Bạch Nhật Huyên Tiêu

Chương 42: Dừng ở đây




Chung Thi Âm đau đớn nhìn người thanh niên trước mặt, “Tiêu, em biết anh hận em, nhưng là đừng thu mua Chung thị được không? Đây là tâm huyết cả đời của ba, ông không thể không có Chung thị được.” Cô cầu xin, muốn níu lấy tay Bạch Nhật Tiêu, nhưng lại bị anh gạt mạnh ra.

Bạch Nhật Tiêu có lẽ là thật vô tình, cho dù Chung Thi Âm có khóc lóc cầu xin đến như thế nào, anh vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước. Cho dù đã từng cùng nhau lớn lên, anh cũng sẽ không vì tình cảnh bây giờ của cô ta mà cảm thấy đau lòng. Đối với một người không liên quan gì, anh không thể chừa ra chút tình cảm, cả thương hại cũng đều không có.

Bạch Nhật Huyên bị anh lôi đi, trong lòng vẫn nghẹn lại. Nói nhu thế nào Chung Thi Âm cũng đã thương anh như vậy, anh làm thế không phải rất vô tình sao. Dọc theo đường đi, Bạch Nhật Huyên hơi chu miệng, không nói gì cũng không nhìn anh, chờ anh phát hiện tâm tình bây giờ mà lấy lòng mình.

Anh biết cô đang tức giận. Cô không để ý tới việc này sẽ làm anh không chịu nổi, nhưng vẫn yếu lòng bốc đồng bênh vực Chung Thi Âm. Rốt cuộc xe chạy đến một khu công viên nhỏ gần đó, Bạch Nhật Tiêu mới dừng lại, dịu dàng mà bá đạo xoay mặt cô qua, “Anh làm việc có lý do của mình, không được tức giận với anh vì loại việc nhỏ này!”

Bạch Nhật Tiêu ấm ức xoay mặt sang chỗ khác. Đã chọc giận cô rồi còn dùng kiểu mệnh lệnh này nói chuyện. Sẽ không để ý đến anh.

“Anh biết em giận anh vì thái độ với Chung Thi Âm quá tuyệt tình.” Bạch Nhật Tiêu biết cô nhóc này luôn ăn mềm không ăn cứng, chỉ có thể dịu giọng nói chuyện, “Anh là lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, bởi vì tất cả tình cảm của em đều dành cho em. Chẳng lẽ em hy vọng anh đau lòng vì người phụ nữ khác trước mặt em sao?”

“Vậy sao anh làm thu mua Chung thị, chuyện gì có thể khiến anh hận chị Thi Âm đến như vậy?” Cô không muốn bị anh làm cho mềm lòng, cố gắng cao giọng hơn trước.

“Những điều anh làm bây giờ chưa bằng một phần mười những gì Chung Thiên Lân làm với anh. Em nghĩ em và anh trước mặt mọi người phủ nhận chuyện đính hôn với Chung gia, Chung gia mất mặt mũi như vậy còn có thể dễ dàng buông tha anh?” Anh tức giận nói với cô, lại không đành lòng trách cô quá mức. Dù sao Bạch Nhật Tiêu anh cũng không muốn làm cô lo lắng điều gì, chuyện gì cũng không nói. Chỉ là cô vì những người khác cứ khiến anh tức giận mãi. Rõ ràng hẳn là, anh ở trong lòng cô là quan trọng nhất.

Quả thật Bạch Nhật Huyên chưa từng hỏi qua anh có ái gì không hài lòng, bởi vì anh luôn cho cô sự quan tâm cẩn thận, cho cô dịu dàng, khiến cô không bao giờ cảm thấy được điều gì khác thường ở anh. Cho dù sự nghiệp đang gặp lúc khó khăn, cũng có anh vì cô mà gạt đống bụi gai này đi, ‘cửu nhi cửu chi’ (dần dần, từ từ), cô đã quen với anh – một người hoàn mỹ không gì không thể làm được, nhưng lại quên mất một điều, cây lớn đón gió to. Bởi vì anh hoàn mỹ, vì thế anh sẽ áp lực. Mà cô, có được cuộc sống bình ổn dưới sự bảo vệ của Bạch Nhật Tiêu, thậm chí còn chưa từng chia sẻ phiền não gì với anh cả.

