Bần Cùng Quý Công Chúa

Chương 26




Có lẽ bởi vì nam sĩ đang ngồi đều rất cao ngất anh tuấn, Collins cảm nhận được uy hiếp. Hơn nữa khi hắn thấy George · Wickham ý đồ cùng ‘Vị hôn thê’ của mình đến gần, hắn nóng vội tiêu sái đi qua, sáp  nhập giữa bọn họ.

George · Wickham khéo mỉm cười với Collins, vô luận vị mục sư này nói đến vấn đề gì đều có thể thoải mái tự nhiên ứng đối. Hắn đưa tay khoát lên lưng ghế dựa, hai chân thon dài vắt cùng một chỗ, tư thái có vẻ tùy tính như vậy, bất tri bất giác khiến cho người mất đi cảnh giác, cùng hắn ái mộ tương giao.

Collins sớm đã quên địch ý lúc trước, hưng trí bừng bừng cùng hắn nói lên chức vụ mình mới được, trong lời nói không ngừng cảm tạ ân chủ de Bourgh phu nhân của mình.

Nghe thấy tên vị phu nhân này có tự, trong mắt George · Wickham hiện lên một tia lệ khí, tuy rằng rất nhanh hãy thu liễm, lại làm cho Mary vẫn quan sát hắn nhìn thấy.

Mary đối với dân cư lưu động Meriton cùng Lang Vaughn không có chút hứng thú, nhưng vì Darcy, nàng đối với vị Wickham tiên sinh này đặc biệt để ý. Làm một bé gái mồ côi được thái hậu thu dưỡng, có thể ở trong thâm cung ăn thịt người sống được có tư có vị, như cá gặp nước, nhãn lực của nàng tuyệt đối không kém.

Nàng nhìn ra được, George · Wickham thuở nhỏ nhận qua giáo dục tốt, lời nói cử chỉ của hắn mang theo một loại phong phạm quý tộc tao nhã, nhưng đây chính là mặt ngoài. Ánh mắt hắn lóe ra, thỉnh thoảng toát ra lỗ mãng, tham lam, ghen ghét cùng chút cảm xúc phản đối, khi cùng người nói chuyện với nhau chậm rãi mà nói nhưng không có nửa điểm thật tình, này đủ để chứng minh nội tâm của hắn cũng không như bề ngoài ngăn nắp của hắn. Tổng mà nói, đây là một vị ngụy thân sĩ trong ngoài không đồng nhất, cần đề cao cảnh giác.

George · Wickham không hề biết hắn đã bị Mary nhìn thấu bản chất, thật vất vả thuyết phục Collins gia nhập một hồi bài cục, hắn dừng lại uống chén hồng trà, đối diện cùng Elizabeth nhìn nhau.

Hành động cười khẽ của hắn thập phần chuẩn xác, xứng cùng tuấn nhan hoàn mỹ mê người cực kỳ, Elizabeth lúc này liền xấu hổ đỏ mặt.

Mary giống như không chút cảm giác được mị lực của hắn, vừa uống trà, vừa nhìn phía trước, mặt không chút thay đổi, bộ dáng ai cũng đoán không ra nàng đang muốn cái gì.

Có nháy mắt, Wickham nghĩ đến mình thấy một Darcy khác. Hắn lập tức vì cái lỗi vớ vẩn này cười rộ lên.

“Mary tiểu thư, nàng không chơi bài sao?” Hắn ý đồ cùng nàng đến gần.

“Không am hiểu.” Mary dùng dư quang khóe mắt ngạo nghễ liếc mắt một cái.

Wickham tươi cười phai nhạt vài phần, sau đó lại biến càng thêm sáng lạn, “Mọi người giống như cùng chủ nhân Netherfield rất quen thuộc?”

Đây là lời nói khách sáo? Mary hứng thú ngoéo khóe miệng một cái.

Trầm mặc của nàng làm cho Wickham cảm giác được thất bại. Hắn không cho phép vị cô nương này là thật không có hứng thú với hắn hay là đang đùa xiếc lạt mềm buộc chặt. Nhưng mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, hắn đều nhất định phải được lòng của nàng!

