Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 129-2: Đại kết cục (hạ) (2)




"Không làm cái gì, chỉ cắm vào trong đầu cô ấy một con Chip, để cho cô ấy quên những chuyện liên quan đến mày, ngay cả mày nữa." Gương mặt Ngôn Quyết lộ vẻ đắc ý nói: "Người hiện ở trong ký ức của cô ấy kia, đều là tao."

"Mày nói cái gì?" Bạch Thắng đè thấp giọng, sắc mặt đen lại.

"Làm gì kích động như vậy? Lại không ai quy định chuyện tình cảm này chỉ có thể cả đời quen biết đúng một người, mày nhìn Vân Song Chỉ, lúc trước yêu tao chết đi sống lại, còn không phải lòng thay đổi liền thay đổi, đi yêu mày, tao cũng không nói gì. Tình hình bây giờ chẳng qua là ngược lại, thế nào? Cho phép Vân Song Chỉ di tình biệt luyến với tao, nhưng không cho phép Quý Nghiên xem mày như người lạ?"

Này có thể tính sao?

Bạch Thắng kiềm chế kích thích muốn giết người, ép mình tỉnh táo lại.

Bây giờ Quý Nghiên còn đang ở trên tay hắn, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Đến đây, bảo bối, dùng dao găm trên tay em, đâm vào tim người kia." Ngôn Quyết nhìn Quý Nghiên, dịu dàng nói.

Bạch Thắng gắt gao nhìn Quý Nghiên, không thể tin cô thật sự phải làm như vậy.

Cho dù trí nhớ không có, nhưng cảm giác vẫn còn chứ, cô xuống tay được sao?

Thấy anh, cô thật sự không có một chút cảm giác?

Quý Nghiên nghe vậy, nâng chân lên, từng bước một đi về phía Bạch Thắng.

Cô nâng dao găm ở trước người.

Bạch Thắng cảm thấy hi vọng trong lòng nháy mắt tiêu tan.

"Nghiên Nghiên."

Anh giống như trước gọi cô như vậy.

Khóe miệng Ngôn Quyết lộ ra ý cười.

Thân thể Quý Nghiên đi sát bên cạnh Ngôn Quyết, khi đi đến trước mặt hắn, cô đột nhiên chống lại ánh mắt Bạch Thắng, ánh mắt quen thuộc, tình cảm xúc động lòng người như vậy, sớm xâm nhập vào xương tủy.

Cô cười với Bạch Thắng, Bạch Thắng ngẩn người.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Quý Nghiên dừng cước bộ, đột nhiên xoay người, dao găm sắc bén, cắm sâu vào tim Ngôn Quyết.

"Em..."

Ngôn quyết trừng to mắt, không dám tin nhìn cô. "Em không có quên..."

"Chỉ có như vậy, anh mới không phòng bị."

Tay cô buông ra, nhìn máu ở trước ngực hắn chảy ra, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.

Ngôn Quyết che miệng vết thương luôn chảy máu, hắn vẫn chống đỡ hết sức, một kích của Quý Nghiên này, nhưng ở ngay chỗ hiểm.

"Ha ha ha ha..."

Hắn điên cuồng cười rộ lên, cười không thể đè nén."Không ngờ, tôi tính kế tính tới tính lui, cuối cùng lại bị em gài vào bẫy... Khụ khụ..."

Nói xong lời cuối cùng, đột nhiên phun một búng máu ra, Ngôn Quyết rốt cục chống đỡ không nối, ngã xuống đất chết.

Ngay sau đó đằng sau lại truyền đến một tiếng trầm đục, Quý Nghiên cả kinh, cuống quít xoay người nhìn về phía sau.

Bạch Thắng quỳ một gối xuống đất, đầu cúi xuống, tay che ở trước ngực, có đè nén tiếng ho khó chịu truyền ra, dần dần ho ra máu, phun trên mặt đất.

Quý nghiên chạy đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi: "Tiểu Bạch, anh làm sao vậy?"

Bạch Thắng không nói gì.

Quý Nghiên vội vàng xem xét một chút, là miệng vết thương trước của anh lại bị nứt ra. Vốn cách khi đó không được bao lâu, động tác anh mạnh như vậy, hơn nữa nhất định cố nén thật lâu, mới có thể kìm nén khạc ra máu.

Quý Nghiên đau lòng không biết nói cái gì.

Bạch Thắng lại ôm cổ cô, giọng khàn khàn nói: "Không được rời khỏi anh."

"Tại sao em phải rời khỏi anh? Em đã nói rồi, đời này dựa vào anh, tuyệt đối sẽ không buông tay nữa."

