Bần Cùng Dã Nương Tử

Chương 3




Hai nhà đám hỏi?!

Y Thư Ngọc vừa biết được tin liền lập tức té xỉu. Chuyện này không có khả năng là thật, khẳng định là nàng đang gặp ác mộng.

Hai nhà đám hỏi? Đám thổ phỉ cường đạo kia sao có thể bước vào nhà Đông Phương gia, huống chi lại là nghênh đón một dã nha đầu của Tây Môn gia làm con dâu, nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng tới chuyện này. Phải biết rằng tổ tiên trước đây từng cưới được quận chúa a, Đông Phương gia thân phận cao quý, đám thổ phỉ Tây Môn gia kia sao có thể trào cao với tới được.

Y Thư Ngọc không muốn nghĩ tiếp, đến tột cùng là dã nha đầu nào sẽ gả vào Đông Phương gia mà đứa con bảo bối của nàng lại phải tiếp nhận hậu quả này?

Có thể hiểu được Dực nhi thân là tộc trưởng Đông Phương gia, phải vì phúc lợi của người trong tộc mà suy nghĩ nhưng ngày thường Dực nhi vì người trong tộc hi sinh thế nào nàng cũng mặc kệ nhưng lúc này thì vạn vạn không được, bời vì cưới dã nha đầu của Tây Môn gia rất là ủy khuất cho Dực nhi. Thân là tộc trưởng, Dực nhi chịu ủy khuất còn chưa đủ sao? Giờ còn phải đem hạnh phúc cả đời ra bồi nữa?

Làm con dâu của Y Thư Ngọc nàng thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần biết lễ nghĩa, tinh thông cầm kỳ thư họa, còn lại nàng sẽ không đòi hỏi gì thêm. Tuy rằng dã nha đầu của Tây Môn gia nàng chưa từng gặp qua, nhưng cả đám Tây Môn gia từ trên xuống dưới hơn trăm người mà kẻ biết chữ chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà dã nha đầu này lại lớn lên trong gia đình cường đạo thổ phỉ kia, nàng dám chắc sẽ không được giáo dưỡng tử tế, khẳng định cũng là một nữ thổ phỉ mà thôi.

Còn nữa, còn muốn nàng đem nữ nhi gả cho Tây Môn gia, đối với nàng mà nói cũng là chuyện không tốt đẹp gì. Khuê nữ của Đông Phương gia đương nhiên phải gả cho quan to quý nhân, nếu không thì cũng phải là phú hào thương gia. Đem nữ nhi gả cho Tây Môn gia, nếu có ai hỏi đến nàng làm sao mà mở miệng trả lời, không bằng trước đem cho nàng một khối đầu hũ để nàng đập đầu vào đó mà chết cho rồi, đỡ phải mất mặt, xấu hổ.

Diễm nhi bảo bối của nàng không thể nào gả cho tên cường đạo thổ phỉ Tây Môn gia kia được, Diễm nhi xinh đẹp, diễm lệ như vậy không thể bị hủy trong tay Tây Môn gia được.

Ác mộng này đáng sợ đến cực điểm, không biết đến khi nào thì chấm dứt đây?

Người kinh ngạc không chỉ có Y Thư Ngọc, tất cả tộc nhân trong Đông Phương gia khi nghe Đông Phương Dực tuyên bố cũng đều ngạc nhiên đến sợ hãi. Mọi người khuyên can nhưng không thể làm lay chuyển quyết định của Đông Phương Dực, ít nhất đây là phương pháp giải quyết việc Tây Môn gia cướp lương thực, quan trọng nhất là người hi sinh là Đông Phương và một trong hai muội muội của hắn, không ảnh hưởng gì đến bọn họ nên cũng chỉ phản đối cho có lệ, còn lại là một bộ dáng đứng bên cạnh xem kịch vui. Bọn họ cũng nghĩ đến Y Thư Ngọc sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, mà cho dù là Đông Phương Diễm xinh đẹp vốn quen được chiều chuộng hay văn tĩnh tú nhã Đông Phương Tú gả đi thì cũng đều là vấn đề đau đầu. Yêu thương Đông Phương Diễm đến tận tâm khảm nên chắc Y Thư Ngọc sẽ không đời nào để nàng gả vào gia đình thổ phỉ cường đạo kia, mà Đông Phương Dực cũng rất yêu thương Đông Phương Tú cho nên rất có khả năng sẽ tìm cách bảo vệ hạnh phúc nửa đời sau của em gái.

Nếu Đông Phương Dực lấy thân phận tộc trưởng cố ý muốn đại muội, tức Đông Phương Diễm gả vào Tây Môn gia thì Y Thư Ngọc cùng Đông Phương Diểm dù không muốn cũng không thể cãi lời. Vì thế toàn bộ người trong tộc trợn to mắt chờ xem Đông Phương Dực sẽ đem muội muội nào đẩy vào hố lửa.

“Ô…ngươi làm co thể quyết định chuyện như vậy chứ? Đông Phương gia chúng ta không phải là một gia đình tùy tiện, nhưng ngươi lại tùy tiện quyết định muốn cho hai nhà kết thông gia. Ta chỉ nghĩ đến việc dã nha đầu của Tây Môn gia sẽ làm con dâu ta là ta đã thở không nổi, ngươi lại còn muốn đem muội muội gả vào đó. Nàng là một cô nương yểu điệu lại nhu thuận, gả vào đó khác nào đưa dê vào miệng cọp, Diễm nhi sẽ không sống nổi a” Y Thư Ngọc khóc bù lu bù loa. Nhắc tới đám hỏi, nàng đầu tiên là nghĩ đến Đông Phương Diễm, nữ nhi mà nàng yêu thương nhất, về phần Tú nhi tuy rằng cũng là con do nàng sinh ra nhưng bộ dáng lại không giống nàng mà Diễm nhi thì vóc dáng lại tương tự như nàng cho nên nàng tự nhiên yêu thương Diễm nhi nhiều hơn.