Bạch Nhật Huyên đỏ mắt lên bổ nhào vào lòng anh, “Thực xin lỗi.”

Đau lòng ôm chặt lấy cô, Bạch Nhật Tiêu bế thân hình mềm mại kia nhét đầy vào lòng mình, “Anh không thích ba chữ này, đổi cái khác.” Cũng thực may mắn, Huyên Huyên của anh là một cô nhóc nói qua liền hiểu chuyện, không bao giờ khiến anh phải đau đầu vì mấy chuyện này. Anh cũng không muốn nói cho cô, dạo trước anh đã bị Chung Thiên Lân ép tới cơ hồ không thở nổi.

Dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, Bạch Nhật Huyên mỉm cười ngọt ngào, ngẩng đầu, si mê nhìn khuôn mặt vô cùng anh tuấn kia, “Bởi vì có anh để dựa vào, em cảm thấy thực tự hào đó nha. Tiêu, trong lòng em, anh là thần, hoàn mỹ không có tỳ vết nào.” Cô chưa từng nói cho anh biết, anh trong cảm nhận của cô là người đàn ông hoàn mỹ nhất, ngay cả trong tình yêu lẫn sự nghiệp. Là sự hoàn mỹ duy nhất như thế, anh đã đạt tới được. Hào khí như vậy, kế hoạch mưu lược như vậy, không có chỗ nào không tốt cả.

Anh mê muội nhìn cô gái trong lòng. Ánh mắt trong veo đầy nước, mỗi một giọt đều là sự mê luyến đối với mình, khiến anh nhướng nhướng mày vui vẻ. Bạch Nhật Tiêu anh luôn luôn không quan tâm đến chuyện người ngoài đánh giá cao mình như thế nào, nhưng là chỉ cần Bạch Nhật Huyên nói ra những lời này khiến bản thân anh cũng ngây ngất theo. Điều anh muốn, chính là sự khẳng định của cô. Bởi vì có anh để dựa vào, cô cảm giác đến tự hào, kiêu hãnh!

Bạch Nhật Huyên không giữ lòng được phải bày tỏ cảm xúc của mình khiến nhiệt tình của Bạch Nhật Tiêu như sói như hổ. Đôi môi anh đào của cô bị anh hôn ước chừng đến hơn nửa giờ. Bạch Nhật Huyên si mê thừa nhận sự cuồng nhiệt đó, cảm thụ sự bá đạo của Bạch Nhật Huyên. Cho dù ở một số thời điểm gần như điên cuồng, anh vẫn không quên cho cô dịu dàng, khiến cho cô phải mềm nhũn trong lòng mình.

Ngón tay dài của Bạch Nhật Tiêu vuốt ve đôi môi hơi sưng lên của Bạch Nhật Huyên, tham lam nhìn dung nhan kiều diễm của cô. Bởi vì nụ hôn kịch liệt, ngực cô lại phập phồng dụ dỗ anh. Sự tự chủ trước giờ của Bạch Nhật Tiêu ở trước cô nhỏ này chưa bao giờ mạnh cả, chỉ cần cô cười nhẹ nhàng đã đủ để anh thần hồn điên đảo cả lên, đừng nói tới sự quyến rũ chết người bây giờ. Anh giữ lấy eo Bạch Nhật Huyên, ôm cô tới ngồi lên đùi, kéo váy của cô lên…

“Không nên như vậy, nơi này không được…” Lời của cô bị anh nuốt hết vào trong miệng. Chỉ cần anh muốn, cô không thể phản đối được.

