Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 19: Chương 19





Phần 19Dì Từ nhìn Lâm Du hồi lâu, cuối cùng sờ vào đầu Lâm Du, than một câu: “Đồ ngốc.

”…Sau khi dì Từ rời khỏi.

Lâm Du xếp chỗ ở cho Chi Chi.

Thỏ con giống như đối với nhà mới rất vừa lòng, lúc mới bắt đầu có chút không thích ứng, nhưng sau khi ra khỏi lồng sắt, liền bắt đầu chạy nhảy khắp nơi, có vẻ như đối với nhà mới hết thảy đều rất tò mò, thật cẩn thận mà thăm dò, nhưng mà lá gan lại nhỏ, một chút tiếng động cũng có thể đem nó trốn trở về.

Lâm Du cười cười, mở ra vali hành lý, cầm từng cái quần áo lấy ra đặt ở trong ngăn tủ.

Sửa sang lại đến cuối cùng, còn sót một thứ nằm dưới vali, là một quyển sổ nhật ký.

Thời điểm ra đi, Lâm Du đem nó bỏ vào vali hành lý.

Cậu ghi chép quyển sổ nhật ký này đã được một năm, điểm lại những khoảnh khắc cậu cùng tiên sinh ở bên nhau.

Lâm Du nhìn sổ nhật ký, lại không có dũng khí mở ra, cuối cùng, Lâm Du đem nó đặt ở phía dưới góc tủ quần áo.

Sau khi thu dọn xong, Lâm Du tính toán số tiền trong tay.

Cậu bây giờ còn có mấy ngàn tệ, tuy rằng cậu không cần phải trả tiền thuê nhà, nhưng số tiền này lại không nhiều lắm, về sau bé con khẳng định phải tốn rất nhiều tiền.

Thừa dịp hiện tại bụng còn chưa lớn, Lâm Du tính toán một lần nữa tìm công việc, tích chút tiền.

Vì bất cứ tình huống nào về sau.

…Phó Thời Văn lạnh lùng nhìn trên bồn rửa mặt dư lại một cái cái ly, một cây bàn chải đánh răng.

Trước kia Lâm Du đem hai cây bàn chải đánh răng và hai cái ly bày biện ngăn nắp, hiện tại chỗ đó chỉ còn lại có một cái, cô đơn chiếc bóng, lẻ loi.

Phó Thời Văn mở tủ quần áo, trong tủ, những bộ quần áo giá rẻ của Lâm Du toàn bộ đều biến mất.

Mà quần áo mà anh mua cho cậu, như là đều bị bỏ lại đây.

Phó Thời Văn đi tới chỗ ban công, đẩy cửa kéo ra.


Trên ban công, lồng sắt trống không, bên trong không thấy thỏ con.

Anh âm trầm mở di động ra, gọi điện cho Lâm Du.

“Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không liên lạc được.

”Phó Thời Văn xem qua sự thay đổi của căn phòng, cuối cùng ở trên giường, thấy được một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.

Trên dòng cuối của mặt giấy, viết tên Lâm Du.

Thể chữ tuấn tú, chữ viết thật xinh đẹp.

Nhìn hai chữ kia, Phó Thời Văn sắc mặt lạnh đáng sợ, cả người tựa hồ bao phủ một tầng hơi thở âm u thô bạo.

“Giỏi lắm! Giỏi lắm, quả thật rất giỏi!”Căn bản là đã sớm có ý đồ.

Cậu sớm tính toán rời đi rồi sao?Phó Thời Văn nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, lạnh lùng mà nở nụ cười.

“Thời Văn, anh không sao chứ?”An Trừng ngẩn ngơ nhìn Phó Thời Văn, cậu ta chưa bao giờ gặp qua Phó Thời Văn bị mất khống chế như thế.

Phó Thời Văn quay đầu lại nhìn thoáng qua An Trừng, bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Anh nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, từ từ buông ra, chậm rãi nói: “Anh không có việc gì.

”Chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, làm sao đáng giá để tác động tới cảm xúc của anh như vậy?Anh tìm tới Lâm Du, chỉ là đem cậu coi như thế thân mà thôi.