“Nương, ngài cũng đừng khóc, ngài trong lòng hiểu được, ta sở dĩ quyết định như vậy là muốn cho hai nhà có thể chung sống hòa bình với nhau” Đông Phương Dực thở dài, từ khi mẫu thân biết được quyết định của hắn đã không ngừng oán hắn. Hàng ngày đối mặt nàng khóc lóc kể lể, hắn có chút mệt mỏi.

“Ta mới không muốn cùng đám thổ phỉ cường đạo Tây Môn gia kia sống chung. Người khác không biết còn tưởng chúng ta cá mè một lứa” Y Thư Ngọc hai mắt đỏ hồng, liều chết không theo.

Đông Phương Dực lại thở dài, từ đầu hắn đã biết mẫu thân không dễ thỏa hiệp, hắn chỉ thể khuyên ngăn để nàng chấp nhận.

“Ngươi hãy tự vấn lương tâm mình đi, Diễm nhi đã làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi đối xử với nàng như thế?” Y Thư Ngọc lại chất vấn.

“Nương, ta cũng không có nói nhất định phải là Diễm nhi gả tiến Tây Môn gia, dù sao ta còn không có hỏi qua ý của Diễm nhi cùng Tú nhi” Mẫu thân mở miệng, ngậm miệng đều là vì Diễm nhi, mà không có chút nào nghĩ tới Tú nhi, nàng quả thật rất đáng thương.

“Không cần hỏi cũng hiểu được Diễm nhi không muốn! Có nữ nhân đầu óc thanh tỉnh nào mà muốn gả vào Tây Môn gia? Ta sợ là Tây Môn gia lòng tham không đáy sẽ chỉ định muốn Diễm nhi vào cửa” Y Thư Ngọc nói ra lo ngại trong lòng, Diễm nhi của nàng xinh đẹp như vậy, Tây Môn gia dù ngốc cũng sẽ muốn Diễm nhi của nàng a.

“Nương, hai nhà đám hỏi là chuyện ta đã quyết định, cho dù Tây Môn gia thực muốn Diễm nhi vào cửa, ta cũng sẽ không một chút do dự mà đáp ứng cho nên ta hi vọng người cũng chuẩn bị tâm lý” Đông Phương Dực lấy thân phận tộc trưởng quyết định, hắn nghe mẫu thân oán thán nhiều ngày đã đủ rồi.

Y Thư Ngọc ngạc nhiên nhìn con trai không nghe lời nàng nói, không tự chủ được lại rơi lệ, những bất mãn cùng oán giận cũng không nói nên lời.

“Xem ra chúng ta đã có chung quyết định, việc này không cần phải bàn cãi nữa. Nương, người chuẩn bị lo việc cưới hỏi đi” Đông Phương Dực mặt lạnh hướng nàng nói rồi lập tức xoay người bỏ đi, để lại mẫu thân vẫn còn kinh ngạc không thôi.

Đông Phương Dực biết những lời cứng rắn vừa rồi của mình làm cho mẫu thân sợ hãi nhưng có một số việc không thể vì người bên ngoài phản đối mà do dự, thậm chí là thay đổi quyết định của mình. Hắn tâm ý đã quyết, Đông Phương gia cùng Tây Môn gia bắt tay giảng hòa, bất luận có bao nhiêu người phản đối cũng không làm dao động được quyết tâm của hắn.

Buồn bực mấy ngày, Đông Phương Dực liền đi đến chuồng ngựa, chọn lấy một tuấn mã màu đen rồi phóng đi.

Tuấn mã này là mới mua về, ban đầu khi Hắc Câu bị Tây Môn Nguyên Bảo cướp đi, cũng không biết nàng có đối xử tử tế với nó không. Hắn đoán là Tây Môn gia chắc sẽ đem Hắc Câu bán cho đám buôn ngựa cho nên từng cố ý cho người dọ hỏi nhưng một chút tin tức cũng không có. Bởi vậy hắn nghĩ nếu Hắc Câu không bị phanh thây xẻ thịt thì cũng trở thành công cụ để Tây Môn gia đi đánh cướp. Nghĩ tới ngựa yêu quý bị đối xử như thế, trong lòng càng thấy không vui, liển giục ngựa chạy mau hơn, rất nhanh con ngựa liền đưa hắn đến nơi đã bị Tây Môn Nguyên Bảo đánh cướp.

Tây Môn Nguyên Bảo ở nhà không có việc gì làm, từ sau lần nàng đánh cướp đến nay đã một khoảng thời gian, mỗi ngày nàng đều cười nhạo ba vị ca ca vài lần, có lẽ bị nàng cười nhạo đến mức nổi giận nên các ca ca giống như là cuồng đánh cướp Đông Phương gia, hại nàng mỗi ngày đều phải nhìn các ca ca mang chiến lợi phẩm về nhà, thật không vui chút nào. Đáng tiếc nàng lại không được ra ngoài bằng không khẳng định sẽ còn mang về nhiều chiến lợi phẩm hơn các ca ca.

Hôm nay nàng nhàm chán đi đến chỗ đã từng đánh cướp Hồ Thổ, chỗ này nàng đã lui tới không dưới mười lần, cũng không biết vì sao nàng lại đi tới chỗ này, đã vậy còn xem đông xem tây, ngay cả bụi cỏ cũng bị nàng xem vài lần.

Mỗi khi không nhìn thấy thi thể, nàng lại không tự giác mà thở nhẹ, coi như nàng vì lương tâm cảm thấy bất an đi. Thật là, nàng khi nào lại trở nên lề mề như thế? Quả thật rất giống các bà các chị như lời các ca ca nói.

