Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 2




Cố Nghiêu là một thiếu niên nghiện internet, chơi game xong lại mở điện thoại bắt đầu dạo tieba của trường, dạo tới dạo lui cuối cùng nhìn thấy bảng xếp hạng giáo thảo một tháng trước.

Bĩu môi, Cố Nghiêu cảm thấy mấy người bỏ phiếu cho Cố Diệc mắt đều để dưới mông, đừng nhìn Cố Diệc bên ngoài là Phó chủ tịch hội học sinh dương quang thẳng thắn, thực tế hắn chính là một tên vô lại còn không biết xấu hổ. Sao nữ sinh lại có thể thích hắn, còn bảo cái gì mà siêu đẹp trai? Não có vấn đề hả?

Cố Nghiêu nghĩ đến đây theo bản năng trừng người đối diện một cái, Cố Diệc ngẩng đầu lên liền bắt được ánh mắt của cậu, mỉm cười hỏi:" Đang nhìn tôi sao?"

"Lão tử nhìn lén cậu làm gì? Đừng có mà tự luyến, cậu có gì đẹp cho lão tử nhìn?"

Cố Nghiêu nói một câu mười phần khí thế, nói xong liền bóp chết cảm giác chột dạ dâng lên trong lòng.

Tướng mạo Cố Diệc có thể nói là hoàn mĩ, thành tích vượt trội, tính cách dương quang, nhân duyên cũng tốt, hoàn toàn xứng đáng là người dẫn đầu bảng xếp hạng giáo thảo, lượt bình chọn bỏ xa người xếp thứ hai một đoạn dài, đáng chết, người thứ hai chính là Cố Nghiêu.

Một người có ngũ quan thâm thúy, đường nét trên mặt như được thượng đế tỉ mỉ vẽ nên, thừa một bút nặng, thiếu một bút nhẹ, chỉ cần gương mặt này xuất hiện trong trường học, nữ sinh nhất định sẽ làm cho hắn nổi danh.

Một người mang nét trẻ con, trắng nõn thanh tú, khoé mắt hơi nhếch lên, làn da còn trắng hơn con gái, trên mặt có vẻ đẹp thanh xuân tươi trẻ, nói là thực tập sinh từ Hàn Quốc trở về chắc cũng có người tin.

Đáng tiếc, tính cách Cố Nghiêu hoàn toàn ngược lại với nhan sắc, còn có thân phận phú nhị đại không hề che dấu, có không ít người ở sau lưng âm dương quái khí trào phúng cậu. Cậu cũng lười quản, cứ làm theo ý mình, nếu thực sự có người gây sự trước mặt cậu, cậu sẽ không dùng tiền sai người đi "làm việc" mà chính mình xắn tay áo lao vào đánh một trận một mất một còn.

Lời đồn Cố Nghiêu xấu tính thích đánh nhau đã lan truyền trong trường nửa năm nay, bởi vậy nhân khí chắc chắn không thể nào so sánh được với Cố Diệc.

Về phương diện chiều cao, Cố Diệc ít nhất phải từ 1m86 trở lên, còn cố Nghiêu đi giày vào mới được 1m80, đứng trước mặt hắn hoàn toàn không có ưu thế. Còn vóc người... Cố Nghiêu lẳng lặng nhìn  vào bên trong áo lót của mình lại nhớ đến lần trước Cố Diệc chơi bóng xong trở về phòng ngủ, kéo áo lên lau mồ hôi, lộ ra cơ bụng tám múi...

Cố Nghiêu nghĩ thầm: Đây là cái thế giới tàn ác gì vậy? Mặc dù cậu bây giờ có hơi buông thả, tốt xấu gì cũng từng tập gym nửa năm, tại sao lại thua kém nhiều như vậy?

Đáng hận hơn là, người kia lúc tham gia huấn luyện quân sự cứ như vừa bước ra từ quân đội, tư thế tiêu chuẩn, thể lực kinh người, toàn bộ nam tân sinh đều mơ ước màu da mật ong của hắn. Cố Nghiêu thì trái lại, trước khi huấn luyện đã giấu một ít xịt chống nắng mà Cố Điềm gửi cho ở dưới giường, tắm rửa xong lại trắng như cũ, cho dù có phơi nắng màu da vẫn sáng đến chói mắt.

Huấn luyện quân sự xong, đồ vô sỉ Cố Diệc còn cố ý cảm thán:" Nghiêu Nghiêu phơi nắng cũng không đen, da trắng còn hoàn hảo hơn cả nữ sinh."

Cố Nghiêu trực tiếp phát nổ mắng hắn trước mặt hai bạn cùng phòng khác:" Cút con mẹ cậu đi, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có so sánh lão tử với nữ sinh."

Hai người bạn cùng phòng kia đối với tình huống này hoàn toàn không kinh ngạc, hai người này từ ngày khai giảng đã cãi nhau, quen rồi.

