Bại Gia Cũng Khó

Chương 25: Ở riêng




Người của quan phủ cũng vừa vặn đến, đồng ý cho những người trong Giang thị tách ra.

“Ở riêng….” Thái dương Giang Hoành chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Giang Túng, nhỏ giọng hỏi hắn, “Từ xưa đến nay, chỉ có không hòa thuận, gia cảnh suy tàn mới bỏ ra ngoài, chúng ta không cần mặt mũi nữa sao?”

“Việc đã quấy thành như vậy, mặt mũi đã sớm bị đạp nát rồi.”

Kiếp trước Giang Túng vì cái bộ mặt gia tộc này mà chịu thiệt thòi quá lớn, vừa tốn sức mò tên đường đệ phế vật từ trong đại lao ra, lại phải cầm một số bạc lớn mở hiệu trang sức, Giang Túng đã sớm bị bọn họ nháo đến phiền.

Huống chi Nhị thúc Tam thúc cũng không phải loại người tốt lành gì, ngay cả chuyện mật báo cho đám thổ phỉ cũng làm được, tám phần mười đám sơn tặc ở núi Kim Thủy cũng là do Nhị thúc phái đi, dự là giết người diệt khẩu, cướp đoạt tài sản của Giang gia.

Giang Túng rút ra một chồng giấy khế ước từ trong tay áo, vỗ lên bàn đá, nói câu nào Giang Hoành viết câu đó: “Giang thị Tam gia hùn vốn tạo nên sản nghiệp gồm có: Hiệu tơ lụa Bắc Nhai, Tiền trang Tung Hoành, lương thực Xuân Hưng, vũ khí Tô Châu, hai ngài chọn trước, ta sẽ phân chia đầy đủ sạch sẽ, để sau này khỏi làm phiền lẫn nhau.”

Hiệu tơ lụa Bắc Nhai cháy, hiện tại tổn thất nặng nề, còn phải bù thêm tiền bồi thường số hàng năm nay, tiền trang Tung Hoành suy tàn, cơ hồ không đáng giá một đồng, Cẩn Châu cũng được xem là một vùng đất phì nhiêu, nuôi trồng lương thực dễ dàng, không có cách nào tăng giá, kiếm lời vô cùng khó khăn.

Cả ba cái sản nghiệp, Nhị thúc Tam thúc đều coi thường, nhưng do dạo này ở Tô Châu có nhiều mâu thuẫn, làm ăn vũ khí cũng coi như lời nhiều, nhưng chẳng ai lại muốn nhường miếng thịt béo bở này.

Tranh chấp mãi không ngừng, Giang Túng ném ra một tấm văn khế: “Vũ khí Tô Châu ta không muốn, để lại cho Giang gia chúng ta hai mươi vạn lượng là được, chúng ta cũng có hùn vốn.”

Ở Tô Châu có nhiều tinh binh đến ở, đợi triều đình cung cấp vũ khí, tuy hiện tại thiên hạ thái bình, nhưng biên giới vẫn có những đại chiến loạn nhỏ không ngừng, chỉ cần chưa thu phục được biên giới, sản xuất vũ khí vẫn có lời to.

Hai mươi vạn lượng bạc là có thể lấy vũ khí Tô Châu, cũng chỉ có tên phá gia chi tử ngu muội như Giang Túng nói ra được.

Giang Hoành không ngừng nháy mắt cho đại ca, Giang Túng giả vờ ngây ngốc, không nghe không thấy.

Những người không phận sự nghe trò vui ngoài cửa đuổi mãi cũng không đi, Nhị thúc liền thừa dịp đang nhiều người, dưới hàng trăm con mắt ấn dấu tay, cười lạnh, thằng chất tử này thật sự là phúc tinh trời cao phái tới, khi Đại đương gia còn sống, hắn không thể nắm trong tay vũ khí Tô Châu, bây giờ lại dễ như ăn cháo, một món hời lớn.