“Tây Môn Nguyên Bảo! Ngươi chính là một tên tiểu thổ phỉ nha, không nên có lương tâm a” Tây Môn Nguyên Bảo chu môi lẩm bẩm, chân đá vào hòn đá. Thổ phỉ mà có lương tâm, nói ra chẳng phải làm cho người ta cười đến rụng răng sao.

“Là do Hồ Thổ số con rệp mới gặp phải ngươi, ngươi đánh hắn cũng không sai, không cướp của hắn mới là có lỗi với chính mình, làm chi lại luôn nhớ tới hắn?Hắn bị dã thú bắt làm bữa điểm tâm cũng kệ hắn đi, có lẽ dã thú còn cảm ơn ngươi, không biết chừng ngày nào đó còn mang thỏ hoang đến tạ lễ cho ngươi a” Tây Môn Nguyên Bảo miệng lẩm bẩm, liều chết không nhận mình cảm thấy lương tâm bất an.

Đông Phương Dực vạn vạn không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy một tiểu cô nương cắm đầu đá chân vào hòn đá, hắn nghĩ chắc cô nương này cũng giống hắn bị người của Tây Môn gia đánh cướp ở đây, không kịp nghĩ, hắn liền dừng ngựa.

“Cô nương, ngươi có khỏe không?”

“A? Cái gì?” Tây Môn Nguyên Bảo lăng lăng ngẩng đầu nhìn, vừa thấy là Hồ Thổ xuất hiện, lập tức sợ tới mức run lên. Gặp quỷ. Nàng vừa mới nghĩ đến hắn có thể đã trở thành một đống xương trắng, kết quả hắn liền xuất hiện trước mặt nàng, rốt cuộc là hắn vẫn còn sống, không, vẫn là nàng gặp quỷ a!

Tây Môn Nguyên Bảo sợ hãi nhìn hắn, còn thật sự lo lắng không biết có nên chạy đi không, bình thường nàng rất dũng cảm nhưng cũng không phải nàng muốn đánh quỷ nha.

“Cô nương, đừng sợ, là tại hạ đường đột. Quả thật con đường này không được an toàn lắm, thường xuyên có cường đạo thổ phỉ đi cướp, tại hạ thấy cô nương lẻ loi một mình ở đây nghĩ rằng cô nương gặp phải thổ phỉ nên mới hỏi thăm, không nghĩ là sẽ dọa cô nương sợ hãi” Đông Phương Dực thi lễ, rồi lại giải thích, không muốn làm tiểu cô nương xinh đẹp sợ hãi.

Tây Môn Nguyên Bảo nghe hắn nói một hơi dài sớm đã quên sợ hãi, từng câu nàng đều nghe rõ nhưng lại không hiểu hắn nói gì, đôi mắt to tròn, linh lợi chỉ ngây ngốc nhìn cái miệng của hắn. Nàng phát hiện miệng của hắn thật đẹp nha.

Thừa dịp hôm nay mặt trời lên cao, có thể nhìn hắn rõ ràng, nàng phát hiện bộ dạn của Hồ Thổ ban ngày so với Hồ Thổ ban đêm càng đẹp hơn , nhưng lại bất đồng với các ca ca nàng, làm cho nàng có một cảm giác kỳ dị.

“Cô nương” nàng như thế nào cứ nhìn hắn chằm chằm.

“Hồ Thổ, ngươi là người sao?” Tây Môn Nguyên Bảo chỉ ngây ngốc hỏi hắn một câu, nếu hắn là người vì sao nàng lại không hiểu những gì hắn nói?

Hồ Thổ? Cô nương trước mắt thế nào lại gọi hắn là Hồ Thổ? Đông Phương Dực đầu tiên là nghĩ nàng kêu ai đó nhưng ngay lập tức liền bừng tỉnh, hắn biết nàng là ai. Làm sao có thể quên được cặp mắt sáng rỡ, làm sao có thể quên được giọng nói của nàng chứ? Nàng chính là Tây Môn Nguyên Bảo, người đã cướp của hắn sau lại đánh hắn một quyền bất tỉnh a!

Oan gia ngõ hẹp. Cư nhiên lại gặp nàng ở đây không biết là may mắn hay là xui xẻo. Đông Phương Dực tính mở miệng hỏi nàng về Hắc Câu nhưng hắn phát hiện Tây Môn Nguyên Bảo không biết hắn đã sớm phát hiện thân phận của nàng, mà hắn cũng không muốn tiết lộ thân phận của mình nên đành giả bộ hai người lần đầu gặp nhau. Huống chi hắn không quên nàng đánh người đau đến thế nào, tốt nhất là cùng nàng bảo trì khoảng cách, miễn cho lại bị nàng đánh.

“Tại hạ thật sự là người, nhưng vì sao cô nương lại biết tên của tại hạ?”Hắn muốn xem Tây Môn Nguyên Bảo trả lời thế nào? Nàng dám thừa nhận đêm đó nàng đánh cướp hắn sao?

“Ách…… Cái kia…… Ta…… Tối hôm qua…… Chính là tối hôm qua ta đang ngủ thì Quan Thế Âm Bồ Tát đến báo mộng cho ta, nói hôm nay ta sẽ gặp được một người nam nhân tên là Hồ Thổ a” Đúng vậy, chính là như vậy đi, Tây Môn Nguyên Bảo suy nghĩ rất nhiều mới thấy lý do này là tốt nhất.

Ha, nàng thực sự là bội phục chính mình, cũng không phải ai cũng có cái đầu suy nghĩ linh hoạt, các ca ca nàng vẫn là nên học hỏi nàng nha.

