Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 28: Vườn trường Mary Sue (26)  




Sau khi xảy ra chuyện này, hai người nào còn có tâm tư chèo thuyền hay nói chuyện tâm sự.

Quý Lạc chủ yếu là cảm thấy xấu hổ, Lục Thất Niên thổ lộ nhiều lần như vậy, hơn nữa một lần so với một lần lại càng làm cho cô thêm khiếp sợ, nếu nói không mềm lòng thì đó là giả, dù sao Lục Thất Niên cũng rất ưu tú.

Mà Lục Thất Niên lại càng xấu hổ hơn, nghĩ đến mới vừa rồi bản thân ở trong nước nhất thời động tâm không khống chế được, hiện tại hồi tưởng lại hắn chỉ cảm thấy đặt biệt mất mặt.

Chờ hai người mỗi người nhận chiếc áo khoác mà người cho thuê thuyền mua đến, Lục Thất Niên liền biệt nữu mà nói: "Trở về tắm nước nóng đi, tôi đi đây."

Lúc Quý Lạc hốt hoảng mà về đến nhà, liền cảm thấy chính mình đã quên mất chuyện gì, nhưng lại nghĩ không ra, vì thế liền đi tắm rửa trước, chờ đến thời điểm ngồi ở trên giường sấy tóc, mới nhớ được là mình đã quên mất cái gì.

Tưởng Phi!!!

Cô vậy mà lại đi quên Tưởng Phi? Nghĩ vậy liền vội vàng lấy điện thoại.

Quý Lạc cầm điện thoại, mới vừa mở điện thoại ra, một cuộc gọi bỗng điện tới, cái tên trên màn hình di động làm cô có chút ngoài ý muốn.

Chờ nghe đến lúc nghe được lời nói của người nọ, Quý Lạc liền ngây người, cho đến khi bên kia đã tắt cô cũng chưa kịp phản ứng lại.

Vốn dĩ Tưởng Phi đã sửa sang lại quần áo tốt, đang chuẩn bị đi tìm Quý Lạc, bỗng lại nhận được một cuộc điện thoại của Bạch Liễm, nội dung của cuộc gọi cũng không có nói về chuyện cầu xin hắn hay cái gì khác, chỉ nói là hy vọng được thấy hắn, cuối cùng sẽ chấm dứt.

Nguyê bản Tưởng Phi nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng lại nhớ tình cảm lúc trước, hơn nữa lại sợ Bạch Liễm sẽ cùng Quý Lạc nói linh tinh cái gì, cảm thấy vẫn là nên cùng Bạch Liễm nói cho rõ ràng cũng tốt, vì thế liền đồng ý.

Địa điểm mà Bạch Liễm hẹn có chút giống với chỗ để kho hàng, Tưởng Phi làm thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi hắn tới, liền bị người khác đánh làm hôn mê, chờ đến lúc tỉnh lại, liền phát hiện tay chân của chính mình đều đxa bị trói chặt, còn miệng thì bị dán băng dính, mà Bạch Liễm thì lại đưa lưng về phía hắn gọi điện thoại.

Tưởng Phi nhìn chung quanh, phát hiện nơi này rất phong bế, ngay cả cái cửa sổ cũng không có, chỉ có một cái khẩu ở trên đỉnh đầu, ánh sáng từ trên chiếu vào mới làm bên trong sáng sủa được một ít.

Mà cánh cửa duy nhất để ra vào đây, giờ phút này đã bị phong tỏa gắt gao.

Đang ở thời điểm hắn nghĩ nên làm thế nào để chạy thoát, Bạch Liễm lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Tưởng Phi, đột nhiên cười lên, cô ta nở nụ cười giống như là ma quỷ đang hé miệng, làm trong lòng Tưởng Phi không khỏi phát lạnh.

Bạch Liễm rất vừa lòng với cái biểu tình này của hắn, thần sắc quái dị, như lâm vào ma chướng, hướng đầu bên kia điện thoại nói: "Không tin? Vậy để cho cô nghe một chút thanh âm của hắn đi."

Nói xong, rồi bỗng đến gần Tưởng Phi, duỗi tay xé mở băn dính ngoài miệng của hắn.

Tưởng Phi há mồm đang muốn nói chuyện, lại bị Bạch Liễm tát cho một cái, liền buột miệng thốt ra một câu: "Cô TM làm cái gì?"

Bạch Liễm bị mắng lại không chút nào để ý, giống như người mà Tưởng Phi mắng không phải là cô.

Tưởng Phi chỉ nghe được cô nói với đầu bên kia điện thoại: "Muốn cứu hắn, vậy cô liền một mình đến đây đi, địa điểm tôi sẽ gửi cho cô, nhớ kỹ, là một mình cô, rốt cuộc tôi cũng chỉ còn hai bàn tay trắng, nếu không muốn tôi lôi Tưởng Phi làm đệm lưng thì hãy mau tới đây, Quý Lạc!"

Thời điểm nghe được nửa câu đầu của Bạch Liễm, Tưởng Phi chỉ cảm thấy nữ nhân này thật là đáng sợ, thế nhưng còn nghĩ muốn giết hắn, hắn chẳng qua là cùng cô chia tay thôi mà, chờ đến khi nghe được tên của Quý Lạc, hắn liền không bình tĩnh được.

"Cô thật độc ác, ngay cả Quý Lạc cũng không buông tha."

Tuy rằng Tưởng Phi xác thật không phải là người tốt gì, nhưng thân là một người nam nhân, hắn biết cho dù nguy hiểm cũng không thể liên lụy đến nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này lại là người hắn thích.

"Quý Lạc em ngàn vạn đừng tới!"

Tưởng Phi hướng về phía phương hướng điện thoại của Bạch Liễm lớn tiếng kêu to, hy vọng Quý Lạc có thể nghe thấy, nhưng mà Bạch Liễm đã cúp điện thoại.

Nghe thấy sự vội vàng trong giọng nói của Tưởng Phi, tức khắc Bạch Liễm liền cười âm hiểm, khuôn mặt có chút vặn vẹo: "Lo lắng cho cô ta như vậy sao, yên tâm, tôi sẽ đối xử với cô ta thật tốt, ha ha ha."

Trong không gian toàn bộ đều là tiếng cười điên khùng cuat Bạch Liễm, Tưởng Phi nhìn nữ nhân trước mắt đã sớm biến thành ma quỷ, không thể tin mà kinh hô: "Cô điên rồi!"