hai người kia, hai người lập tức đem dây trói tên móc túi buộc chung cùng phạm nhân.

“Mau, trở về!” Lan Khánh xoay người đi về hướng nha môn.

Tiểu Thất tới gần hai bộ khoái, thấp giọng hỏi: “Tiểu Đầu Nhi tâm tình hình như không tốt lắm? Chẳng lẽ do kẻ trộm nhiều quá bắt không xong nên mệt mỏi?”

Một bộ khoái vừa lau quệt mồ hôi đầm đìa trên trán vừa nói: “Không phải, từ sáng sớm đến nay Tiểu Đầu Nhi chỉ quơ được hai tên trộm. Sáng nay ngài ấy yêu cầu Thi đại nhân đoán coi có thể bắt được mấy tên cho đến trước ngọ, Thi đại nhân nói hai người, Tiểu Đầu Nhi liền trả lời “Không đúng, ba tên!”. Kết quả còn thiếu một tên, hiện giờ khẳng định đang giận lẫy.”

Tiểu Thất “xùy” một tiếng, bật cười. “Bao tuổi rồi còn dỗi?”

Lan Khánh quay đầu lại, sắc mặt tối đen liếc hắn, Tiểu Thất lập tức ngậm miệng, cái gì cũng không nói nữa.

Một nha dịch khác cầm nón với khăn che mặt Lan Khánh vứt cho, chạy tới bên Tiểu Lan Hoa thay nàng đẩy xe. Đoàn người đi đến cửa nha môn, Tiểu Lan Hoa đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ai nha, không xong, ta quên mua tương.”

Tiểu Lan Hoa gõ gõ đầu, vội vàng xoay người chạy về hướng chợ. Do nóng ruột, nàng dụng một chút khinh công, thoắt cái đã không thấy thân ảnh, lúc này Tiểu Thất liếc mắt nhìn xe đẩy, dở khóc dở cười nói: “Bình tương còn không lấy, mua tương thế nào đây?”

Hắn vội vàng hô to: “Này, từ từ!”, đem xe đẩy giao cho bộ khoái, sau đó cầm bình đuổi theo Tiểu Lan Hoa.

Tiểu Thất chạy một hồi, tự hỏi tại sao không thấy bóng dáng Tiểu Lan Hoa. Một chiếc giầy thêu rơi bên góc đường thu hút sự chú ý của hắn.

Tiểu Thất xoay người chạy vào một ngõ hẻm chật hẹp, phát giác người cần tìm đang đánh nhau với một gã hắc y nam tử.

Hắn ngẩn người một chút, lẩm bẩm: “Hiện giờ rõ ràng là ngày không phải đêm, ăn vận một thân đen ngòm không phải càng làm người khác chú ý sao? Hay là muốn giả trang quan sai?”

Vừa nói hắn vừa bước nhanh về phía trước, cứu Tiểu Lan Hoa khỏi một đao chí mạng của đối phương.

Hắc y nhân trông thấy Tiểu Thất, trong mắt sát khí càng cháy rực: “Rất tốt, hôm nay cả hai ngươi đừng hòng trốn thoát”, tiếp theo liền chém tới Tiểu Thất.

Đao kia so với những loại thông thường hay tầm thường dày hơn, nặng hơn, chiêu thức tất cả đều dựa vào sức mạnh cơ bắp. Võ công cao cường của kẻ kia khiến Tiểu Thất có chút bất ngờ, song kinh hãi hơn bởi lời nói ám muội của hắn.

“Là ai phái ngươi tới? Vì sao phải giết chúng ta đến cùng?” Tiểu Thất ngay lập tức hỏi.

Người nọ chỉ buông một câu: “Bớt sàm ngôn đi!” liền cùng Tiểu Thất giao tranh.

Tiểu Thất lúc này giả trang Trần Thất, một tên khất cái hoàn lương chỉ biết khinh công, không biết võ công. Bởi vì cần che giấu thân phận trước Tiểu  Lan Hoa, liền không thể sử dụng bản lĩnh bắt giữ người này, chỉ có thể chật vật tránh né, một bên phải cẩn thận đừng để đao thức long trời lở đất đánh trúng, một bên phải che chở Tiểu Lan Hoa, thật sự là làm cho hắn sứt đầu mẻ trán.

