Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 30: Vô Đề




Hiện tại Lý Nho đang vô cùng phiền muộn, nhất là lúc hắn cầm tấu chương trong tay, hắn thật sự không thể ngờ, Hứa Thành lại chiến thắng nhanh như vậy. Hơn nữa, thắng rất gọn gàng, dứt khoát. Tất cả đều là nhờ lợi dụng liên quân Quan Đông không đủ lương thảo, tâm lý nóng lòng khiêu chiến, thiết lập tầng tầng mưu kế, làm cho đối phương chui vào trong bẫy của mình

Vốn đối với bản tấu chương của Hứa Thành, ý tứ của Đổng Trác là để cho mấy người Lý Nho xem xét xử lý, thăng cho Hứa Thành một chức quan có sức thuyết phục. Thế nhưng nhóm bộ hạ cũ của Đổng Trác: Lý

Thôi, Quách Tỷ, Trương Tế, Phàn Trù cùng với Lã Bố đang kiên quyết phản đối trao tặng Hứa Thành chức quan cao.

Điều này cũng không có gì đáng trách, Hứa Thành thăng chức nhanh một chút, bọn chúng đố kị cũng là điều rất bình thường. Thế nhưng lúc này Hứa Thành đại phá liên quân

Quan Đông, uy chấn Hoa Hạ, thủ hạ có không ít hãn tướng. Hãy ngẫm lại xem, Từ Vinh vốn là danh tướng đương thời, Vương Việt chính là thiên hạ đệ nhất kiếm sư, lúc này nghe nói còn đánh bại Tây Lương hãn tướng Bàng

Đức với hai người Quan Vũ, Trương Phi, tên tuổi đã trên cả Lã Ôn Hầu.

Những người khác cho dù thua kém đôi chút, nhưng thực lực này của Hứa

Thành, cũng đã có thể xác định trong thiên hạ hôm nay Hứa Thành chỉ đứng sau thừa tướng, lực lượng lớn nhất. Nếu cứ đối đãi với Hứa Thành như trước kia, nào ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Lần này đi đến Đổng phủ, Lý Nho hẹn đám người Lã Bố, Lý Thôi cùng đi gặp Đổng Trác, hy vọng có thể thương nghị ra một biện pháp.

"Ân tướng, ngài xem chúng ta làm như thế nào hồi phục Hứa Thành?" Lý Nho hỏi Đổng Trác.

"Các người nghĩ như thế nào?" Đổng Trác nhìn mọi người bên dưới hỏi.

"Thừa tướng" Quách Tỷ xuất đầu nói: "Hứa Thành chỉ xuất thân từ một tiểu binh. Lần này hắn lập chút công lao, đó cũng là do thừa tướng dẫn dắt.

Hắn có công lao gì mà dám ở chỗ này kể công?"

"Đúng đúng đúng" mọi người nhao nhao phụ họa.

"Hừ" Đổng Trác hừ lạnh một tiếng, ngăn lại tiếng huyên náo bên dưới: "Hắn không có công lao, các người có, vậy sao?"

Mọi người bên dưới đều câm như hến, biết rõ Đổng Trác nổi giận.

"Ngày bình thường, các người nguyên một đám diễu võ dương oai, đến lúc đánh nhau với liên quân thì nguyên một đám trở thành loại người vô dụng.

Hôm nay, có người lập công, các người ngay ở chỗ này chèn ép, vậy các ngươi vì cái gì không đi lập công lao này?" Đổng Trác cả giận nói.

"Ân tướng, lúc này thực lực trong tay Hứa Thành tăng mạnh. Lúc trước chúng ta có thể nói là từ bỏ hắn, chỉ sợ hắn sinh lòng oán hận đối với chúng ta. Chúng ta tặng hắn một quan chức chỉ sợ cũng vô ích, trong lòng chúng tướng cũng chỉ vì lo lắng mà thôi" Lý Nho vẫn luôn luôn theo cách làm bán giao tình cho chúng tướng, bằng không hắn sao có thể đi đến được đến hiện tại, như cá gặp nước

"Đúng vậy, chúng mạt tướng cũng chỉ nghĩ như vậy" vẫn là Lý Nho kiếm cớ, chúng tướng vội vàng đồng ý.

