Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 3






Vệ Không mở cửa, không quá cao hứng mà nhìn Y Nhan, "Cậu lại muốn làm gì?"
Y Nhan không để ý sắc mặt của hắn, đẩy hắn ra liền đi vào phòng, "Buổi tối tôi muốn ngủ ở đây."
"Này, giường của tôi nhỏ, hai người nằm không đủ, đừng lộn xộn, mau trở về đi."
"Vậy anh qua phòng tôi ngủ, tôi không đi đâu hết."
Lê Hoặc liếc mắt nhìn gian phòng kia của Y Nhan thêm vài cái, đóng cửa ngủ.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, hắn bị một tiếng chuông náo nhiệt đánh thức, xem thời gian, mới bốn giờ rưỡi.

Trong phòng hóa trang, Lê Hoặc ngủ gà ngủ gật, hoá trang đội tóc giả phải tới ba tiếng, đổi trang phục diễn, hắn nhìn nhìn trong gương.

Người trong gương buộc phát, dùng một chiếc trâm gỗ cố định, thân mặc đạo bào thủy mặc, nhiều hơn mấy phần tiên khí.

Không sai, hắn diễn nhân vật đạo sĩ giả, nói đơn giản chính là thần côn*.

*thần côn: đạo sĩ giả mạo, chuyên lừa đảo người mê tín.

Em gái chuyên gia trang điểm do dự một chút, lấy điện thoại di động ra nói: "Tôi có thể chụp một tấm không?"
Lê Hoặc cười cười, "Được nha, có điều phim chưa có công bố ra ngoài, nên từ từ hẳn đăng lên mạng."
Em gái dùng sức gật đầu, động tác phi thường thuần thục chụp vài tấm toàn thân, lại nhanh chóng chụp chung vài tấm.

Thời điểm cô lướt xem ảnh, Lê Hoặc đến gần xem, "Tay nghề hóa trang của cô thật không tệ, hai tấm này về gửi cho tôi được không."
Em gái vui vẻ đến mặt đỏ rần.

"Lê Hoặc." Một người mặc trang phục hiệp khách từ ngoài cửa đi tới.

Phòng hóa trang này được thu xếp trong đại sảnh, có thể cung cấp đồng thời cho mười người sử dụng, bọn họ này đó đều là vai phụ, không có quyền dùng phòng hóa trang chuyên dụng.

Người kia vừa xuất hiện, mọi người bên trong phòng hóa trang đều nhìn qua.

"Anh Suất, sớm a."
"Anh Suất, ăn điểm tâm không? Em bảo trợ lý mua thủy tinh bao."
Lê Hoặc nhìn sang, người vừa tiến vào là nam hai trong tổ, cao hơn một mét tám, mặt mũi chính trực, miễn cưỡng nói thì cũng được tính là tuyến bốn, chỉ là sau lưng có kim chủ nâng đỡ, gần đây nhận không ít quảng cáo cùng kịch bản, nguyên thân tiếp xúc với hắn không nhiều, rất lâu sau đó mới biết hắn cùng Đường Mộ đều là chó liếm chung một cối.


Hồ Suất không nhìn những người khác lấy lòng, đi tới trước mặt Lê Hoặc, đưa túi trong tay cho hắn, "Đây là anh Mộ nhờ tôi giao cho cậu, nghe nói cậu tối qua đi gặp Trương đạo, không biết có bị thương nặng hay không, rất lo lắng cho cậu."
Hồ Suất cố ý nhấn mạnh hai chữ "Trương đạo", người trong phòng đều có thể nhìn ra Hồ Suất khinh bỉ Lê Hoặc, ánh mắt nhìn sang như đang nhìn vật gì bẩn thỉu.

Lê Hoặc tiếp nhận cái túi kia, lấy ra một hộp, mặt trên sáng loáng "Đặc trị bệnh trĩ", bốn chữ đã nói rõ tất cả.