“Chúng tôi cùng Bentley tiên sinh rất quen thuộc, anh ta là vị thân sĩ nhiệt tình sáng sủa, mọi người chúng tôi đều thực thích anh ta.” Elizabeth giúp Wickham giải vây.

Wickham nhìn về phía nàng, gật đầu nói, “Đúng vậy, tôi nghe nói qua Bentley tiên sinh, anh ta làm người chân thành, tính cách hiền hoà, cùng ai cũng đều chơi thân.”

“Chỉ tiếc anh ta không biết chọn bạn. Darcy tiên sinh quả thực làm cho người ta khó có thể chịu được!” Elizabeth lập tức liền nhảy vào cạm bẫy Wickham chuẩn bị tốt, bắt đầu thao thao bất tuyệt tuyên dương Darcy ngạo mạn vô lễ. Nàng gần nhất hận chết vị tiên sinh này, rất thích ý bôi đen hình tượng của hắn. Nha không, hình tượng của hắn vốn chính là đen.

Thật sự là thích mang thù a! Người bị Darcy ghét bỏ chẳng lẽ không phải tôi sao? Mary bất đắc dĩ vỗ ngực.

Wickham lộ ra thần sắc khó xử, “Nàng nói có lẽ thực có đạo lý, nhưng là tôi không có lập trường đến đánh giá. Phải biết rằng, tôi cùng với Darcy tiên sinh hơi có chút sâu xa, cái nhìn của tôi đối với hắn đã bị chủ quan ảnh hưởng, thường thường là không công chính.”

“Sao? Anh cùng Darcy tiên sinh nhận thức?” Elizabeth lập tức bị hắn gợi lên hứng thú.

Chính đề đến đây, Mary nhướng cao một bên lông mi, mắt hướng Wickham nhìn lại.

Wickham đã được cổ vũ, thấp giọng nói, “Cha tôi trước kia làm công tác cùng dượng mấy người giống nhau. Cả đời ông đều ở vì cha Darcy tiên sinh phục vụ. Bọn họ là thủ trưởng cùng cấp dưới, cũng là bạn thân thân nhất mật. Mà tôi từ nhỏ cùng Darcy lớn lên.”

Dứt lời, Wickham giống như có chút xúc động. Hắn trầm mặc một lát, dùng ngữ khí hồi ức nói, “Lão Darcy tiên sinh là người thiện lương nhất khắp thiên hạ, cũng là người bạn tha thiết chân thành với tôi nhất. Ông ấy nhìn tôi lớn lên, để cho tôi nhận giáo dục tốt nhất, giục tôi trở thành một nhân tài hữu dụng đối với xã hội. Ông ấy thậm chí nhận lời tôi, khi tôi đạt tới tuổi, sẽ cho tôi theo đạo mưu cầu một phần công tác mục sư.”

“Trời ạ, ông ấy thật sự là rất nhân từ. Nhưng là anh làm sao có thể đến dân binh đoàn nhậm chức đâu? Nói thành thật, phân công tác này vô luận thế không thể cùng mục sư so sánh.” Elizabeth thẳng thắn.

Biểu tình Wickham trong nháy mắt trở nên phi thường thống khổ, cắn chặt răng nói nhỏ, “Kế tiếp sẽ nói đến chỗ thất ý của tôi. Giáo phụ của tôi đã ở trên di chúc ghi lại chuyện này, nhưng bởi vì ông ta viết điều khoản không rõ ràng, Darcy tiên sinh liền một mực chắc chắn tôi hoàn toàn không xứng đã đáng. Hắn nói xấu tôi phô trương lãng phí, cử chỉ ngu dốt —— tóm lại, dùng tội danh có lẽ có phủ định di chúc, đem tôi trục xuất khỏi Pemberley. Vì thế, tôi cũng chỉ có thể lưu lạc ở đây.”