Lúc trước bệnh tình của bà đột nhiên trở nên nguy kịch, không yên lòng nhất chính là anh và An Trừng, cho nên khi Lâm Du đụng phải xe của anh, Phó Thời Văn ở nhìn đến gương mặt cậu cùng An Trừng có bảy tám phần giống nhau, mới có ý tưởng đem cậu mang về nhà.

Phó Thời Văn kết hôn với Lâm Du, đều chỉ là vì đem giấy hôn thú mang cho bà xem, khiến bà yên tâm.

Mà anh không thật sự coi Lâm Du là vợ mình.

Chỉ là tính toán, chơi đùa mà thôi.

Cũng không có nghĩ lâu dài.


Phó Thời Văn trầm mặc hồi lâu: “An Trừng, mang một cây bút lại đây cho anh.

”An Trừng nhìn nhìn đơn ly hôn trong tay Phó Thời Văn, thực nhanh đi cầm một cây bút, đưa qua.

Phó Thời Văn ở trên giấy thỏa thuận ly hôn viết lên tên của mình.

Có lẽ là lúc viết dùng quá nhiều sức, cuối cùng chỉ là viết một chữ nhưng lại đem trang giấy xé rách.

……Vào buổi tối.

Hứa Thuần ở quán bar biểu diễn.

Phó Thời Văn trong lòng ôm một cậu thiếu niên xinh đẹp, có vẻ ngoài trong sáng, hai người động tác thân mật, thiếu niên kia mắc cỡ đỏ mặt, ở trong lồng ngực Phó Thời Văn cọ tới cọ lui.

Hứa Thuần nhịn không được, ném microphone xuống.

“Anh, anh như vậy không sợ làm anh dâu thất vọng sao?”Phó Thời Văn ngẩng đầu, lạnh lùng mà nói: “Ai là anh dâu cậu?”Bạch Việt ở một bên cười nhạo nói: “Hứa Thuần, chắc cậu còn không biết, người anh dâu tốt của cậu, trộm kim cương trị giá ba trăm triệu mà Phó ca tặng cho An Trừng, bỏ chạy rồi.

”“Có thể là biết chính chủ đã trở lại, tiếp tục ở lại bên người Phó ca đào không được tiền, đỏ mắt nhìn Phó ca tặng cho An Trừng kim cương quý như vậy, cho nên trộm kim cương chạy trốn, có thể đào được một khoản nào là lấy khoản đó.

”“Phó ca đối cậu ta đúng là tận tình tận nghĩa nên mới không truy cứu, nếu là tôi thì hiện tại đã sớm đã báo án, đem cậu ta trói tới cục cảnh sát rồi.

”“Tôi đã sớm nói qua, loại người này lưu lại bên người Phó ca, không có ý tốt, hơn phân nửa là vì tiền mà tới.

”Hứa Thuần vẫn luôn chướng mắt Bạch Việt, có chút tiền dơ bẩn liền tác oai tác oái, chả được tích sự gì.

“Bạch Việt, cậu mẹ nó đang nói cái gì?” Hứa Thuần xách cổ áo Bạch Việt lên, đem anh ta ấn lên trên tường.

Bạch Việt bị ấn, tuy rằng thấy khó chịu, nhưng cũng không dám trêu vào Hứa gia, “Hứa Thuần, cậu mẹ nó buông tôi ra! Ông đây nói mỗi một câu đều là thật sự, không tin cậu hỏi Phó ca đi.

”Tần Diệu ở một bên nói: “Hứa Thuần cậu đừng kích động.


”“Lời Bạch Việt nói là thật sự.

”“Lâm Du, cậu ta mang theo kim cương rời đi rồi.

”“Tôi không tin.

” Hứa Thuần biết Lâm Du là loại người gì, nhìn về phía Phó Thời Văn, lạnh lùng hỏi: “Anh, anh cũng cho là như vậy sao?”Phó Thời Văn giống như không có nghe thấy, anh đối với thiếu niên trong lồng ngực ôn nhu nói: “Em có nghĩ muốn kim cương.

”Thiếu niên vui mừng khôn xiết mà nhìn Phó Thời Văn: “Đương nhiên là em muốn, anh muốn tặng cho em sao?”Phó Thời Văn mắt say lờ đờ mê người, cười nói: “Em ngoan một chút, tôi liền tặng kim cương cho em.

