Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 17




Chu Du và Trang Khiêm đều ngây người, Đồng Đồng lại mở ra áo khoác, lấy ra một cây bút từ túi áo trong.

“Thật ra tao không định đến đây, cũng không muốn chúng mày đến đây.” Đồng Đồng quay về phía nhóm anh em bên kia phất tay chào hỏi, nói tiếp, “Không cần thiết, mày biết đó, tao không có những thời gian này.”

“Còn không phải Tiêu Khải thấy mày ngứa mắt kiếm chuyện, dù sao cũng phải giải quyết.” Trang Khiêm nói.

“Cho nên tao đến.” Đồng Đồng hiếm thấy híp mắt cười một tiếng, “Thế nhưng tao lại không thể lãng phí thời gian.”

“Cho nên mày nói dài như thế là giải thích với bọn tao tại sao đem theo mười tờ giấy thi?” Trang Khiêm thở dài.

“Thông minh.” Đồng Đồng vỗ tay phát ra tiếng.

“Học sinh tốt! Binh sĩ tốt!” Chu Du duỗi tay khoác lên vai cậu, kéo người qua, đè trong ngực mình, xoa mạnh một cái, “Cười lên rất đẹp, ngày nào cũng nghiêm mặt, cậu là ông cụ non à?”

Đồng Đồng liều mạng giãy giụa ra, chịu đựng tóc bị vò rối, đá một phát lên mông Chu Du.

“Đủ tàn nhẫn.” Chu Du cười to không thèm để ý, quay đầu đột nhiên bế người lên, ném lên trời.

“Tiên sư cậu! A!” Đồng Đồng bị cảm giác mất trọng lượng đột ngột này dọa hét một tiếng.

Chu Du ổn định lại đỡ được người, cúi đầu dọa dẫm hỏi: “Còn dám đạp mông tôi không?”

“Dám!” Đồng Đồng vừa dứt lời, người lại bị ném lên.

“Còn dám hay không?” Chu Du lại đỡ được.

“Thả tôi xuống.” Mặt mũi Đồng Đồng trắng bệch.

“Nhát gan.” Chu Du thả người xuống.

Sau khi Đồng Đồng đứng vững, mặt lạnh hung dữ trợn mắt nhìn Chu Du một cái, quay người đi về phía nhóm anh em đằng trước.

“Quan hệ hai đứa bây không đúng…” Trang Khiêm híp mắt nhìn.

“Không đúng cái gì? Hai chúng tôi rất tốt mà.” Chu Du xoay người lại xách túi hành quân, vác lên vai, híp mắt nhìn bóng lưng Đồng Đồng, “Cái tính này của cậu ấy, phải trị như thế. Nhưng mà tôi cũng ít khi thích một người như vậy, tính cách còn thối thế này.”

Ánh mắt Trang Khiêm thay đổi rồi.

“Tôi là chị em tốt cả đời!” Chu Du nói xong cười ha ha ha, đuổi theo bước chân Đồng Đồng.

Trang Khiêm liếc mắt, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

“Được rồi, xuất phát.” Trang Khiêm vung ống sắt hét lớn một tiếng.

Công viên Nham Sơn là địa điểm giải trí lớn nhất cho người già.

Đi thẳng vào trong công viên, có một hồ hoang dã lớn ẩn sau rừng cây rậm rạp chỉ có người địa phương mới biết.

Hồ không sâu, nhưng diện tích rất rộng.

Lúc khu đất còn chưa được khai thác, người đi câu tự do đều đến đây.

Một nhóm người hùng hổ đi vào, cách thật xa đã thấy nhóm người Tiêu Khải.

Tiêu Khải đã đứng chờ ở đó từ sớm, cũng có hơn hai mươi người đứng sau lưng.

Có sáu người hình như ở trường họ, những người khác thì không quen.

Người bên kia thấy bọn họ đi tới, cũng cất bước đi tới.

