Bần Đạo Có Bệnh

Chương 11: Thiên hạ đệ nhất trang




Dịch giả: SeagateHDD

---------------------------------

Làm đại hiệp là dựa vào cái gì để kiếm cơm ăn? Chỉ có người bình thường mới có thể hỏi vấn đề này.

Khi có môn phái tự nhiên là thu đồ đệ để kiếm tiền, đặc biệt là những môn phái am hiểu ám khí, cơ quan hoặc y dược, con đường phát tài càng nhiều hơn.

Cho tới cở độc hành đại hiệp, quá nửa là người giàu có, coi như không phải là người giàu có, thì ra chút sức gỏ gỏ đám tù nhân trốn trại kiếm chút tiền thưởng.

Mà đối với nhân vật có danh tiếng thì càng khỏi nói, tri giao khắp thiên hạ, đi đến đâu thì hoàn toàn ăn chùa, uống chùa, chỉ hai chữ - thoải mái.

Thiên hạ đệ nhất trang không tính là môn phái, không thu đồ đệ, nhưng bất quá còn có cách khác.

Cả tòa Lăng Vân Phong cùng bên dưới ngọn núi, đất ruộng đều là của nhà họ Phỉ, đất ruộng cho nông hộ thuê, trên núi kỳ trân dược liệu vô cùng phong phú, giá cao mà bán cho hiệu thuốc khắp nơi.

Ngoài ra, Lăng Vân Phong cũng là nơi người trong võ lâm rất thích lựa chọn làm nơi tỷ thí.

Thư nhất là vừa có sẵn có trọng tài giả, thứ hai là nơi này phong cảnh mây bay lượn rất đẹp, hiệu quả quảng cáo thì khỏi nói, một trận chiến mà thành danh, tỷ lệ hơi bị cao. Thứ ba là bên trong trang có một Kỳ Hoàng lâu, nơi đó có có một thần y, hiệu quả là còn hơi thở thì cứu được, là điều chắc chắn, nếu có bị thương cần cấp cứu cũng thuận tiện.

Vị thần y này, gọi là Cố Thanh Cừ, là bác sĩ chính của Kỳ Hoàng lâu.

Cũng không biết là ai quy định, thần y thì nhất định phải đồng nhan hạc phát.*

• Đồng nhan phát hạc : người già tóc bạc trắng cả, nhưng da dẻ thì hồng hào như em bé

Cố Thanh Cừ cũng không ngoại lệ, dung mạo hiền từ cùng da dẻ bóng loáng, nhưng là tóc bạc râu bạc trắng......lông mi cũng bạc, nói chung cái gì cần phải bạc là không thiếu.

----------------------

Hiện tại, Cố Thanh Cừ đang bắt mạch cho Hành Ca nằm hôn mê.

Phỉ Nhiên Thù ở một bên có người hầu gái hầu hạ, lẳng lặng rửa mặt, rửa tay sạch sẻ, lại đốt loại trầm hương yêu thích, bỏ đi một thân phong trần mệt mỏi, tinh thần thoải mái, gọi người mang ra bát đũa, bắt đầu dùng bữa.

Mà Hàm Quang đang ở một bên, vẻ ưu lo viết lên trên mặt.

Hàm Quang, chính là người đã gọi Hành Ca là Vân tỷ.

Hắn cùng với Thừa Ảnh đều là hầu cận của Phỉ Nhiên Thù, nhưng Hàm Quang, Thừa Ảnh, cũng không phải là bọn họ tên, mà là thân phận của bọn họ.

Từ khi có thiên hạ giang hồ võ lâm Trọng Tài Giả, liền có Hàm Quang cùng Thừa Ảnh, là hai thanh lợi kiếm của thiên hạ đệ nhất trang, đời đời kế thừa.

Thế hệ này khá là đặc thù, hai thanh lợi kiếm này phải là anh em song sinh.

Hàm Quang và Thừa Ảnh tuy rằng mặt giống nhau như đúc, nhưng tính tình lại chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.

Thừa Ảnh yêu ghét rõ ràng, vui giận để trên nét mặt, mà Hàm Quang lại thâm trầm, từ lúc tám tuổi hành vi liền chuẩn mực như kẻ đã sống qua tám đời, bình thường vô cùng nội liễm cẩn thận.

