Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 41: Bệnh dịch (2)




“Các ông thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc bệnh tình của gia thế nào?” Điềm Nhi dựng thẳng lông mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Hai thái y đứng bên dưới không tự chủ liếc nhìn nhau.

Điềm Nhi liền nhìn một người trong đó nói: “Hứa thái y, ông cũng coi như là người quen của phủ Ung vương chúng ta, ông mau nói cho ta biết, bệnh tình của gia rốt cuộc đã đến tình trạng nào?”

Lần này, ở trong lều phụ trách chăm sóc Dận Chân ngoài Điềm Nhi ra, còn có bốn cung nữ, bốn tiểu thái giám đến từ hành cung, cùng với hai vị thái y Hứa, Vương đứng trước mặt này.

Từ lúc bế Tám Cân, là Hứa thái y một tay chăm sóc thân thể thằng bé, cho nên Điềm Nhi rất tin tưởng vị lão giả này.

Hứa thái y vuốt chòm râu hoa râm của mình, trầm ngâm rồi nói: “Khởi bẩm phúc tấn, cái gọi là bệnh dịch kỳ thật chính là loại bệnh mùa hè đột phát dữ dội nặng hơn, có tính lây nhiễm rất mạnh, thực tại khó mà phòng bị. Về phần, bệnh tình của Tứ gia...” lão cẩn thận nhìn Điềm Nhi một cái, cắn chặt răng nói: “Rất trầm trọng, có nguy cơ sẽ không qua khỏi”.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe được câu “không qua khỏi” này, trái tim Điềm Nhi vẫn co thắt mạnh lại. Sắc mặt trắng bệch, nàng nói: “Nếu như thế, hai vị thái y có diệu thủ gì mới có thể giải được nguy hiểm này của Tứ gia?”

Hai vị thái y Hứa, Vương đều trầm mặc.

Điềm Nhi thấy vậy, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, mạng sống của Dận Chân hiện tại nằm trong tay hai người họ, nếu ngay cả bọn họ đều bảo trì trầm mặc, chẳng phải là nói, Dận Chân đang chờ chết sao?

“Hứa thái y, Vương thái y, ta sẽ nói thẳng, bây giờ chúng ta là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng. Nếu Tứ gia tốt đẹp, thì chúng ta cũng tốt, nếu Tứ gia không xong...” Điềm Nhi dùng giọng điệu cay nghiệt trước nay chưa từng có: “Chúng ta một người cũng không thoát được.”

Ý uy hiếp đầy trong lời nói.

Hai vị thái y nghe vậy, trên mặt đều cười khổ, liền thấy vị họ Vương tầm tuổi trung niên dáng người cao gầy kia tiến lên một bước, chắp tay nói: “Thần tất nhiên sẽ toàn lực thi cứu... Có điều, bệnh tình Tứ gia lần này đã nghiêm trọng đến mức không thuốc nào cứu được... Phúc tấn, ngài là người bên gối Tứ gia, hẳn chăm sóc chu đáo cẩn thận không ai bằng, hơn nữa đối với tinh thần Vương gia cũng có thể cổ vũ rất lớn, chỉ cần có thể trong vòng mười ngày này, làm cho ngài ấy không còn nôn ra nước vàng nữa, nói không chừng, sẽ có hy vọng.”

Nói vậy cũng có khác nào là không nói chứ!! Trong lòng Điềm Nhi thầm oán hận hai người này vô dụng, nhưng cũng biết, bọn họ thật sự đã không còn cách nào khác, đành phất phất tay, để bọn họ đi nghiên cứu cách chữa trị.

Vì thế trong những ngày tiếp theo, Điềm Nhi dùng toàn bộ tinh thần chăm sóc Dận Chân, vô luận là rửa mặt lau người hay là đút canh mớm thuốc, toàn bộ đều không mượn tay người khác.

Nhưng liên tục ba ngày trôi qua, bệnh tình của Dận Chân vẫn lặp đi lặp lại, không thấy chút chuyển biến tốt. Thời gian hắn hôn mê càng ngày càng nhiều, chỉ thỉnh thoảng có tỉnh lại một chút, cũng không thể nhận thức được ai.

Trong lòng Điềm Nhi tưởng như lục phủ ngũ tạng đều bốc cháy, cảm giác nhìn người yêu thương bước từng bước một đến cái chết, quả thực gần như bức nàng đến nổi điên.

“Phúc tấn, thuốc của hôm nay đây ạ.” Miệng mũi bịt vải trắng, Truy Nguyệt cẩn thận bưng chén thuốc đi vào. Điềm Nhi buông hai tay đang xoa bóp người cho Dận Chân, xoay người nhận lấy, dùng thìa bạc quấy nhẹ, xác nhận nhiệt độ vừa phải, Điềm Nhi mới kêu người nâng nam nhân trên giường dậy.

“Dận Chân, Dận Chân, chàng dậy uống thuốc đi nào.” Nàng nhẹ giọng gọi.