Tiểu Thất đẩy Tiểu Lan Hoa ra khỏi phạm vi đao vũ, hô lớn: “Nhanh, đi gọi người đến hỗ trợ!”

Tiểu Lan Hoa gật đầu. Hắc y nhân cũng cười một tiếng xu nịnh, quát: “Chủ nhân ta muốn các ngươi hôm nay chết, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào trốn thoát.”

Người nọ nghiêng mình tới gần Tiểu Lan Hoa, một đao chém xuống, sắc mặt Tiểu Thất trắng nhợt, lập tức dùng chiêu dời hình đổi ảnh, trong nháy mắt liền đến trước mặt Tiểu Lan Hoa, song phương chưởng lực kinh người đồng loạt tung ra.

Hai dòng nội lực cương ngạnh chạm vào nhau, phát ra kình âm động trời, Hắc y nhân phụt ra một búng máu, bắn cả vào người vào cổ Tiểu Thất.

Tiểu Thất cả kinh, vội vàng làm bộ như nội phủ cũng gặp chấn động, kêu lên một tiếng “ai ô”, rồi yếu ớt thối lui.

Tiểu Lan Hoa lập tức đỡ lấy Tiểu Thất, giữ lấy khuỷu tay, liên tục lui về phía sau hơn mười bước.

Khóe miệng hắc y nhân đầy máu tươi, nghĩ đến Tiểu Thất cũng bị thương nặng, hắn đè chặt lấy vết thương định tiếp tục truy kích, đột nhiên thấy hoa mắt, một bóng đen không biết tại sao lại sừng sững trước mặt hắn.

Hắc y nhân há miệng, thầm nghĩ, người trước mắt thình lình xuất hiện, nếu không phải ngày vẫn sáng, hắn thực cho là mình gặp quỷ.

Tiểu Thất làm bộ suy yếu đến hơi thở cũng đứt quãng: “Tiểu Hắc đại nhân… Ách… Người này muốn giết ta cùng Tiểu Lan Hoa… Ách… Mau cứu chúng ta!”

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất cả đầu cả cổ bê bết máu, đôi mắt mảnh dài nheo lại, tức giận ngập đầy trong tâm.

Lan Khánh nhanh chóng rút binh khí bên hông. “Keng”,nhất thời chỉ nghe âm thanh ngân kiếm ra khỏi vỏ, “bộp”, một tiếng trầm đục vang lên trong ngõ nhỏ u tịch. Đó là đầu hắc y nhân vừa rơi xuống, đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng.

Có lẽ bởi kiếm thế quá nhanh, đầu kia rớt xuống một hồi hắc y nhân mới ý thức được cổ đã bị tách rời, máu tươi sau một thoáng giây mới phun ra, bắn tung tóe khiến mặt đất nhuốm một mảng tanh đỏ.

Tiểu Lan Hoa vội vàng che miệng lại, ngăn không cho bản thân kêu to.

Sát nhân đứng trước mặt họ, một thân đen tuyền, màu đen phiêu động xem ra không giống quan phục, ngược lại, tựa như là phục trang của ác quỷ Tu La trong truyền thuyết.

Lan Khánh xoay đầu lại, nhìn hai người kia trợn mắt há mồm. Khóe miệng hắn mang theo ý cười vô định, như thể trào phúng, như thế khinh miệt. Ánh mắt của hắn trống rỗng sâu như đêm đen, nuốt trọn mọi hào quang thông thường, khiến người không rét mà run.

Mũi kiếm bạc điểm xuyết huyết châu. Đây chẳng qua là binh khí tầm thường do nha môn phân phối, ở trong tay người này, so với thần binh uy lực so ra còn lớn hơn.

Chỉ cần kiếm được giơ ra, đến khi hạ xuống, liền sẽ gặp thần sát thần, ngộ phật giết phật, ai cũng đều không thể trốn thoát.

“Làm sao, chưa thấy qua người chết hả?” Lan Khánh hỏi. Đôi mày nhẹ nhàng nhếch lên, liền như vậy đứng im lặng. Dung nhan rực rỡ như hoa mẫu đơn, chỉ cần mắt phượng thoáng nhìn đã đủ điên đảo chúng sinh, không người nào có khả năng chống đỡ.

