Bần Đạo Có Bệnh

Chương 12: Người con gái mang nụ cười tình yêu, vận may sẽ không quá kém




Dịch giả: SeagateHDD

--------------------------------

Hành Ca đến thiên hạ đệ nhất ngày thứ nhất, Phỉ Nhiên Thù nhất định không chịu mua Nam Hoa Kinh, làm nàng rất ưu thương.

Hành Ca ngày thứ hai ở thiên hạ đệ nhất trang, Hàm Quang cùng Thừa Ảnh được phái ra ngoài làm việc, lúc này thì bao nhiêu ưu thương của ngày hôm qua nàng đã quét đi sạch sành sanh.

Bởi vì hai huynh đệ này, một đối với nàng dịu dàng thắm thiết, một đối với nàng băng lãnh liệt liệt, như nhất thời cùng một khuôn mặt, mà nửa là băng nửa kia là hỏa.

Thử suy nghĩ một chút thì biết cảm giác của nàng ngay.

Đang ở trong sân đi tới đi lui, đột nhiên gặp phải cái nhẹ nhàng, dịu ngoan hô một tiếng Vân tỷ, vừa nói lời từ biệt trong vui vẻ, ngay một chỗ ngoặt liền va vào một khuôn mặt giống y như thế, nhưng mắt thì trừng trừng, như hận không thể ăn được thịt người, trong miệng còn mắng lầm bầm: yêu nữ, hừ.

Có phải là sớm muộn tinh thần sẽ phân liệt luôn hay không? Hành Ca coi như là ở đây dưỡng bệnh, dằn vặt đến mức độ này thì chỉ còn muốn chết.

Hành Ca đến thiên hạ đệ nhất trang ngày thứ ba, liền kết giao được một người bạn là nữ giới.

Cha của Tần Miên Miên vốn là tri giao với trang chủ đời trước, thuở nhỏ nàng được nuôi dưỡng ở trong trang, cùng Phỉ Nhiên Thù xưng huynh gọi muội, dắt tay nhau mà lớn lên.

Chỉ là, nàng đối với võ lâm giang hồ không có hứng thú, nhưng là ông trời luôn có sắp đặt của mình, nàng tuổi còn trẻ lại rất uy nghi và nhanh nhạy, liền nhận chức đại tổng quản của thiên hạ đệ nhất trang.

Hai ngày qua ghé Lỗi Nguyệt lâu của Tần Miên Miên, ăn thịt chùa, uống rượu chùa, Hành Ca ngẫm nghĩ, có nhanh nhạy khôn ngoan hay không thì chưa biết, riêng cái vụ uy nghi là chắc chắn không có rồi.

-------------------------

Tần Miên Miên ghé qua kiếm nàng, Hành Ca nghĩ, cô nương này chắc là yêu mến Phỉ Nhiên Thù lắm, ca ca muội muội là rất dễ xảy ra vấn đề. Mà Phỉ Nhiên Thù lại thích “đam mỹ”, nội bộ chắc lủng củng lắm, phải dò hỏi mới được, he he, mới nghĩ thôi mà đã thấy hưng phấn rồi.

Ai mà biết cô nương này vừa gặp mặt Hành Ca, quăng cho một câu làm nàng suýt ngất:

"Ngươi chính là hái hoa tặc, năm đó đã bỏ xuân dược Thù ca của ta?"

"Không. . . . . ."

Má ơi, cố nhân mạnh mẽ như vậy, tại sao không ai nói cho nàng biết!

"Tại sao ngươi là nữ?"

Câu thứ hai, trình độ sét đánh không kịp bưng tai cũng không thua gì câu thứ nhất.

Hành Ca vội vã hô lên,”bần đạo cũng cảm thấy cố nhân của trang chủ ngươi là đàn ông”

Tần Miên Miên rỏ ràng là một cô nương không có tính nhẫn nại chút nào, hỏi dồn:

"Xuân được kia ngươi còn nữa không? Dược liệu mạnh không? Có thể thuốc được đại phu không? Đại phu này rất lợi hại nha."

Một lòng suy nghĩ đến cảnh tình cảm tay ba ở trong trang, tình tiết sến đến cực kỳ máu chó, vạn vạn lần không nghĩ tới cô nương này mạnh mẽ sửa chữa giả thiết của mình, Hành Ca muốn phân liệt tinh thần luôn rồi, ai mà ngờ, người mà Miên Miên coi trọng, tuổi lại đáng cha nàng ta - Cố Thanh Cừ.