“Trời ạ, điều này rất làm người nghe kinh sợ! Anh hẳn nên vì chính mình thân đầy chính nghĩa, làm hắn xấu mặt trước mặt mọi người!” Elizabeth nghiến răng nghiến lợi nói.

Mary khép mi, biểu tình bình thản tiếp tục uống hồng trà, lại không có lòng đầy căm phẫn, cũng không có thân thiết đồng tình, thật giống như nghe xong một chuyện xưa, hơn nữa là chuyện xưa cực kỳ không thú vị.

Phản ứng của hai chị em trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Wickham có chút không cho phép, hắn điều chỉnh biểu tình, tiêu sái cười, “Sớm hay muộn có người phải làm như vậy  —— nhưng tuyệt không sẽ là tôi. Trừ phi tôi có thể quên đo cha tôi, nếu không tôi tuyệt sẽ không đối địch hắn, tố giác hắn.”

Elizabeth phi thường bội phục hắn rộng rãi tình táo, hơn nữa cảm thấy, khi hắn biểu đạt tình cảm sâu đậm như vậy có vẻ càng phát ra anh tuấn.

“Bất quá, ” ngừng trong chốc lát, thấy khóe mắt Wickham lệ ý biến mất, nàng nhẹ giọng hỏi, “Darcy đến tột cùng vì sao muốn làm như vậy? Làm khó dễ anh đối hắn một chút ưu việt cũng không có không phải sao?”

Chị rốt cục bắt lấy trọng điểm, Elizabeth! Mary cúi đầu cười.

Wickham dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng một cái, sau đó chắc chắn mở miệng, “Tôi cho rằng, hắn sở dĩ làm như vậy hoàn toàn là do hắn ghen tị đối với tôi. Giả như lão Darcy tiên sinh chẳng thích tôi, con của ông có lẽ có thể đối với tôi khoan dung một chút. Chính là vì cha hắn rất yêu thương tôi, khi hắn cùng tôi cạnh tranh, được sủng ái thường thường là tôi, cho nên sau khi hắn thành niên sẽ thấy cũng dung không được tôi!”

Elizabeth hiểu rõ gật đầu, sau đó chỉa chỉa hốc mắt hắn phiếm hồng, vạn phần đồng tình nói, “Tôi nghĩ anh cần một ly rượu Rum thả lỏng. Tôi đi lấy tới.”

“Cám ơn.” Wickham ôn nhu cười, lại làm cho Elizabeth xấu hổ đỏ mặt.

Chờ xác định Elizabeth đi xa, Mary mới buông hồng trà trong tay, nhìn chằm chằm về phía Wickham, “Chuyện xưa thực êm tai Wickham tiên sinh! Để cho tôi tới tổng kết cho anh một chút!”

Nàng giương lên cằm tinh xảo khéo léo, động tác này làm cho nàng đột nhiên đầy khí thế.

Đồng tử Wickham hơi co lại, loại cảm giác bị áp bách, bị hèn mọn này rất quen thuộc, chỉ có khi hắn đối mặt Darcy mới xuất hiện.

“Nói tóm lại, chuyện xưa của anh có thể khái quát thành hai câu nói —— lòng tham không đủ, nô đại khi chủ. Tôi nhìn ra được, anh bề ngoài ngăn nắp bao vây lấy một viên tâm tham lam, lạc cho tới kết cục hôm nay này, chỉ có thể trách anh rất đem chính mình làm một hồi chuyện xấu. Anh nếu có thể giống cha anh cẩn trọng vì gia chủ phục vụ, không xa cầu thân phận địa vị siêu việt gì đó, tôi nghĩ anh hiện tại nhất định trôi thật sự có thể diện. Kết luận hoàn toàn phát ra từ chính anh tự thuật, không cần đem người đều coi là ngu ngốc, nếu không luôn luôn đến thời điểm đá phải thiết bản.” Mary đứng lên, chậm rãi vuốt lên nếp uốn trên làn váy.

