Bán Dực

Chương 37: Công nguyên 20XX: Che chở




Cố Mạc Tu…

Có một dòng chảy mỏng manh trong cơ thể.

Nó đã được kéo ra. Hơn nữa sắp được kích nổ. Một que diêm dài. Lập tức có thể phá vỡ trái tim thành những mảnh đổ nát.

Tôi phải trở về.

Tả Thừa Tịch giữ chặt tôi: “Bây giờ bà trở về, chỉ còn đường chết.”

“Tôi không sợ hãi!”

“Tôi lại sợ hãi.”

Tôi trầm mặc.

Im lặng một hồi lâu, anh ta buông tay tôi ra: “Đã trễ thế này rồi, ngày mai hãy đi. Tôi đưa bà về.”

“Bây giờ chúng ta về luôn thôi.”

“Được rồi! Ngày mai sẽ đi, không cần thương lượng.” Giọng nói anh ta mạnh mẽ.

Tôi không có biện pháp, đáp ứng anh ta rồi.

Buổi tối, anh ta ôm tôi ngủ.

Anh ta nhẹ nhàng khe khẽ hát, dỗ tôi đi vào giấc ngủ.

Đó là một bài hát rất nhẹ nhàng, mơ hồ nghe được vài câu ca từ: “Vì muốn em có một giấc mơ đẹp… Hãy để cho tôi tới thủ hộ đêm tối…”

Tôi nói: “Con Vịt, tôi rất khó chịu…”

Anh ta cuống quít hỏi: “Làm sao khó chịu?”

“Không biết…” Tôi rúc vào lòng anh ta.

“Ai…” Anh ta thở ra một hơi dài: “Tôi cũng không ngờ anh ta lại phải chịu sự ngược đãi như vậy.”

Vừa nói đến đây, nước mắt tôi lại rơi xuống dưới.

Anh ta hoảng, lau đi nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, ngày mai tôi sẽ đưa bà trở về. Đừng khóc, bà phải ngoan.”

Tôi nói: “Con Vịt, tôi thực hận chính mình, lúc trước lại còn oán hận anh ấy, nguyền rủa anh ấy không tới tìm tôi!”

Con Vịt nói: “Anh của bà kỳ thật là một người ôn hòa, chẳng qua, từ nhỏ đã bị đối đãi như vậy…”

Tôi đánh gãy lời của anh ta: “Không nói, không nói, chúng ta ngủ thôi.”

Anh ta gật đầu: “Tôi sẽ ôm bà, yên tâm, đêm nay sẽ không có yêu ma quỷ quái, sẽ không có nước mắt. Bà sẽ có một giấc mơ thật đẹp.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Mơ hồ ngủ.

Mơ Cố Mạc Tu.

Đến bây giờ tôi mới hiểu được nước mắt của anh có hàm nghĩa gì.

Sáng sớm tỉnh lại, Con Vịt đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Sương khói tỏa ra lúc anh ta nói chuyện, khuôn mặt mơ hồ.

Tôi đột nhiên phát hiện, tại sao anh ta lại gầy như vậy?

“Cơm nước xong, chúng ta sẽ xuất phát!” Anh ta nói.

Tôi nhìn vào bữa sáng phong phú, lắc đầu: “Tôi ăn không vô!”

“Coi như bà giúp tôi ăn, được không?” Anh ta cười hì hì ngồi xuống, nói: “Tôi thích nhất là được cùng Tiểu hoa sen ăn bữa sáng, cái loại cảm giác này…” Nói còn chưa dứt lời, cắn chặt miệng ho khan mạnh mẽ.

Tôi đang định hỏi, anh ta lại bất ngờ chạy vào buồng vệ sinh đóng cửa lại, kịch liệt nôn mửa.

Tôi lo lắng chạy tới, gõ cửa: “Ông không sao chứ?”

Không trả lời, ngoại trừ những tiếng nôn mửa ngày một tăng.