"Ừ."

Anh nhớ lời Ngôn Quyết trước nói, xem ra thật là lừa gạt anh, nếu không thì Quý Nghiên sẽ không có phản ứng này.

"Em gọi điện thoại cho chú Joy, chúng ta trở về trước rồi hãy nói, chuyện ở đây giao cho bọn Phong xử lý."

Quý Nghiên lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Một tháng sau, Trường Sa.

Quý Nghiên và Bạch Thắng đứng ở trước hai bia mộ mới lập, nhìn qua rất hạnh phúc.

"Mẹ, con muốn kết hôn. Người biết sẽ rất vui mừng chứ? Xin lỗi, trước đây con vẫn không biết người tồn tại, cũng chưa từng hiếu kính với người, đúng rồi, con đã gặp bà ngoại, thân thể của bà đã dần dần có chuyển biến tốt, nếu điều kiện cho phép, con sẽ mang bà đến gặp người. Người nhất định sẽ rất vui!" Quý Nghiên chậm rãi kể rõ, trong giọng nói lộ ra tưởng niệm.

"Mẹ, đây là Bạch Thắng, cũng là chồng tương lai của con. Rất ưu tú đúng không? Chúng con từng có một đứa bé, nhưng bây giờ bé đang ở cùng một chỗ với người, cho nên người gặp bé, có thể giúp con chăm sóc tốt cho bé được không? Đừng cho bé bị khi dễ."

"Con biết mẹ yêu con như vậy, nhất định sẽ đồng ý."

Quý Nghiên nói xong, nước mắt bất tri bất giác chảy ra. Cô lau khô nước mắt, bên miệng mỉm cười, nói: "Mẹ, con rất nhớ mẹ!"

Nếu người còn ở bên cạnh con thật tốt biết bao?

Nhớ đến vài năm qua cô vẫn gọi Lữ Mỹ là mẹ, cố gắng ở trước mặt bà ta sắm vai người con gái tốt, Quý Nghiên cảm thấy lòng chua xót.

Nếu mẹ ở bên kia thấy, mẹ nhất định sẽ rất khổ sở?

Bạch Thắng ôm bả vai Quý Nghiên, nhìn bia mộ Ngải Tú Đan, nói: "Mẹ, xin chào, con là Bạch Thắng, là con rể người. Rất tiếc không thể nghe chính mồm người đồng ý, nhưng con hứa, con sẽ chăm sóc tốt cho Nghiên Nghiên, cho cô ấy hạnh phúc. Xin ngài yên tâm! Hơn nữa cũng rất cảm kích người mang người con gái tốt như vậy đến thế gian này, để cho con có được cô ấy."

Anh nói rất đơn giản, nói ra những câu từ thật lòng, trong giọng nói nhàn nhạt có thể nghe ra thái độ kiên định của anh.

Hai người hàn huyên với Ngải Tú Đan một lúc, lại đi đến trước mộ bia bên cạnh kia. Đây là vì đứa bé vô duyên của bọn họ mà lập bia, để tưởng niệm.

Hi vọng bé ở bên cạnh Ngải Tú Đan, cho dù là đến thế giới kia, cũng có người che chở, làm bạn, không đến mức cô đơn.

Sau đó hai người chính thức tạm biệt, Quý Nghiên dẫn Bạch Thắng dạo chơi ở thành phố Trường Sa. Cô vẫn rất muốn cùng Bạch Thắng đi trên đường phố Trường Sa, từ ban ngày đến đêm tối, để cho thành phố cô sống từ nhỏ chứng kiến hạnh phúc của mình.

Cô có tình cảm rất sâu ở quê nhà, giống như là giới thiệu một nửa kia của mình cho cha mẹ xem, Trường Sa đối với cô mà nói, cũng là một thành viên giám hộ.

Tất cả hành trình Bạch Thắng đều rất phối hợp.

Quý Nghiên dẫn anh đến trường học cũ của mình, lúc này không phải ngày nghỉ, khi bọn họ đến đó là giữa trưa, đúng lúc thời gian tan học. Phóng tầm mắt nhìn, tất cả học sinh đều mặc đồng phục trào ra, có về nhà, có ở trong quán nhỏ trước cửa trường học ăn cơm.

Hai người Bạch Thắng và Quý Nghiên từ bên ngoài đến đã rất được chú ý, huống chi hôm nay toàn thân Bạch Thắng còn mặc tây trang. Cả người âu phục màu trắng càng nổi bật lên cao lớn đẹp trai, hoàn toàn tôn lên khí chất cao quý, muốn không bị vây xem cũng không được. Quý Nghiên hôm nay cũng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sớm không giống như trước, gặp chuyện theo thói quen trốn tránh, sợ hãi ở chung với người lạ.