“Quan Thế Âm Bồ Tát vì sao lại báo mộng với ngươi?” Nói xạo hết lần này tới lần khác, hắn mà tin nàng thì chính là mười phần ngu ngốc.

“Bởi vì…bởi vì…” cong rồi! Nàng không biết nên kiếm lý do gì để nói đành phải phiền chán đá đá hòn đá nhỏ dưới chân.

“Bởi vì?” Đông Phương Dực nhíu mày, nhìn dáng vẻ do dự, bất an của nàng khiến cho tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều, hai tay của hắn sẽ không vội vàng hướng lên cổ nàng mà bóp để trả mối hận bị đánh một quyền.

“Về nguyên nhân, ngươi nên đi hỏi xem Thế Âm Bồ Tát mới đúng, hỏi ta làm gì?” Tây Môn Nguyên Bảo nói được nguyên nhân mới lạ, chắc chắn lời nói dối của nàng sẽ bị vạch trần ngay, dù sao đêm đó nàng phẫn nam trang thành công như vậy, tuyệt đối sẽ không có người nhìn ra được nàng là nữ nhân.

Đông Phương Dực không dám cười thành tiếng mà cố nén lại, thì ra nàng cũng không quá ngu dốt như hắn tưởng, kỳ thật bộ dáng ngốc ngốc của nàng cũng rất đáng yêu.

“Cô nương, ngươi làm sao có thể một mình ở nơi này?” Đông Phương Dực cẩn thận nhìn quanh, hắn cũng không muốn bị một đám Tây Môn gia vây quanh, nhưng nhìn kỹ chung quanh cũng không có ai, hắn đoán chắc hôm nay nàng ra ngoài một mình.

“Ta nhàm chán, nên ra đây đi dạo” không thể nói với hắn là nàng đi ra xem hắn đã chết chưa a.

“Nơi này không an toàn, cô nương một mình ra ngoài thật không thỏa đáng” Đông Phương Dực cũng không vạch trần thân phận của nàng mà còn ra vẻ là người tốt, quan tâm đến sự an toàn của nàng

“Phải không?” Tây Môn Nguyên Bảo giả bộ kinh ngạc. Con đường này không yên bình nàng tất nhiên biết rõ, nhưng không có đạp lý người trong nhà đánh cướp người trong nhà, hơn nữa có Tây Môn Nguyên Bảo nàng ở đây lúc này, còn ai dám đi đánh cướp?

“Đúng vậy, cô nương trăm ngàn đừng tưởng rằng tại hạ là hù dọa cô nương, trước đây tại hạ cũng bị người ta đánh cướp ở đây, cướp đi ngựa cùng quần áo, hành vi thật sự là vô sỉ” Đông Phương Dực hưởng thụ khoái cảm trả thù nho nhỏ, hắn bị nàng hại thiếu chút nữa là phơi thây nơi hoang dã, chỉ mắng một câu vô sỉ coi như là nàng có lời rồi.

Nghe hắn nói một hơi, Tây Môn Nguyên Bảo hiểu được hắn đang nói chuyện bị nàng đánh cướp, nhất là nghe hai chữ “vô sỉ” cuối cùng kia, khiến nàng nhăn mặt, cố gắng kiềm chế mới không lại ra một quyền đánh hắn bất tỉnh.

Tiểu tử này còn bất mãn cái gì? Nàng đối với hắn đã quá rộng lượng, đã không đem hắn lột sạch sẽ treo ở cửa thành, hắn còn oán giận gì nữa? Bất quá là lấy của hắn một ít ngân lượng cùng con ngựa và áo ngoài thôi, hắn cũng có thể tính toán chi li, để ở trong lòng, thực sự là rất giống các bà các chị.

“Ta thấy đối phương đối với ngươi đã thủ hạ lưu tình, nếu không thì đã một quyền đánh chết ngươi rồi, ngươi còn có thể đứng đây mà nói dông dài sao?” Tây Môn Nguyên Bảo trong lòng cảm thấy rất khó chịu, dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần. Không phải nàng nói khoác, nàng thực sự có thể một quyền đưa hắn lên tây thiên, dù sao năm nàng năm tuổi cũng đã dùng một quyền mà đánh chết một con trâu, chẳng lẽ hắn nghĩ hắn so với trâu còn mạnh hơn sao?

Chậc! Quả thực là cười chết người!

Nói dông dài? Đông Phương Dực kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới nàng bây giờ lời nói cũng đồng dạng như lúc đó, đều làm người ta thấy ngạc nhiên.

“Ngươi đừng nghĩ là ta nói dối ngươi, về khí lực lớn là ta thực sự không có gạt ngươi” thấy hắn có vẻ kinh ngạc, Tây Môn Nguyên Bảo nghĩ hắn không tin lời nàng. Khí lực lớn chính là kiêu ngạo lớn nhất của nàng nha, hắn có thể nói nàng là da mặt dày, miệng rộng, thùng cơm lớn…nhưng không được nói nàng không có khí lực.

“Thấy cô nương căm phẫn như vậy, ta thật muốn nghĩ người đêm đó đánh cướp ta là cô nương a” Đông Phương Dực cười nhạo phản ứng quá mức của nàng, như thế đã quá rõ ràng rồi, cho dù là kẻ ngốc cũng phát hiện ra manh mối.

“Ha! Ngươi đừng nói đùa, làm sao có thể là ta ” Tây Môn Nguyên Bảo lớn tiếng cười gượng, chột dạ không dám nhìn mặt hắn.

