Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 42




Ninh Tự Hàn: "Có nghe nói là bỏ thuốc độc gì vào không?"

Tôn Cẩn Nặc: "Bạn học vừa nãy nói N-nitro gì gì..."

Không đợi Tôn Cẩn Nặc nói xong, Ninh Tự Hàn đã tiếp lời: "Vật liệu sinh học, thường dùng cho lưu huỳnh công nghiệp, cao su, thuốc sát trùng, nhiên liệu cho sản xuất, chế tạo tên lửa, còn được dùng cho lĩnh vực sinh vật, thúc đẩy sinh trưởng khối u?"

Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc đều lộ vẻ mặt không thể tin được nhìn anh: "Sao anh biết?"

Ninh Tự Hàn nói tiếp: "Sẽ không dẫn đến tử vong, nhưng có thể khiến cho số lượng lớn tế bào bị hoại tử, thời gian dài sẽ mắc bệnh ung thư."

"Hơn nữa, giai đoạn đầu rất khó để kiểm tra được."

Linh Vận lại khẽ run, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Không biết là em đa nghi, hay là Điền Huỳnh Mỹ thực sự muốn..."

Ninh Tự Hàn đau lòng xoa xoa đầu cô, "Sau này tránh xa cô ta ra, anh đi cảnh cáo cô ta một chút."

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Sau này về nhà ở với anh đi."

Hiện tại chính là cầm dây thừng trói cô, Linh Vận không dám ở lại trường.

Cô gật đầu lia lia: "Được."

Ba người ăn cơm xong đi xuống lầu, Tôn Cẩn Nặc định về ký túc xá lấy sách nên đi trước, còn lại Linh Vận và Ninh Tự Hàn chậm rãi ung dung đi đến phòng học, bỗng nhiên có bạn học chạy tới trước mặt Linh Vận: "Cảnh sát, cảnh sát tìm cậu này."

"Cảnh sát?" Linh Vận cau mày, trong lòng căng thẳng không thôi, liếc nhìn Ninh Tự Hàn rồi hỏi bạn học kia: "Cảnh sát tìm tớ làm gì?"

Bạn học: "Họ nói Điền Huỳnh Mỹ nhập viện rồi, muốn tìm cậu điều tra chút chuyện, lúc nãy tôi đến ký túc xá thì nghe thấy."

Linh Vận theo bản năng nắm lấy tay Ninh Tự Hàn, cô chưa từng trải qua loại chuyện này, trong lòng hết sức hồi hộp căng thẳng, khẽ nói: "Em không muốn đi."

Cảnh sát tìm người điều tra, không thể không phối hợp, Ninh Tự Hàn nhìn cô nhóc đôi mắt rưng rưng, anh nắm chặt tay cô, "Anh đi với em."

Ninh Tự Hàn vừa nói xong Linh Vận liền nhận được một cú điện thoại lạ, bảo cô đến phòng công tác sinh viên một chuyến.

Ngón tay Linh Vận gắt gao nắm lấy điện thoại, vẻ mặt mờ mịt nói: "Anh nói xem Điền Huỳnh Mỹ nhập viện thì liên quan gì đến em?"

"Tại sao phải điều tra em?"

Ninh Tự Hàn cũng cảm thấy kì lạ, anh phân tích: "Nếu như cô ta thật sự muốn hạ độc em, bây giờ cô ta lại trùng hợp bị bệnh vào lúc này, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn hãm hại em."

Linh Vận lại nắm chặt tay Ninh Tự Hàn, "Vậy em làm sao bây giờ?"

"Vì sao cô ta phải đối xử với em như vậy?"

"Trước đó chuyện của Đoạn Tinh Vũ em không làm gì sai, sau đó cuộc thi Hán phục cũng là cô ta gây hấn với em, còn tung tin đồn em được người bao nuôi lên diễn đàn, em cũng không làm gì cô ta dù chỉ một chút, cô ta dựa vào đâu mà lại hãm hại em?"

Ninh Tự Hàn cúi người xuống, nắm lấy vai cô trấn an: "Không sau đâu, nếu thực sự giống như anh đoán, em cứ nói không biết gì hết, nếu lại hỏi thêm nữa thì em để bọn họ tìm phụ huynh, nói em không tự xử lý được."