”"Soái ca, em sẽ thật ngoan.

” Thiếu niên ngoan ngoãn nói.

Phó Thời Văn hơi hơi nhíu mày: “Gọi tôi là tiên sinh.

”“Vâng tiên sinh.

”Phó Thời Văn giữa mày giãn ra, ôm thiếu niên lười biếng mà nói: “Lại kêu một tiếng tiên sinh tới nghe một chút.

”Thiếu niên không biết anh là yêu thích cái gì: “Tiên sinh, tiên sinh.

"Hứa Thuần thấy một màn như vậy, nghĩ đến Lâm Du còn đang mang thai, quả thực tức giận.

“Anh dâu thật là mắt bị mù.

”…Hứa Thuần từ quán bar ra, gọi điện thoại cho Lâm Du.

Buổi chiều Lâm Du đi học lớp bổ túc, di động hết pin, không điện được, vừa trở về đem điện thoại sạc pin đã nhận được cuộc gọi của Hứa Thuần.

“Alo, a Thuần.

”Hứa Thuần nghe được tiếng nói của Lâm Du, tâm tình cũng dịu đi.

“Anh dâu, anh không sao chứ.

”“Không có việc gì.

”Lâm Du ngập ngừng hai giây, nói: “Tôi dọn ra khỏi chỗ anh cậu rồi.

”“Về sau không cần kêu tôi là anh dâu, kêu tên của tôi đi.


”“Anh chia tay với anh ấy rồi sao?”Lâm Du mím môi, “Ừ, xem như là vậy.

”Cậu đem giấy thỏa thuận ly hôn đặt ở trên giường, Phó Thời Văn hẳn là có thể thấy đi.

Nghe được Lâm Du nói cậu cùng anh đã chia tay, Hứa Thuần trong lòng nhẹ nhàng hơn nhiều, không hiểu sao lại có hơi vui vẻ.

“A Du, anh hiện tại ở nơi nào?”Lâm Du trả lời nói: “Tôi bây giờ đang ở nhà người thân.

”“Em đến gặp anh, nói cho em địa chỉ của anh đi.

”Lúc Hứa Thuần đến đây.

Lâm Du đang ở phòng bếp chuẩn bị nồi lẩu chấm.

“Tiểu Lâm, bên ngoài có chàng soái ca tới!” Tiểu Chu lớn tiếng nói.

Lâm Du quay đầu lại hướng tới cửa nhìn, thấy là Hứa Thuần: “Tới rồi à, tự tìm chỗ ngồi nhá.

”Hứa Thuần bước vào cửa, tháo mũ ra, đầu tóc nhuộm màu xanh, trên tai trái đeo khuyên kim cương, mặc áo da, vóc dáng cao, vừa đẹp trai vừa ngỗ nghịch.

Dì Từ bưng rau dưa đi tới, đánh giá Hứa Thuần: “Tiểu Du, đây là ai a?”Hứa Thuần chủ động tự giới thiệu nói: “Chào dì, con là bạn của Lâm Du.

”“Ừ.

” Dì Từ gật gật đầu: “Ngồi đi.

”Lâm Du đem nồi lẩu chấm để lên bàn: “A Thuần cậu ăn cơm chưa? Chúng tôi chuẩn bị ăn lẩu, cùng nhau ăn đi.

”“Chưa ăn đâu, anh dâu, đói quá đi.

”Hứa Thuần mới vừa nói xong, liền ý thức được mình nói sai, theo thói quen, nhất thời quên sửa miệng.

Một giây tự nhớ kỹ trong đầu.

Dì Từ kinh ngạc nhìn thoáng qua Hứa Thuần, mặt bỗng nhiên liền lạnh xuống.

Tiểu Chu từ WC ra tới, cảm thấy không khí trong phòng xấu hổ kỳ lạ, cô chủ động tìm đề tài: “Thầy Lâm, anh bạn trai lần trước tới đón cậu tan tầm đâu, sao không gọi anh ấy tới cùng nhau ăn lẩu?”Nhưng mà, Tiểu Chu phát hiện, sau khi cô nói xong, bầu không khí trong phòng càng tĩnh lặng thêm vài phần.

.