Trương Trung nổi tiếng tàn ác xung quanh mọi người đều biết, những người khác dễ dàng hiểu ra Lê Hoặc tối hôm qua làm cái gì.

Lê Hoặc nhìn cái hộp trong tay, nội dung nguyên bản không có đoạn này, chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua chọc ghẹo Đường Mộ, nên hôm nay đối phương mới cho người đến làm hắn lúng túng?
Mọi người trong phòng sắc mặt vi diệu, hắn đem thuốc trị trĩ trong tay đưa cho Hồ Suất, một mặt thành khẩn nói: "Anh Suất, cái này là dược hiệu tốt nhất, vẫn là anh dùng đi, chỗ kia của anh tối hôm qua bị sử dụng quá độ, xé rách đổ máu, nếu không cố gắng xoa thuốc chỉ sợ vết thương trở nặng."
Trong phòng nháy mắt im ắng, từng người từng người đều không dám thở mạnh, không biết nên kinh ngạc thái độ Lê Hoặc đối với Hồ Suất, hay là kinh ngạc nội dung vừa được nghe.

Hồ Suất không biết bị lời này đụng trúng chỗ nào, sắc mặt chợt biến, ném hộp kia xuống đất, "Lê Hoặc! Đừng cmn nói hưu nói vượn, cẩn thận tao kiện mày vu khống!"
Ở trong vòng giải trí, con tôm nhỏ đắc tội cá lớn, cơ bản là tìm con đường chết.

Thấy nơi này lập tức sẽ thành Tu La tràng, mấy người kia lặng lẽ đi ra ngoài, dưa cũng không dám ăn, chỉ sợ nghe quá nhiều, ngày nào đó bị làm gì cũng không biết.

Em gái trang điểm tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã làm việc trong đoàn phim ba bốn năm, đủ loại chuyện xem qua không ít, cô lặng lẽ kéo tay áo Lê Hoặc, nhắc hắn nhẫn nhịn cho qua chuyện.

Không biết có phải lực đạo quá nhỏ, Lê Hoặc không nhận ra ám chỉ, lập tức ném cái túi trong tay lên bàn trang điểm.

"Oành" đến một tiếng, thanh âm không lớn lại chạm đến thần kinh của tất cả mọi người.

Lê Hoặc khóe miệng cười cười, nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo, "Tất cả mọi người ai cũng có một cái miệng, anh nói tôi thì được, tôi nói anh thì thành vu khống?"
Hồ Suất đại khái nằm mơ cũng không nghĩ tới, gia hỏa vừa đến lại dám nói năng lỗ mãng với hắn.

Thời điểm đang nghĩ ngợi nên trả thù thế nào, Lê Hoặc đã đi tới bên cạnh hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe: "Tối hôm qua đụng vào người vào tôi là anh đi, khí vị trên người anh tôi còn nhớ rõ."
Tay Hồ Suất giấu ở trong áo nắm chặt, phút chốc thần sắc hoang mang không tránh được ánh mắt sắc bén của Lê Hoặc.

Kỹ năng diễn này, còn không bằng thần côn hắn đây.

Trò khôi hài trong phòng hóa trang bởi vì nam hai muốn quay phim mà tan rã trong không vui.

Buổi tối hạ xuống một cơn mưa, nhiệt độ bên ngoài gần âm, đặc biệt ướt lạnh, Lê Hoặc khoác một chiếc áo lông rộng rãi bên ngoài phục diễn, lấy ghế gập ngồi chờ tại trường quay.


Màn diễn này của hắn an bài lúc sáng sớm chín giờ, chỉ qua một giờ đã quay xong.

Nhàn rỗi không chuyện gì, Lê Hoặc lấy điện thoại di động lướt weibo một lát, vừa mở ra liền thấy động thái mới của tài khoản đặc biệt để ý - Đường Mộ.