Không chỉ có như vậy, cô nương này vào hai năm trước còn bày ra một trận chiến cua trai thật lớn, nhổ sạch tất cả hoa trên núi, đem xếp thành tên Cố Thanh Cừ, biểu lộ tình cảm.

Cố Thanh Cừ sợ đến mức mặt mày đều tái rồi, đến nỗi sau này ăn canh cúc "Tần" cũng biến sắc luôn, miễn cho nghe chữ Tần. Từ đó về sau, có thể trốn thì trốn, không trốn được liền tận lực giả chết.

Nhưng hiện tại trước mắt là trốn không nổi rồi.

Cố Thanh Cừ vì phụng mệnh Phỉ Nhiên Thù, mỗi ngày đều phải ghé qua bắt mạch cho Hành Ca.

Tần Miên Miên bắt được tin tình báo, liền tới ôm cây đợi thỏ.

"Cố tiên sinh, lần trước mang cho ngươi cây quạt có thích không?"

Tần Miên Miên ngồi ở bên cạnh Hành Ca, nâng mặt si ngốc mà nhìn Cố Thanh Cừ.

"Xé rồi."

"Xé có hài lòng không? Cảm giác tốt không? Nếu thấy tốt Miên Miên lại cho ngươi mua a."

"Không cần."

"Không có gì phiền toái a, Cố tiên sinh không cần đau lòng Miên Miên."

"Ngươi câm cho ta."

Cố Thanh Cừ chuyển hướng qua Hành Ca, đổi ra một bộ mặt ôn hòa, nói:

"Hành Ca tiên cô, thân thể ngươi không có gì đáng ngại, chỉ là ban đêm phải chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mức vất vả. Chờ một lúc ta cho một loại canh an thần, ngon đến mức khiến người ta khó nhịn, uống vào cho buổi tối dễ ngủ."

Hành Ca muốn nói mình vào ban đêm cũng không có làm cái gì vất vả, mỗi đêm đều đi ngủ rất sớm, nhưng Cố Thanh Cừ một chút cơ hội nhỏ cũng không cho nàng.

Nàng vừa mới hé miệng, chỉ thấy Cố Thanh Cừ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, dùng tốc độ ánh sáng thu thập xong hòm thuốc, chạy bay biến.

Tần Miên Miên nâng gương mặt, con mắt cười tựa như hai đạo trăng lưỡi liềm, "Ai nha, Cố tiên sinh chính là hay ngại ngùng như vậy, bất quá ta thích."

Hành Ca bình tĩnh mà nhìn vẻ mặt mê trai của nàng, trong lòng âm thầm thở dài, lại kết giao không cẩn thận rồi.

Từ lúc nàng xuống núi đến nay, quen biết tên nào tên nấy đều là dạng khùng khùng, Du Tử Tiên quái gở kiêu ngạo khó chịu, tri âm là một tên ngốc mặt trắng, được cái là lắm tiền, mà Tần Miên Miên này nhìn qua bệnh thần kinh cũng thuộc vào hạng nặng à. Ôi, thật là không cẩn thận.

"Hành Ca tỷ tỷ, nghe nói ngươi biết đoán mệnh, nhìn ta một cái xem hôm nay vận thế làm sao?"

Hành Ca bấm bấm ngón tay tính toán, miệng nói:

"Con gái mà miệng cười có tình, vận may cũng sẽ không quá kém."

Tần Miên Miên liền rất vui mừng, nụ cười đầy mặt chạy ra, một đường chạy tới Kỳ Hoàng lâu.

Mới vừa chạy đến cửa, liền bị một mũi tên bắn chim, không biết ở đâu ra, từ trên trời giáng xuống, cắm lên người.

Đại phu của Kỳ Hoàng lâu nghe được động tĩnh chạy ra, liền nhìn thấy Tần đại tổng quản đang mỉm cười như hoa nở, dáng vẻ thì sắp rời khỏi nhân gian tiến vào cửu tuyền làm tổng quản, sợ đến vãi linh hồn, bèn chạy nhanh gọi Cố Thanh Cừ.

Hai năm qua, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Cừ tự thân mình chiếu cố Tần Miên Miên, nàng liền mặc kệ vết thương, miệng hô to Hành Ca là thần tiên tái thế.