Thừa Ảnh lúc này thấy Hàm Quang lo lắng, không nhịn được kéo kéo y phục của hắn, nói:

"Đệ đệ, ngươi làm cái gì lo lắng cho nữ nhân này như vậy? Năm năm trước ngươi vẫn đi theo bên người trang chủ, nên rõ ràng nhất nữ nhân này đối với trang chủ làm ra cái trò điên gì chứ!"

Hàm Quang không hiểu ra sao nhìn Thừa Ảnh một chút, "Không thể nào." Dừng một chút, nhớ tới Thừa Ảnh vừa gọi một tiếng"Đệ đệ", lại bồi thêm một câu, "Ngươi là đệ đệ, ta là ca ca."

Quá trình hạ sinh Hàm Quang cùng Thừa Ảnh, tuổi thật của Cố Thanh Cừ, một thân xử nam của trang chủ, là ba việc mà trong thiên hạ đệ nhất trang không thể đề cập đến, có nhiều tổ chức chuyện thu thập tin túc tình báo, cố tình tìm hiểu nhưng không thể dò ra. Mọi người chỉ biết là, đôi song sinh này đều thích xưng với nhau là ca ca.

Thừa Ảnh nghe thấy Hàm Quang vẫn còn bảo vệ Hành Ca, nhất thời cuống lên, "Toàn bộ trang đều biết! Đệ đệ ngươi cũng đừng giấu diếm, vừa vặn cô gái này xuất hiện, chúng ta có oán báo oán có thù báo thù! Còn trị cái gì a Cố tiên sinh, không hạ độc nàng là tốt lắm rồi!"

Hàm Quang chẳng biết phải nói cái gì, bèn ném ánh mắt cầu cứu về hướng Phỉ Nhiên Thù.

Phỉ Nhiên Thù để đũa xuống, "Thừa Ảnh a Thừa Ảnh, ta thực sự hiếu kỳ, nàng đến tột cùng đối với ta là phát điên cái gì, để ngươi cứ như vậy canh cánh trong lòng. Ngươi hôm nay không ngại cùng nhau nói ra cho khỏe? Ngươi không nói ra, ta làm sao cùng ngươi căm phẫn sôi sục đây, đúng không?"

Thừa Ảnh một hơi há mồm muốn nói, cuối cùng nín trở lại! Hắn không đành lòng xát muối vào vết thương của Phỉ Nhiên Thù!

Xử lý mấy chuyện như vậy, Cố Thanh Cừ quá thành thạo, bèn ra mặt, nói:

"Chỉ chín chữ, không thương hương tiếc ngọc, bội tình bạc nghĩa."

Bổng nhiên hắn phát hiện, thấy nàng tuy hai mắt nhắm nghiền, khí tức lại cấp tốc khôi phục bằng phẳng, đầy hứng thú liền nhướng nhướng mày, đổi qua cánh tay khác bắt mạch.

Phỉ Nhiên Thù cũng liếc mắt nhìn trên giường, không chút biến sắc nở nụ cười, "Nếu như ta nói, ngươi đoán đúng đến tám chín phần?"

Thừa Ảnh trợn tròn hai mắt, "Trang chủ ngươi cứ nói, muốn giết muốn lăng trì như thế nào, cứ giao cho thuộc hạ!"

"Không."

Phỉ Nhiên Thù lắc lắc đầu, ngước mắt nói:

"Không giết, không thể lăng trì, còn muốn bảo hộ nàng chu toàn, ngươi làm được sao?"

Thừa Ảnh hít vào một ngụm khí lạnh, cơ hồ gấp đến điên rồi, "Tại sao a? ! Trang chủ ngươi muốn u mê không tỉnh rồi ! Trên giang hồ người đẹp đẽ thiện lương đoan trang, so với nàng đầu óc bình thường có rất nhiều a! Trên đời nơi nào lại không cỏ thơm, hà tất phải yêu mến đơn phương người hiếm có này!"

Mặc cho Thừa Ảnh căm phẫn sục sôi, Hàm Quang yên lặng nói một câu:

"Ta làm được, Trang chủ."