"Nhưng mà tôi thấy trên hồ sơ rõ ràng viết như vậy. Nếu bọn họ nhầm tên, lần sau họp phải nhắc nhở chú ý một chút."

Họp? Mở họp để cho cái tên bị viết nhầm của cậu đưa ra trước mặt mọi người hả? Không chừng tên Cố Diệc này còn đem giới tính của cậu ra thảo luận... Cút a a a a!!!

Vì vậy, Cố Diệc đã trở thành người duy nhất dám gọi Cố Nghiêu là Nghiêu Nghiêu ngay trước mặt cậu, cho dù mỗi lần Cố Nghiêu đáp lại đều là:" Ha ha, muốn chết à?"

Âm thanh trò chơi trong phòng ngủ ngừng lại, Cố Diệc đặt điện thoại lên bàn, cả người lười biếng dựa vào ghế quay đầu nhìn Cố Nghiêu đang gõ chữ, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào hàng lông mi đen dài và cái cổ trắng nõn của cậu, Cố Nghiêu lúc bình thường hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ của mình.

Cố Diệc nhìn hai người bạn cùng phòng khác vẫn còn đang mải mê chém giết, đem hai trên đang gác trên bàn thả xuống, đứng dậy, xác định mục tiêu Cố Nghiêu liền đến gần. Cố Nghiêu cảm nhận được bóng đen to lớn đang tiến tới sợ hết hồn, khi ngẩng đầu lên đã thấy chân dài của Cố Diệc ở bên cạnh rồi.

Cố Nghiêu nhìn đối phương một tay chống bàn cúi người sát vào cậu, thân thể lập tức lùi về sau một chút, cần phải duy trì khoảng cách một mét với người kia.

"Cậu đi chơi game của cậu đi, đừng làm phiền tôi." Cố Nghiêu khoanh tay cau mày.

Cố Diệc nhìn bộ dáng phòng bị của cậu, nín cười, chỉ vào đỉnh đầu cậu nói:" Cố Nghiêu của chúng ta có muốn soi gương không?"

Cố Nghiêu vừa mắng hắn vừa mở camera trước của điện thoại, nhìn một cái liền đen mặt.

Trầm mặc mười giây, Cố Nghiêu nhanh chóng vặn mở một bình nước khoáng trên bàn, chải chải lại chỏm tóc ngốc nghếch đang vểnh lên. Cố Nghiêu dùng nước muốn đè nó xuống, không có hiệu quả.

Cố Diệc nhìn cậu sắp đổ cả bình nước lên đầu, nhanh chóng chặn hai cánh tay kích động kia lại, bình tĩnh lấy trong ngăn kéo của mình ra một lọ keo xịt.

Cố Nghiêu vô thức nhìn mái tóc đen dày của hắn, không giống như dùng keo xịt.

Thừa dịp Cố Diệc còn đang mở nắp, Cố Nghiêu cầm điện thoại di động, gõ gõ mấy kí tự liền click gửi đi.

Dưới bài đăng bầu chọn giáo thảo có thêm một bình luận mới:" Cố Diệc thật ra cực kì nham hiểm giả dối! Hơn nữa nhìn kỹ cũng không đẹp trai như vậy... Đúng rồi! Hắn còn dùng keo xịt tóc!"

Cố Nghiêu hài lòng cẩn thận tắt điện thoại di động, một bàn tay khác cũng bât đầu tập kích lên đầu cậu.

"ĐM! Cậu làm gì?"

"Đừng nhúc nhích, một lúc là xong. Cậu muốn chỏm tóc này ngẩng đầu cả ngày à? Vậy cũng được, thật ra rất đáng yêu."

"..." Vì vấn đề hình tượng, Cố Nghiêu không giãy giụa nữa.

Cố Diệc này đa mưu túc trí nhưng bụng dạ cực sâu, cậu tạm thời nhịn cơn tức này xuống vậy.

Buổi tối trước khi đi ngủ Cố Nghiêu đột nhiên nghĩ lại, đồ khốn Cố Diệc này nhìn chỏm tóc của cậu cả ngày đến tối mới nói cho cậu biết?! Hình tượng anh tuấn cao lãnh của cậu đều bị phá hủy rồi!

Cố Nghiêu trùm chăn lên đầu, nghĩ tới ánh mắt quái dị của bạn cùng lớp khi nhìn cậu, nín cười...

Cố Nghiêu mặc niệm rất lâu "Mệt quá không có sức tức giận, tức giận tổn hại thân thể", trằn trọc đến hơn nửa đêm mới ngủ.

Chẳng qua là nửa đêm dưới bài viết kia lại có thêm một bình luận:" Cố Diệc chỉ biết ra vẻ đạo mạo, tui hận loài người không thể nhìn thấu hắn!"