Mụ nội nó ! Sẽ không bị Hồ Thổ phát hiện đi? Không! Sẽ không ! Hồ Thổ vừa thấy đã biết là một tên ngốc như lời Bảo Đệ, cả ngày toàn giảng thi thư lễ nghĩa làm cho người ta có nghe mà không có hiểu

“Cô nương nói đúng, bộ dạng cô nương như hoa như ngọc làm sao có thể là đạo tặc chặn đường cướp bóc”

Tây Môn Nguyên Bảo cố nén xúc động muốn cãi lại hắn, nếu hắn là ca ca của nàng, nàng đã sớm rat ay hoặc động khẩ, tuyệt không giống như bây giờ, phải lắng nghe hắn nói.

Hắn nghĩ hắn là ai chứ?Từ nhỏ nàng đã quyết tâm tương lai sẽ trở thành thổ phỉ lợi hại nhất của Tây Môn gia, nhưng chí nguyện vĩ đại của nàng nghe qua lời hắn lại trở nên ám muội như thế. Hừ, hủ nho đúng là hủ nho. Nếu không phải có thổ phỉ cướp đoạt hắn làm sao biết được lòng người hiểm ác a!

Tây Môn Nguyên Bảo híp híp đôi mắt, trong lòng tính toán làm sao cho hắn biết thế nào là lòng người hiểm ác. Lần này nàng nhất định sẽ cướp sạch ngân lượng của hắn, lột sạch y phục của hắn lại đem hắn đến treo ở cửa thành để cho người ta xem, để coi hắn sau này có dám mở miệng ngậm miệng cũng đều mắng thổ phỉ cường đạo không? Về phần ngựa của hắn, nàng sẽ trốn đến một nơi không có người mà xẻ thịt, nướng ăn, đem ngựa trở thành hắn, ăn sạch sẽ xem sau này còn ai dám chọc nàng.

Thấy nàng đột nhiên nhìn hắn cười dữ tợn, da đầu Đông Phương Dực run lên, hắn bất động thanh sắc dắt ngựa lui về sau. Nhìn nàng không có ý tốt, nếu hắn đoán không sai, nàng là đang muốn làm lại trò cũ, đánh hắn đây.

“Ta nói Hồ Thổ a! người có đôi khi vận không tốt, ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ” Tây Môn Nguyên Bảo giống như tiếc hận, bẻ bẻ bàn tay

Hôm nay nàng cũng không tính đi đánh cướp, ai ngờ lại gặp Hồ Thổ chỗ nào không đi lại đến chỗ này, đã vậy còn nhiều lời giảng giải lung tung, đã vậy hắn còn ghét bỏ nàng là cường đạo thổ phỉ. Hắn kiêu ngạo như vậy, nàng nếu không đánh hắn thì chẳng phải có lỗi với chính mình, có lỗi với hơn trăm người lớn nhỏ của Tây Môn gia sao?

Bởi vậy, nàng muốn hung hăng đánh hắn đến khóc kêu cha gọi mẹ, để coi hắn lần sau gặp lại nàng có còn dám nói lôi thôi dài dòng nữa không.

“Cho nên?” Nàng đây là đang ám chỉ hắn lại tự rước họa vào mình?

“Cho nên, ngươi chỉ có thể thuận theo vận mệnh an bài, tiếp tục làm người xấu số” Tây Môn Nguyên Bảo cười đến rực rỡ, đôi mắt đẹp long lanh nhưng trong lòng lại âm thầm tính kế.

Đã có phòng bị nên Đông Phương Dực cũng không bị dung mạo tuyệt mỹ cùng nụ cười sáng lạn của nàng lừa gạt, nha đầu kia càng cười đến vô tội là lại càng có vấn đề. Đang lúc hắn tính rời khỏi nàng thì đột nhiên nghe tiếng một số đông người, ngựa đang đi về hướng này. Là Tây Môn gia sao? Bọn họ đã sớm an bài mọi thứ tốt lắm?

Tây Môn Nguyên Bảo đang xoa xoa tay, chuẩn bị động thủ, đột nhiên thấy hắn có vẻ bất an cùng lo lắng nàng liền không tự chủ mà thu tay về, không chơi trò cũ dùng một quyền mà đánh hắn bất tỉnh.

“Ngươi dẫn theo bao nhiêu nhân mã?” Đông Phương Dực cau mày hỏi.

“Người nào, ngựa nào? Ta chỉ có một mình, không mang theo bất cứ ai a” Tây Môn Nguyên Bảo lên tiếng nói rõ ràng.

Nếu không phải là người ngựa của Tây Môn gia, vậy người sắp đến là ai? Là thương đội ngẫu nhiên đi qua sao? Đông Phương Dực hai mắt như chim ưng nhìn xuyên qua đám cát bụi mù mịt phía trước, muốn nhìn xem người đến là ai. Kết quả là thấy một đám hắc y nhân che mặt, không cần đối phương báo danh, hắn cũng biết được bọn chúng đến đây là vì cái gì.

“Đáng chết! Lên ngựa!” Đông Phương Dực thấp giọng mắng, cánh tay phải vươn ra nắm lấy Tây Môn Nguyên Bảo còn đang đứng sững sờ phía trước lên ngựa.

“Cái gì?” Tây Môn Nguyên Bảo còn chưa nghĩ được cái gì đã bị hắn kéo lên ngựa, ngồi ở phía trước hắn, nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã giục ngựa chạy như điên.

Đông Phương Dực không kịp cùng Tây Môn Nguyên Bảo giải thích nguyên nhân, hắn là có thể một mình một người chạy trốn, nhưng hắn không thể thấy nàng lâm vào nguy hiểm mà không rat ay giúp đỡ, cho dù đã từng đối với hắn bất nhân thì hắn cũng không đối với nàng bất nghĩa.