Làm vai chính thụ trong sách, Đường Mộ đẹp đến mức quả thật có thể đánh, dáng người không tới một mét tám, vóc người tinh tế chân lại dài.

Tiện tay xóa đi đặc biệt để ý, hắn mở hot search ra xem.

Phía dưới xuất hiện một cái hot search # thôn Kinh Châu Thiên Bắc đào được cổ mộ ngàn năm #, làm cho hắn liếc mắt nhìn thêm mấy lần.

Thôn Thiên Bắc không phải ngay bên cạnh thôn thiên nam sao?
Ngày này thôn nam khai phá thành cảnh điểm, mà Thiên Bắc thôn lại vừa vặn tương phản, kiến trúc thôn bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa còn không mấy gia đình, bị một công ty bất động sản mua lại chuẩn bị khai phá thành phố thương mại, nhưng bây giờ vừa mới khởi công không lâu liền đào ra cổ mộ.

Nếu như bị bộ ngành liên quan giám định có giá trị khảo cổ, biến thành khu vực trọng điểm cần phải bảo vệ, mua lại mảnh đất này, công ty bất động sản kia liền thảm.

Tiền mua đất dĩ nhiên có thể xin nhà nước trả lại, nhưng khi nào tính sổ thì trời mới biết, chỉ cần có lợi nhuận thì đều là con số trên trời, hạng mục này không bao gồm những hạng mục trước đã tập trung vào.

"Hả?" Lê Hoặc đọc xuống dưới liền thấy, nhìn kỹ một chút.

Bùi thị bất động sản? Là Bùi thị hắn biết kia?
Trong sách này vai chính công họ Bùi, Bùi thị không chỉ đặt chân ở các ngành nghề, còn có tập đoàn tài chính của mình.

Không nghĩ tới Bùi thị đầu tư cũng có thời điểm lật xe?
Cao ốc tổng bộ Bùi thị.

Phòng tổng tài, Bùi Hằng Niên vỗ vỗ sổ ghi chép, buồn bực mà đi qua đi lại, hướng phía thư ký đứng một bên quát: "Rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức, tra được chưa?!"
Thư ký rũ mắt lắc đầu, "Thưa, vẫn đang điều tra."
Bùi thị sớm đã có kế hoạch phải đem thiên nam Thiên Bắc kia khai phá thành một hệ thống thương mại hoàn chỉnh, gồm du lịch, giải trí, mua sắm làm một thể, mà Thiên Bắc phố thương mại này chính là công trình trọng điểm thời kỳ đầu của đại hạng mục.

Thời điểm phát hiện cổ mổ Bùi thị sớm đã phong tỏa tin tức, nghĩ có thể giấu được liền giấu đi, lại tìm các bộ ngành liên quan làm một chút quan hệ bôi trơn, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng liền qua, nhưng bây giờ việc này lại bị trên mạng trắng trợn đưa tin, ép cũng không ép xuống được.


Nếu như phố thương mại Thiên Bắc không có cách nào thuận lợi khai phá, toàn bộ đại hạng mục liền bị hủy bỏ hơn nửa.

Bùi Quân Hạo rót trà ngon, đối Bùi Hằng Niên nói: "Ba, mọi chuyện đã như vậy, tức giận cũng vô dụng, vẫn suy nghĩ đối sách đi."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Bùi Dực Thần ngồi ở một bên khác, có ý riêng hỏi: "Tiểu Thần, em ngày hôm qua thời điểm đi công trường, có nói với ai cái gì hay không?"
Nghe nói như thế, Bùi Hằng Niên lập tức nhìn về phía Bùi Dực Thần.

Bùi Dực Thần uống trà, không có tiếp lời.

Bùi Quân Hạo cười cười, "Đừng nóng giận, anh không có ý tứ gì khác, em vừa về nước khả năng rất nhiều chuyện không rõ ràng, trong nước bí mật khó giữ, rất nhiều lúc sơ ý một chút liền dễ dàng tiết lộ cho người khác."
Dăm ba câu đã định tội cho Bùi Dực Thần.