Wickham tức răng nanh khanh khách rung động. Nữ nhân này thế nhưng đem hắn so sánh thành nô lệ? Tuy rằng nhiều thế hệ Wickham vì gia tộc Darcy phục vụ, nhưng hắn cũng không phải nô lệ! Hắn vĩ đại như vậy, anh tuấn như vậy, dựa vào cái gì muốn thấp hơn Darcy một đầu?

Thoáng nhìn không cam lòng cùng ghen ghét trong mắt hắn, Mary hí mắt nở nụ cười, “Tiên sinh, anh nói tuyệt sẽ không đối địch Darcy, tố giác Darcy, tôi muốn hỏi anh một chút, anh hiện tại đang làm cái gì? Một mặt làm hành vi tiểu nhân, một mặt lại dùng áo khoác cao thượng bao vây chính mình, anh chẳng lẽ không phát hiện của bản chất của mình sớm đã lộ sao?”

Sắc mặt Wickham xanh trắng.

“Thật có lỗi, lời nói của tôi quá mức thô tục, nhưng anh lĩnh giáo qua răng nanh mẹ tôi sẽ không cho rằng như vậy.” Mary nhẹ gật đầu, “Tôi mặc kệ Wickham tiên sinh muốn chửi bới Darcy tiên sinh như thế nào, đó là ân oán tư của các người, tôi không muốn nhúng tay. Nhưng thỉnh không cần lấy chị em chúng tôi làm thương, lại càng không cần thử lừa gạt cảm tình của họ. Nếu anh nghĩ muốn ở Meriton qua tự tại một chút, xin mời cách đám chị em của tôi xa một chút.”

Wickham dùng ánh mắt ăn thịt người trừng mắt nàng, làm sao còn có nửa điểm bộ dáng tao nhã.

Mary câu môi, hướng Elizabeth chậm rãi đi tới vươn tay, “Chị, em so với Wickham tiên sinh càng cần chén rượu này.”

Nàng cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, động tác đại khí nói không nên lời.

“Đi thôi, Wickham tiên sinh lâm vào nhớ lại thống khổ, anh ta cần ngồi một mình trong chốc lát.” Phanh một tiếng đem chén rượu đặt ở trước mặt Wickham, Mary ngoắc ngoắc ngón tay với Elizabeth.

Elizabeth phát hiện sắc mặt Wickham so với nàng chạy càng thêm khó coi, tuy rằng lo lắng, lại cũng không dám tùy tiện quấy rầy, chỉ đành cùng Mary lặng lẽ tránh ra.

Wickham muốn rít gào, muốn đem ly rượu trước mắt ném đi, nghe một chút thanh âm nó vỡ vụn, nhưng hắn cực lực khắc chế nội tâm bạo ngược. Chưa bao giờ một nữ nhân có thể không nhìn dung nhan hắn tuấn mỹ, cách nói năng tao nhã, thân thế bi thảm. Dĩ vãng ai mà không xem thường lời nói nhỏ nhẹ an ủi, đối với Darcy thêm làm thấp đi, sau đó hắn có thể lợi dụng các nàng đồng tình cùng thương tiếc được đến gì đó chính mình muốn.

Nên đó quả nhiên là nữ nhân Darcy coi trọng sao? Biểu tình hèn mọn kia, đuôi lông mày ngầm có ý châm chọc, khóe miệng thấm ra cười lạnh quả thực cùng Darcy không có sai biệt. Nghĩ đến Mary cảnh cáo, Wickham khiếp đảm. Vị tiểu thư này phát ra khí thế so với Darcy càng thêm khí thế bức nhân, nhưng làm cho hắn từ nay về sau nhượng bộ lui binh với nàng, hắn lại cảm thấy thực không cam lòng.

Nghiến răng nghiến lợi thấp rủa trong chốc lát, Wickham lại khôi phục phong độ chỉ có lúc trước. Nhưng thực rõ ràng, hắn trở nên chẳng thích nói chuyện, đặc biệt khi đối mặt các vị tiểu thư nhà Bennet.

Elizabeth nghĩ đến hắn cảm thấy thẹn thùng, ấn tượng đối với hắn tốt hơn một chút.