Qua hồi lâu, anh ta mới mở cửa, sắc mặt trắng bệch, mặt đầy mồ hôi.

“Không có việc gì, có thể do tối qua bị lạnh bụng.” Anh ta suy yếu hướng về phía tôi cố nặn ra nụ cười.

Tôi gật gật đầu, không hề suy nghĩ nhiều.

Cõi lòng sớm tràn ngập hình bóng Cố Mạc Tu, làm sao có thể thấy được người khác?

Chúng tôi vui vẻ dùng bữa sáng.

Xuất phát.

Xe trên đường cao tốc nhanh chóng chạy.

Tôi hỏi anh ta: “Về sau ông định làm cái gì?”

“Trước đó vài ngày tôi đã liên hệ với Copy, anh ta nói công ty muốn chúng tôi chuẩn bị để trở lại!”

“Chúc mừng!”

“Nhưng…” Anh ta chần chừ.

“Nhưng cái gì?”

Anh ta lắc đầu: “Không có gì!” Sau đó mở nhạc trong xe, truyền đến giai điệu quen thuộc.

“A… Đây chẳng phải ca khúc ông hay ngâm nga sao?”

Anh ta cười gật đầu: “Rất êm tai đúng không?” Nói xong theo giai điệu nhẹ nhàng hừ lên:

Vì muốn em có một giấc mơ đẹp

Hãy để cho tôi tới thủ hộ đêm tối

Một ngày nào đó

Tôi muốn trở thành

Người em yêu nhất

Tin tưởng những lời nói của em

Hãy giữ vững trái tim tiếp tục sinh tồn

Vào một ngày cảm thấy mê hoặc

Mở ra bản đồ bầu trời đêm

Hướng về phía bãi biển khô cạn

Vì muốn em có một giấc mơ đẹp

Hãy để cho tôi tới thủ hộ đêm tối

Sự bi thương của em

Ở trên thế giới này

Có thể ướt nhẹp vào ngực tôi

Chưa từng ý thức được

Có thể giống như em

Nếu bắt đầu dịu dàng

Thì tốt rồi

Cái gì cũng không cần nói

Bởi vì tôi luôn biết

Tựa như nữ thần mệt mỏi

Tại vào bờ vai tôi, ngủ yên đi

Vì muốn em có một giấc mơ đẹp

Hãy để cho tôi tới thủ hộ đêm tối

Một ngày nào đó

Tôi muốn trở thành

Người em yêu nhất

Muốn trở nên kiên cường

Chỉ vì một người

Mặc kệ nhìn không thấy đường chân trời

Cỡ nào xa xôi

Vì muốn em có một giấc mơ đẹp

Hãy để cho tôi tới thủ hộ đêm tối

Một ngày nào đó

Tôi muốn trở thành

Người em yêu nhất

“Vì muốn em có một giấc mơ đẹp”

Xe tiến đến thành phố W.

Dừng lại trước cửa biệt thự của Cố Mạc Tu.

Tôi nhảy xuống xe, cười nói: “Cảm ơn! Ông không cần đưa tôi vào đâu.”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ đưa bà vào.” Anh ta nhíu mày.

Tôi cự tuyệt: “Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, ông cũng không nên làm gì hết.”

Con Vịt nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười.

Anh ta hướng về phía tôi vẫy tay: “Lại đây, để cho tôi ôm bà một cái!”

“Ôm cái gì mà ôm? Cũng không phải sẽ không bao giờ thấy nhau nữa! Ông vội vã trở về đi! Nhớ giúp tôi hỏi thăm bọn Copy. Chờ khi nào mọi người trở lại sân khấu, nhất định tôi sẽ đến xem biểu diễn!”

Anh ta cười nhạt không nói.

Tôi khoát tay về phía anh ta: “Tôi đi đây, chào!”

“Tiểu hoa sen.” Anh ta gọi tôi lại.

“Sao vậy?” Xoay người.

Một trận gió thổi tới. Đóa hoa từ thiên đường bay xuống.

