Bạch Vũ Một Thạch Lăng

Chương 44




Lăng Thư Minh hai má ửng đỏ.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt trơn bóng như quan ngọc, trong sáng mê người, mặt mày gian rạng rỡ sinh huy, đôi mắt Tiêu Lâm ba quang lưu chuyển, tựa như hổ phách.

“Tiêu Lâm, ta còn có một việc muốn nói với ngươi.”.

Hắn vươn tay, ý bảo Tiêu Lâm nhìn tay hắn. móng tay hồng nhạt trên đó lại mang theo ba đạo hồng ngân.

Tiêu Lâm kinh hãi, suýt nữa nhảy dựng lên, hoảng sợ hỏi,“Thư Minh, đây là xảy ra chuyện gì?” Chẳng lẽ lại trúng độc?

Lăng Thư Minh vội vàng trấn an nói,“Ngươi chớ hoảng sợ, đây là……”.

Này phải nói sao?

Đã nhiều ngày, hắn đặc biệt chú ý biến hóa của thân thể, thẳng đến khi nhìn thấy ba đạo hồng ngân dần dần hiện ra, trên đùi cũng có một khối hồng, trong lòng như vất được gánh nặng, ngượng ngùng nhưng cũng vui mừng.

Lấy thân nam tử sanh con, hắn cũng là xấu hổ không nói nên lời, cho dù từng có một lần kinh nghiệm, mình cũng dễ dàng chấp nhận. Mà đối với phụ thân khác của đứa nhỏ, hắn sẽ không biết như thế nào mở miệng.

Lăng Thư Minh vừa xấu hổ vừa khó xử, Tiêu Lâm mồ hôi lạnh đều chảy ra, hắn gặp Lăng Thư Minh cúi đầu không nói, liền hoảng sở nâng đầu hắn.

“Ngươi ngồi xuống.” Lăng Thư Minh hít sâu một hơi, cầm tay Tiêu Lâm để cho hắn ngồi vào bên cạnh,“Lần trước cũng là như vậy.”.

Tiêu Lâm sửng sốt.

Lần trước cũng là như vậy?

Những lời này không đầu không đuôi, đã thấy Lăng Thư Minh vẻ mặt chờ đợi nhìn chính mình, một ý niệm trong đầu hắn chợt lóe qua, run giọng hỏi “Lần trước lúc có con cũng là như vậy?”.

Lăng Thư Minh chậm rãi gật gật đầu, khẳng định “Vu y kia từng nói với ta, nếu máu huyết nhập thể, trên móng tay sẽ có ba đạo vết máu, còn ở chỗ bắp đùi cũng sẽ có huyết lựu.”.

Tiêu Lâm đáy mắt nóng lên, hốc mắt đã đầy nước mắt, hắn nức nở nói,“Ta biết ngươi thực sự không trách ta. Ta biết đây là con trở về bên cạnh chúng ta.”.

Lăng Thư Minh lau đi nước mắt của hắn, miễn cưỡng cười nói,“Sao lại còn khóc. Ta thật cao hứng, ngươi thì sao?”.

Tiêu Lâm nhấc tay kéo hắn ôm vào trong lòng,“Ta đương nhiên cũng cao hứng, sao lại mất hứng? Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên ta cao hứng như thế.” Hắn thoát đi quần áo Thư Minh, Thư Minh bị kiềm hãm, ngừng tay hắn hỏi,“Ngươi làm gì a?”.

Tiêu Lâm nói,“Ta muốn nhìn huyết lựu dưới bắp đùi ngươi.”.

Hắn một bộ dạng nghiêm trang. Thư Minh không cản, thầm nghĩ cũng không có lý do ngăn cản, liền tự thoát ngoại bào nằm trên giường,“Ngươi đem màn buông xuống.”.

Tiêu Lâm buông màn, quỳ dưới hai chân Thư Minh, nhẹ nhàng cởi quần hắn.

Cái đùi thon dài nhẹ nhàng hiện ra trước mắt, Tiêu Lâm miệng khô lưỡi khô niệm niệm vài cái di chuyển ánh mắt.

Giờ phút này chuyện quan trọng là xác nhận huyết lựu kia! Hắn định thần, tách hai đùi Thư Minh ra, chỗ bắp đùi non mềm, quả nhiên có một viên đỏ sẫm như máu, giống như cánh mai kiều diễm vô cùng.

Tiêu Lâm ách thanh hỏi,“Chính là một nốt ruồi màu hồng, cũng không phải huyết lựu a?”.

“Quá mấy ngày nữa mới có biến hóa.” Lăng Thư Minh buồn thanh đáp, không được tự nhiên muốn khép chân lại, lại bị tay Tiêu Lâm ngăn trở.

“Để cho ta nhìn kĩ.” Tiêu Lâm nói xong, lấy tay sờ điểm màu hồng kia, cảm giác liền khác tường. làn da trắng mịn, khiến cho hắn nhịn không được lại sờ sờ.

“Ân”.

Lăng Thư Minh chỉ cảm thấy nơi đầu ngón tay hắn đi qua, tê dại khó nhịn, một tiếng rên không kịp che lại, liền thốt ra. Giữa hai chân Tiêu Lâm chấn động, cổ họng khô đắng, một cỗ nhiệt lưu hướng bụng truyền đi.

Hắn xốc quần áo đang che bụng Thư Minh ra, nhất thời một cảnh đẹp hiện ra.