“Uy, Hồ Thổ, ngươi điên rồi phải không? Kéo ta lên ngựa làm gì?” Rõ ràng là nàng muốn cướp hắn như thế nào lại thành hắn cướp nàng, mà lại là cướp người của nàng? Hồ Thổ ngốc rõ ràng không phải là cường đạo thổ phỉ a! Cho dù là hủ nho nghèo kiết xác cũng không nên học nàng đi cướp nha. Không phải Hồ Thổ là một thủ lĩnh thổ phỉ ở vùng núi khác đến cướp nàng về làm áp trại phu nhân chứ?

“Ngồi cho vững, nếu ngươi ngã xuống, ta sẽ không cứu ngươi” Đông Phương Dực hô to, cực lực tìm cách thoát khỏi truy binh phía sau.

“Đừng nói chuyện nực cười đó, ta làm sao sẽ té xuống ngựa, huống hồ ta khi nào thì cần ngươi cứu” nghe vậy, Tây Môn Nguyên Bảo cười nhạt. Ngồi trước người hắn có thể cảm nhân toàn thân hắn đều căng cứng giống như là đang cảm thấy nguy hiểm gần kề, nhưng nói đến nguy hiểm ở chỗ này còn có ai nguy hiểm hơn nàng sao?

Tây Môn Nguyên Bảo không hiểu được hắn vì sao lại căng thẳng như vậy, trong lòng lại nảy sinh chủ ý khác, nếu bây giờ nàng hất hắn xuống ngựa thì chẳng phải con ngựa này sẽ là của nàng sao?

“Hắc hắc hắc! Hồ Thổ a Hồ Thổ, ngươi muốn trách thì trách bản thân ngươi không may, gặp phải thổ phủ lợi hại nhất a”

Nàng còn đang suy nghĩ làm thế nào để cho hắn té ngựa thì phía sau truyền đến tiếng “ hưu, hưu…”, còn có vật cắt gió lao tới, nàng cảm thấy buồn bực, còn chưa kịp lý giải thì đã thấy một tràng tên bắn tới làm nàng sợ trắng mặt.

Rất nhiều tên bắn tới.

Rất nhiều nhân mã thét to đuổi theo.

Hồ Thổ giục ngựa chạy như điên!

Chuyện này là sao? Trong đầu Tây Môn Nguyên Bảo đã có đáp án, đó là bọn họ đang bị đuổi giết.

Không! Không đúng! Nghiêm khắc nói đến,người bị đuổi giết là Hồ Thổ mới đúng. Nàng chính là không may mà dính vào, kết quả là bị đối phương gom lại một chỗ với hắn mà giết luôn.

“Thật sự là quá đáng mà” Tây Môn Nguyên Bảo giận đến toàn thân phát run, không ngừng mắng ra tiếng. Ban đầu còn nói Hồ Thổ là một kẻ không may mắn, không ngờ cái miệng quạ đen của nàng lại nói trúng, hắn xác thực là bị ôn thần đeo bám, mà nàng là vô tội bị liên lụy, khó giữ được cái mạng nhỏ.

Ô…Nàng làm sao có thể không may mắn như vậy, sớm biết sẽ gặp phải chuyện không hay ho, nàng liền ngoan ngoãn ở nhà đâu cần quan tâm Hồ Thổ có trở thành một đống xương trắng hay không. Hiện tại thì lần trước Hồ Thổ không chết, lúc này lại có nàng đi theo chon cùng, thật sự là tiện nghi cho tiểu tử này a!

“Đừng để bọn họ chạy thoát, mau đuổi theo” truy binh phía sau kêu to.

Đông Phương Dực một câu cũng không nói, bình tĩnh rút ra trường kiếm bình tĩnh đánh rớt tên từ sau bắn tới, đồng thời cũng đá giục ngựa chạy mau. Hắn biết đối phương không rành địa hình nơi này bởi vậy cố ý tận dụng lợi thế để tìm cơ hội thoát thân.

“Hồ Thổ, bọn họ vì sao muốn giết ngươi?” Tây Môn Nguyên Bảo sợ tới mức không dám nhìn về phía sau, sợ sẽ thấy thiên quân vạn mã đuổi giết bọn họ, càng sợ sẽ thấy một cây đao hướng cổ nàng chém tới. Chỉ cần không quay đầu lại, ít nhất có thể lừa gạt chính mình là bọn họ còn cách rất xa, hơn nữa là không thể đuổi theo kịp.

“Không biết.” Đông Phương Dực gọn gàng đánh bạt mũi tên phía sau, cũng gọn gàng trả lời nàng.

“Cái gì? Ngươi thế nhưng không biết vì sao bị người đuổi giết? Ngươi không phải là đã từng làm nhiều chuyện khiến người ta chán ghét chứ?” Có lẽ hắn so với nàng càng tệ hơn, là một người ác đi, bằng không người ta không có việc gì làm hay sao mà phái cả một đống người lãng phí thời gian đến đây đuổi giết hắn?

Hừ, thiếu chút nữa bị hắn đánh lừa. Vốn tưởng hắn là một tên hủ nho nghèo kiết xác lại yêu đuối, vô lực, không nghĩ tới hắn cũng có bản lĩnh làm chuyện xấu, là nàng quá coi thường hắn.

“người ghét ta quả thật không ít” Đông Phương Dực không phủ nhận.

“Ta biết, ngươi nói, có phải ngươi bắt cóc khuê nữ hay nương tử hay là vợ bé của nhà phú quý nào đó, cho nên người ta mới phái nhiều người đuổi giết ngươi?” Đây là lý do duy nhất nàng có thể nghĩ đến.

“Cũng, không, có!” Đông Phương Dực bị phỏng đoán của nàng làm cho nổi giận, nghiến răng nói từng chữ một là muốn nàng hiểu được hắn không trộm khuê nữ hay nương tử hay di thái thái của bất kỳ ai, ngay cả nha đầu của bọn họ, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, như vậy chắc nàng vừa lòng?