Đến lúc hai nhóm người gần như đứng đối mặt, song phương mới dừng bước.

Hai nhóm người cứ đứng như thế không ai nhúc nhích, im lặng trong ba phút.

Chu Du không hiểu tư thế này, hắn muốn mở miệng hỏi, nhưng lại sợ ngắt lời loại phương thức giao lưu thần bí này.

Nhịn rồi lại nhịn, mũi hắn bắt đầu ngứa.

Chu Du thầm nghĩ không xong, vừa định đưa tay bịt miệng mũi lại, nghĩ mình giải quyết lặng lẽ.

Nhưng… Không dừng lại, người hắn nghiêng về phía trước, hắt xì một cái vang dội.

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn.

“Xin lỗi các anh em, đúng lúc hai ngày nay bị cảm, hôm nay dậy sớm.” Chu Du xoa mũi rất áy náy.

Hai nhóm người đứng gần, Chu Du rất tự nhiên gật đầu một cái với một người đứng trước hắn, “Mang khăn giấy không?”

Người đối diện sững sờ, cũng không nói gì, duỗi tay tìm trong túi mình.

“Cảm ơn nha.” Chu Du vô cùng cảm ơn.

“Một túi khăn giấy khách sáo làm gì.” Nam sinh đối diện phất tay không thèm để ý.

“Ơ, đồng hương à?” Chu Du nghe khẩu âm của cậu ta, kinh ngạc vui mừng hiện rõ trên mặt, “Cậu ở chỗ nào?”

“Ha! Thế nào! Tôi ở Cẩm Châu!” Nam sinh cũng mở to hai mắt nhìn, “Cậu thì sao?”

“Tôi ở Cáp Nhĩ Tân!” Chu Du dang hai tay.

Nam sinh đối diện cũng dang hai tay, hai người ôm chặt một lát.

“Sao cậu đến đây, đi học à?” Chu Du nhiệt tình hỏi.

“Cậu cũng chạy rất xa mà, tôi không đi học, sửa xe ở đây.” Nam sinh thoạt nhìn cũng rất hào hứng.

“Vậy sao! Sửa xe cũng tốt mà! Nhà tôi có một cái mô tô tự tôi sửa, tôi hủy động cơ lúc đầu, đổi thành hai xi-lanh, cũng không dám chạy ra đường.”

“Trong cửa hàng chúng tôi cũng có rất nhiều mô tô, hôm nào đi chơi đi!”

Khi hai người cũng nhanh thành bạn tốt ôm nhau, Tiêu Khải thực sự nhịn không được, “Chúng mày làm gì đó!”

“…”

“Đợi lát nữa hẹn nha! Lát nữa bên bọn tôi nướng cá, cùng uống một ngụm.” Chu Du thấp giọng nói.

Nam sinh kia lặng lẽ ra dấu OK.

Hai nhóm người lại bắt đầu im lặng.

“Được rồi, giải quyết thế nào anh nói đi.” Đồng Đồng mở miệng.

Tiêu Khải không nghe lời cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Trong nhà đã thế rồi còn đi giày thể thao limited hơn mười nghìn?”

Đồng Đồng cúi đầu nhìn giày của mình, “Giày không dễ bán, vài đôi mới cũng bán được, đôi này bán đi lùi lại lại quay về với tôi, cũ rồi.”

Tiêu Khải im lặng.

“Không phải.” Đồng Đồng theo bản năng trả lời xong, nhíu mày, “Anh hẹn tôi đến đây không phải muốn mua giày của tôi chứ?”

Tiêu Khải tức xì khói: “Ai thèm đi giày của mày.”

Tiêu Khải vừa dứt lời, bụng Đồng Đồng kêu lên.

Đồng Đồng lúng túng ngẩn người, cũng không dám nhìn xuống bụng mình.

“Đói bụng?” Chu Du nghiêng đầu hỏi cậu.

Cũng không đợi Đồng Đồng trả lời.