“Ngươi…… Ngô……” Lăng Thư Minh không kịp trách cứ, lòng bàn tay ấm áp liền dừng ở địa phương cực mẫn cảm, chậm rãi vỗ về chơi đùa, Lăng Thư Minh cắn môi dưới, một cánh tay che mắt, tay kia thì nắm một góc chăn không buông.

Tiêu Lâm cười khẽ, cảm thụ ngọc hành trong tay hắn trướng đại, càng ngày càng nóng.

“Ngô…… Ân…… Ân, Tiêu…… Tiêu Lâm…… Ân”.

“Thư Minh, thoải mái sao?” Tiêu Lâm chồm đến trên người hắn, cởi bỏ y khấu, há mồm khẽ cắn một bên ngực của hắn, thường thường dùng đầu lưỡi liếm, nghe được Thư Minh rên rỉ, cảm thấy vừa lòng.

Lăng Thư Minh thầm hận thân thể mình mẫn cảm thế nhưng lại dễ dàng cho hắn khơi màu tình dục, bỗng không cam lòng, bỗng dưng nghĩ đến đứa con, tâm thần căng thẳng, nắm chặt bả vai Tiêu Lâm đẩy hắn rời khỏi người mình.

“Tiêu Lâm, ta…… Con, chỉ sợ không ổn.”.

Tiêu Lâm lập tức thanh tỉnh, hết hồn. Hắn bị sắc đẹp che mờ mắt, lại quên Thư Minh đã là“Dựng phu”, chuyện phòng the sao có thể tùy ý. Vạn nhất đứa nhỏ…….. Chẳng phải là ăn năn một đời sao?

Giọng căm hận nói,“Ta sao lại hồ đồ như vậy, thật đáng chết.”.

Hắn lấy chăn trùm Lăng Thư Minh thật kĩ, vẻ mặt xin lỗi.

“Hạ Tiến Thông đi rồi, nơi này cũng không tiện ở, chúng ta vẫn là hồi kinh đi? Ta thỉnh ý của hoàng huynh, gọi ngươi hồi kinh.”.

Lăng Thư Minh không có biểu tình khác thường, thở dài “Ta cũng nghĩ như vậy, ta không muốn đứa con này có một chút sơ xuất.”.

Hồi kinh đô đường xá xa xôi, Tiêu Lâm buồn rầu nói,“Này một đường xóc nảy, cũng không dễ dàng.”.

Lăng Thư Minh không cho là đúng, nói “Lúc trước ta cũng như vậy tới đây, huống chi khi đó lại không chịu nổi, nhưng con vẫn là hảo hảo.”.

Quả nhiên là người nói vô tâm, Tiêu Lâm nghe xong chỉ cảm thấy chói tai khó chịu, tâm như bị đao giảo.

“Ta nghĩ đến lúc đó ngươi mang con sung quân, liền……” Hắn nói không được, ôm thật chặt cánh tay của Lăng Thư Minh,“Thư Minh, ta thực xin lỗi ngươi, cũng thực xin lỗi con. Khi đó ta vì mặt mũi, một lòng cũng là mơ hồ không rõ ràng lắm, nhưng lại làm cho ngươi chịu đại khổ.”.

Hắn ngữ khí bi thương, trong lúc nhất thời hối hận không chịu nổi, Thư Minh hiện tại làm sao có thể nhìn hắn đau lòng, vươn tay ôm lấy hai má hắn nói “Ta cũng có sai lầm. Là hai người chúng ta thực xin lỗi đứa nhỏ kia.”.

Nói nữa thì cũng bằng không.

Tiêu Lâm thở dài một hơi, ảm đạm nói,“Con ta vẫn chưa mang về kinh đô. Ta tang hắn tại một chỗ. Cố ý thỉnh cao tăng thay hắn lạc táng.”.

Nguyên lai đứa con đã mất kia chưa từng rời xa, Lăng Thư Minh hỏi “Ngươi đưa hắn táng ở địa phương nào?”.

Tiêu Lâm nói,“Hoàng thạch phía đông có nhất tùng thiên bảo hoa, tiên diễm xinh đẹp, sau đó là một sông băng lớn. Lưu mạnh nói sông băng này đã có mấy ngàn năm. Mời cao tăng cũng nói đó là địa phương tốt nhất, ta liền đem con táng ở đó.”.

Hắn làm việc này rất là thỏa thỏa đáng, Lăng Thư Minh cũng không nghi hắn. Chính là đột nhiên thấy trứ chính mình tâm ngoan, thế nhưng lại bỏ qua chuyện đó không quan tâm.

Tiêu Lâm biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, trấn an nói “Ngươi thương đứa nhỏ kia như thế, hắn như thế nào lại không biết. Sẽ không trách ngươi, hắn sẽ đau lòng nhìn phụ thân hắn chịu nhiều đau khổ.”.

Lăng Thư Minh rưng rưng cười nói,“Một chút cũng không khổ, huống chi nay lại là khổ tẫn cam lai.”.

Tự nhiên là không khổ, gian nan ngày ngày đêm đêm, đều là có đứa nhỏ trong bụng cùng làm bạn với mình.“Đi tới đó, ngươi đưa ta đến đó nhìn xem.”.

Tiêu Lâm ở trên trán hắn in lại dấu hôn,“Chúng ta cùng đi nhìn hắn.”.