Cô bây giờ, dù cho có nhiều ánh mắt nhìn như vậy nữa, cũng vẫn như cũ có thể bình thản ung dung.

Nhìn thì nhìn đi, dù sao bọn họ quang minh chính đại yêu đương, còn sợ người nhìn hay sao?

Đôi tình nhân ân ái trên đường cái cũng không ít, bọn họ như vậy đã rất kín đáo.

"Là nơi này." Quý Nghiên chỉ vào một cửa hàng rất náo nhiệt, trước kia cô rất thích đến đây ăn.

Nhưng cái bàn ở đây đều đặt ở bên ngoài, bàn rất thấp bé, vốn cửa trường học trên một con phố, đều là học sinh buôn bán. Người đi làm giống bọn họ còn cố ý đến ăn cơ bản là không có, hơn nữa nhìn cách ăn mặc quần áo bọn họ còn giàu có như vậy, thì càng thuộc loại ngoại tộc.

"Hình như không tệ."

Bạch Thắng từ trước đến nay quen bị người nhìn, đối với ánh mắt như vậy tự nhiên là tự động che dấu.

Bọn họ chọn một cái bàn nhỏ ngồi xuống, Quý Nghiên giơ tay hô: "Ông chủ, hai chén ốc nước ngọt, một bát không cay, một chút cũng không được! Còn một bát đậu hủ cay."

"Ốc nước ngọt không cay thì ăn không ngon như vậy đâu, một chút cũng không được sao?"

"Ừ."

Nước ốc rất nhanh đặt trên bàn, Quý Nghiên nhìn bát trước mặt mình này, lại nhìn bát của Bạch Thắng kia, quả thực là sự chênh lệch giữa thơm ngon của lẩu cay với nồi không cay.

Cô nói: "Xem ra em phải tốn thêm nhiều tâm tư để điều dưỡng dạ dày anh cho tốt mới được, anh Bạch, toàn bộ cuộc sống của anh trước đây không có màu sắc!"

"Ưm, anh còn chưa đủ `sắc ' thái sao? Xem ra ‘nhu cầu’ của Nghiên Nghiên so với trong tưởng tượng lớn hơn, để cho anh `thụ giáo' rồi. Yên tâm, về sau anh nhất định sẽ càng cố gắng `thỏa mãn' ` nhu cầu' của em, ra sức thực hiện để cho Nghiên Nghiên `hài lòng'." Bạch Thắng tươi cười đầy mặt nói.

Quý Nghiên nghe thấy ý tứ mặt chữ, quả thật rất hài lòng.

Ông xã nghe lời bà xã đều là ông xã tốt. Quý Nghiên chủ động bưng bát Bạch Thắng nói: "Em giúp anh chọn rau thơm."

Bạch Thắng thuận miệng khen nói: "Bà xã thật tốt!"

"Vốn là vậy." Lòng Quý Nghiên lập tức nở hoa, trên mặt lộ ra chút đắc ý, rất vui vẻ bắt đầu chọn đồ ăn.

Bạch Thắng nhìn cô, tâm tình không khỏi vui vẻ. Khóe miệng cong lên, ánh mắt cũng cong cong, hiện ra ý cười.

Buổi tối, bọn họ nắm tay tản bộ ở công viên hình cây quýt. Dòng người đến và đi từ bên cạnh sát qua nhau, còn có rất nhiều đứa nhỏ chơi trò đuổi bắt, vui lại náo nhiệt.

"Đã lâu không đến đây, không khí thật tốt." Quý Nghiên đón gió, vui vẻ nói.

Bạch Thắng nhẹ cười, hiếm khi có tâm tình nói đùa. Anh nói: "Đài tưởng niệm chủ tịch nước lớn như vậy đặt ở đây, không khí dám không tốt?"

"Phốc."

Quý Nghiên châm chọc: "Chủ tịch còn có thể quản khí tượng?"

Cô đang nói, xung quanh đột nhiên truyền đến giọng nói rất lớn, giọng rất hung dữ, phun ra lời khó nghe, chốc lát hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người. Quý Nghiên nghi ngờ nhìn nơi phát ra tiếng, xuyên qua quần chúng vây xem, mơ hồ thấy một người đàn ông tráng kiện chửi ầm lên với người phụ nữ gầy yếu trên mặt đất kia. Từ những câu hắn mắng, còn có cách ăn mặc của phụ nữ đứng nhìn, bà hẳn là người ăn xin.