“Tôi bảo cậu lúc xuống ăn một cái bánh bao, còn không phải cậu đưa cái bánh bao đó cho tôi.” Chu Du nhíu mày nhìn cậu, thò tay tìm trong túi mình một lúc, lấy ra một túi sủi cảo, “Biết ngay cậu không chịu đói được, nhanh, ăn trước hai cái, còn nóng.”

Đồng Đồng nhìn thoáng qua vẻ mặt Tiêu Khải, cảm thấy lúc này hẳn là chưa bắt đầu đánh, nhận sủi cảo trên tay Chu Du.

Hình như cậu thật sự hơi đói bụng.

“Ăn trước, tôi đi thả câu.” Chu Du quay đầu mở túi hành quân của mình, “Khiêm Nhi!”

“Đây!” Trang Khiêm lên tiếng.

“Cậu làm vài mồi câu.” Chu Du lấy từng món đồ ra “Hai anh bạn đến đây đỡ lò nướng hộ cái. ”

“Có ngay.” Hai nam sinh lớp họ đi qua giúp Chu Du khuân đồ.

“Muốn nướng cá sao?” Một nam sinh trong đó hỏi.

“Nhìn phát biết ngay, đi qua cái hồ này trước mặt có trang trại, bên trong thả gà, chúng ta có thể nướng gà không?” Một nam sinh lại đến.

“Được á, vậy tôi đi mua một ít lạp xưởng?”

“Cần rau không? Nhà tôi ở đây tôi về nhà lấy một ít.”

Hai mươi nam sinh bên bọn họ đã bị Chu Du kéo đi.

Tiêu Khải đứng một bên càng ngày càng đen mặt, đến tận khi đen thành một cục than.

“Chúng mày có thể tôn trọng tao một chút không!” Cuối cùng Tiêu Khải không nhịn được hét lên, “Tao đến đây khiêu khích chúng mày!”

Toàn bộ im lặng yên tĩnh: “…”

Chu Du suy nghĩ, “Sau khi câu được ba con, con thứ tư để cho anh?”

“…”

“Được.” Tiêu Khải gật đầu.

Toàn bộ hơn bốn mươi trẻ ranh to xác làm vỉ nướng thì làm vỉ nướng, tiếp tục bắt cá thì bắt cá, đốt than thì đốt than.

Sau khi Chu Du chuẩn bị cần câu xong, chuyển cái bàn nhỏ để Đồng Đồng ngồi lên.

Còn mình thì tìm chỗ dễ câu cá đứng, quăng lưỡi câu ra.

Đồng Đồng đang ăn từng miếng sủi cảo.

Tiêu Khải đốt một điếu thuốc, chậm rãi lại gần, vẻ mặt rất mất tự nhiên: “Hôm nay lúc đầu tôi cũng không định đánh nhau với mấy cậu, chỉ muốn dọa cậu một chút, để cậu đừng làm người như vậy…”

“Này.” Đồng Đồng nhăn mày, “Nếu không đến chỗ khác đánh.”

Tiêu Khải: “…”

Tiêu Khải dụi điếu thuốc, ngồi xổm xuống: “Trần Xuân Vũ trong lớp cậu là bạn cậu chứ?”

“Phải.” Đồng Đồng nghi ngờ nhìn cậu ta, “Sao?”

“Trong nhà hắn nghèo rách mồng tơi vậy mà cậu còn có thể chơi với hắn?” Tiêu Khải hỏi.

“Anh kết bạn nhìn có tiền hay không?” Đồng Đồng hỏi lại.

“Không nhìn, dù sao nhà tôi cũng chưa nghèo.” Tiêu Khải nhún vai.

Đồng Đồng bị cậu ta chọc cười.