Linh Vận: "Nhưng nhà em bây giờ rất loạn, em không muốn để bọn họ biết."

Ninh Tự Hàn nhìn vào mắt cô, nói: "Vậy em nói bọn họ tìm hôn phu của em."

Đôi mắt to tròn rưng rưng khẽ chớp, "Hả, hôn phu cái gì?"

Ninh Tự Hàn: "Em quên rồi sao, chúng ta đã nói đính hôn, em cũng đã đồng ý."

"Thật sao?" Linh Vận cắn môi, "Không biết có gây phiền phức cho anh không?"

Ninh Tự Hàn bất đắc dĩ đáp: "Lúc này bạn trai không đứng ra thì tìm bạn trai làm gì?"

Gương mặt nhỏ sắp nhăn thành một nhúm, bây giờ nghe Ninh Tự Hàn nói trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nam sinh giống như một hậu thuẫn hùng mạnh của cô vậy, khiến cô cảm giác vừa an tâm lại ấm áp.

Gương mặt từ từ dịu xuống, khẽ gật đầu: "Vậy được, em đi xem xem, nếu em không giải quyết được, em sẽ để bọn họ tìm anh."

Ninh Tự Hàn cùng Linh Vận đi đến phòng công tác sinh viên, cô gõ cửa rồi đi vào, quả nhiên trông thấy hai người cảnh sát đứng trong phòng.

Linh Vận gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu rồi đi vào trong, đi tới trước mặt thầy chủ nhiệm khoa, hỏi: "Thầy, thầy gọi em?"

Hai người cảnh sát nhìn cô, dáng vẻ "giải quyết việc công" lại đặc biệt bất cận nhân tình*, người cảnh sát cao hỏi: "Cô là bạn học Linh Vận."

(*bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm)

Linh Vận khẽ gật đầu: "Là tôi."

Người cảnh sát thấp: "Cô biết bạn học Điền Huỳnh Mỹ không?"

Linh Vận: "Biết, là bạn cùng lớp với tôi."

Người cảnh sát cao: "Cô ấy nhập viện cô có biết không?"

Linh Vận: "Mới vừa nghe bạn kể."

Cảnh sát: "Vậy cô có biết vì sao cô ấy lại buồn nôn và nôn mửa, nghi ngờ là bị hạ độc không?"

Đúng là giống như suy đoán của Ninh Tự Hàn, Điền Huỳnh Mỹ đã trả đũa, cô trầm mặc vài giây, đáp: "Không rõ."

...

Cảnh sát hỏi Linh Vận đại khái hơn bốn mươi phút.

Thời điểm Linh Vận từ văn phòng bước ra thân thể đã thấm mệt, cũng may Ninh Tự Hàn luôn đứng bên ngoài chờ cô, trong nháy mắt ôm lấy thân thể như nhũn ra của cô.

"Sao rồi?" Ninh Tự Hàn hỏi.

Linh Vận chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nắn nắn cổ họng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là hỏi thông lệ thôi."

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Không biết Điền Huỳnh Mỹ thực sự bị người hạ độc, hay là giả vờ để hãm hại em?"

"Nếu bị người hạ độc, chắc là Nhiễm Văn Khải, dù sao hai người bọn họ cũng không ai tốt."

Ninh Tự Hàn đợi cùng cô chốc lát, vì buổi sáng anh có một khóa rất quan trọng, thấy Linh Vận không sao liền trở về lớp, trước khi đi còn dặn đi dặn lại Linh Vận: "Có việc gì thì nhớ gọi cho anh."

Lúc này Linh Vận vừa uống nước xong, cũng thả lòng nhiều, mỉm cười gật đầu: "Biết ạ."

Linh Vận đi vào lớp trước, lúc này đã vào hơn phân nửa, cô giải thích với giáo viên là chủ nhiệm khoa tìm mình rồi vào phòng học.

Vừa ngồi xuống đã thấy Tôn Cẩn Nặc hỏi cô: "Cậu đi đâu? Gọi cậu mấy lần cũng không nghe máy."