“Đều không có? Như vậy khẳng định là ngươi trộm lương thực, gia súc nên bọn họ mới nổi giận đùng đùng phái người đuổi giết. Ngươi phải biết trộm lương thực, gia súc đối với nhiều người mà nói là thù không đội trời chung a! So với việc ngươi trộm khuê nử, nương tử hay di thái thái của người ta còn nghiêm trọng hơn” Tây Môn Nguyên Bảo nghiêm túc cảnh cáo hắn, nhìn vẻ mặt hắn ngây ngốc như vậy khẳng định không hiểu được tính chất nghiêm trọng của việc trộm lương thực, gia súc. Nếu kẻ nào dám trộm lương thực, gia súc của nàng thì cho dù hắn có chạy đến chân trời góc biển, nàng cũng sẽ tìm bắt cho bằng được, lại hung hăng tát cho vài cái để xả mối hận trong lòng. Bất quá muốn lầy trộm lương thực của nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng, bởi vì bình thường có thứ gì ăn được nàng đều lập tức nhét vào mồm, làm sao còn cái gì để họ có thể ăn trộm?

“Ta cũng không có trộm lương thực, gia súc của người khác. Ta cái gì cũng không có trộm” hắn không phải họ Tây Môn, làm sao có thể làm loại chuyện làm nhục thân phận, làm nhục gia môn như thế.

“Cái gì cũng chưa trộm, còn có thể bị đuổi giết, vậy ngươi thật đúng là không may mắn a” nàng vạn phần đồng tình với hắn.

Đông Phương Dực thở dài như xác thực nàng nói đúng, hắn thật là một kẻ không may mắn, đã bị người đuổi giết còn phải mang theo một tiểu cô nương không ngừng nghi ngờ nhân phẩm của hắn, lại đã từng đánh hắn bất tỉnh. Hiện tại hắn cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.

Tây Môn Nguyên Bảo không hiểu được tâm tư của hắn, đồng tình hắn rất nhiều cũng không có nghĩa là không trách cứ hắn, nếu không phải hắn, nàng căn bản không có chuyện gì đây đến nỗi như bây giờ cái mạng nhỏ cũng khó giữ được.

Truy binh phía sau cũng không từ bỏ, vẫn gắt gao đuổi theo, tên bắn ra như mưa đều hướng chỗ bọn họ mà tới.

Đông Phương Dực không hoảng hốt bất loạn, một mặt trốn một mặt lấy kiếm đánh rớt.

A di đà phật! Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ. Nàng không muốn bị vạn tiễn xuyên tâm. Nàng tự nhân tuy không phải là người tốt nhưng cũng không đến nỗi phải bị chết thê thảm như thế.

Tây Môn Nguyên Bảo một bên hướng về phía trước thành kính khẩn cầu, một bên mắng Hồ Thổ ở phía sau. Nếu không phải hắn nàng làm sao bị chật vật như vậy? Nàng hoài nghi hắn nói dối, làm sao bị người ta đuổi giết mà lại không biết nguyên nhân chứ?

Còn có, Hồ Thổ thế nhưng biết đánh kiếm, làm cho nàng thấy ngoài ý muốn, hắn quả nhiên không phải là hủ nho nghèo kiết xác như nàng đoán trước đây.

“Hồ Thổ, ngươi nói thật đi, có phải ngươi gạt tiền của người ta không?” chậc chậc, Hồ Thổ này nhìn bề ngoài cương trực công chính không ngờ thực ra lại là kẻ xấu, chuyên làm các việc cướp của giết người hay lừa đảo…mới rước phải họa sát thân.

“Không có! Ta không có trộm thê tử hay tiền tài của ai, ta không phải kẻ lừa đảo cũng không phải là cười đạo. Ta chính là một thương nhân” Đông Phương Dực tức giận thanh minh một tràng, thật muốn bóp cổ của nàng, làm cho nàng trợn to mắt lên mà nhìn cho rõ, Đông Phương Dực hắn không phải là kẻ làm những chuyện vô sỉ như vậy.

“Kia thật đúng là đáng tiếc. Nói thực ra, ta cảm thấy ngươi tuy rằng thân thủ kém một chút, cũng có chút yếu đuối nhưng chỉ cần huấn luyện thêm là có thể trở thành tên trộm lợi hại hoặc là thổ phỉ cường đạo, hoặc làm kẻ lừa đảo đều tốt” Tây Môn Nguyên Bảo còn tính toán, xem ra tài đánh kiếm của hắn cũng khá, nếu hắn gia nhập vào Tây Môn gia, khẳng định có thể cướp cho Đông Phương gia khóc hết nước mắt một phen.

Hắn muốn bóp chết nàng, hung hăng bóp chết nàng! Miễn cho nàng lại trương cái miệng nhỏ nhắn chọc giận hắn. Quả đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà, nếu Tây Môn Nguyên Bảo có thể nói ra được lời vàng ngọc thì khẳng định mặt trời sẽ mọc ở hướng tây.

Mặc kệ nàng! Không cần lo cho nàng! Trước mắt cần phải thoát khỏi đám sát thủ này. Con ngựa vì chạy trốn gấp mà đã thở hổn hển như trâu, hắn cùng Tây Môn Nguyên Bảo dựa vào thanh kiếm mà tránh thoát mưa tên nhưng con ngựa thân hình lại quá lớn, mông bị trúng tên, đau đến mức lồng lên, đem hai ngựa trên lưng quăng xuống đất.

Hai người bay lên không, Đông Phương Dực không suy nghĩ gì vội ôm chặt lấy Tây Môn Nguyên Bảo, tránh không cho nàng bị thương.