“Trần Xuân Vũ cùng thôn với tôi.” Tiêu Khải nói, “Hắn nói với tôi, cậu giúp đỡ hắn rất nhiều, phụ cấp kia của hắn nghe nói nhà cậu chuẩn bị cho? Dù sao mấy hôm nay hắn nói với tôi nhiều lắm, khiến tôi cũng hoảng hốt cảm thấy cậu không thiếu đòn như lúc cậu nhìn tôi trong công ty nhà cậu.”

“Lát nữa con cá thứ ba sẽ cho anh.” Đồng Đồng nói.

Tiêu Khải hơi ngẩn ra, nhỏ giọng thầm thì: “Tôi cũng không phải vì ăn cá của các cậu.”

Đồng Đồng cười một tiếng không nói chuyện.

“Nhà cậu giờ thế nào?” Tiêu Khải hỏi.

“Tạm được.” Đồng Đồng suy nghĩ, “Nói thế nào đây, chưa tới tình trạng vừa đi ra ngoài đã nhìn chằm chằm giày người ta bao nhiêu tiền.”

Tiêu Khải nhíu mày: “Cậu lắm lời thế.”

“Ngày đó, ở công ty ba tôi…” Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn y, “Ba anh muốn nói gì với tôi?”

“Không có gì.” Tiêu Khải đứng dậy, “Đừng để tôi nhớ lại, tôi nhớ lại một lần là muốn đánh cậu.”

Đồng Đồng vừa muốn nói gì đó, cách đó không xa truyền đến một trận reo hò.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang, Chu Du giẫm lên tảng đá, ngả người ra sau, cánh tay kéo cần câu dùng sức hiện ra từng khối cơ bắp với đường cong đẹp đẽ.

Hắn giật lưỡi câu lên một con cá to cắn câu.

Con cá thật sự rất to, to đến mức đủ khiến nam sinh tuổi tâm lý bình quân chừng mười một tuổi nhảy cẫng lên.

Tất cả mọi người nhặt đồ vứt trên mặt đất lên, ồn ào chen chúc đụng nhau vào một chỗ.

Nam sinh reo hò và va chạm trên thực tế là một oại âm thanh.

Đều là ồ ồ ồ ồ a a a a a.

Đồng Đồng bị bầu không khí như vậy lây nhiễm, vừa đi qua.

“Dừng tay!” Một giọng nam hùng hậu vang lên, âm lượng to át hết thảy âm lượng của mọi người.

Nghe xong ắt không đơn giản.

Tất cả mọi người giơ vũ khí trên tay đều ngây ngẩn cả người.

“Các cậu học trường nào!” Giọng người đàn ông lại vang lên, đa số đều kịp phản ứng.

Đây là giọng của giáo viên.

Đám người quay đầu nhìn lại.

Trong đám người này, người cấp ba Minh Đức đều ngẩn người.

Người đến là chủ nhiệm lớp 11-1 cấp ba Minh Đức, cầu thủ ném phấn viết biến thái nổi danh toàn trường —— Thầy Mao.

“Đồng Đồng?” Thầy Mao liếc mắt đã thấy Đồng Đồng đứng bên ngoài, tức giận nói: “Giờ cậu không chỉ dám đánh người trong trường? Còn dám tụ tập kéo bè kéo lũ đánh nhau ngoài trường?”

Đồng Đồng mở miệng vừa định giải thích: “Không —— ”

“Đức tính của cậu thật tồi tệ! Không có kỷ luật chút nào! Một mình dám đánh học sinh trên bục nhận thưởng! Tôi thấy cậu không muốn học nữa nhỉ!” Thầy Mao nổi giận quẳng thùng câu cá cầm trên tay, bắt đầu rống, “Tên từng người các cậu tôi nhất định phải nói cho hiệu trưởng biết, để thầy ấy ghi lỗi nặng của từng người các cậu. Cuối kỳ bình chọn học sinh ba tốt, cán bộ ưu tú, còn có học bổng, các cậu cũng đừng nghĩ  đến!”

Tất cả mọi người luống cuống, lỗi nặng quá sẽ bị lưu trong hồ sơ.