Linh Vận khẽ đáp: "Thầy giáo tìm tớ, điều tra chuyện của Điền Huỳnh Mỹ, quả nhiên giống với dự đoán của Ninh Tự Hàn."

Tôn Cẩn Nặc: "Sau đó thì sao?"

Linh Vận: "Mới nãy tớ đã đi nói rồi, hiện tại không có chuyện gì."

Tôn Cẩn Nặc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Linh Vận nghĩ ngợi rồi dặn: "Cậu đừng nói với anh tớ nha, tình hình trong nhà bây giờ cậu cũng đã biết."

Dù gì thì Linh Vận cũng vô sự, Tôn Cẩn Nặc gật đầu một cái: "Biết rồi."

Ngoài hai tiết học buổi sáng thì buổi chiều không có nữa, buổi trưa tan học Tôn Cẩn Nặc liền bắt đầu đi đến chỗ ở thu dọn đồ đạc, phát sinh chuyện như vậy cô ấy và Linh Vận không thể ở ký túc xá nữa.

Linh Vận vẫn chưa yên lòng nên không giúp Tôn Cẩn Nặc một tay, "Cậu đi đi, buổi tối tớ cũng ra ngoài ở."

Tôn Cẩn Nặc vẫy tay với cô rồi đi.

Linh Vận một mình đi đến nhà ăn đợi Ninh Tự Hàn.

Vì Ninh Tự Hàn đến lớp trễ nên buổi trưa phải ở lại thêm một lúc, Linh Vận buồn bực ngán ngẩm ngồi ở nhà ăn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy người, trong lòng có phần không thoải mái.

Hôm nay cho đến buổi trưa cô đều choáng váng, bây giờ chờ đến khó chịu, cô muốn về nhà ăn một chút gì đó, thế nhưng khi cô vừa đứng lên đã thấy Điền Huỳnh Mỹ dẫn theo hai giáo viên đến đây.

Một trong số đó là thầy chủ nhiệm khoa, mới vừa gặp buổi sáng, người còn lại cô không có ấn tượng nào khác.

Thầy chủ nhiệm khoa khoảng bốn mươi tuổi, người rất cao, bụng bia một chút, nghiêm mặt trông hết sức nghiêm túc, đi thẳng về phía Linh Vận.

Linh Vận nắm chặt tay, cô biết nếu bàn về tâm cơ thì cô nhất định không phải đối thủ của Điền Huỳnh Mỹ, hơn nữa bây giờ Điền Huỳnh Mỹ là người bị hại, nếu như đối phương một hai chỉ trích cô là hung thủ, cô căn bản không có cách nào phản bác.

Có điều cô cũng đã nghĩ tới, cô không có động cơ, cũng không có thời gian gây án, lại càng không có nguồn gốc của loại thuốc hóa học kia, như thế nào cũng không có khả năng lớn buộc tội cô mới phải, dù sao cảnh sát phá án cũng cần phải có chứng cứ.

Nghĩ như vậy làm Linh Vận có niềm tin nhiều hơn, cô nhìn thầy chủ nhiệm khoa hỏi: "Thầy Lý lại tìm em sao?"

Thầy Lý chắp tay sau lưng, gật đầu một cái: "Vẫn còn một số việc muốn hỏi em."

Lúc này Điền Huỳnh Mỹ đi tới, thoạt nhìn khá là yếu ớt, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn Linh Vận: "Linh Vận, tôi biết cô không thích tôi, thế nhưng cô cũng không thể đối xử với tôi như vậy."

Linh Vận nhíu mày: "Tôi đối xử với cô thế nào?"

Điền Huỳnh Mỹ nhìn thầy chủ nhiệm khoa bên cạnh, bỗng cất giọng nghẹn ngào: "Thầy, chính là cô ấy, trước kia bọn em có xảy ra một vài chuyện không vui, cô ấy vẫn luôn ghi hận trong lòng, nên lần này mới dùng thủ đoạn hiểm độc thế này với em, nếu không em cũng không nghĩ ra ai khác nữa."

"Cho tới bây giờ ngoại trừ cô ấy em không đắc tội với bất kỳ người nào!"

Bản lĩnh trả đùa này có thể nói là không ai bằng, Linh Vận cười khẩy nhìn Điền Huỳnh Mỹ: "Cô nói lời này mà không biết xấu hổ sao?"