Tiểu Thất run rẩy đã lâu mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần, hắn chỉ vào thi thể đầu thân tách rời, nói “Nãi nãi cá hùng... Thật vất vả mới có người tới giết bọn ta... Ngài sao lại hành động nhanh như vậy, trong nháy mắt đem người giết đi?”

“A?” Lan Khánh không hiểu, trừng mắt nhìn.

Tiểu Thất ngửa mặt lên trời, kêu lên não nề “Đó là đầu mối duy nhất, Tiểu Hắc đại nhân, đầu mối duy nhất!”

Lan Khánh lại trừng mắt nhìn, thần sắc trên mặt thay đổi, hắn thu hồi ngân kiếm, lăng xăng chạy tới, đem phần đầu nhặt lên, lại lăng lăng chạy về chỗ thi thể, cố gắng gắn trở lại.

“…A?” Gắn không được!

Lan Khánh quay đầu nhìn Tiểu Thất. Hai tay vẫn phóng khí cố gắng ép vào ép vào.

“Phần đầu rơi ra chính là đã chết… Ngươi nhìn ta cũng vô dụng… Ngươi nghĩ ta và ngươi là thần y Triệu Tiểu Xuân… cho dù phần đầu rụng, chỉ cần thân thể còn ấm, khâu khâu vá vá một hồi liền có thể cứu trở về sao?” Tiểu Thất nói.

***

Đoàn người trở lại nha môn. Thi Vấn cùng Nam Hương nhận được báo cáo của nha dịch, vội vàng từ bên ngoài quay về.

Thi Vấn vừa nhìn thấy thi thể hắc y nhân trên mặt đất, lông mày nhíu lại, lập tức hỏi: “Người là do ai giết?”

Lan Khánh quay đầu sang một bên, lấy mu bàn tay che lại, giả bộ như sự tình gì cũng không có. Hắn cho rằng chỉ cần mình không nói sẽ không ai biết.

Thi Vấn nhìn thấy bộ dạng hắn, cả giận nói: “Tiểu Hắc, ngươi vì sao giết người?”

Tiểu Hắc không nhìn cha hắn, chỉ nói: “Bởi vì hắn muốn giết Tiểu Thất, Tiểu Thất còn bị đánh cho toàn thân đầy máu. Ai dám khi dễ người của nha môn, ta sẽ không tha cho hắn. Tiểu Thất bị thương rất nặng, còn bảo ta cứu hắn cùng Tiểu Lan Hoa, cho nên ta giết.”

Thi Vấn nhìn Tiểu Thất, dùng ánh mắt hỏi.

Tiểu Thất bị Thi Vấn nhìn như thế, lập tức xoay người ôm lấy ngực, cau mày giả bộ thống khổ nói: “Sát thủ kia vô cùng lợi hại, ta cùng Tiểu Lan Hoa không phải đối thủ của hắn, khụ khụ khụ, may mắn Tiểu Hắc đại nhân chạy tới kịp lúc, tiểu nhân chỉ phải chịu một chút thương tích nhẹ thôi, thật sự không sao.”

Tiểu Lan Hoa đỡ lấy Tiểu Thất, vội vàng gật đầu “Đúng vậy, đại nhân, Tiểu Hắc đại nhân cũng là cứu chúng ta, ngài đừng trách hắn!” Tiểu Lan Hoa nói. “Kỳ thực đều bởi võ công Tiểu Hắc đại nhân cao hơn rất nhiều, nên hắc y nhân một chiêu cũng không chống đỡ được, Tiểu Hắc đại nhân không cố ý.”

“…” Thi Vấn nghe hai người nói xong, hít sâu hai cái, khuôn mặt biến thành màu đen vì tức giận mới hồi chuyển, hướng Lan Khánh nói: “Hôm nay coi như dừng ở đây, Tiểu Thất cùng Tiểu Lan Hoa vô sự coi như là công của ngươi, về sau làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, biết không?”