Tả Thừa Tịch đứng trong biển hoa, tóc đen bay múa.

Anh ta hỏi tôi: “Nếu mọi chuyện đều tốt, bà có yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”

Tôi không phản ứng.

Anh ta cười cười, phất phất tay về phía tôi: “Không có gì, mau đi đi!”

Tôi gật gật đầu, không giải thích được, rời đi.

Phía sau, bài hát vẫn đang tiếp tục chơi.

Vì muốn em có một giấc mơ đẹp, hãy để cho tôi tới thủ hộ đêm tối.

Đó là lần cuối cùng tôi gặp Con Vịt.

****

Cửa không đóng.

Tôi đẩy cửa đi vào, phòng trong thực sạch sẽ, trong không khí nổi lơ lửng mùi hoa nhàn nhạt.

Trên lầu truyền đến âm thanh của người khẽ ngâm nga giai điệu.

Tôi đi lên lầu.

Cửa phòng mở ra.

Cố Mạc Tu mặc áo sơmi trắng, đeo kính, tóc buộc lại phía sau kiểu đuôi ngựa.

Anh đang ngồi trước bàn, một tay chống cằm, chỉ chuyên chú nhìn vào nhạc phổ, một tay đánh tiết tấu trên bàn, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu.

Tôi nhẹ nhàng gọi anh: “Anh trai…”

Ngón tay của anh dừng lại, một lát sau lại tiếp tục gõ xuống.

“Anh trai…”

Anh không quay đầu lại, trong miệng vẫn tiếp tục ngâm nga.

“Anh trai…” Tôi đi từ phía sau lưng ôm lấy anh.

Thân thể anh cứng ngắc, hô hấp tăng lên.

Nhưng anh không quay đầu lại.

“Anh mau quay đầu.”

“Không, anh sẽ không quay đầu.” Rốt cuộc anh đã mở miệng: “Mỗi lần anh vừa quay đầu muốn nhìn thấy em, em sẽ lập tức biến mất! Lần này anh cam đoan sẽ không quay đầu nhìn em nữa. Cho nên lần này, em đừng bỏ đi.” Giọng nói của anh đang run rẩy.

Tôi cười cười, đi đến trước mặt anh, nói: “Anh không quay đầu lại, vậy để em bước về phía trước.”

Anh ngây ngốc.

Một cái ôm lâu.

****

Một tháng sau.

Bởi vì ban nhạc giải tán, Cố Mạc Tu đứng ra solo.

Bọn Copy từ chối lời mời của công ty, rời khỏi làng âm nhạc.

Cố Mạc Tu nói: “Chờ anh thu âm xong album này, cũng sẽ rút lui. Sau đó đưa em ra nước ngoài định cư. Hiện tại cần kiếm nhiều tiền một chút.”

Anh nói cho tôi biết: “Album này, anh tặng riêng cho em!”

Chiều mùa đông, ánh mặt trời vàng óng ánh, vàng óng ánh.

Trong vườn, tràn ngập chim chóc từ thiên đường bay xuống.

Tôi ngồi ở hành lang phơi nắng.

Đột nhiên nhớ tới, tựa hồ đã lâu không liên lạc với Con Vịt.

Nghe Lee nói, sau khi anh ta rút lui, biến mất không tung tích. Không ai liên hệ được cho anh ta.

Tôi cầm lấy di động chuẩn bị gọi điện thoại cho anh ta, ngón tay vừa đụng tới phím số, lại đột nhiên phát hiện, tôi không nhớ rõ số của anh ta.

Thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn buông điện thoại xuống.

Tôi nuôi một con mèo cái.

Bộ lông trắng muốt, đôi mắt xanh biếc. Nho nhỏ, sạch sẽ.

Mặc cho ai nhìn vào nó, cũng không nghĩ rằng nó được tôi nhặt về từ đống rác.

Thì ra, nó cần, chẳng qua là một hồi vệ sinh tẩy rửa mà thôi.

Cố Mạc Tu cũng như thế.