Nhị thúc vừa sai gã sai vặt đi lấy ngân phiếu, Giang Túng đã nhấc lên ba tấm văn khế: “Hiệu tơ lụa Bắc Nhai, lương thực Xuân Hưng, tiền trang Tung Hoành, phần vốn hai vị góp vào, ta đều mua lại hết.”

Giang Hoành chợt sặc một cái, trợn mắt điên cuồng túm ống tay áo Giang Túng, dùng khẩu hình nhắc nhở: “Tận một triệu lượng bạc, chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể kiếm ra năm mươi vạn lượng, có đập nồi bán sắt cũng không đủ!”

Lúc trước cược thạch thuận lợi, lời từ mật ong Kim Thủy cũng không ít, tỉ mỉ tính cũng chỉ có thể lấy ra năm mươi vạn lượng.

Nhị thúc Tam thúc sửng sốt một lúc, bọn họ vốn không biết Giang Túng cược thạch kiếm lời không ít, nhìn quan phủ đang đứng làm chứng, cười một tiếng: “Đại nhân, đứa trẻ nhà chúng ta thật không hiểu chuyện, để ngài chê cười rồi.”

“Tiền trang Tung Hoành vốn là sản nghiệp lớn của Giang gia, những năm ngài quản lý liền suy tàn, vật hoàn nguyên chủ cũng không thể lấy giá quá cao, huống hồ hiện tại tiền trang không hề thua kém một cái kho phế liệu, nếu ngài lấy giá cao, ta đây thà rằng không cần.” Giang Túng cầm sổ sách Hoa Xương đưa đến, chậm rãi lật xem, “Những thứ còn lại đều là sản nghiệp tổ tiên lưu lại, bất quá chúng ta chia đôi tiền lời, Nhị thúc nghĩ ra giá chưa.”

Nhị thúc nghĩ trong tay Giang Túng không có nhiều tiền, muốn mua với giá thấp, mà mấy cái sản nghiệp này xác thực đều không đáng giá, Nhị thúc cùng Tam thúc thương lượng qua loa một hồi, cầm bàn tính gẩy, khinh bỉ cười nói: “Năm đó, lương thực Xuân Hưng 600 ngàn lượng, hiệu tơ lụa 900 ngàn, đều chia ba, tiền trang Tung Hoành quả thực suy tàn, trong ngoài thiếu hụt, ta chỉ lấy 100 ngàn tiền đất thôi, còn lại coi như cho ngươi.”

Nói nghe thật êm tai, tiền trang Tung Hoành vốn là sản nghiệp của Giang gia, hai thiếu gia nhìn vào đã biết không dễ chọc, vật hoàn nguyên chủ, có cái gì để thương lượng.

“Tính cả vũ khí Tô Châu, tất cả đều ở chỗ này.” Giang Túng đập xuống 800 ngàn lượng ngân phiếu, một xấp chói mắt để trên bàn, toàn bộ đại viện Giang gia nhìn đến mức muốn đui mù.

Đám người xem trò vui bên ngoài càng không cần phải nhắc tới, đầu đã điểm bạc nhưng vẫn chưa từng thấy qua số ngân phiếu lớn như vậy, nhất thời đều không biết số ngân phiếu đó là thật hay giả, nghị luận sôi nổi.

Giang Hoành há miệng, ngơ ngác hỏi Giang Túng: “Tối hôm qua huynh đốt hiệu tơ lụa để làm gì….”

“Xuỵt.” Giang Túng nghiêng đầu nói nhỏ, “Tiểu Tùy hầu gia thưởng cho ta tòa nhà lớn ở kinh thành, ta nhờ người đem đi thế chân 400 ngàn lượng.”

Giang Hoành: “……”

“Huynh thế chân tòa nhà ở kinh thành đổi lấy mấy cái sản nghiệp suy tàn này? Đệ liều mạng với huynh…” Giang Hoành nắm lấy ống tay áo Giang Túng, hận đến mức không thể không cắn chết hắn, lúc trước từng tính qua nếu không lăn lộn ở Cẩn Châu được nữa thì còn có chỗ an thân ở kinh thành.

