Bạch Si

Chương 10




Người đến người đi qua cánh cửa quán ăn, ta căn bản không cần đi vào trong đã nhìn kẻ ngu ngốc kia đang sững sờ nhìn chằm chằm vào menu. Ta không gọi hắn, chỉ đi tới bên cạnh hắn, âm sâm sâm nhìn xuống kẻ gây họa mà còn không biết kia. Không lâu lắm, hắn phát hiện đường nhìn của ta, một điểm ý thức về nguy cơ cơn bão sắp đến cũng không có, hài lòng lôi kéo ta nói:

“Thu Thu, ta muốn ăn gà chiên.”

Gà chiên cái đầu ngươi! Ta nhịn xuống cơn tức giận đang dâng trào như đê vỡ, cố sức kéo tay hắn ra khỏi tiệm.

“Còn không nhanh quay về.”

Ta lạnh lùng nói.

“Không muốn!”

Hắn lại bốc đồng kêu to.

“Ta muốn ăn gà chiên! Ta muốn ăn gà chiên!”

Hầu như mọi người trong cửa hàng đều quay đầu nhìn chúng ta, ta đang tức muốn trào máu, còn được bonus thêm cảm giác mất mặt, máu dồn lên tới não rồi, ta giơ tay cho hắn một cái tát.

Một tiếng thanh thúy “Ba”, tựa hồ toàn thế giới vì cái tát kia mà yên tĩnh lại.

Hắn bị ta đánh ngay cả mặt cũng nghiêng sang bên, quả nhiên xuống tay rất nặng, ta vừa ra tay đã cảm thấy hối hận, nhưng ta không muốn nói xin lỗi với hắn, ta như không có việc gì mà dắt tay hắn đi.

“Mau cùng ta về nhà.”

Ta nói.

Hắn trừng mắt nhìn ta, như cùng ta có thâm cừu đại hận, ta bị hắn trừng liền chột dạ rụt tay về, nhưng hãy còn mạnh miệng hỏi ngược lại hắn:

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Hắn không nói một lời, chỉ là trong mắt bắt đầu ngân ngất nước.

Trong nháy mắt, ta chỉ biết có chuyện không đúng sắp xảy ra tới nơi, quả nhiên, một giây sau chính là tiếng hắn mếu máo khóc lớn.

“Thối Thu Thu! Thối Thu Thu!”

Hắn vừa khóc vừa mắng không rõ lời.

Chung quanh mấy đạo cặp mắt như đao phóng vèo vèo về phía ta khiển trách, ta thật sự chật vật tránh né mấy loạt phi đao vô ảnh đó, một mạch lôi kéo hắn trở về nhà.

Sau ngày hôm nay chắc hẳn ta được mang một đống thù hằn nhờ tên này rồi, ta trong lòng thầm nghĩ.

Co ro trong phòng tắm, hắn ngồi trên nắp bồn cầu đưa lưng về phía ta, ta gọi hắn thế nào chăng nữa, hắn cũng không quay đầu lại.

Nhìn hắn quật cường như vậy, ta cũng tức nghẹn trong lòng đây, ta đánh hắn là ta không đúng sao, hắn có từng nghĩ được ta vì tìm hắn hầu như lật tung hết ba con phố, ta sợ đến mức muốn mất đi nửa cái mạng luôn rồi, thật là một kẻ ngu ngốc!

“Nếu ngươi không tắm, đi ra ngoài xem ti vi đi.”

Ta phục vụ quên mình, giọng ra lệnh mà nói.

Hắn vẫn không để ý tới ta, người này, bây giờ là đang cùng ta chiến tranh lạnh hay sao đây?

Ta trọng trọng hừ một tiếng, xoay người đưa lưng về hắn, thoải mái tắm. Từ nhỏ đến lớn, cùng người này chiến tranh lạnh, ta chưa từng cúi đầu, đương nhiên lúc này cũng không ngoại lệ.

Thật vất vả tẩy đi một thân dính dớp mồ hôi, cả người thoải mái, ta mừng rỡ ngâm nga hát, lén nhìn hắn, hắn vẫn cũng không nhúc nhích, duy trì nguyên lai tư thế.

Ta có chút chạnh lòng, nghĩ hảo hán không đấu kẻ ngốc, coi như ta không thèm chấp hắn đi.

“Đông Đông a. ”

Ta nhẹ giọng gọi hắn.

“Ngươi nóng không? Để biểu ca giúp ngươi tắm nha.”

Hắn không chút động đậy, phảng phất nhập định như lão tăng.

“Ngươi không tắm thì phải ngủ ở phòng khách.”

Ta xuất ra tuyệt chiêu.

Điểm này thì cuối cùng cũng khiến hắn dao động, do dự xoay người nhìn ta.

“Ngươi đánh ta, cũng không nói xin lỗi.”

Hắn đưa ra điều kiện giảng hòa.

Bị chỉ số thông minh của tên chỉ có năm tuổi bắt đúng chỗ, mặt của ta hiện giờ lúc trắng lúc xanh.

“Vậy việc ngươi đã chạy loạn, cũng không hề đối ta nói lời xin lỗi thì sao đây.”

Ta lý luận.

Không nghĩ tới, hắn không hề cò kè mặc cả, ngoan ngoãn mở miệng nói xin lỗi, khiến ta cũng không thể không cúi đầu, nhỏ giọng nói xin lỗi với hắn.