"Là kẻ nào không ngừng tìm tôi gây rối?"

"Tôi còn không tìm cô tính sổ thì thôi, trái lại cô còn không biết xấu hổ dẫn thầy tới."

Lúc này Điền Huỳnh Mỹ giả vờ bộ dạng đáng thương, sau đó khóc lóc tố cáo: "Thầy, mọi người cũng thấy, hiện tại cô ấy vẫn còn thái độ vô cùng oán hận em, trước kia là em không hiểu chuyện đắc tội cô ấy, nhưng cô ấy cũng không thể hạ độc em, khiến em từ từ mắc bệnh ung thư chứ."

Bây giờ hai vị thầy giáo trước mặt chắc chắn đều đứng về phía Điền Huỳnh Mỹ, dù sao thì cô ta cũng là người bị hạ độc.

Lại thêm việc Điền Huỳnh Mỹ chỉ trích một hồi, Linh Vận chỉ có một mình, càng cảm giác thế đơn lực bạc.

Mắt thấy các bạn học đều lặng lẽ vây quanh, mặc dù không lộ liễu nhưng cũng dựng tai lên nghe cuộc đối thoại của bọn họ ở bên này, giống như đợi đến khi cô mất mặt vậy.

Linh Vận lại căng thẳng lên vài phần, cặp mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Điền Huỳnh Mỹ: "Cô không cần phải giả vờ đáng thương, mọi việc đều phải đưa ra bằng chứng, tôi còn chưa nói cô cố tình uống để hãm hại tôi đấy!"

"Loại người như cô, cái gì mà không làm được?"

Điền Huỳnh Mỹ "ồ" một tiếng: "Đầu óc tôi có bệnh mới tự mình uống thuốc độc."

"Ai biết..." Linh Vận vừa muốn cất lời bỗng nhiên thấy thầy Lý quát lên: "Đủ rồi, nói năng cẩn thận, Điền Huỳnh Mỹ, em nghi ngờ Linh Vận, vậy em có bằng chứng không?"

Linh Vận bị dọa giật cả mình, nhìn thầy chủ nhiệm khoa nói: "Thưa thầy, nếu đến cuối cùng chứng minh là em trong sạch, có thể để Điền Huỳnh Mỹ đứng trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường nói xin lỗi em không?"

Chuyện Hán phục lần trước cô ta vẫn chưa xin lỗi, lúc này nói gì đi nữa cũng không thể tha thứ cho cô ta.

Điền Huỳnh Mỹ giành nói trước: "Đó là tất nhiên, tiếc là cô không có cơ hội đó, bởi vì căn bản cô chính là thủ phạm." Cô ta nói xong rồi hỏi chủ nhiệm khoa, "Thầy Lý, hiện tại lục soát ký túc xá của cô ấy nhất định có thể tìm được bằng chứng..." Cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp, "Không chừng còn đang mang theo trên người, không phải nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?"

Cô ta trừng mắt Linh Vận, hỏi: "Cô có dám để chúng tôi kiểm tra không?"

Powered by wordads.coREPORT THIS AD

"Có gì mà không dám?" Linh Vận cảm thấy mình vô cùng ngay thẳng, lập tức đưa cặp của mình ra.

"Trên người tôi không có túi, chỉ có cái cặp này."

Cô phát hiện Điền Huỳnh Mỹ nhìn mình chăm chú, không cho cô ta xem rõ, đối phương sẽ không tử bỏ, vừa vặn cũng có thể để mọi người biết cô trong sạch.

Thế nhưng đợi đến khi tay Điền Huỳnh Mỹ chạm tới cặp của cô, Linh Vận chợt nhớ tới chút chuyện, lại vội vàng rút về.

Cái đuôi nhỏ Ninh Tự Hàn đưa cô còn để ở trong, bây giờ trong nhà ăn ít nhất hơn chục cặp mắt, thậm chí còn nhìn cô chằm chằm, thứ đồ này sao có thể để mọi người thấy được?

Sắc mặt Linh Vận hơi mất tự nhiên, e hèm một cái rồi nói: "Dựa vào đâu cô muốn kiểm tra thì kiểm tra, cô có lệnh khám xét sao?"