Có Hồ Thổ làm đệm thịt, Tây Môn Nguyên Bảo đương nhiên là lông tóc vô thương, nàng chỉ cảm thấy Hồ Thổ đang ôm chặt nàng đột nhiên cơ bắp toàn thân buộc chặt, thét lớn một tiếng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Là hắn bị gãy xương hay bị ngựa đáp trúng, hay là đầu bị phá hư?

“Hừ, cho dù ngươi là Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép thần thông cũng không trốn khỏi bàn tay Phật của ta. Ta khuyên ngươi đừng chống cự vô ích nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi” Một đám hắc y nhân vừa đến, khát máu nhìn một nam một nữ đang nằm trên đất.

Thì ra khi té ngựa, Đông Phương Dực vì bảo hộ cho Tây Môn Nguyên Bảo mà chân bị trúng tên, nhưng hắn vẫn bất chấp đem nàng ra phía sau người, lấy mũi kiếm chỉa vào kẻ địch, không cho chúng đả thương nàng.

Tây Môn Nguyên Bảo núp sau lưng hắn, vụng trộm dò xét bọn người đuổi giết họ, nhìn khí thế bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống hai người. Đột nhiên nàng chợt nhìn thấy mũi tên vẫn còn cắm trên đùi Hồ Thổ. Ông trời ơi, hắn bị thương. Nàng hoảng sợ đến quên cả hô hấp.

“Đông Phương Dực, đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, muốn trách chỉ có thể trách ngươi đường phát tài của người khác!” Sát thủ lãnh khốc nhìn hai người bọn họ.

Đông Phương Dực? Ai? Tây Môn Nguyên Bảo trong đầu toàn là một mảnh hồ đồ, không hiểu sát thủ nói gì nhưng nàng biết nàng cùng Hồ Thổ rất nhanh sẽ bị đưa đi gặp Diêm Vương gia.

Không! Nàng không muốn chết! Huống chi nàng là do bị Hồ Thổ liên lụy.

“Các ngươi là vì ta mà đến, muốn giết cứ giết nhưng chuyện này không liên quan đến cô nương ở phía sau ta, các ngươi hãy để cho nàng đi” Đông Phương Dực cùng đối phương ra điều kiện, hắn không cam lòng chết không rõ ràng, bởi vậy muốn nhân lúc đàm phán mà quan sát tình hình chung quanh, cố gắng tìm đường sống trong chỗ chết.

Tây Môn Nguyên Bảo không ngờ Hồ Thổ lại nghĩa khí như vậy. Nàng đã từng đánh cướp hắn, tuy rằng hắn không biết nhưng hắn lại muốn cứu nàng. Tây Môn Nguyên Bảo nàng thề, nếu bọn họ có cơ hội chạy thoát, sau này gặp lại, nàng sẽ đối xử tốt với hắn, ít nhất là sẽ không đánh hắn.

“Yêu cầu của ngươi thật cảm động, đáng tiếc lại không cảm động được chúng ta, các người liền cùng nhau đến địa phủ làm đôi uyên ương số khổ đi”, sát thủ cười quái dị cũng không chịu buông tha.

Đông Phương Dực đã sớm hiểu được bọn họ sẽ không thủ hạ lưu tình, sở dĩ mở miệng yêu cầu, vì là kéo dài thời gian, mắt thấy không còn chỗ nào để trốn, đùi hắn lại trúng tên, căn bản kh6ong thể chạy. Huống hồ gì chạy chỉ làm thêm nhục nhã, một khi đã vậy không bằng…

Hắn mím môi nhìn vách núi, hạ quyết tâm hít sâu một hơi, tay trái lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tây Môn Nguyên Bảo phía sau.

Tây Môn Nguyên Bảo kinh ngạc nhìn bàn tay to ngăm đen của hắn nắm lấy tay mình. Hai người bọn họ sắp chết, hắn như thế nào còn thoải mái, nhàn hạ nắm tay nàng?

“Đông Phương Dực, chịu chết đi!” hắc y nhân bịt mặt dương kiếm hét lớn.

Không đợi đối phương đánh kiếm tới, Đông Phương Dực đã dùng sức bắn kiếm trong tay về ngực hắn, lại nhanh chóng ôm Tây Môn Nguyên Bảo hướng vách núi nhảy xuống.

Không có tiếng kinh hô, cũng không có sự chần chờ, hai người liền song song rơi xuống vực, không để lại bóng dáng.

Hắc y nhân muốn giết Đông Phương Dực lại không nghĩ được cuối cùng mình lại chết dưới kiếm của hắn.

“Đáng chết!” một hắc y nhân bị mặt khác lớn tiếng mắng, Đông Phương Dực lựa chọn nhảy xuống vách núi thật ngoài dự tính của hắn

“Quên đi, nơi này cao như vậy, bọn họ khẳng định là chết không toàn thây” Một hắc y nhân khác sau khi nhìn độ cao của vách núi mà kết luận như vậy. Đáng tiếc bọn họ cũng có người chết, nhưng mà một xác đổi hai mạng thì tính ra bọn họ cũng có lời.

“Không sai! Trừ phi Đông Phương Dực có tài thông thiên độn thổ, nếu không không thể nào sống được. Chúng ta đi” Cuối cùng thì cũng đại công cáo thành.

Trước khi đi bọn họ hắc y nhân còn đem dấu chân ngựa cùng thi thể đồng bọn và các mũi tên xóa sạch, không lưu lại chút dấu vết nào, miễn cho người khác có thể ra tra manh mối.

Sở hữu che mặt hắc y nhân lưu loát đem dấu chân cùng phân tán tên toàn bộ rửa sạch không còn một mảnh, miễn cho lưu lại manh mối làm cho người ta truy tra đến.