Phỉ Nhiên Thù biết hắn luôn luôn quấn quýt Nhiếp Vân, liền đối với hắn mỉm cười gật đầu, lại nói:

"Mang đệ đệ ngươi đi ra ngoài đi, ta cùng Cố tiên sinh còn có ít lời muốn nói."

"Đi, đệ đệ." Hàm Quang kéo Thừa Ảnh.

"Lời thật thì khó nghe a trang chủ! Ngươi không thể bởi vì hắn hay nịnh nọt lại không có chủ kiến liền nói hắn là ca ca a!" Thừa Ảnh bỏ qua Hàm Quang, tức giận nói, "Ta lớn hơn ngươi! Đừng gọi ta đệ đệ!"

"Tốt, đệ đệ." Hàm Quang sử dụng Cầm Nã Thủ.

Hai người bốn chưởng đối đầu, chính là khó hoà giải, đuổi theo quấn lấy đối chiêu, một đường đánh ra ngoài.

Cố Thanh Cừ ngưng chẩn mạch cho Hành Ca, vuốt râu cười nói:

"Vị này, nói vậy chính là nhiều năm trước trang chủ có dò hỏi qua - khí kiệt mà không suy, mạch tượng bình thường, nhưng thân thể lại cực yếu’?"

Phỉ Nhiên Thù cười không nói.

Cố Thanh Cừ lại nói:

"Nếu là như vậy, ba năm trước nàng tất là gặp cao nhân. Thân thể của nàng đã được điều trị vô cùng tốt, trong cơ thể khí tức tinh khiết của Đạo Môn kéo dài không dứt. Té xỉu chỉ là bởi vì mệt nhọc quá độ, ăn uống thất thường, nghiêm trọng hơn là ngủ không đủ."

Nói cách khác, nàng không phải té xỉu, chỉ là ngủ thiếp đi.

Phỉ Nhiên Thù nhớ tới nàng ban đêm mộng du chữa thương cho hắn, rõ ràng biết nàng vì sao giấc ngủ không đủ.

Không khỏi nhớ tới năm đó, A Nhiếp phần lớn thời gian tính tình là ôn hòa, chỉ có khi chữa thương cho hắn thì lại chửi ầm lên, mắng hắn chỉ lo học đòi văn vẻ, không biết lượng sức, mắng hắn làm việc quá tuyệt tình, đối với bản thân lại quá tàn nhẫn, mỗi ngày đều tự thương hại kinh mạch, còn mệt cho nàng tới cứu.

Mạnh mẽ đột phá Tiên Thiên công pháp Đệ Bát Trọng lần đó, nàng vì tu bổ kinh mạch của hắn, hao tổn quá độ, ngất đi.

Lần ấy khi tỉnh dậy lại nhưng khác thường không mắng, chỉ nói một câu:

"Có một ngày ta chết đi, ngươi phải làm sao?"

Từ đó về sau, hắn liền thu liễm không ít, không hề tự tổn hại kinh mạch, chỉ cố gắng luyện Tiên Thiên công pháp.

Chỉ là không thể chờ đến lúc hắn hoặc nàng chết, nàng liền rời đi, vì nàng không đến, sớm tối đã không còn ấm áp.

Phỉ Nhiên Thù nhìn nhìn Hành Ca, gương mặt này, âm thanh này, nhưng nàng với A Nhiếp cơ hồ đã là hai người khác nhau.

Vì lẽ đó, khả năng là A Nhiếp mãi mãi cũng sẽ không biết câu đáp án kia.

Nếu có một ngày nàng chết rồi, hắn. . . . . . . Năm trước hắn đột phá Tiên Thiên công pháp Đệ Cửu Trọng, kinh mạch suýt nữa lại đứt đoạn mất, dốc hết lực lượng của Kỳ Hoàng lâu mới giữ lại được tính mạng. Những việc này. . . . . . Sau khi rời đi A Nhiếp sẽ để ý sao?

Có lẽ là có. Bởi vì Hành Ca sẽ vì hắn mà trị liệu, nói như vậy còn không phải là chủ ý của A Nhiếp hay sao?

Suy nghĩ như vậy, hờn dỗi tích tụ trong lòng của Phỉ Nhiên Thù rốt cục tản đi không ít.

Hắn nghĩ, Hành Ca vào lúc này, mặc dù nói chuyện làm việc bừa bãi, nhưng dù sao cũng phải bảo hộ nàng chu đáo. Nàng cứ như vậy mà sống, một đời bình an vui vẻ, cũng không phải là chuyện xấu.