Miệng người đàn ông đầy từ vũ nhục, quả thực giẫm nhân cách người phụ nữ dưới chân, hơn nữa khinh thường với thân phận của bà ta. Người phụ nữ cúi thấp đầu, một câu cũng không dám nói, cũng không ai đi ra giúp đỡ. Quý Nghiên thật sự nhìn không nổi, lôi kéo Bạch Thắng đi đến.

Khi đi qua quần chúng vây xem, Quý Nghiên nói với Bạch Thắng: "Anh chờ em một lúc, đừng đi ra!"

Anh không lo lắng cho Quý Nghiên sẽ chịu thiệt, Bạch Thắng tương đối hiếu kỳ Quý Nghiên đi qua sẽ nói cái gì. Người đàn ông cao lớn kia vẫn nói giọng địa phương, Bạch Thắng nghe không hiểu, nhưng từ phản ứng của bọn họ cũng có thể đoán ra tình huống.

Tiếng Trường Sa có khí thế rất mạnh, cũng rất tùy ý, ầm ĩ lền thì càng hung hãn, không biết từ trong miệng Quý Nghiên nói ra sẽ thế nào?

Quý Nghiên mở miệng, quả nhiên lưu loát nói tiếng Trường Sa, cô đùng đùng đến gần người đàn ông cao lớn kia nói ra, ngón tay chỉ người phụ nữ trên đất, nhìn dáng vẻ cô đang biểu dương chính nghĩa. Nhưng người đàn ông cao lớn chẳng hề nghe, cứng cổ lên với Quý Nghiên, Quý Nghiên rất tức giận, âm lượng cũng trở nên to hơn, sưng mặt lên để cho người đàn ông cao lớn nói xin lỗi.

Ừ, một câu này anh nghe đã hiểu.

Bạch Thắng nhịn không được cười rộ lên, lần đầu tiên anh thấy cô cùng người khác cãi nhau như vậy, lại có cổ thú vị khác.

Trong mắt Quý Nghiên sao đáng yêu như thế.

Về phần người đàn ông cao lớn vừa nhìn là loại quen phách lối, miệng nói không được muốn động thủ với Quý Nghiên, Quý Nghiên lẩm bẩm câu gì, cũng chẳng muốn khách khí với hắn nữa, trực tiếp dùng vũ lực để cho người phục tùng.

Chuyện giải quyết xong, Bạch Thắng mới từ từ đi đến.

Hai người đứng đối mặt với nhau.

Bạch Thắng bật cười.

Quý Nghiên hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Lần đầu tiên nghe em nói tiếng địa phương." Anh thành thật nói.

Quý Nghiên 囧 囧, không khỏi hỏi: "Có phải rất khó nghe không?"

"Cũng được."

"..."

Anh xác định?

Quý Nghiên không nhiều lời với anh, đi qua nâng người phụ nữ kia ngã dưới đất kia dậy.

"Cảm ơn." Người phụ nữ nói tự đáy lòng.

Quý Nghiên quan tâm hỏi: "Bà không sao chứ?"

Lúc này người phụ nữ ngẩng đầu, vừa muốn nói gì, đột nhiên dừng lại.

"Nghiên Nghiên."

"Bà..." Quý Nghiên thấy rõ ràng dáng vẻ của bà, kinh ngạc mở to mắt.

"Bà làm sao có thể trở thành như vậy?" Cô quét nhìn người trước mắt một cái, vẫn không thể tin vào hai mắt của mình.

Người này, thực ra là Lữ Mỹ.

Bạch Thắng cũng hơi chút kinh ngạc.

"Đây là báo ứng ..." Lữ Mỹ bi thương giá lạnh nói, nhìn Quý Nghiên, nước mắt nhịn không được liền rớt xuống."Nghiên Nghiên, tôi có lỗi với con!"

Quý Nghiên mím môi, không biết nói cái gì.

Cô biết bọn họ mất đi tất cả, chuyện Quý Anh Bình sát hại Ngải Tú Đan cũng bị lộ ra ngoài, còn có những chuyện không sạch sẽ khi ông ta quản lý Thụy Hưng, Quý Anh Bình đã bị ngồi tù. Lữ Mỹ và Quý Nhu không nhà để về, lại không có năng lực gì, Quý Nghiên không cố gắng đi hỏi thăm cuộc sống bọn họ bây giờ, nhưng nghĩ cũng biết, chắc chắn bọn họ sống không tốt.

Nhưng cô thật không ngờ, cuộc sống Lữ Mỹ đã nghèo túng thành như vậy.