Mùa hè qua đi, Chung gia bị Bạch Nhật Tiêu vô tình đá Chung thị ra, còn Chung thị lại bị Hoàng Đình thu mua. Báo chí rùm beng lên chuyện Bạch Nhật Tiêu phản kháng đang tiến vào giai đoạn cuối. Mà Chung Thi Âm, lúc Bạch Nhật Tiêu xuất hiện ở Ban Giám đốc, cũng là lúc cô bước lên máy bay sang Pháp. Nơi này, đã không còn cái gì đáng giá để mà lưu luyến. Người đàn ông cô yêu nhất, chưa bao giờ yêu cô. Lần cuối cả hai người thấy Chung Thi Âm là khi Hoàng Đình tiếp quản Chung thị. Chung Thi Âm đi theo bên cạnh Chung Thiên Lân, cả quá trình không hề có chút biểu hiện nào. Sau khi Chung gia xuống dốc, Chung Thi Âm cũng không trở về. Tại một nơi lãng mạn đầy mơ mộng như nước Pháp xa xôi kia, cô – xinh đẹp cao quý đến như vậy – có lẽ sẽ tìm được tình yêu mới. Và cũng có lẽ, nhớ suốt đời không quên sự vô tình của Bạch Nhật Tiêu. Mặc kệ là kết quả như thế nào, đều cho cô một ý niệm. Bọn họ đã thành như thế này, rốt cuộc nên quy lỗi cho ai? Là cô yêu mù quáng, hay là vì, Bạch Nhật Tiêu hoàn toàn tuyệt tình? Nhưng là Bạch Nhật Tiêu đã từng nói cho cô rất nhiều lần, rằng không có khả năng. Chính là cô cứ khăng khăng một mực mà thôi.

Viết xong câu chuyện liên quan đến Chung Thi Âm, Bạch Nhật Huyên khép máy tính lại, cảm xúc hỗn loạn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cô quạnh một màu, lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Chung Thi Âm năm đó. Khi ấy, Chung Thi Âm chẳng có thù ghét cô điều gì, thậm chí cả hai còn có lúc thân thiết như hai chị em, cô còn có thể gọi một tiếng, ‘chị Thi Âm’ gần gũi. Cho dù lúc này đây, giữa cả hai đều có điều khó chịu, nhưng Bạch Nhật Huyên thực sự không có cách nào hận Chung Thi Âm được. Bởi vì cô đã chiếm được người đàn ông Chung Thi Âm khát vọng nửa đời. Mà thứ Chung Thi Âm có thể mang đi, chính là sự tổn thương người ấy đem lại.

“Nếu không có em, anh sẽ yêu chị Thi Âm sao?” Bạch Nhật Tiêu thân mật ôm lấy cô.

“Anh không biết.” Nhét bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay mình, Bạch Nhật Tiêu bình thản trả lời, “Loại chuyện này không nên nói ‘nếu’. Bởi vì em xuất hiện trong cuộc đời anh, ở trong lòng anh, chiếm được tình yêu của anh.” Nụ hôn chậm rãi chảy xuống từ đôi má phấn mềm của cô, cuối cùng dừng trên phần cổ trắng mịn.

“Vì sao lại là em?” Cô quay đầu, vẫn muốn hỏi.

Anh do dự một chút, rồi mỉm cười. Hình như các cô gái đều muốn hỏi vấn đề này? “Lúc ở Boston, Chung Thi Âm cũng đã hỏi anh chuyện này. Cô ta hỏi anh, em cùng với cô ta, tại sao không phải là Chung Thi Âm này?” Anh không trực tiếp trả lời vấn đề của cô.

“Vậy anh trả lời như thế nào?” Cô thực lo lắng muốn biết đáp án, thuận thế dựa luôn vào lòng Bạch Nhật Tiêu.

Thản nhiên cười, đôi mắt đen của Bạch Nhật Tiêu hiện lên sự thâm tình cùng quyến luyến, kéo sát cô lại, “Anh trả lời là, bởi vì, anh yêu em.” Ngay sau đó, anh cúi người xuống phủ lấy đôi môi mềm mại say đắm kia, khiến sự thương cảm trong Bạch Nhật Huyên chợt tan mất.