Ngay lập tức cái danh thần toán Hành Ca không chân mà lan truyền tám hướng, át luôn cái ác danh trong thành Tứ Phương "Mười quẻ nói sai chín", tất nhiên đó là chuyện sau này, giờ tạm không nhắc đến.

--------------------------------

Sau khi Tần Miên Miên chạy theo tình yêu, Hành Ca cũng rời phòng đi ra ngoài.

Lỗi Nguyệt lâu và Thanh Thản cách nhau một bức tường, Phỉ Nhiên Thù là ở Thanh Thản các.

Mấy ngày hôm nay Hành Ca trốn ở bên trong trang không bước chân ra khỏi cửa, mà Phỉ Nhiên Thù đúng là rất bận rộn.

Mười ngày ước hẹn sắp tới, ở ngoài trang mỗi ngày đều có người ra ra vào vào, Hành Ca vào lúc cơm tối lúc mới có thể nhìn thấy Phỉ Nhiên Thù.

Thấy hắn trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, Hành Ca chỉ nói theo vài câu chọc cười, không hỏi đến việc đang xảy ra trong trang.

Nhưng nàng không hỏi, Phỉ Nhiên Thù lại không quen như vậy, hắn nghe nàng huyên náo đã quen rồi, trái lại còn bắt nàng phải hỏi. Dám coi tiên trên trời rẻ rúng đến như vậy sao? Việc trần thế đâu phải cái gì cũng cần nàng phải hỏi?

Không chỉ có duy nhất chuyện của Đạo Môn chi tú, việc Hành Ca giống cố nhân cũng sinh ra lắm chuyện.

Nhưng Phỉ Nhiên Thù hoàn toàn không đề cập đến, mỗi ngày đều nhất định phải gặp mặt chào hỏi nàng, đôi khi nổi hứng bất tử còn rủ nhau ngâm thơ đánh đàn.

Hành Ca cũng không phải là hạng hoàn toàn thích ăn cháo đá bát, nhưng lúc nàng giả bộ ngủ, có nghe Cố Thanh Cừ nói câu "Bội tình bạc nghĩa", tuy rằng trước sau không thể nào chứng thực, nhưng cũng làm cho nội tâm không mấy an ổn.

Mấy ngày nay nàng dò hỏi từ Tần Miên Miên, rốt cuộc chỉ toàn nghe loại tin đồn thái quá.

Có người nói, toàn bộ trong trang đều không biết vị cố nhân kia ra làm sau, bất quá lại chia thành hai phe.

Một phe cho rằng, Phỉ Nhiên Thù bị cố nhân lừa mất thân thể trinh tiết, Tần Miên Miên là ở phe này.

Một phe khác lại cho rằng Phỉ Nhiên Thù bị lừa gạt cảm tình, khỏi nói, tên Thừa Ảnh là đại diện cho phe này.

Chẳng trách được, đến bà tử phụ trách việc giặt đồ trong trang cũng nhìn nàng với ánh mắt không đúng, nàng cố lắm mới không hỏi thăm bà tử là ở phe nào?

Ôi, nghiệp chướng mà. Nàng là một người tu đạo, sao tự nhiên vừa xinh vừa đẹp đến mức độ như thế này? Có còn thiên lý nữa hay không? Đúng là hồng nhan họa thủy mà.

Có điều, những người này giận nàng mà làm cái gì? Cố nhân chắc chắn là phải hơn 28 tuổi rồi, nàng xem ra nhiều lắm chắc mới 18 thôi chứ hả?

Chắc chắn không phải là cùng một người.

Ừ, chắc là thế.

---------------------------

Lạch cạch.

Một tiếng động khe khẽ vang lên.

Nếu như không phải một người ở đây quá mức tẻ nhạt, Hành Ca chắc chắn là làm biếng ngẩng đầu lên nhìn.

Trong viện Vô Danh, trên cây chẳng biết từ lúc nào có một thiếu niên quần áo hoa lệ ngồi trên đó.

"Tiểu công tử, đoán mệnh sao?" Hành Ca nói.

Thiếu niên cao gầy nhíu nhíu lông mày, "Ngươi không hỏi ta là ai sao?"

"Ngươi có biết bần đạo không?" Hành Ca hỏi.

"Vậy thì không biết." Thiếu niên đáp.

"Vậy thì hỏi ngươi làm cái gì a." Hành Ca vẫy vẫy tay, muốn hắn đi xuống.

