Bạch Mã Hoàng Tử, Chàng Ở Đâu?

Chương 11




J yêu quý,

“Bình minh đã lên trên bầu trời Michigan.

Trong một ngôi nhà mỗi ngày thêm đông đúc, King Kong tỉnh giấc trong tâm trạng vui vẻ. Nó âu yếm nhìn Epouzilla đang ngủ cạnh mình và lại nghĩ đến cái cách đầy đắm say mà nó kỷ niệm ngày nàng tới. Ham muốn dâng trào.

Nhưng nó bị tiếng ồn ào Charlotte gây ra làm cho mất tập trung, cô vừa đến và đang rất bực bội vì không thấy điện thoại đâu mà cô thì đang muốn gọi bữa sáng.

Cô vẫn chưa biết là sẽ chẳng có điện thoại, cũng chẳng có phục vụ phòng trong Căn phòng Tra tấn.

- Đúng là một lũ ngây dại! Điện thoại ở đâu chứ, ta muốn món trứng trộn và vodka tonic!

- Câm mồm ngay! King Kong nói, nó không thích bị làm phiền.

- Không ai dám nói với ta bằng giọng đó cả! Cái thứ khách sạn mạt hạng gì mà lại đi chưa chấp cả lũ khỉ chứ... Còn Spa ở đâu, ta cần được mát xa...

- Mát xa ư?

King Kong phá lên cười.

- Ta làm được đấy nhưng ta bận mất rồi, không sao đâu, ta quen vài người rất thạo món này.

Nó quay về phía Bérénice, qua một đêm cô này đã hói hết cả đầu một cách bí ẩn, và nó hỏi mượn cô này di động.

- Gọi nội hạt à? cô ta hỏi.

- Không, có vấn đề gì sao?

- Không, được thôi.

(Bérénice không thích làm tình với động vật.)

Thế là King Kong gọi cho toàn bộ bộ phận phân phối của Công viên Kỷ Jura để hỏi xem họ có muốn đến chăm sóc Charlotte không, cô vừa đến và đang rất cần được thư giãn.

Rồi nó lại quay về phía Epouzilla, con này vừa tỉnh giấc, nó bị câm nhưng quyến rũ tới nỗi King Kong tự nhủ nó sẽ sẵn sàng biến Epouzilla thành Queen Kong của riêng mình.

Trong lúc đó, toàn bộ các quý bà đều làm ra vẻ không nhìn lên màn hình lớn, nơi Justine cao quý đang say ngủ trong một phòng hạng sang của khách sạn Ritz. Trên bàn đầu giường có một cái lọ cắm đầy hoa hồng nhung, một vé máy bay và một bức thư của George Clooney nhắn rằng ông không thể sống được nếu thiếu cô và rằng cô phải đến với ông ngay khi có thể.”

Tớ thấy bực bội quá, tớ phải trút hết ra rồi mới đi ngủ được.

Tớ đang hào hứng với ý nghĩ sẽ ngồi hàng tiếng đồng hồ xem ti vi thì Bérénice gọi điện hỏi tớ đang làm gì. Tớ thật bất hạnh khi trả lời “chẳng làm gì cả” vì cô nàng bảo: “em đang ở dưới nhà chị đây, chị xuống nhé, em đưa chị đi ăn tối.” Tớ rất muốn từ chối nhưng cô nàng đã gác máy, và tớ thì chẳng biết phải xin lỗi kiểu gì. Sao cô nàng lại tử tế thế nhỉ? Để ghi điểm ấy mà! Lúc bọn tớ đang trên đường đến nhà hàng thì cô nàng gọi điện cho mẹ mình - người cũng giống như mọi thành viên khác trong gia đình, không muốn thấy bọn tớ xa cách nhau - để nói: “Con đang đi với Ariane, vâng, chị ấy ở nhà một mình, thật tội nghiệp, chúng con qua đón chị ấy đi ăn tối...” Rồi cô nàng chuyển máy cho tớ nói chuyện với bà cô tớ lúc đó đang cười rúc rích hài lòng ở đầu dây bên kia. Tớ nói chuyện với bà hai phút rồi rút gọn câu chuyện bởi bà có vẻ sắp lên cơn cực khoái mà tớ thì sắp hết chịu nổi.

Bérénice yêu mẹ cô nàng, và cô nàng chịu hy sinh một tối đi với tớ để tạo cho mẹ mình những cảm giác mạnh, tớ nghĩ vài tuần nữa, cô nàng sẽ có, xem nào... một đôi Prada mới. Ít ra thì có cậu với tớ biết vì sao.

A.