Bùi Hằng Niên trầm mặt không lên tiếng.

"Ba, đừng trách em nó, mọi việc đều phải chậm rãi, đệ đệ cũng cần mài giũa." Bùi Quân Hạo thưởng thức trà, "Việc này chúng ta đến nghĩ biện pháp giải quyết đi."
Bùi Dực Thần thả tách trà trên tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Bùi Hằng Niên: "Mày đi đâu?!"
"Công trường."
Trường quay.

Lê Hoặc tìm kiếm tin tức liên quan cổ mộ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái ly giấy, hắn ngước mắt nhìn, là em gái trang điểm.

"Cảm ơn." Lê Hoặc nhận lấy, "Cô tên là gì?"
"Dương Môi."
"Quả dương mai?" Lê Hoặc cười cười, "Nghe tới có chút chua a."
"Là dâu tây." Dương Môi dời ghế đẩu nhỏ ngồi ở bên cạnh, như tên trộm nhìn chung quanh một chút, thấp giọng nói: "Lê ca, anh ở phòng hóa trang đắc tội anh Dẫn như vậy, việc này e là không để yên, anh trước mắt phải cẩn thận nha."
Không nghĩ tới lại để một cô gái nhỏ lo lắng cho mình, Lê Hoặc trêu nói: "Vậy cô đưa nước cho tôi đây, không sợ anh ta trả thù hửm?"
"Tôi chỉ là một thợ trang điểm nhỏ nhoi thôi, anh ta không quá chú ý tới tôi đâu." Quả dương mai tự lẩm bẩm.

Lê Hoặc: "Nghe cô nói giống như không tin lời anh ta?"
Dương Môi nhún nhún vai, "Chuyện đó tại trong vòng luẩn quẩn này quá quen thuộc, không có gì kỳ quái cả, nếu để ý nhiều như vậy, tôi ở trong đoàn phim cả ngày sợ là sẽ không còn ai nói chuyện mất?"
Thấy Lê Hoặc cười cười, cô chuyển đề tài, "Vừa nãy không cẩn thận nhìn thấy màn hình điện thoại anh, đang xem tin tức cổ mộ?"
Lê Hoặc nhấp một hớp nước nóng, "Cô cũng biết việc này?"
"Muốn không biết cũng khó a." Dương Môi hạ thấp giọng, "Anh không nghe nói sao? Chuyện ma quái ở đoàn phim chúng ta! Mọi người trong tổ hóa trang đều đang đồn, nói là cùng cổ mộ thôn Thiên Bắc có liên quan."
Nơi này sát bên thôn Thiên Bắc, tin tức ngầm cũng nhiều.

"Nghe nói cổ mộ kia tà môn cực kì, máy đào đất cỡ lớn đều bất động, công nhân tới gần nơi đó về nhà đều ngã bệnh, đội thi công kính xin đại tiên làm phép, muốn tiêu diệt oan hồn trong mộ cổ."

Dương Môi nói, tự đem mình dọa sợ, co rúm một chút, "Từ khi đoàn phim chúng ta ở nơi này, từ sáng tới tối đều nghe được tiếng kêu kì quái, bọn họ đều đang đồn có phải vị Đại tiên kia đem oan hồn đuổi tới chỗ chúng ta."
Lê Hoặc lắc đầu bật cười, "Dù như thế nào cũng sẽ không đuổi tới nơi này, yên tâm đi."
"Đó cũng không nhất định!" Dương Môi nhỏ giọng nói, "Nghe nói chồng của bà chủ nhà trọ chính là chủ thầu chỗ đó, nói không chừng là oan hồn bám lên, cùng hắn tới đây thì sao?"
Nhìn thấy biểu tình nhịn cười của Lê Hoặc, Dương Môi lại kể rất nhiều chuyện kỳ quái, nỗ lực làm cho hắn tin tưởng.

