Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài

Chương 6: Bôi thuốc




Ninh Vãn đương nhiên sẽ không đi, cậu tiến lên một bước, đứng sóng vai Thẩm Thư Vân. Thẩm Thư Vân không chú ý Ninh Vãn quá nhiều, anh một mình tiến lên, vặn tay một kẻ, bẻ ngoặt ra sau, rồi buông tay hung hăng đẩy, trực tiếp đem người quăng, té vào kẻ khác đang muốn tấn công mình, hai người ngã lăn ra đất, rên rỉ.

Tên côn đồ làn da ngăm đen muốn đánh lén từ bên trái, bị Thẩm Thư Vân phát hiện, húc mạnh khuỷu tay mãnh vào ngực người nọ, một tiếng giòn vang, tên này tức khắc ngã xuống đất, che ngực bò cũng bò không nổi —— vừa rồi một kích, đánh gãy xương sườn của hắn!

Thẩm Thư Vân nhíu mày nhìn chằm chằm đám còn lại hai người, lạnh giọng hỏi: “Lại đến chứ?”

Hai kẻ kia thấy tình thế không ổn, cơ hồ muốn cất bước chạy: “Không tới, không tới, anh buông tha chúng tôi đi.”

Nói xong, bọn chúng vội vàng kéo mấy kẻ kia, chật vật mà đào tẩu.

“Thật là hỗn đản chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.” Thẩm Thư Vân vỗ vỗ bả vai Ninh Vãn, nhẹ giọng nói, “Đi thôi, không dây dưa.”

Ninh Vãn nhất thời còn chưa kịp tiêu hóa sự chuyển biến của Thẩm Thư Vân, có chút ngơ ngác: “Ừ được.”

Rồi lại nhìn xuống bó hoa cát cánh trắng muốt bị người dẫm đến rơi rớt tan tác, thở dài.

Thật là mấy kẻ đáng chết, dám dẫm nát bó hoa cậu mất công chọn cho Thẩm Thư Vân.

Bởi vì biến cố này, hai người kế hoạch đi siêu thị tự nhiên cho ngâm nước nóng, Thẩm Thư Vân đem Ninh Vãn về nhà, lấy ra cái hòm thuốc, lấy bông với Povidone, mở đèn cạnh sô pha đặt dưới đất, ngồi trên sô pha bôi thuốc cho Ninh Vãn.

“Mấy ngõ nhỏ vẫn luôn lộn xộn, cướp bóc, trộm cắp, thậm chí có người phát hiện thi thể ở chỗ đó, hồi trước cũng vài lần đi tìm cảnh sát, nhưng cảnh sát ra vài lần cũng không quản nổi, dần dần không hề quản, trường học chúng tôi đều dặn dò học sinh không được đến kia…… Cậu sao lại đi đến nơi đó?”

Ninh Vãn có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhu chiếp nói: “Tôi không biết đường……”

Không như Thẩm Thư Vân có thể thoải mái giáo huấn đám lưu manh kia, Ninh Vãn ăn đau rất lớn, khóe miệng bên phải rách, trên mặt cũng vài vết bầm, nhìn thảm hề hề. Thẩm Thư Vân bối thuốc cho cậu, nhìn biểu tình Ninh Vãn uể oải, đại khái đoán được Ninh Vãn vì sao rầu rĩ không vui, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Cậu cũng đừng cảm thấy mất mặt, một người đánh nhiều người như vậy, cậu còn khiến bọn chúng bị thương đã rất giỏi rồi. Nói đến đánh nhau, đừng nói beta, phỏng chừng có một số Alpha còn không đánh thắng tôi nữa là.”

“Vân ca, anh trước kia có học võ sao?”

“Ba tôi Alpha là quân nhân xuất ngũ” Thẩm Thư Vân nhún vai, “Lúc trước ông là bộ đội đặc chủng phục dịch quốc gia, mấy phương pháp đánh nhau đều là ông dạy cho tôi ——đều là chiêu thức tiêu diệt địch trên chiến trường, người thường không học qua đương nhiên đánh không lại.”

Ninh Vãn nghe được sau cổ chợt lạnh.

“Tôi cảm thấy kỳ thật sức lực của anh rất lớn, không giống những Omega khác……”

“Cậu thấy Omega sẽ là kiểu thế nào?” Thẩm Thư Vân rũ mắt, “Chẳng lẽ Omega nên yếu ớt bất lực từ nhỏ, không chịu nổi sóng gió? Có một số O thuộc dạng này, nhưng đó do bọn họ lựa chọn, tôi chỉ lựa chọn cuộc sống làm chính mình.”

Ninh Vãn nhìn Thẩm Thư Vân, nửa mặt của anh được ánh đèn vàng ấm áp bao phủ, một nửa kia chìm trong tối, quang ảnh đan xen, càng tô đậm đường cong gương mặt, mặt mày ôn nhuận, hàng mi dài rũ xuống, che đi đôi mắt sóng sánh ánh nước xinh đẹp, nơi đó luôn bình thản, tựa như con người anh, ôn nhu khoan dung, tựa hồ vĩnh viễn đều ôn ôn hòa hòa. Nhưng vào giờ phút này, Ninh Vãn lại phát hiện một con người khác được Thẩm Thư Vân cất dấu.

Nguyên lai nội tâm người này, cứng cỏi đến vậy.