Trên gương mặt khô gầy của nam nhân không có một chút ý nào là thanh tỉnh. Trong lòng Điềm Nhi đau xót, không còn cách nào, đành phải kêu người mạnh mẽ cạy miệng hắn ra, đổ thuốc vào. Lúc uống thuốc thì vất vả, nhưng lúc nôn thuốc ra lại cực dễ dàng. Nhìn Dận Chân hai mắt vẫn nhắm nghiềm, trong vô tri vô giác miệng không ngừng nôn mửa, Điềm Nhi gấp đến mức nước mắt tí tách lăn dài.

Vô luận uống vào bao nhiêu thuốc, hắn đều nôn ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh tình sẽ không thể chuyển biến tốt được. Điềm Nhi càng ngày càng khảm sâu trong tuyệt vọng, thời gian vẫn lẳng lặng trôi qua, trong nháy mắt đã là bảy ngày sau.

Một ngày nọ, sau giờ ngọ.

Điềm Nhi vừa lau chùi xong uế vật phun trên người Dận Chân, bên ngoài liền có người đến báo. Trong lòng nàng kinh ngạc, nơi này đã hoàn toàn bị cô lập, liệu có ai còn muốn gặp nàng chứ.

Người đến cũng là một tên thái giám, Điềm Nhi không tiện đi ra ngoài, chỉ nói chuyện với hắn qua tấm màn.

“Cái gì? Ngươi nói Thập Ngũ a ca ngài ấy...” gắt gao bụm chặt miệng, khuôn mặt nhỏ tiều tụy tái nhợt của nàng không còn một tia huyết sắc.

Lại nghe người bên ngoài, dùng tiếng the thé đặc hữu của cung nhân khóc nói: “Ô ô... nửa đêm hôm qua đột nhiên cả người Thập Ngũ a ca co giật, đến sáng nay gà gáy... đã không qua khỏi.”

Điềm Nhi nghe xong hai chân bất chợt mềm nhũn, cứ như vậy mà ngã nhào trên đất.

Sau khi đến bãi săn Mộc Lan, nàng từng nhìn thấy Thập Ngũ a ca từ xa, đó là một thiếu niên bộ dạng cực tốt, bên khóe miệng luôn mang theo nụ cười thân thiết. Nhưng nay, rốt cuộc nụ cười đó cũng không còn thấy được nữa, người đã thành một khối thi thể lạnh băng, nghe nói năm sau Hoàng thượng sẽ chỉ hôn đích phúc tấn cho hắn, nhưng cứ như vậy mà, như vậy mà...

Nỗi thương đau chua xót trong lòng Điềm Nhi quả thực không thể nói nên lời, vừa bi thương cho cái chết của Thập Ngũ a ca, nhưng nhiều hơn là lo lắng cho Dận Chân, liệu có phải ngay sau đó sẽ đến phiên hắn hay không.

Suy nghĩ đó liều mạng đánh thẳng vào phòng tuyến trong lòng Điềm Nhi, khiến trong lòng nàng vốn đã rã rời tan tác, lại càng tiến gần đến bờ vực sụp đổ.

Tin Thập Ngũ a ca qua đời, khiến trong lều đều hoàn toàn yên tĩnh. Chúng hạ nhân dùng ánh mắt thấp thỏm lo âu nhìn Điềm Nhi ngã ngồi thừ người ở đó, thậm chí có vài cung nữ cúi đầu khóc nấc lên, dường như đã dự cảm được vận mệnh tuyệt vọng của mình.

Tuyệt đối không thể cứ tiếp tục như vậy được!! Điềm Nhi cắn chặt răng, không buồn lau đi nước mắt trên mặt. Nàng đứng lên, hít sâu một hơi, nói với Truy Nguyệt: “Đi mời hai vị thái y đến đây!”

Một lát sau, hai vị thái y Hứa – Vương xuất hiện, Điềm Nhi thanh âm bình tĩnh nói chuyện của Thập Ngũ a ca. Sau khi nghe được tin này, biểu tình của hai vị thái y lại bất đồng.

Vương thái y trên mặt là kinh hoảng, mơ hồ mang theo chút tuyệt vọng. Mà Hứa thái y vẻ mặt lại ‘quả là như thế’, mơ hồ như mang theo tia tiếc nuối.

“Ta muốn hai ông phải đưa ra một phương pháp chân chính hữu dụng.” Điềm Nhi gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Hiện tại, lập tức, ngay lập tức!!!”

Hai thái y nghe vậy liền run rẩy, nếu có biện pháp bọn họ đã dùng từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?

Điềm Nhi cũng đã chó cùng rứt giậu rồi, chỉ thấy nàng Choang~ một cái, ném mạnh chén thuốc bên cạnh xuống đất, răng rắc một tiếng, rơi thành vô số mảnh nhỏ, nàng cúi đầu, chậm rãi nhặt lên một mảnh lớn nhất trong đó, sau đó đem nó dí lên cổ Vương thái y, nhấn một cái liền có vệt máu chảy ra.