Lê Hoặc lật tới trang giấy trống cuối cùng phía sau kịch bản, giơ tay về phía Dương Môi, "Cho ta mượn bút."
"Bút?" Dương Môi trong túi hóa trang tìm tới lui, "Bút kẻ mày được không?"
Lê Hoặc bất đắt dĩ nhận lấy, "Được thôi."
Dương Môi đến gần xem, chỉ thấy hắn dùng bút kẻ mày ở trên trang giấy trắng vẽ một chút hình thù kỳ quái, không biết là chữ hay là phù hiệu.

"Ôi chao, bút kẻ mày này 280 đó, nhẹ tay một chút!" Dương Môi trái tim chảy máu, nhưng chính mình cho mượn đi, khóc lóc cũng phải chờ đối phương dùng xong.

Một lát sau, Lê Hoặc đem trang giấy trắng xé xuống, thuần thục gấp thành một hình tam giác nho nhỏ đưa cho nàng, "Cái này xem như là lễ vật cảm ơn ly nước ấm đi."
Dương Môi lăng lăng nhận lấy, "Đây là cái gì?" Gấp giấy?
Lê Hoặc nâng cằm suy nghĩ một chút, "Tạm coi là bùa bình an đi, mang theo không cần sợ oan hồn."
"A? Lê ca, anh còn có thể làm cái này?" Dương Môi rõ ràng không tin.

"Lê Hoặc, chuẩn bị một chút, đến cậu."
Nhân viên công tác trường quay chạy tới hô một tiếng, liền vội vội vàng vàng chạy đi nơi khác.

Lê Hoặc cởi áo lông bỏ lên trên ghế, tuy nói hắn là tiểu trong suốt tuyến mười tám, nhưng cùng hắn phối diễn chính là nam một nam hai, phụ trách cảnh này là tổng đạo diễn Chu Chấn Hải.

Danh tiếng của hắn cùng Trương Trung không khác biệt lắm, tác phong làm việc lại khác nhau một trời một vực, nổi danh nghiêm khắc cùng khó chơi, nếu không phải Lê Hoặc ngoại hình điều kiện cần thiết đều phù hợp nhân vật này, có cửa sau cũng khó mà vào được.

Cảnh này chủ yếu kể về nam một khốn khổ vì tình, bị nam hai giựt dây tính một quẻ tại gian hàng xem bói ven đường, lại nghe được tin bị nhân vật phản diện nam ba truy sát, đánh tràng quần giá(?).

Mà nhân vật Lê Hoặc diễn chính là thần côn bày sạp ven đường kia.

"Chúng ta trước tiên quay thử một lần, mọi người chú ý biểu cảm cùng vị trí, còn có cậu."
Chu Chấn Hải nhìn về phía Lê Hoặc, "Không yêu cầu gì nhiều, lời thoại nhất định phải đọc rõ cho tôi, tuy rằng hậu kỳ có lồng tiếng, nhưng khẩu hình nhất định phải khớp! Còn có, chút nữa viết chữ, sẽ có diễn viên đóng thế quay bổ sung sau, cậu giả vờ giả vịt cho tôi, nghe rõ chưa?"
Yêu cầu hai người khác là kỹ xảo diễn xuất, ngược lại hắn cũng chỉ có khớp khẩu hình cùng đúng tư thế, hiển nhiên đối với diễn xuất của hắn không có bất kỳ mong đợi.

Chu Chấn Hải đi rồi, nam hai nhìn lướt qua Lê Hoặc, bật cười một tiếng, "Thật đúng là rác rưởi gì cũng dám tới đây đóng phim."
- ------------------------------------------------------------------------
Lời editor: những dấu (?) như thế này thường là những câu editor không hiểu, chỉ có thể suy đoán hoặc dịch thoát ý, không đúng 100%.

Mn thông cảm nha hiuhiu.