"Hừ" gần đây Đổng Trác không quan tâm quản lý triều chính, ngược lại đầu óc rất thanh tỉnh: "Chỉ dựa vào bản thân Hứa Thành còn không làm gì được ta. Lúc này hắn đã thành tử thù của chư hầu Quan Đông, Tư Châu trong tay hắn cũng vừa mới trải qua chiến loạn, tất nhiên tiêu điều. Tuy rằng thực lực của hắn tăng mạnh, nhưng trong tay hắn cũng chỉ có hơn hai mươi vạn binh mã mà thôi. Trong tay của ta có hơn năm mươi vạn binh mã. Hắn lại không phải là đồ ngốc nên lúc này mới dâng tấu chương lên ta. Nếu không, hắn không bao lâu nữa chịu hai mặt giáp công, hoàn toàn xong đời" nói đến đây, Đổng Trác ngừng lại một chút rồi mới lên tiếng: "Lý Nho, mưu kế của ngươi thật tốt, nhưng ngươi đã quên thế giới này, quả đấm của người nào lớn, lời nói của người đó đúng"

"Ân tướng, tiểu tế đã hiểu rõ" Lý Nho gật gật đầu, nói: "Như vậy chúng ta hãy cho Hứa Thành một chức quan lớn, khiến cho hắn ở lại Tư châu hỗ trợ chúng ta chống cự chư hầu Quan Đông. Một chức quan không có giá trị, khiến cho Hứa Thành ra sức cho chúng ta, như vậy chúng ta còn có thể kiếm được nhiều lợi ích hơn nữa. Chúng ta có thể dùng thủ đoạn trước kia đã dùng để đối phó với chư hầu Quan Đông. Bè đảng Hứa Thành, phần lớn xuất thân hèn mọn, đối với một bộ phận chúng ta hứa dùng quan lớn lộc nhiều lập tức sẽ làm bọn hắn tự rối loạn từ bên trong. Hơn nữa Từ Vinh trước đây đã từng có chức quan cao hơn Hứa Thành. Bây giờ Từ Vinh làm thuộc hạ của Hứa Thành, trong lòng hắn tất cũng không hề vừa ý, chúng ta cũng có thể cho hắn một chức quan ngang bằng cùng Hứa Thành, cũng có thể gián tiếp tạo ra mâu thuẫn giữa hai người bọn chúng"

Chúng tướng nghe xong lời này, cũng liền đều đã hiểu rõ ý tứ của Đổng Trác, không phản đối nữa.

Không mấy ngày, triều đình lập tức phát ra thông cáo, cũng ban bố thánh chỉ,

Hứa Thành vốn là Ngũ quan trung lang tướng, thăng làm Vệ tướng quân,

Thành Hương Hầu, thống lĩnh quân sự vùng đất các châu quản hạt. Các thuộc hạ Thường Hâm phong làm Kinh Triệu doãn, lĩnh chính vụ Đông đô Lạc Dương. Từ Vinh vốn là Thái thú Huỳnh Dương, thăng làm Thứ sử Tịnh Châu, Trấn Bắc tướng quân, đám người còn lại, cũng đều có phong thưởng

*******************

"Chúa công, lão tặc Đổng Trác này muốn châm ngòi ly gián đó" Bàng Bái nói.

"Đúng vậy, ta xuất thân hèn mọn, hắn trao tặng ta chức quan Kinh Triệu doãn, có thể thấy hắn xác thực rắp tâm bất lương. Trước kia, chỉ có ở hai địa phương Trường An, Lạc Dương mới có chức quan này. Bây giờ Trường An không có, ngược lại Lạc Dương bị vứt bỏ này lại có Kinh Triệu doãn, bọn chúng thật sự không thực tâm" Thường Hâm cười gượng nói. Chức quan của hắn đã hơn mười năm chưa nghe nói tới. Hôm nay lại thăng cho hắn làm chức quan này, đây không phải tùy tiện nhặt một cái rác rưởi cho hắn sao?

"Kế này của Đổng Trác rất độc" Hiện tại mấy người Tuân Sảng trở thành cố vấn của Hứa Thành, khi cần cố vấn thì hỏi. So với đám thuộc hạ của Hứa Thành, những lão nhân này hiểu rõ chuyện đấu đá trên triều đình hơn: "Hắn chủ yếu là muốn gây bất hòa ở trong chính các ngươi.