Thiếu niên trong miệng lầm bầm cái gì đó, rốt cuộc cũng vỗ vỗ mông nhảy xuống.

Khi đến gần, Hành Ca mới phát hiện, vị thiếu niên này có nét tuấn tú như đúc ra từ ngọc, thanh tú đáng yêu, mơ hồ còn có chút quen mắt.

"Tiểu công tử khí độ bất phàm, không giàu sang thì cũng cao quý a." Hành Ca nói.

"Ah? Từ nơi nào nhìn ra?" Thiếu niên hơi híp mắt, trong ánh mắt chảy xuôi một vẻ nhàn nhạt mê hoặc.

"Từ Bàn Long ngọc bội treo bên hông ngươi." Hành Ca nói.

"Ngươi cũng rất thẳng thắn, ta yêu thích." Thiếu niên nở nụ cười, trong mắt trong sáng không tạp niệm.

"Tiểu công tử cười vẻ này nhìn rất ưa nhìn, bất quá từ nội tâm mà nhìn, chuyện được hài lòng cũng không nhiều. Thích đồ vật nhiều, nắm trong tay lại thiếu. Trong tay có rất nhiều, thứ yêu thích lại không có bao nhiêu. Bản thân lại sinh ra trong phú quý, con đường phía trước huy hoàng, đến cuối cùng cũng không biết đời này là mình cần cái gì." Hành Ca nhìn thiếu niên, nói mấy câu dạo đầu khi xem bói.

Thiếu niên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa.

"Tiểu thư cô thật là có cách suy nghĩ đến thú vị, chỉ riêng cái bản lĩnh đàng hoàng trịnh trọng bịa chuyện thì cũng đã thuộc vào hạng nhất lưu rồi!"

"Nghiêm túc một chút, bần đạo đoán mệnh đấy." Nói giỡn sao, chút tiếng cười này làm sao mà ảnh hưởng Hành Ca cho được.

"Được được, ngươi nói bản công tử không biết một đời cầu cái gì, kính xin tiên cô chỉ điểm một, hai?" Thiếu niên nín cười nói.

"Bởi vì sinh hoạt bốn phía toàn là xa hoa đồi trụy, coi trọng vật chất, quyền lợi phú quý là hàng đầu, trầm trong u mê. Nếu muốn thấy rõ con đường phía trước, vẫn là cần thiện tâm tu hành, bần đạo nhìn ngươi gân cốt không sai, có căn tu, lại cùng ta hữu duyên. Như vậy đi, nơi này có một kiện bảo vật, có thể giúp ngươi tu hành, chỉ bán năm trăm lạng, thu tiền mặt, không trả giá."

Hành Ca nói xong, móc ra Nam Hoa Kinh.

Thiếu niên lần này hoàn toàn không cười nỗi, hắn kinh nghi bất định nhìn Hành Ca.

Hành Ca cũng nhìn hắn, "bớt hai chục, 480 nha."

". . . . . ."

Hành Ca chịu hết nổi rồi, con mắt uy nghiêm trừng lên, "450, không thể ít hơn nữa rồi."

Thiếu niên rốt cục khôi phục lại công năng nói chuyện, "Ngươi. . . . . . Là thật lòng?"

"Nàng là thật lòng." Một tiếng nói thanh nhã đầy vẻ bất đắc dĩ vang lên.

Phỉ Nhiên Thù quạt trong tay phe phẩy, đứng bên Lỗi Nguyệt lâu thản nhiên nhìn qua.

Gã thiếu niên vừa thấy hắn, liền nhanh chân chạy vội qua, hô to:

"Thúc công, ta rất sợ! Tiên cô của ngươi là bệnh thần kinh!"

Còn cách một đoạn ngắn là đến, ngón tay của Phỉ Nhiên Thù bắn ra một chỉ, điểm trúng huyệt đạo của gã thiếu niên.

Thiếu niên nhíu lại lông mày, ánh mắt lập tức hiện ra vẻ oan ức, méo miệng làm nũng nói:

"Thúc công sẽ không hẹp hòi như thế chứ? Không nhớ ra đứa cháu trai này sao? Ở dưới chân núi Lăng Vân Phong là cháu trai muốn đùa với thúc công một chút a!"

Vị thiếu niên này, chính là người vào mấy ngày trước cho tiền Phỉ Nhiên Thù dưới chân núi - Long Phách Thiên.