Ariane yêu quý,

Em họ cậu đúng là con điên. Rõ ràng một số người còn sống được trên đời này chỉ vì tội sát nhân bị coi là bất hợp pháp. Tớ lại nghĩ đến vụ khạc nhổ của tớ, trộn thêm một ít tử tế.

Không có chuyện miễn tội cho Bérénice! Cô nàng phải ở lại Ngôi nhà Tra tấn và tớ nghĩ rốt cuộc Charlotte sẽ thắt cổ cô nàng bằng đai thắt đôi giày Prada mới của mình.

Về phần bà cô cậu... Tớ nghĩ chú cậu sẽ phải chấm dứt nhục hình của chúng ta bằng cách làm chuyện ấy thật hoành tráng với bà để bà đạt cực khoái thực sự rồi để cho cậu được yên.

Tớ đến chết vì cười mất. Tớ bị chập cheng mà. Tớ không nghĩ mình lại có thể viết được những điều như thế về mẹ của một ai đó. Xin lỗi cậu. Tớ thấy gia đình cậu còn loạn năng hơn cả gia đình tớ, vì lẽ họ có khả năng làm tớ phát điên lên từ xa.

Nhân tiện, tớ đang viết cho cậu từ nhà tớ và hôm nay tớ sẽ không đi làm vì tớ đã cãi nhau với tất cả mọi người.

Đầu tiên là Chris, anh ấy đã khiến tớ điên tiết về chuyện một khách hàng. Giá mà cậu thấy anh ấy ở trong tình trạng nào... Đúng là một cậu bé cáu kỉnh tột bậc! Với lại tớ còn bảo anh ấy là rút tay khỏi lỗ đít, cho lên miệng rồi câm mồm đi. Như thế thì chẳng chín chắn gì cả, tớ biết chứ, nhưng nói xong tớ lại thấy nhẹ cả người.

Tiếp đó là mẹ tớ. Bà có biệt tài quên tất tật mọi thứ nếu những thứ ấy sửa lưng bà. Tớ thì lại có trí nhớ siêu phàm nên đã tốn không biết bao nhiêu công sức để nhắc cho bà nhớ lại tất cả những chuyện khiến bà bực mình. Hôm qua tớ đã làm thế đấy, và bà đã bật lại rất dữ dội. Như mọi khi.

Tớ phải đổi việc thôi. Nhưng cái ý nghĩ thay đổi giản đơn ấy lại đè nặng lên tớ. Cậu thấy đấy, tớ là một vật bé nhỏ không thích thay đổi các thói quen của mình. Và như một phụ nữ thất bại, tớ luôn hy vọng mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Nhưng chẳng có cơ may nào hết.

Chuyển chủ đề nhé.

Hôm nay có một chuyện cực buồn cười xảy đến với tớ.

Cách đây bốn hay năm năm gì đấy, tớ có hẹn hò với một tay nha sĩ. Thật lòng là tớ chẳng thấy anh ta hấp dẫn gì nên thật tiện cho tớ là anh ta phải mất tới một tháng mới dám ôm hôn tớ. Thế nhưng tất cả bạn bè tớ đều nói rằng anh ta thật tuyệt nên tớ cứ để mặc mọi chuyện cuốn đi.

Anh ta đưa tớ đi khắp nơi, giới thiệu tớ với cả gia đình anh ta và trong cộng đồng Sépharade thì kiểu chính thức hóa thế này có nghĩa là sắp đến ngày đính hôn.

Sau vài tháng, tớ giới thiệu anh ta với bố mẹ tớ: chỉ cần nói rằng anh ta làm bố tớ tức điên còn mẹ tớ thì yêu quý là đủ để cậu hiểu: hai dấu hiệu RẤT xấu.

Dù sao, lần cuối cùng tớ gặp anh ta, anh ta cũng bảo với tớ rằng tớ là tất cả những gì anh ta từng mơ ước. Tối hôm sau chúng tớ hẹn gặp nhau nhưng anh ta lại cho tớ ăn thịt lừa.

Và rồi anh ta mất tích con mẹ hàng lươn. Sốc không tả nổi. Trong những ngày tiếp đó, tớ khóc lóc tới nỗi Chris phải hỏi xem liệu có phải tớ dính bầu không. Dính bầu ấy à... Thậm chí bọn tớ còn chưa ngủ với nhau cơ đấy.

Rồi một cô bạn bảo tớ là thiên hạ đồn đại anh ta bị pê đê. Có vẻ như đó là cách giải thích hợp lý.