Tuy rằng đang dính vào phiền toái lớn của Đạo Môn, nhưng có Phỉ Nhiên Thù, ở trên đời này sẽ không có phiền toái gì quá lớn. Vả lại, có một ngày khôi phục ký ức, A Nhiếp trở về, cũng sẽ không mắng hắn bạc đãi nàng.

"Nàng tựa hồ vì trọng thương, mất đi trí nhớ." Phỉ Nhiên Thù nói ra một đáp án cho Cố Thanh Cừ.

Cố Thanh Cừ nhíu mày, ngạc nhiên nói:

"Chẳng trách vừa rồi ta chẩn mạch, có một nơi dị tượng. Theo lý thuyết, tâm mạch bị hao tổn không thể khôi phục tốt như vậy. Nếu ta tính là không sai, nàng trong người có vết thương cũ, do kiếm và đao chém dẫn tới nội thương, muốn chính xác phải nhìn qua mới biết."

Nói xong, gương mắt nhìn Phỉ Nhiên Thù dò hỏi.

Phỉ Nhiên Thù không đáp, hỏi lại:

"Nghe nói Miên Miên hạ sơn thu nợ rồi hả?"

Cố Thanh Cừ nghe được hai chữ Miên Miên mặt liền đỏ lên, như mèo bị dẫm đuôi, nhảy bật lên, hô to một tiếng:

"Trang chủ ngươi ngươi ngươi, ngươi đáng ghét nhất rồi!" Vác lên hòm thuốc, nhấc theo áo choàng thịch thịch chạy ra ngoài.

Đầu đầy tóc bạc râu bạc lại có hành động như vậy, khiến người ta nhìn qua là thấy sợ rồi.

Phỉ Nhiên Thù da gà nổi cùng mình, lại trở về trước bàn. Liếc mắt nhìn người trên giường, cầm lấy đũa, lẫm bẫm:

"Nhiều món ăn như vậy, Phỉ mỗ một người, sợ là lãng phí."

"A. . . . . ." Trên giường truyền đến một tiếng mơ hồ.

"Ừ. . . . . ." Hành Ca dụi dụi con mắt, ngồi dậy, bắt đầu suy nghĩ, "Ta là ai, đây là đâu nhỉ, ta đang làm gì?"

"Ngươi là Hành Ca, nơi này là thiên hạ đệ nhất trang, ngươi đang ở đây giả bộ mới vừa tỉnh ngủ."

"Phỉ trang chủ, có người nào nói qua với ngươi hay không, biết càng nhiều, chết càng nhanh?"

Hành Ca nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng ngồi đối diện với Phỉ Nhiên Thù, vừa dứt lời, liền cầm lên bộ bát đũa có sẳn trên bàn, hai mắt bày đặt thăm thẳm ánh sáng xanh lục nhìn chăm chú thức ăn trên bàn, chân giò kho, vịt chưng tương, gà hấp nấm, cà nướng, tất cả đều là do nàng chọn trước đó.

"Có, có điều rất kỳ quái, những người nói ra câu này, thông thường so với Phỉ mỗ chết còn nhanh hơn."

". . . . . ." Hành Ca lập tức mắc nghẹn.

Phỉ Nhiên Thù rót cho nàng một chén trà, "Vì sao lại quên gọi A Phỉ rồi hả ?"

Hành Ca cắm đầu, không có chút hình tượng nào bới bới cơm.

"Vì sao?" Phỉ Nhiên Thù để đũa xuống, chống đầu, quyết định ép nàng mở miệng.

". . . . . . Hai ta không quen." Hành Ca nhồi thức ăn vào miệng, lúng búng đáp.

Phỉ Nhiên Thù ánh mắt chìm xuống, rồi lại nở nụ cười, nói:

"Hành Ca a Hành Ca, Phỉ mỗ kể chuyện xưa cho ngươi nghe."

"Bần đạo hiện tại đã điếc."