Trrong đó, Thường Hâm chủ chính vụ, mà Từ tướng quân trước kia là Đại tướng thủ hạ của Đổng Trác, tất nhiên Đổng Trác không cam lòng để cho ngươi thu phục Từ tướng quân, cho nên hắn muốn tách bọn ngươi ra"

"Hừ" Từ Vinh vỗ một quyền lên mặt án trước mặt. Đổng Trác khi hắn muốn dùng là dùng, muốn ném thì ném đi sao? Chỉ là nói không chừng đây là Đổng

Trác đền bù tổn thất đối với hắn, thế nhưng Tịnh Châu cũng không phải là nơi tốt lành gì.

"Ha ha" Hoàng Uyển ở một bên cũng nói: "Cái này cũng thế mà thôi, nhưng Từ tướng quân đi Tịnh Châu nhậm chức, tự nhiên phải mang binh mã, chư vị đừng quên điều này”.

Lúc này, Tấn Dương Thái Nguyên thủ phủ Tịnh Châu, đã bị Hắc sơn quân Trương Yến chiếm đoạt, cũng không phải nói đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là có thể đi. Đến lúc đó vì binh lực nhiều hay ít, Hứa tướng quân nhất định phải thương nghị cùng Từ tướng quân. Nếu như thương nghị không ổn, hai người lập tức có thể gây ra mối bất hòa"

Nghe đến đó, Từ Vinh cả kinh trong lòng, đám lão gia hỏa này sao cái gì cũng có thể nghĩ lung tung, ta là loại người này sao? Thế nhưng hắn không lên tiếng.

"Bất kể thế nào nói, Hứa tướng quân cũng hiểu rõ tất nhiên cần phải phân ra một bộ phận binh lực, như vậy ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể đối kháng cùng Đổng Trác, đến lúc đó, hắn binh xuất Hàm Cốc quan, muốn thu thập ngươi, thật sự quá dễ dàng" Dương Bưu nói.

"Lão Lư, ngài thấy thế nào?" Ba vị trước đó chủ yếu là quan văn, Hứa Thành còn muốn nghe xem cách nhìn của Lư Thực, một nho tướng danh tiếng.

"Cách nhìn của ta chính là hai chữ: chia" Lư Thực nhấp một ngụm rượu. Nói gì thì nói rượu này của Hứa Thành thật sự không tầm thường, rất có hương vị.

"Tốt" Hứa Thành vỗ tay một cái, nói: "Chúng ta cũng không thể khốn thủ Tư châu, một địa phương nhỏ bé này. Tuy rằng chúng ta đông nhân khẩu, hôm nay đã đạt tới hơn sáu trăm vạn, tráng đinh cũng có hơn một trăm bảy mươi vạn, thế nhưng chúng ta không có bề dày về quân sự, một khi đánh nhau, cũng không có đường lui. Tịnh Châu rộng rãi, đất đai phì nhiêu, khoáng sản phong phú, cho nên lần này chúng ta vừa vặn thừa dịp chư hầu Quan Đông không còn lực tây tiến, tiến chiếm Tịnh Châu "

"Chiếm Tịnh Châu không có gì tốt" Tuân Sảng nói: "Phía đông Tịnh Châu là Thái

Hành và Ký Châu, nối liền với phía bắc U Châu hoặc là vùng phía nam quận Hà Nội, chính giữa Hồ Quan lúc này do Hàn phức chiếm giữ, dễ thủ khó công. Điều này còn không đáng nói đến, phía tây Tịnh Châu, cùng

Lương Châu, là một vùng đất rộng lớn của người Khương Hồ. Phương bắc, trong các bộ tộc Tiên Ti hùng mạnh, bộ tộc Thác Bạt với bộ tộc Mộ Dung vẫn liên tục cướp bóc Tịnh Châu, còn có người Ô Hoàn, người Hung Nô, ba thế lực này đều thập phần cường đại. Coi như các ngươi đánh bại Trương

Yến, Tịnh Châu này cũng là tiêu hao rất nhiều tiền lương"