Chia xong mấy hiệu buôn, lại phân chia tiếp mấy sản nghiệp nhỏ nhỏ.

Tam thúc cầu ổn định, lúc phân chia chỉ cần những tiểu thương vững vàng, không ôm chí lớn, miễn là có thể sống sót qua ngày.

Nhị thúc ham tiền, chọn những miếng mỡ béo nhất, hiệu buôn có tiền đồ tốt nhất.

Giang Túng khiến cho người khác nhìn không thấu, những sản nghiệp kiếm ra tiền đều không lọt vào mắt hắn, coi trọng mấy hiệu gần như sắp sập, Giang Hoành tức giận đến mức trợn tròn mắt, lại bị Giang Tùng đè lại không nói được lời nào.

——

Ba ngày ngắn ngủi, tin tức Giang thị tách ra đã truyền khắp thành Cẩn Châu, cùng lúc đó, Nhạc Liên đang ngồi ở mạn thuyền nhìn hàng hóa đang được chuyên chở.

Từ khi trở về từ núi Kim Thủy, Nhạc tiểu công tử ít đi mấy phần tối tăm cô độc, không cách xa người ngàn dặm nữa, nhi tử khù khờ của thuyền phu thỉnh thoảng lại bắt chuyện vài câu, Nhạc Liên cũng sẽ tiếp lời.

“Gia, bông tai trong tay ngài hình như rất đáng tiền.” Nhị Thủy ngồi xổm bên người Nhạc Liên, gãi đầu hỏi, “Tặng cho cô nãi nãi sao?”

“Cô…..” Nhạc Liên siết chặt bông tai, cong mắt, “Ừ.”

Nhị Thủy cười không ngừng: “Cô nãi nãi gia nhất định là một mỹ nhân.”

Nhắc tới mỹ nhân, Nhạc Liên chỉ có thể nhớ tới một đôi mắt phượng, nụ cười giảo hoạt, môi mỏng dịu dàng, trừ Giang Túng, trong đầu Nhạc Liên hoàn toàn không có khái niệm mỹ nhân, không biết là do mình ít khi thấy mỹ nhân, hay là do không bao giờ để tâm tới.”

Nhị Thủy cẩn thận hỏi: “Gia, chuyện giữa ngài và Giang đại thiếu là như thế nào? Giang đại thiếu tâm tính ác liệt, chắc chắn không có quan hệ với ngài.”

“…..Ta.” Nhạc Liên muốn nói lại thôi, sợ nói lại kéo thêm phiền toái cho Giang Túng.

Kỳ thực tai họa lần này đối với Nhạc Liên mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, hắn làm việc khiêm tốn, ở Nhạc gia lại không được cưng chiều, huyên náo bỏ nhà đi, ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng không có mấy người để ý đến.

Ngược lại, ảnh hướng rất lớn đến danh dự của Giang Túng.

Giang Túng ương ngạnh, gây thù hằn với rất nhiều người, từ trước đến giờ vênh váo đắc ý không chịu thiệt, người khác chỉ chờ có chuyện để được cười nhạo hắn một phen.

Mọi người đều thích xem nhân vật cao cao tại thượng rơi xuống vực sâu, thích xem người kiêu ngạo bị chân đất giẫm đạp, Giang Túng từ trên cao nhìn xuống quen rồi, những người không phận sự chỉ chờ thời cơ đến rồi hí ha hí hửng tỏ vẻ cao ngạo mắng chửi, thưởng thức rồng ở bãi cạn, hổ ở đồng bằng, khổng tước ngã trong bùn nát.

Mà hết thảy những phiền phức, đều do Nhạc Liên hắn.

Nhạc Liên cực kỳ tự trách.

Hồi lâu, Nhị Thủy liền chạy tới, vui vẻ nói: “Gia, hàng chất xong, chúng ta khởi hành chưa?”