"Ta thật nhìn không ra có quan hệ thế nào với ngươi".

Phỉ Nhiên Thù nói xong liền không thèm để ý hắn, bước gần đến Hành Ca, hỏi:

"Hắn có làm ngươi sợ không?"

Hành Ca thu lại vẻ kinh ngạc, hất cằm, nói:

"Không có sợ, còn hơi vui nữa."

"Hả?" Phỉ Nhiên Thù không hiểu nhướng mày.

Hành Ca chợt phát hiện cái vẻ mặt này của hắn, so với thiếu niên kia, quả thật có chút hơi giống.

Hành Ca trên mặt đầy chờ mong và hy vọng nhìn Phỉ Nhiên Thù, nói:

"Ngươi là thúc công của hắn, vậy tuổi của ngươi chắc tầm 82 đúng không?"

"Phỉ mỗ năm nay mới có 27."

Phỉ Nhiên Thù lời nói tựa như vô tình kiếm, chặt đứt một tia hi vọng cuối cùng của Hành Ca.

Hành Ca không thể không mếu máo:

"Ôi, cuộc đời."

----------------------

Vóc dáng của Hành Ca không tính là thấp, nhưng đứngđối diện với Phỉ Nhiên Thù vẫn là lùn hơn một đoạn, giờ khắc này lại cúi đầu, vừa vặn đúng trước của ngực hắn.

Đặc biệt hơn là cái dáng dấp như đưa đám này, cực kỳ giống một loại động vật thông minh nhưng ngồi cao hơn đứng, mái tóc đen bóng cùng cử chỉ giống như đang ngoáy đuôi của loại động vật kia, khiến cho Phỉ Nhiên Thù không kềm chế được dục vọng.

Quả thật là đến cuối cùng Phỉ Nhiên Thù cũng không nhịn được, đưa tay ra mà xoa xoa, vuốt vuốt trên đầu Hành Ca.

"Ăn cơm."

Hắn xoa xong thu tay lại, ngạo nghễ tiến lên.

Phỉ Nhiên Thù trừng mắt nhìn bàn tay của mình, ừ, cảm giác xác thực không sai.

Hành Ca trừng mắt nhìn, mụ nội nó, vừa nãy còn không phải là bị người ta xem như chó?

Quá giới hạn chịu đựng rồi, làm sao mà nhẫn, Hành ca liền đuổi theo, muốn Phỉ Nhiên Thù cho lời giải thích, tại sao lại liên tưởng nhân cách hóa nàng làm.......chó. Phỉ Nhiên Thù khẽ mỉm cười, nói ra lời sâu xa:

"Hành Ca a Hành Ca, ngươi là đang dưới mái hiên, ôm đùi, ôm đùi, nhớ chưa. . . . . ."

". . . . . . Gâu, gâu....."

-------------------------

Hai người đi xuyên qua Lỗi Nguyệt lâu, qua bên kia dùng bữa.

Long Phách Thiên bị điểm huyện trong lòng vô hạn thê lương, khóc không ra nước mắt:

"Thúc công ngươi đừng đi a, lần thứ hai gặp mặt ngươi cứ như vậy đối đãi với cháu trai là đúng sao! Đừng đi a, ta cũng phải ăn cơm a! Ai tới để ý để ý đến ta a. . . . . ."

Đang khóc rất nhập tâm, đột nhiên Hành Ca quay trở về.

Long Phách Thiên vui vẻ, "Chỉ có Hành Ca tỷ tỷ đối với ta là tốt —— Ách, chờ chút, ngươi muốn làm cái gì?"

Chỉ thấy Hành Ca đem Nam Hoa Kinh nhét vào trong ngực của hắn, sau đó từ bên hông hắn mò đi Bàn Long ngọc bội.

"Nhớ đem 450 lượng tới để đổi lại ngọc bội."

Thiếu niên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hành Ca xách ngọc bội rời đi, mà Phỉ Nhiên Thù tất nhiên là không thèm ngăn cản.

Mụ nội nó, bà đạo cô thần kinh kia không biết thì thôi, Phỉ Nhiên Thù làm sao lại không biết a! Đó là tín vật biểu tượng cho huyết thống của gia tộc bọn họ, chỉ truyền cho thê tử kết tóc se duyên hoặc chồng, sau đó sẽ truyền lại cho con trưởng đích tôn a!