“Tôi không có ý đó……” Ninh Vãn ghé vào mặt Thẩm Thư Vân, ngữ khí thong thả mà trịnh trọng, “Kỳ thật chỉ cần là anh, tôi đều cảm thấy tốt.”

Cậu dựa vào thật gần, gần đến mức quanh quẩn bên mũi Thẩm Thư Vân đều là mùi thơm ngào ngạt của rượu Gin—— đó là tin tức tố của Ninh Vãn.

Lời nói lại quá ái muội, ái muội đến liền Thẩm Thư Vân đều cảm thấy một tia vô thố, tai liền chậm rãi nóng lên. Vì che dấu ngượng ngùng hoảng loạn, lại có lẽ là bị ấm áp xa lạ làm bỏng, Thẩm Thư Vân khẽ đẩy Ninh Vãn, giả vờ bình tĩnh quay lại đề tài: “Ngồi trở lại đi, còn chưa bôi thuốc xong, đừng lộn xộn ảnh hưởng đến miệng vết thương.”

Ninh Vãn không muốn quá phận bức bách Thẩm Thư Vân, cậu biết loại chuyện cảm tình này vẫn nên theo tuần tự, vì thế ngồi thẳng trở lại, an an tĩnh tĩnh mà ngưỡng mặt chờ Thẩm Thư Vân bôi thuốc. Thẩm Thư Vân rửa sạch xong miệng vết thương, dán băng cá nhân lên là xong.

Thẩm Thư Vân thả thuốc vào hòm, nghe thanh âm sâu kín bên cạnh truyền đến: “Vân ca, anh còn nhớ rõ lần trước tôi nói với anh, muốn nhờ anh nghĩ cách giúp tôi theo đuổi người mình thích…… Anh cảm thấy bước đầu tiên nên làm cái gì mới tốt?”

Thẩm Thư Vân thu thập hòm thuốc, bị vấn đề này hỏi đến luống cuống  —— 29 năm qua chưa từng có chuyện yêu đương, sao có thể biết yêu đương rốt cuộc bắt đầu từ bước nào!

Cũng không phải không có người thích Thẩm Thư Vân. Thẩm Thư Vân thời kỳ học sinh  vẫn luôn là học trưởng hoàn mỹ trong mắt người khác, lớn lên đẹp, thành tích ưu tú, tính tình cũng tốt, bởi vậy không ít Alpha, Beta theo đuổi, nhưng Thẩm Thư Vân hết thảy cự tuyệt. Anh không rõ như thế nào mới là động lòng, chỉ thấy mấy người theo đuổi luôn thiếu ý nghĩa gì đó, tốt nhất không nên dễ dàng chấp nhận người ta.

Có thể là thời kỳ học sinh đào hoa cự tuyệt quá nhiều, sau khi tốt nghiệp, nhân sinhThẩm Thư Vân đào hoa cũng rụng hết—— đặc biệt là khi đi làm rồi, cây hoa đào thật giống như đã chết! Làm giáo viên cấp ba, hoàn cảnh công tác bế tắc, mỗi ngày chỉ thấy nhiêu đó giáo viên, không thì là học sinh, vội đến làm liên tục, Thẩm Thư Vân nào có cơ hội nói chuyện yêu đương, vì thế kéo dài tới 29 tuổi, thành một lão O không người hỏi thăm.

Nhưng không ăn qua thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy sao!

Thẩm Thư Vân liều mạng trong đầu nhớ lại mấy tình tiết sưu tầm điện ảnh của mình, nhưng rốt cuộc thiếu đến đáng thương, trong trí nhớ tìm ra một đoạn trí nhớ liên quan thời đào hoa của mình, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói hàm hồ: “Bước đầu tiên hẳn là hẹn người đó, tới hẹn hò đi…… Hẹn hò đơn giản chính là ăn cơm, xem phim?”

“Như vậy sao,” Ninh Vãn cũng là người chưa yêu ai bao giờ, cho nên đối với phương pháp Thẩm Thư Vân cũng không dị nghị, “thứ sáu buổi tối anh có việc không?”

“Không có, sao vậy?”

“Tôi, tôi muốn, muốn hỏi anh” Ninh Vãn tay nắm chặt lại, khẩn trương đến độ có chút nói lắp “Thứ sáu có thể hay không cùng đi xem phim với tôi?”

Thẩm Thư Vân ngẩn ra: “Cùng tôi?”

“Đúng vậy, cùng anh” Ninh Vãn đầy cõi lòng chờ mong nhìn Thẩm Thư Vân, mang chút nũng nịu “Anh cứ coi như đi luyện tập một lần với tôi, cho tôi xem cảm giác, tôi sợ một mình không biết gì sẽ làm người đó mất mặt…… Được không, Vân ca.”

Thẩm Thư Vân lời cự tuyệt đã tới bên miệng rồi, nhưng anh nhìn đôi mắt ngời sáng của Ninh Vãn, lại nuốt xuống lý do thoái thác của mình: “Cũng được.”

Đứa trẻ này, giúp cậu ta một chút cũng không sao. Nếu thật thấu thành một đoạn nhân duyên, cũng coi như một chuyện tốt.

Thẩm Thư Vân nhủ thầm, cố thuyết phục chính mình, anh chỉ là xuất phát từ thiện ý, mà không phải theo bản năng nhân nhượng Ninh Vãn, không có cách cự tuyệt Ninh Vãn.

Nhưng có rất thứ, nhiều lý do không thể đủ lừa mình dối người…… Ví dụ như, tình yêu.

Hết chương 6