Nhiều oán giận, nhiều không cam lòng như vậy, ở một phút này khi thấy dáng vẻ này của bà ta bỗng nhiên trở nên vô lực. Thiện ác có báo, cô không cho phép mình mềm lòng. Dù sao chuyện cũ của mẹ đặt ở kia, cô không có bất kỳ lý do gì, thuyết phục mình tha thứ cho Lữ Mỹ.

Không ai có độ lượng lớn như vậy.

Chỉ là nhớ lại ký ức ập vào lòng, lý trí và tình cảm Quý Nghiên ở trong đầu điên cuồng lôi kéo, trong lòng cô không dễ chịu.

Lữ Mỹ nhìn ra sự giãy giụa của cô, nói: "Tôi biết con không có cách nào tha thứ cho tôi, đây là bản thân tôi tạo nghiệt, tôi bằng lòng gánh vác. Hôm nay, coi như con không gặp quá tôi, tiếp tục cuộc sống của con, về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa, quấy nhiễu cho con. Cho nên con nhất định phải hạnh phúc..."

Bà ta nói xong, Quý Nghiên vẫn chưa trả lời, liền xoay người rời đi.

Quý Nghiên không ngăn cản, cũng không có cảm giác vô cùng thoải mái, chỉ cảm thấy lúc này trong lòng cảm khái muôn vàn.

Cô nhìn về phía Bạch Thắng, người nọ vẫn đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng, rất có kiên nhẫn chờ cô.

Trong lòng không khỏi ấm áp.

Lữ Mỹ vốn đã đi lúc này đột nhiên quay trở lại, bà đi đến trước mặt Quý Nghiên, thật lòng nói với cô: "Nghiên nghiên, đời này tôi hổ thẹn với mẹ con. Lúc trước ba con dọn dẹp đồ của mẹ con, tôi cố ý để lại một chút, đã chôn ở vườn hoa phía dưới xích dây đu sau nhà, nếu con nhớ mẹ con, có thể lấy ra nhìn."

Quý Nghiên ngẩn người.

Lữ Mỹ lại đi xa.

Cô mới phản ứng kịp, không tự chủ được hướng về phía bóng lưng bà ta gọi: "Chờ một chút."

Lữ Mỹ dừng bước lại.

Quý Nghiên nói: "Dì, cám ơn bà, ít nhất về chuyện này."

Lữ Mỹ trầm mặc.

Quý Nghiên cảm giác được bờ vai bà hơi giật giật, quá thật lâu sau, bà mới lại lần nữa bước đi, rất nhanh rời khỏi nơi này.

"Em chỉ có thể làm đến như vậy." Cảm nhận được Bạch Thắng đến gần, Quý Nghiên chậm rãi mở miệng nói.

Bạch Thắng đáp lại nói: "Như vậy là tốt rồi."

Nghiên Nghiên của anh, đã càng ngày càng hiểu được làm sao để buôn xuống một chuyện, để cho mình sống càng vui vẻ.

Sau đó mới có thể phát hiện mình bất luận đối mặt với cái gì, đều càng thoải mái tự tại.

"Ừ." Quý Nghiên cười rộ lên, thân thể tiến lên dựa vào trong lòng Bạch Thắng.

Bạch Thắng rất tự nhiên ôm ấp cô.

Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa, trước mắt đột nhiên sáng lạn, Quý Nghiên ngẩn người, nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Cho thấy thời gian đã là tám giờ.

"Hôm nay là thứ bảy sao?"

"Hình như là vậy."

"Khó trách."

Liên tiếp tiếng vang pháo hoa nổ ở phía chân trời, nổ tung vô số ánh sáng rực rỡ, vô cùng đẹp.

Xung quanh truyền đến tiếng hoan hô của bọn nhỏ, công viên cây quýt náo nhiệt, tiến vào lòng người ấm áp.

"Phóng pháo hoa ở đây là tiết mục cố định sao?"

"Ừ, mỗi tuần vào thứ bảy đều có. Rất nhiều du khách còn đặc biết thích đến Ái Vãn Đình xem, bởi vì nơi đó tầm nhìn tốt nhất."

Bạch Thắng kéo tay cô, nói: "Đi."

Quý Nghiên nghi hoặc: "Đi đâu?"

"Ái Vãn Đình."

Anh lôi kéo cô chạy đi, tốc độ rất nhanh, gió thổi qua bên tai, Quý Nghiên cảm giác được âm thanh gió, cả người cũng không chịu theo mình khống chế.

Cô lớn tiếng hỏi: "Đi vào trong đó để làm gì?"

Bạch Thắng: "Xem pháo hoa."

"Ở đây cũng có thể xem mà!"

"Anh nói rồi muốn cho em thứ tốt nhất."

-END -