"Ha ha, ai nói sẽ để cho ta tiêu hao tiền lương hay sao?" Hứa Thành cười cười, nói: "Quân đội của ta, đi đến Tịnh Châu, cần cải thiện thức ăn, chúng ta muốn ăn thịt"

***********************

Duyện Châu, Trần Lưu, phủ đệ Thái Thú Trương Mạc

"Mạnh Trác Công” Mạnh Trác Công là tên chữ của Trương Mạc. “Nếu không có ngài thu lưu, Tháo thật không biết còn có thể đi về nơi nào nữa. Một lần nữa Tháo bái tạ" Tào Tháo nói,

Tào Tháo, từ sau khi liên quân đại bại ở Hổ Lao quan, bởi vì không có đất đặt chân, mà binh sĩ cũng tiêu hao rất nhiều, cho nên hắn chỉ có thể đặt quan hệ bốn phía, may mắn Tào

Tháo và Thái thú Trần Lưu, Trương Mạc, có tình bạn cố tri, Trương Mạc phái người đón hắn về Duyện Châu.

"Ai, Mạnh Đức, ngài cho rằng ta tìm ngài đến là vì tốt cho ngài sao?" Trương Mạc lắc đầu, nói: "Ngài cũng biết, lúc nàyTrần Lưu ta còn có bao nhiêu dân chúng, bao nhiêu tráng đinh không? Bây giờ bản thân ta cũng còn khó bảo toàn"

"Mạnh Trác Công, ngài đây là có ý gì?" Tào Tháo có chút không hiểu.

"Mạnh Đức, ngài chính là người mưu trí, chẳng lẽ còn nhìn không ra Duyện

Châu đã không còn dân chúng rồi sao?" Trương Mạc có vẻ đôi chút cuồng loạn.

"Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Khó trách trên đường đi ta không gặp mấy người" Lúc này Tào Tháo sợ thật sự. Trên đường đi Tào

Tháo hắn chỉ lo chạy khắp nơi, chẳng qua hắn cảm thấy có quá ít người, hắn lại không đi về những nơi khác. Hiện tại Trương Mạc nhắc nhở, hắn mới cảm thấy bất thường.

"Ta cũng vừa mới biết rõ" Trương Mạc bình tĩnh lại, nói: "Không ít lưu dân, dân đói, thậm chí không ít tá điền, cũng đều chạy trốn. Bọn chúng đều bị người dẫn tới Tư châu". Tuy rằng kế sách của Hứa Thành hung ác, nhưng nếu như là một người có đầu tốc, chỉ cần chú ý một chút là có thể phát giác, nhưng hiện nay người có đầu óc đúng là quá ít.

"Lại là Hứa Thành kia sao?" Lúc này Tào

Tháo thật sự chấn kinh. Chiêu này quá hung ác, hắn thầm nghĩ trong lòng. Nếu nói như vậy, hắn hầu như không cần đánh mà có thể đoạt được Duyện

Châu. Đương nhiên, không chỉ như vậy, chỉ sợ chiêu này của Hứa Thành không chỉ dùng để đối phó với Duyện Châu mà thôi.

"Hiện tại ngài đã hiểu rõ" Trương Mạc nói: ‘Ta đã biết việc này nên mới mời ngài tới đây. Khi ở trước Hổ Lao quan, chúng ta đều bị Hứa Thành đùa bỡn trên lòng bàn tay, duy có ngài có thể tỉnh táo hơn, cho nên hôm nay ta mời ngài tới, chính là xin ngài có thể giúp ta một tay, về sau Trần Lưu này giao cho ngài" Nói tới đây, Trương Mạc đứng dậy khỏi ghế ngồi, hành một đại lễ với Tào Tháo.

"Không thể, không thể" Tào Tháo vội vàng khoát tay, kiên quyết phản đối: "Mạnh Trác Công lúc này là cây đại thụ của triều đình. Hơn nữa Tào Tháo ta có tài đức gì, dám để cho Mạnh Trác

Công nhường cho. Không thể, việc này quyết không thể "

Cứ như vậy, hai người nhún nhường một hồi, ngươi tới ta đi. Rốt cục, Tào Tháo không thể chối từ, đã tiếp nhận ấn soái Thái thú Trần Lưu. Lúc này Tào

Tháo đã có một địa bàn của riêng mình.