“Ừ.” Nhạc Liên đứng dậy, liếc mắt nhìn đèn đuốc sáng choang ở đại viện Giang gia, bước lên thuyền.

——

Nhạc Liên đi được một năm, trăm họ Cẩn Châu đã sớm đem chuyện hai thiếu gia Giang Nhạc phong lưu ném ra sau đầu, không ngừng bận rộn tìm chuyện vui khác ——

Nghe nói Tiêu gia Nhị công tử chuộc thân cho Minh Lật công tử ở Phong Diệp cư, khua chiêng gõ trống dùng đại kiệu mang về trong phủ, bị đại ca đánh đập một trận nhưng vẫn nhất quyết ôm chặt tiểu quan, tuyên bố nếu đại ca hắn đuổi Minh Lật ra khỏi phủ, hắn liền bỏ trốn, lưu lạc thiên nhai cùng tiểu quan.

Giang Túng vẫn ngồi nghe hát tại Phong Diệp cư như cũ, trên đài đã đổi tiểu quan, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, tướng mạo long lanh, như hoa đào sáng rực, như nước xuân nhẹ nhàng tiến vào lòng người.

Đối với hắn, Giang Túng rất có ấn tượng, kiếp trước hắn là một trong những tiểu quan mà Giang Túng cưng chiều lâu nhất, tên Trầm Hoan.

Tiểu khúc lả lướt, Giang Túng nhắm mắt nâng quai hàm, nhưng lại không thể nghe lọt tai, nghe một lúc, tiện tay ném lên đài ba ngàn lượng bạc, miễn cưỡng nói: “Lại đây, bồi gia.”

Trầm Hoan mặt mày lạnh nhạt, cụp mắt nhìn ngân phiếu trên đất, ánh mắt che giấu sự bức bách, chậm rãi đi xuống đài, bất đắc dĩ rót ly trà cho Giang Túng.

Mụ mụ nhanh chóng nhặt ngân phiếu ba ngàn lượng lên, tươi cười rạng rỡ khom người đứng bên cạnh Giang Túng, liếc Trầm Hoan công tử một cái, nói lấy lòng: “Túng gia, gần đây làm ăn coi như thuận lợi? Nghe nói vài ngày trước còn xa xỉ trở về từ Bắc Hoa, ngài gầy đi nhiều quá, thực sự là quá khổ cực.”

Bắc Hoa đại nạn, không một giọt mưa, lương thực mất mùa, nhóm dân tị nạn tràn vào trong thành, ruộng đất khô khốc không người canh tác, mấy chục ngàn người chết đói.

Quan phủ vội vàng mở kho cứu tế, thương nhân dồn dập đến Nam An thu mua lương thực, muốn nhân cơ hội phát tài, đất Nam An phì nhiêu, lương thực tốt giá rẻ, ôm mộng phát tài đến Nam An, nhưng không ngờ toàn bộ lương thực Nam An đều bị đặt hết, chỉ còn lại lương thực hạ đẳng cho gia súc.

Nhị thúc Tam thúc Giang gia cũng nhìn trúng, nhưng cũng không kịp đặt lương thực.

Toàn bộ Nam An chỉ có một nhà lương thực duy nhất, lương thực Tung Hoành, Cẩn Châu.

Thương nhân Bắc Hoa đành phải đến đại viện Giang gia bái phỏng, số thương nhân đến đặt lương thực nối liền không dứt.

Ai ngờ, Đại đương gia Giang gia, lại là một tiểu tử chưa cập quan.

Giang Hoành một thân trường sam, ngồi yên tĩnh trước bàn đá liếc nhìn sổ sách, tình cờ giương mắt nhìn thương nhân đến đặt lương thực, tướng mạo ôn nhu nhỏ bé, tựa hồ thật dễ nói chuyện, nhưng lại đưa ra một cái giá:

“Bảy trăm văn một ký, chỉ bán từ một trăm ngàn ký trở lên, không trả giá, không muốn liền mời người kế tiếp.”