Anh giống như trước kia, ôn hòa đối đãi tôi, sáng sớm đi làm sẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng cho tôi. Tuy rằng tôi cường điệu: “Anh bận rộn như vậy, không cần cố ý làm bữa sáng cho em.” Nhưng anh lại kiên trì.

Anh cố ý lờ đi tất cả mọi chuyện đã phát sinh trước kia. Không bao giờ đề cập tới.

Nếu như là trước đây, anh sẽ không tha thứ cho tôi.

Thế nhưng hiện tại, anh thận trọng trong mọi cái. Lại làm tôi càng thêm khó chịu.

Mỗi ngày, anh đi làm đến tận khuya mới trở về.

Ngủ cũng chỉ ôm tôi, cái gì cũng không làm.

Trong lúc này, ngay cả hôn chúng tôi cũng chưa từng làm.

Nói như thế nào đây? Tâm tình thật phức tạp.

Đây chẳng phải là điều tôi muốn sao?

Cố Mạc Tu ôn hòa lại thuần khiết, thế nhưng tại sao trong lòng lại thấy thiếu thiếu thứ gì đó?

Lắc lắc đầu, không nghĩ không nghĩ, càng nghĩ càng buồn bực.

A di đi tới nói: “Tiểu thư, có người đến tìm tiên sinh!”

“Ai vậy?”

“Một phụ nữ, nói là…” Giọng nói của bà ta có chút do dự.

“Nói cái gì?”

“Cô ta nói cô ta là bạn gái của tiên sinh!”

Tôi có chút hứng thú: “Để cô ta tiến vào!”

Cửa mở ra, một bóng hình thon dài xuất hiện.

Tôi hướng về phía cô ta huýt sáo: “Ồ, tôi tưởng là ai, thì ra là Lâm mỹ nữ! Đã lâu không gặp!”

Cô ta tháo kính râm xuống, cười nói: “Đây chẳng phải là chị sao? Ai nha… Không nghĩ tới lại gặp được chị ở đây… Thật sự là ngạc nhiên!” Nói xong đi đến bên cạnh tôi, ngồi xuống: “Làm sao chị lại trở nên gầy như vậy? Mạc Tu, anh ấy không chăm sóc chị tốt sao?”

Tôi đẩy tay cô ta ra, sau khi quay mặt đi không muốn nhìn lại lần nữa.

Khuôn mặt kia, tôi vừa thấy đã muốn nôn!

“Không thể so với cô được, dáng người nở nang như vậy, nhìn vào là biết bình thường luôn được đàn ông cung phụng!” Tôi trào phúng.

Mặt cô ta nhất thời lúc đỏ lúc trắng, biểu tình biến ảo cực kỳ phấn khích.

“Cô cũng không khá hơn chút nào! Tôi nói cô đó Liên Lạc, cô luôn thiếu đàn ông sao? Ngay cả anh trai ruột mà còn muốn nuốt vào bụng?”

Tôi gật đầu: “Đúng, ngay cả anh trai tôi cũng muốn nuốt vào. Không giống như nhiều người, muốn nuốt cũng không thể nuốt được! Ha ha ha.”

“Bốp!” Một bạt tai.

Mặt đau đớn.

Tôi không hề nghĩ ngợi, lấy tay đáp trả lại cô ta.

Cô ta ôm mặt, mắt oán hận.

Tôi nói: “Ai cũng có thể đánh tôi, nhưng loại tiện nhân như cô thì chưa đủ tư cách!”

“Cô nói tôi tiện nhân? Cô cũng vậy? Loạn luân với anh trai?” Cô ta dùng móng tay sơn đỏ vuốt ve lên cổ tôi: “Mine forever? Thực sự là con chó!”

“Cô cũng chẳng khác chi con gà!”

“Cô…” Cô ta trừng đỏ mắt.