Hôm qua, một cô bạn thân gọi cho tớ bảo là sắp được giới thiệu với ai đó, và cô ấy muốn biết liệu tớ có quen người này không. Trên thực tế tớ quen cả đống người. Còn nếu tớ không quen cái người ấy thì thể nào tớ cũng quen ai đó biết cái người ấy và kiểu gì tớ cũng thu xếp để có được thông tin. (Tớ vừa viết ra điều này vừa mỉm cười thỏa mãn kiểu bệnh hoạn.)

Và đây là phần nực cười của câu chuyện: cái gã mà cô bạn tớ sắp gặp chính là anh chàng nha sĩ!

Tớ đã kể cô ấy nghe mọi chuyện, tớ hơi xấu hổ chút xíu nhưng đâu còn lựa chọn nào khác.

Cách đây vài tháng, anh ta tái xuất. Cái gã ngây dại ấy gửi thư cho tớ: những lời đùa cợt ngu ngốc, những kiến nghị nọ kia... Tớ chẳng thèm trả lời. Tớ định gửi cho anh ta một tin nhắn, bảo anh ta gạch ngay tên tớ khỏi thư mục của anh ta đi, nhưng như thế chẳng hóa mình coi trọng anh ta lắm sao. Tớ nghĩ có lẽ trong chuyện này, anh ta sở hữu hẳn một bộ quy tắc ứng xử đúng mực dành cho việc chuyển thư, như dành cho môn đánh golf vậy. Phép lịch sự căn bản cũng yêu cầu người ta để người tình cũ từng bị người ta hành hạ được yên thân đấy chứ, không phải sao?

Có một số điều cần phải suy ngẫm về chuyện này, tớ sẽ soạn hẳn một hiến chương về các quy tắc ứng xử đúng mực qua mạng theo chuẩn quốc tế. Nhưng chỉ riêng việc viết tên hiến chương này tớ đã thấy oải rồi.

Thế còn phần tiếp của câu chuyện anh chàng họa sĩ thì sao? Có phải trả phí để cậu kể nốt không?

Nếu hồi đó quen cậu, chắc tớ sẽ gợi ý để cậu hỏi anh ta đá phăng cô nhân tình mới nhất như thế nào. Bởi không tính mấy chuyện soạn hiến chương, tớ có vài lý thuyết về đàn ông, trong đó có lý thuyết này: đàn ông luôn đá bồ theo cùng một cách.

Ôm hôn cậu,

Justine.

Mọi chuyện đều ổn, phải, mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp.

Tôi quan sát anh ta trong khi anh ta thanh toán hóa đơn, vẫn phong thái phóng khoáng ấy qua từng cử động khiến tôi thực lòng yêu thích.

Kể từ lúc bữa tối bắt đầu thì đây là lần đầu tiên cuộc trò chuyện giữa chúng tôi bị ngắt quãng, và tôi có thể thử lùi bước một chút.

Ổn thôi.

Không khí thật nhẹ nhàng, tôi phải khó khăn lắm mới tỏ ra vui vẻ và trí tuệ một cách tự nhiên được, nom anh ta có vẻ đang thực sự trải qua một buổi tối an lành.

Và giờ thì sao?

Anh ta sẽ mời tôi đi cà phê hoặc khôn ngoan đưa tôi xuống dưới.

- Mình về nhà em nhé?

Mẹ kiếp, tên khốn, đây không còn là phóng khoáng nữa mà là...

Anh ta phá lên cười

- Trông mặt em kìa, anh không cưỡng hiếp em đâu! Chỉ là thật tuyệt khi mình ở bên nhau, và anh không muốn đến quán bar hay hộp đêm gì cả. Nhưng nếu em không muốn thì cũng không sao, anh sẽ đưa em về.

- Không, không sao đâu, mình về nhà em.

Thế là xong, tôi đã quỵ ngã. Đây là một phép thử, tôi tin chắc thế. Giờ thì anh ta coi tôi là gái đứng đường và sẽ chẳng thèm đụng vào tôi. Nhưng tôi phải phản ứng thế nào cơ chứ... Nhảy lên vui mừng à?

Vả lại, liệu tôi có muốn anh ta đụng vào tôi ngay tối đầu tiên không? Hơn nữa anh ta biết mẹ tôi, anh ta có thể tấn công theo từng giai đoạn. Hay đó là vì anh ta biết mẹ tôi?

Suốt quãng đường về nhà, tôi giữ được vẻ vờ như đang trò chuyện trong khi đầu óc tôi bị xâm chiếm bởi hàng loạt câu hỏi anh ta dồn dập đưa ra.

Tôi mở cửa và tự cảm thấy sốc trước khung cảnh hỗn loạn mình gây ra.