Lan Khánh khoát tay áo, dõng dạc trả lời: “Đã biết!” cố gắng vì thể diện cha hắn.

Thi Vấn thở dài, thật sự không có cách nào nắm bắt hắn.

Nam Hương nhìn tên sát thủ, trầm tư hỏi: “Người này khi giao thủ cùng các ngươi có nói gì điều gì không?”

Tiểu Lan Hoa vội vàng nói: “Có, người này nói chủ tử hắn muốn giết ta cùng Tiểu Thất.”

Nam Hương đối Thi Vấn chắp tay. “Đại nhân, xem ra việc chúng ta truy xét Tang gia huyết án đã bị kẻ chủ mưu phía sau biết được. Tiểu Lan Hoa cùng Tiểu Thất bị tập kích, nói vậy việc này không đơn thuần đã chấm dứt, đệ tử cho rằng phải bàn bạc kỹ hơn, sớm tra ra kẻ xúi giục mới được.”

“Người tới có võ công người thường khó ngăn cản.” Thi Vấn gật đầu, lo nghĩ, sau đó nói: “Tiểu Hắc, võ công của ngươi cao nhất trong nha môn, kể từ hôm nay ngươi tạm dừng làm ngỗ tác, đi giúp Kim Trung Báo Quốc điều tra việc này. Vị trí của ngươi ta sẽ tìm người bổ khuyết.”

Trong mắt Lan Khánh chợt lóe tinh quang. “Hảo!”

Thi Vấn lại nói: “Ngươi đến Phúc Lai khách điếm điều tra về người đã chết, Thẩm Đại Lang.”

Nam Hương nói: “Kim Trung Báo Quốc bốn người cũng đã rời đi nha môn tra án, trong nhiều ngày tới sẽ không trở về, công tử võ công mặc dù cao, nhưng một mình ở bên ngoài không người chiếu cố thật sự không ổn. Ta nghĩ, công tử nên chọn một người trong khoái ban cùng đi, vậy có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Lan Khánh nhíu mày, có vẻ muốn cự tuyệt.

Nhưng Nam Hương lại nói tiếp: “Đừng làm cho đại nhân lo lắng. Công tử chọn ai đều được.”

Lan Khánh nhìn cha hắn, thấy cha hắn gật đầu, bèn cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng lên, đôi mắt sáng trong chăm chăm nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất vội vàng thối lui, đầu mãnh liệt lắc như trống bỏi “Đại gia ta... Không, tiểu nhân là ở lại phục lao dịch, cũng không phải khoái ban bộ khoái, hơn nữa ta thân thể suy yếu, vai không mạnh tay không khỏe, chỉ có khinh công khá hơn chút mà thôi, còn lại hoàn toàn không dùng được. Ta nào có thể cùng Tiểu Hắc đại nhân phá án. Việc này trăm triệu lần không được, trăm triệu lần không được.”

Nam Hương tiên sinh cười nói: “Cái này lại vừa khéo, công tử võ công cao cường có thể bảo hộ ngươi, hắn chính là cần một người suy nghĩ tinh tế chăm sóc. Ngươi ở trên công đường ứng đối lưu loát, đối mặt với quan uy của Thi đại nhân vẫn có thể sắc diện không thay đổi, chậm rãi đàm luận, thông minh cơ trí, can đảm cẩn trọng, quan trọng nhất là khinh công cao, có thể đuổi kịp cước trình của công tử. Lúc này cùng công tử xuất ngoại phá án, ngươi đúng là lựa chọn tốt nhất.”

Tiểu Thất nghe xong, cả khuôn mặt như sụp đổ hoàn toàn “Không đúng, không đúng! Tiểu nhân thật sự không có can đảm, lúc ở công đường là sợ đến ngây người, không tin tiên sinh cứ hỏi Tiểu Hắc đại nhân, Tiểu Hắc đại nhân có thể chứng minh tiểu nhân không hề can đảm.”

“Công tử?” Nam Hương hỏi Lan Khánh.

Mà Lan Khánh, chính là hướng Tiểu Thất, cười toe toét.

Tiểu Thất đột nhiên thấy choáng váng, cảm giác được từ nay về sau con đường phía trước khẳng định là một mảnh đen tối vô quang.