“Hôm nay cô tới muốn sắm vai gì? Bảo tôi rời khỏi Cố Mạc Tu, đem anh ấy tặng cho cô? Sau đó giáo dục tôi thông suốt, cái gì loạn luân, cái gì vì tiền đồ của Cố Mạc Tu … vân vân!”

Mấy thứ đó đối với tôi đã sớm vô dụng!

“Cô cũng khá thông minh, đích xác những điều tôi đến đây để nói cho cô bao gồm những thứ đó, nhưng…” Cô ta cười quỷ dị: “Tôi trả lại cho cô một tin tức tốt. Cô đoán xem nó là cái gì?”

Mặt tôi âm trầm, cười lạnh: “Loại người như cô, sẽ mang đến cho tôi tin tức gì tốt chứ? Tới để nói cho tôi biết, cô đã được thăng chức vì leo lên giường của đạo diễn, đạt được thành tựu gì ưu việt?”

Cô ta cũng không tức giận, vươn ngón trỏ thon dài đặt lên môi, hướng về phía tôi nháy nháy mắt, gằn từng chữ: “Tả Thừa Tịch đã chết!”

Tôi nói: “Cô thật buồn cười, thế nhưng tôi không có cái tính hài hước ấy!”

Xoay người kêu a di: “A di, tiễn khách!”

Cô ta nói: “Tin hay không, cô đi hỏi bạn thân Biện Nghê của cô, cô ta biết rõ nhất!” Tao nhã thong thả bước tới cửa, lại quay đầu nhìn tôi nói: “Cô nói, tin tức này, nếu tôi đưa cho phóng viên, liệu dư luận sẽ có phản ứng gì? Ha ha ha ha… Chị gái à, em sẽ rất nhớ chị! Xin chào.” Nói xong rời đi.

Tôi ngồi trên ghế sa lon, suy nghĩ thật lâu thật lâu.

Càng muốn, thân thể càng lạnh đi.

Khoác áo lên người, chạy vội ra ngoài.

Gọi điện thoại cho Lee, hỏi số di động của Con Vịt.

Lee nói: “Con Vịt đã thay số. Bà đi hỏi Biện Nghê, có lẽ cô ấy sẽ biết.”

Tôi lại gọi điện thoại cho Biện Nghê.

Điện thoại bíp một hồi lâu, cô ấy mới tiếp.

Tôi nói: “Cho tôi số Con Vịt!”

Cô ấy im lặng.

Tôi thúc giục nói: “Biện Nghê, bà có nghe thấy không? Nói cho tôi biết số của Con Vịt!”

Cô ấy khóc.

Thân thể rét lạnh cực độ.

Trên đường cái người đến người đi. Ánh mặt trời trở nên mờ nhạt.

Biện Nghê nói: “Ông ấy đã chết. HIV!”

Tôi cười lạnh: “Đừng tưởng rằng bà là bạn thân của tôi, là có thể đùa kiểu này!”

Cô ấy nói: “Hãy nhớ lại năm năm trước, bà mang đến cho Con Vịt tai nạn gì! Người không có tư cách đề cập đến chuyện này, chính là bà!”

Bỏ điện thoại ra, tôi lâp tức trở nên vô lực.

“Liên Lạc, bà là một con quỷ ích kỷ!”

“Tôi – cả đời này, không bao giờ muốn nhìn thấy bà nữa! Hiểu chưa? Mau đến đấy đi! Chào! Hãy cùng anh trai bà ở trong địa ngục tận thưởng tình yêu tội lỗi đi!”

Vài giây sau, trong điện thoại truyền một tiếng bíp dài.

Tôi đứng trên đường cái, đột nhiên không biết nên đi đâu về đâu.

Xe như nước chảy, náo nhiệt đông đúc.

Không biết nhà ai bật lên ca khúc ấy: “Vì muốn em có một giấc mơ đẹp, hãy để cho tôi tới thủ hộ đêm tối. Một ngày nào đó, tôi muốn trở thành người em yêu nhất…”

Tôi ngồi xổm giữa ngã tư đường đông đúc, cuối cùng bật khóc.