Mẹ kiếp, thật tồi tệ. Suy cho cùng, được hay không thì mọi thứ cũng diễn ra rất tự nhiên.

Dù sao tôi cũng phải nhặt hết đồng quần áo vứt đầy giường kia lên, nếu anh ta thấy cảnh ấy chắc anh ta sẽ hiểu ngay tôi đã phải thử đến nửa tủ quần áo của mình trước khi đi gặp anh ta.

- Anh chọn đĩa đi, em quay lại ngay.

Rồi tôi nhanh chóng vơ vội đống quần áo lại, nhét tất cả vào cái tủ vốn đã đầy ứ và quay lại phòng khách.

Giờ thì anh ta đang nhìn đống đĩa của tôi và đã bật một đĩa nhạc Cuba: không quá nhanh, không quá lãng mạn. Chọn hay đấy, hoặc anh ta có gu chuẩn, hoặc đó là một chiến lược tinh vi.

- Em có The Player à! Anh mê phim này lắm! Em có chán không nếu mình xem phim này?

Tôi chẳng chán tí nào cả và tôi đã đúng khi giấu nhẹm đống quần áo đi bởi đầu đĩa nằm trong phòng ngủ của tôi. Tôi tự hỏi liệu anh ta có nhận thấy phòng khách không có ti vi không, vì nếu nhận thấy thì có nghĩa là anh ta biết rõ mình đang làm gì. Và dưới cái vẻ ngoài uể oải kia, dù sao anh ta cũng đang giấu đi vẻ tự tin về cú ra đòn của mình.

Một lúc sau, chúng tôi đã nằm dài trên giường tôi xem phim. Đúng hơn là tôi nghĩ rằng anh ta xem, còn tôi thì mắt nhìn màn hình nhưng đầu lại tự hỏi mọi chuyện sẽ kết thúc thế nào.

Nếu anh ta rời khỏi nhà tôi mà không thử thiếc gì thì đó sẽ là đỉnh cao nhục nhã...

Không khí thật kỳ cục; bộ phim khiến chúng tôi chẳng nói năng gì với nhau, tôi cảm giác như anh ta nghe thấy tiếng tôi thở. Dù sao thì tôi cũng nghe thấy tiếng mình thở. Có lẽ tôi thở quá mạnh. Tôi phải tăng tiếng ti vi lên mới được. Không, như vậy anh ta sẽ tưởng tôi bị điếc mất, mà thế cũng chẳng giúp không khí ổn hơn. Tôi sẽ cố gắng thở nhẹ nhàng.

Dõi theo hơi thở của mình quả là cực hình. Đáng lẽ tôi phải đi tập yoga với Léa, đúng là đáng đời. Mặc kệ tiếng ồn, tôi ngừng kiểm soát, nếu không tôi sẽ mắc chứng tim đập chậm mất.

Tôi thở hắt ra rõ mạnh rồi lại bắt đầu thở bình thường.

Tôi cảm thấy nặng nề khủng khiếp. Mỗi cử động của tôi đều gây ra những cử động rung tai quái trên giường. Tôi tin chắc rằng anh ta sẽ tự hỏi điều gì xui khiến anh ta nằm kềnh ra với một con cá voi.

Ôi tôi ngán lắm rồi, thật quá nhiều áp lực với tôi.

Có lẽ anh ta đợi tới lúc hết phim.

Được thôi, đợi thì đợi. Mấy giờ rồi ấy nhỉ? Giờ mà xem giờ thì cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm. Nếu biết anh ta sẽ chạy mất dép luôn.

Chắc phải hơn một giờ rồi.

Được thôi, chắc anh ta sẽ hôn tôi lúc về, trên ngưỡng cửa. Một gã đàn ông thì có gì để làm ở nhà một cô gái ngay giữa lúc đêm hôm chứ, nếu gã không có ý đồ đen tối trong đầu.

Mà lại còn trên một cái giường nữa. Chưa kể chắc chắn ở nhà gã cũng có ti vi. Rồi truyền hình cáp. Đâu cần phải có tôi mới xem được phim.

Tôi không thể chịu nổi tình cảnh này lâu hơn được nữa.

Mà tôi có cảm giác anh ta cũng thở ra tiếng động thì phải.

Có lẽ anh ta ngủ rồi.

Giờ tôi không thể nhìn anh ta, nếu anh ta không ngủ thì sẽ kỳ quặc lắm. Còn nếu anh ta đã ngủ thì tôi đúng là rơi vào cảnh dở khóc dở cười...

Anh ta không ngủ. Anh ta đã cúi xuống tôi và ôm hôn tôi.

Đơn giản thế thôi.

Rất lâu.