Nhất là trong đám bọn họ còn có mấy người được học bổng.

Đồng Đồng và Trần Xuân Vũ lớp họ là người được học bổng, còn có mấy người ở lớp khác còn nhận trợ cấp của nhà trường.

Sau khi ghi lỗi nặng, bọn họ nhất định bị loại.

Trước kia đối với số tiền này có lẽ Đồng Đồng không quan tâm, thế nhưng hiện tại không được.

Học bổng của cấp ba Minh Đức luôn nhiều, cậu nhất định phải được.

“Sao thầy cũng tới?”

“Ai nói với thầy?”

“Làm sao bây giờ? Thật sự phải ghi lỗi nặng sao? Mẹ tôi sẽ đánh chết tôi.”

“Bố tôi cũng sẽ đập chết tôi…”

Vài nam sinh bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, vẻ mặt cũng không tốt lắm.

Thầy Mao lấy di động ra, lại gần bọn họ, bắt đầu chuẩn bị ghi tên từng người.

Đồng Đồng bỗng nhiên đi về phía trước một bước.

Thầy Mao giật mình lùi về sau một bước.

Lại thấy Đồng Đồng xoay người lôi ra một xấp bài thi màu trắng từ túi quần sau.

Quay người lại bắt đầu phân phát, mỗi người một tờ.

“Thầy à, bọn em là lớp phụ đạo ngoại khóa.” Đồng Đồng phát xong, cầm bút chỉ bài thi trên tay mình, tỉnh táo vô cùng, “Đây là tự bọn em in và phát, phòng tự học của trường cuối tuần đóng cửa, trong quán cà phê lại không ngồi được nhiều người như thế, bên này yên tĩnh. Bọn em đến đây học.”

Mọi người nhất thời giật mình, bắt đầu cùng nhau thảo luận đề bài.

Có mấy cái nam sinh thậm chí bắt đầu tranh luận quan điểm chính trị, lý luận đạo lý rõ ràng.

Thầy Mao: “…”

“Dọa ai đây!” Thầy Mao càng giận hơn, “Vậy gậy gộc này các cậu dùng làm gì!”

“Đây hả! Văn võ song toàn ạ. Em dạy võ thuật! Thầy nhìn kỹ.” Chu Du đột nhiên ló đầu ra, đi tới, giẫm lên một đầu gậy trên mặt đất, cây gậy xoay tròn bay lên.

Hắn giơ tay bắt được.

Đám người hô đẹp.

Chu Du chậm rãi ngồi xuống, một người giúp đỡ, lập tức cầm gậy gỗ nhanh nhẹn nghịch gậy một hồi, côn pháp uy thế hừng hực, sức gậy phá không khí.

Gậy trên tay Chu Du đột nhiên bay về phía thầy Mao, không ai thấy rõ hắn móc cậy gây trở lại kiểu gì.

Tất cả mọi người ngây dại, có ít người thậm chí nhắm nghiền hai mắt.

Mọi người kịp phản ứng, lập tức nhìn sang phía thầy Mao.

Đầu cây gậy trên tay Chu Du khó khăn đứng ở nơi cách mắt thầy Mao một centimet.

Thầy Mao ngừng thở.

Chu Du nở nụ cười, lưu loát thu gậy về, “Thầy cảm thấy côn pháp của em thế nào?”

Thầy Mao cảm giác mình đã bị một loại de dọa mờ mịt nào đó: “Rất… Lợi hại…”

“Đương nhiên.” Chu Du đột nhiên nghiêm túc, âm vang hữu lực, “Học sinh Trung Quốc! Đức trí thể mỹ vất vả phát triển toàn diện! Không bị tụt lại phía sau! Không được kéo xuống! Tranh thủ làm binh sĩ tốt của tổ quốc! Cùng nhau xây dựng một quê hương tươi đẹp!”

Thầy Mao: “…”