Trong đôi mắt Điềm Nhi mang theo tia liều lĩnh cuồng loạn, một lần nữa lập lại: “Hoặc là đưa ra phương pháp cứu Vương gia, hoặc là, hai người các ông liền chết trước cho ta.”

“Phúc tấn bớt giận, phúc tấn bớt giận!” Vương thái y hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, không dám nhúc nhích, nói: “Tại hạ, tại hạ có một cách có lẽ có thể cứu được Vương gia.”

“Nói mau!”

Vương thái y sắp xếp lại ngôn từ, sau một hồi khá lâu, mới mở miệng nói: “Thân thể con người vô cùng huyền diệu, từ lúc sinh ra đã mang trong cơ thể một luồng sinh khí, sinh khí mạnh, thì người sẽ khỏe mạnh; sinh khí yếu, thì người yếu nhược. Nếu sinh khí đứt đoạn, là sẽ chết không thể nghi ngờ. Thần nói biện pháp này chính là dùng kim đâm vào huyệt, kích khởi luồng sinh khí trong cơ thể, sinh khí mạnh lên, vậy khí bệnh kia tự sẽ thối lui.”

Điềm Nhi nghe xong, liền cảm thấy lời này cũng có vài phần đạo lý, không khỏi vui mừng quá đỗi. “Vậy xin thái y lập tức thi châm.” Buông mảnh vỡ trong tay, nàng khẩn cấp nói.

Chờ đợi càng khiến nàng thêm tuyệt vọng, nàng muốn phải là hành động xác thực, bởi vì Dận Chân đã không còn lại bao nhiêu thời gian!

“Nhưng cách này có hai khó khăn...” Vương thái y có chút ấp a ấp úng nói: “Một là, nếu thi châm thành công, tuy cứu được người về cũng sẽ hao tổn tuổi thọ. Hai là, lúc tiến hành phương pháp này, cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận dù chỉ mảy may một chút, người bệnh sẽ lập tức mất mạng, vả lại từ lúc hành nghề y tới nay, thần vẫn chưa thử qua, cho nên, xác xuất thành công...”

Phảng phất như một chậu nước lạnh úp trên đầu, Điềm Nhi cắn môi hỏi: “Ông nắm chắc được bao nhiêu phần?”

“Một phần, không, hai phần...”

“Phúc tấn không thể a!” Vương thái y vừa dứt lời, Hứa thái y bên cạnh liền lập tức nhảy dựng lên, mặt đỏ mũi to liên tục xua tay nói: “Phương pháp này đại hung, đại hung a.”

Điểm này, làm sao Điềm Nhi lại không biết chứ? Thế nhưng, Thập Ngũ a ca đã chết rồi, như vậy Dận Chân cùng mắc một loại bệnh, có thể chống đỡ được bao lâu đây? Điềm Nhi cười thảm một tiếng, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Như vậy Hứa thái y có phương pháp gì tốt hơn sao?”

“Việc này, việc này...” gương mặt đầy nếp nhăn của Hứa thái y tràn đầy lo lắng, lại tránh né ánh mắt của Điềm Nhi, liên tiếp nói: “Vương gia là cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không có việc gì, nói không chừng, nói không chừng, qua một hai ngày nữa, sẽ tự chuyển biến tốt đẹp, vẫn nên chờ thêm một chút, chờ thêm một chút đi.”

Điềm Nhi nghe vậy cũng không để ý tới ông ta nữa, nói với Vương thái y: “Hai thành xác xuất thành công thì quá thấp.”

“Hay là, có thể để thần luyện tập một chút, để nâng cao một chút.”

“Được!” trong ánh mắt Điềm Nhi lóe lên vẻ kiên định: “Bản phúc tấn sẽ để cho ngươi luyện.”

Phương pháp châm kim vào huyệt đạo này, cần liên tiếp không ngừng châm tám mươi mốt cây lên thân thể. Trừ ngực 27 châm, cùng với 1 châm sinh tử lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, còn lại 53 châm thì hầu hết cần châm vào kinh mạch thiểu dương và thiểu âm trên hai cánh tay.

Nếu muốn luyện tập, tất nhiên là phải dùng người sống, hai mươi mấy châm trên thân thể, Vương thái y đã thử vài lần lên đám tiểu thái giám tùy thị, trên cơ bản đã nắm rõ được quy luật. Nhưng còn dư lại chính là trên hai cánh tay...

Vương thái y nhìn đôi tay trắng nõn lại gầy yếu trước mắt, sợ tới nhũn cả hai đầu gối.

“Châm!” Điềm Nhi lạnh lùng nói.

Vương thái y cắn chặt răng, cầm ngân châm lên.

Cơn đau bén nhọn đánh úp lên quả tim, Điềm Nhi không thể tự kiềm chế mà run lên một cái, nhưng mà....

Nàng xoay đầu hướng về phía bên cạnh, Dận Chân vẫn còn đang hôn mê nằm nơi đó.

Rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi là có thể cứu được chàng rồi.

Cho nên, xin chàng hãy kiên trì thêm một chút nữa, xin chàng!!!