"Hiện nay thế lực trên thiên hạ có ba phần, Đạo Môn, Thích Môn, Long Môn tạo thành thế chân vạc, Đạo Môn người đông thế mạnh, Thích Môn võ học Phật học tinh thâm, Long Môn ở triều đình lộng quyền, chuyên mưu sát phạt quyết đoán. Tẩy Nguyệt quan Diệu Thiện pháp sư chính là người đứng đầu của Đạo Môn hiện nay, xưa nay ở trong Đạo Môn, khi viết ra Nam Hoa Kinh liền là tín vật truyền thừa cho Đạo Môn chi tú. . . . . ."

Hành Ca như bị sét đánh, trong đầu đầu tiên là trống rỗng, sau đó thất thanh kêu lên:

"Nam Hoa Kinh?"

Phỉ Nhiên Thù ưu nhã ném cái liếc mắt, "Ngươi đã điếc, không nên quấy rầy Phỉ mỗ lầm bầm lầu bầu."

Lại nói tiếp:

"Môn phái Đạo Môn rất đông đảo, dẫn đầu có Thái Âm sơn Tẩy Nguyệt quan, Thái Hư sơn Thiên Cơ cung, Thái Thanh sơn Thanh Hoa quan cùng với Thái Cực sơn Lưỡng Nghi Sơn Trang. Mỗi khi một Đạo Môn chi tú được truyền thừa, đều phải trải qua tầng tầng tôi luyện, phải được Tam Sơn Ngũ Nhạc tán thành. Bây giờ có người cái gì cũng không biết liền bị lập thành Đạo Môn chi tú, tự nhiên là người trong thiên hạ đều muốn tới xem một chút. Phỉ mỗ thân là thiên hạ giang hồ võ lâm Trọng Tài Giả, tự nhiên cũng phải thực hiện chức trách, hẹn một trận, năm ngày sau, luận đạo tại Lăng Vân Phong."

Báo thù lớn? Nhiều! Đại! Thù!

Trong lòng Hành Ca như dời sông lấp biển, món ngon đầy bàn nhất thời vô vị.

Nàng nghĩ mãi không thông, Diệu Thiện pháp sư cùng với nàng đến cùng là có bao nhiêu! Đại! Thù!

Nếu như thấy nàng tiên cốt bất phàm muốn nàng kế thừa Đạo Môn, không phải nên sớm một chút truyền đạo cho nàng, dùng thuật trú nhan, rồi bước lên con đường làm thần nhân hay sao? Tại sao không nói lời gì, liền đuổi nàng xuống núi, lại quăng cho củ khoai lang nóng bỏng tay nàng! Một điểm chuẩn bị tâm lý đều không có ! Bà còn nói cái gì mà dưới núi ắt có cơ duyên, trước mắt chỉ thấy một điều rỏ ràng nhất chính là : con không có đường về a!

Hành Ca để đũa xuống, nghĩ nghĩ một hồi, lại đi đến bên cạnh Phỉ Nhiên Thù ngồi xuống.

"A Phỉ a." Hành Ca ưỡn ngực nghiêm mặt gọi.

"Sao không gọi là Phỉ trang chủ tiếp hả?" Phỉ Nhiên Thù nheo nheo mắt nhìn nàng.

"Phỉ trang chủ sao lại nói như vậy? Chúng ta tuy rằng mới quen hai ngày, nhưng cảm giác như đã biết nhau đến hai đời. Ngươi xem, hình dáng của ta lại giống cố nhân, đương nhiên, cố nhân của ngươi tuổi đã rất cao, ta thì còn thanh xuân non nõn, khẳng định không phải là một người, nhưng biển người mênh mông tìm ra hai người giống nhau đến như vậy cũng không dễ dàng đúng không? Cũng coi như là một nhân duyên hiếm có đúng không?"

"Ngươi thật ra muốn nói cái gì?" Phỉ Nhiên Thù vẫn nâng quai hàm cười, nghe Hành Ca đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn.

"Như vầy, ta xem ngươi cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ khó gặp, sau đó lại có nhiệm vụ giữ gìn hòa bình thiên hạ giang hồ võ lâm, trọng trách này là do bả vai ngươi gánh vác. Hiếm có là ta với ngươi lại là người hữu duyên, nơi này có một quyển Võ Công Bí Tịch truyền thừa, năm trăm lạng bạc bán cho ngươi."

Nói xong, Hành Ca móc trong lòng ra quyển Nam Hoa Kinh.