"Quả nhiên mà," Điền Huỳnh Mỹ nhìn mọi người rồi lộ ra vẻ mặt đầy hàm ý, "Tôi biết ngay cô có vấn đề, nếu không vì sao lại không cho xem?"

Thầy Lý cũng nói: "Linh Vận, em mở cặp ra để mọi người nhìn đi, nếu không tiện, thì tới văn phòng, chỉ có vài người chúng ta."

Linh Vận gắt gao ôm lấy cặp vào ngực, cự tuyệt: "Không được, cặp của em trừ khi là cảnh sát mới có thể mở, mọi người không có lệnh thì căn cứ vào đâu mà mở cặp của em?"

"Em không động cơ, cũng không có thời gian, dựa vào đâu mà vu khống em?"

Điền Huỳnh Mỹ mặc kệ Linh Vận nói gì, chỉ đi đến rồi trực tiếp đoạt lấy cặp trong tay cô.

Linh Vận vốn thấp, vóc người nhỏ nhắn lại đối lập với mọi người, Điền Huỳnh Mỹ cao, sau lưng không những có hai thầy giáo mà còn nhiều bạn học như thế đều đứng về phía cô ta, khí thế lại bừng bừng.

Thế nên chỉ hai ba lần cặp của Linh Vận đã bị cướp đi, Điền Huỳnh Mỹ kéo khóa mở ra, đổ đồ đạc ào ào lên bàn, miệng còn nói, "Tất cả mọi người nhìn rõ xem có đồ gì không?"

Linh Vận trơ mắt nhìn đồ của mình đều bị đổ ra bàn, có cái còn lăn xuống đất, Điền Huỳnh Mỹ xem chúng là rác rưởi giẫm lên chân.

Hai mắt cô tức giận bốc hỏa, nhưng cô chỉ chuyên tâm nghĩ đến cái đuôi nhỏ, cũng không đoái đồ của mình bị Điền Huỳnh Mỹ chà đạp ra sao, chỉ chăm chú nhìn cái đuôi nhỏ.

Cô vừa thấy cái đuôi nhỏ từ trong cặp rơi ra lập tức duỗi tay đoạt lấy giấu sau lưng.

Điền Huỳnh Mỹ tinh mắt, bắt được cổ tay cô, "Linh Vận cô còn dám nói không có, trong tay cô là cái gì?"

Hai má Linh Vận đỏ ửng, Ninh Tự Hàn đưa cái đuôi nhỏ cho cô, tuyệt nhiên cô không dùng đến, giống như quà tặng bình thường, luôn mang theo trên người, để trong cặp, bây giờ trước mặt mọi người mà lấy ra thì cô làm sao gặp người được chứ?

Cô ra sức chắp tay sau lưng, trừng mắt nhìn Điền Huỳnh Mỹ, rưng rưng khóc, "Điền Huỳnh Mỹ cô có bệnh không, cô dựa vào cái gì mà vu khống tôi?"

"Cô cướp bạn trai tôi tôi cũng không nói gì, còn lên diễn đàn trường nói tôi ra ngoài tiếp rượu, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?"

Điền Huỳnh Mỹ cười lạnh: "Tôi không biết xấu hổ?"

"Người ta thích tôi, không thích cô, tôi có lỗi gì hả?"

Cô ta ngừng một chút rồi nhìn về phía đám người, "Mọi người nhìn xem, đây chính là động cơ cô ta hạ độc tôi, bây giờ còn gì có thể nói nữa, cần phải lập tức bắt cô ta lại, giao cho cảnh sát."

Đang lúc hai người lôi lôi kéo kéo, bỗng nhiên thầy chủ nhiệm khoa khom lưng, nhặt một vật gì từ dưới đất lên, một cái bình nhỏ lớn bằng ngón cái, màu xanh da trời, bên trong giống như chứa chất lỏng gì đó, ông nhìn Linh Vận hỏi: "Cái này là của em sao?"

Linh Vận: "..."

Cô ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: "Không phải của em, em chưa từng thấy bao giờ."

Tác giả có lời muốn nói: Chương kế tiếp hoàn chính văn.